Lược Thiên Ký

Chương 719b: Thu đệ tử

Chương 719b: Thu đệ tử


Một câu nói kia, để các tu sĩ của Hoàng Phủ gia có cảm giác như nghe thiên thư. Đã bao nhiêu năm không có người nói lời như vậy rồi? Hoặc là nói, bao nhiêu năm không ai phát điên như vậy rồi? Ngay cả gia hoả năm đó ở Thần Châu xuất thủ bức Hoàng Phủ gia di cư cùng Bắc Câu Yêu Địa hận Hoàng Phủ gia tận xương cũng không có người dám nói như vậy...
Bất quá Tiên Nô nói tiếp lại càng làm cho Hoàng Phủ gia dở khóc dở cười:
- Có tu sĩ hiệu trung với Hoàng Phủ gia ta ở Quỷ Yên Cốc phát hiện hắn, lúc ấy hắn và Bạch Ma mà Mạc Lăng trưởng lão bắt giữ ở cùng một chỗ, không ai nghĩ tới lại là hắn, theo thám tử nói, hình dáng tướng mạo của tên này đại biến, tu vi hoàn toàn không có, nếu không phải hắn tự báo thân phận, ai cũng sẽ không nghĩ tới hắn là ma đầu trong truyền thuyết kia, bây giờ hắn tự nhận thân phận, đang cưỡi lừa đi về phía Hoàng Phủ gia...
- Mạc Lăng, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Người chung quanh nhìn về phía Mạc Lăng trưởng lão.
- Ách... Ta không biết a...
Mạc Lăng trưởng lão sửng sốt, chỉ lo bắt Bạch Ma, ai biết tiểu ma đầu trọng yếu hơn ở ngay trước mắt?
Con mẹ nó, vừa lập công lao lập tức rửa sạch.
- Ngươi mới vừa nói... Tiểu quỷ kia hoàn toàn không có tu vi?
Nguyên Anh lão tổ không để ý những chi tiết kia, trầm giọng đặt câu hỏi.
Tiên Nô nói:
- Người đưa tin nói như thế, trên người ma đầu kia không có chút sóng pháp lực, thậm chí suýt nữa bị Mạc Lăng trưởng lão trấn sát, cực kỳ may mắn mới sống sót, không biết có phải ngụy trang hay không!
Ánh mắt Nguyên Anh lão tổ xoay chuyển, lạnh giọng cười một tiếng nói:
- Chưa chắc là giả vờ, năm đó tiểu cẩu kia ở trên Phong Thiện Sơn đại chiến với Tống Quy Thiện, mặc dù may mắn chiến thắng, nhưng Tống Quy Thiện danh xưng Bắc Vực tiểu bối đệ nhất nhân, sao có thể dễ dàng chiến thắng? Hắn hơn phân nửa cũng bỏ ra cái giá cực lớn, về sau hắn trộm đỉnh rời đi, mười năm chưa từng lộ diện, nếu không phải gặp đại biến, lấy tính tình của hắn sao có thể nhịn được? Ha ha, nghĩ như thế liền hợp lý, hơn phân nửa là tu vi bị phế, lúc này mới mai danh ẩn tích mà thôi!
Nói đến chỗ này, khuôn mặt hắn nghiêm túc, âm thanh lạnh lùng nói:
- Kẻ này hiện thân, thật là trời ban, bất luận hắn nói muốn tới Hoàng Phủ gia chúng ta khiêu khích phải chăng là hành vi muốn chết, cũng nhất định phải giữ hắn lại... Không đúng, vạn nhất hắn không tới làm sao bây giờ? Các trưởng lão, lập tức bỏ tất cả sự vụ trên tay, phân ba đội, một đội ở lại trông coi tổ địa, một đội ra ngoài tổ địa ôm cây đợi thỏ, chờ tiểu ma đầu kia đến, đội thứ ba lập tức xuất phát, nhất định phải tìm được tiểu ma đầu kia, bắt hắn về, để tránh hắn nửa đường đào thoát!
- Vâng!
Các tu sĩ Hoàng Phủ gia đều lớn tiếng đáp ứng, thanh thế kinh người.
Trong lòng đều có loại hiểu xúc động không, cuối cùng cũng tới thời điểm đối mặt tiểu ma đầu kia...
Từ khi tranh đoạt Kiếm Trủng mà Hoàng Phủ gia coi là vật trong túi bắt đầu, lại đến Thanh Vân Tông ngược sát Thiết Như Cuồng, về sau ở ngoài Huyền Vực, tiểu ma đầu kia xuất thủ, một kiếm chém giết Hoàng Phủ Đạo Tử, kế giết 12 Kim Đan, lại đến Phong Thiện Sơn đại loạn, Hoàng Phủ gia và tiểu ma đầu thật sự là có quá nhiều cừu hận, không phải một lời hai câu có thể nói rõ ràng, thù này khó giải.
Mười năm qua, Hoàng Phủ gia chưa bao giờ buông tha tìm kiếm tiểu ma đầu!
Bây giờ hắn tự động hiện thân, đối với Hoàng Phủ gia mà nói, không khác gì tin mừng từ trên trời rơi xuống!
Oanh! Oanh! Oanh!
Đại trận mở ra, nhân viên bố phòng, các tu sĩ Kim Đan như cá bơi, nhao nhao bay lên không trung.
Quái vật khổng lồ Hoàng Phủ gia, bây giờ bởi vì một người tàn phế mà toàn lực vận chuyển.
Mà thời điểm Hoàng Phủ gia bởi vì Phương Hành xuất hiện mà kích động vạn phần, Phương Hành lại đang cưỡi lừa đi từ từ.
- Một mực có người nhìn chằm chằm chúng ta, đây cũng không phải hiện tượng tốt khi đi diệt môn...
Phương Hành không quay đầu lại, như không có chuyện gì xảy ra nói với con lừa.
Con lừa kia lung lay đầu, không để ý tới hắn.
Đây không phải nói nhảm sao, cưỡi một con lừa bình thường, đừng nói chậm rãi từ từ đi, xem như toàn lực chạy, lại có thể nhanh bao nhiêu? Đằng sau đều là tu sĩ Trúc Cơ cảnh trở lên, đằng vân giá vũ, nhanh như thiểm điện, bởi vì nghe nói danh tự của Phương Hành, sau khi chấn kinh, ai cũng không muốn rời đi, theo ở phía sau, đi nửa ngày, người ngược lại càng ngày càng nhiều.
Bất quá bởi vì danh tiếng ma đầu của Phương Hành chấn nhiếp, nhất thời không ai dám rõ ràng đuổi theo, nhưng theo sát không bỏ.
- Ngươi thật là một gia hỏa may mắn...
Phương Hành nhìn con lừa, nhẹ giọng nở nụ cười:
- Từ Bột Hải quốc đến nay, ngươi chở ta bao lâu? Sắp bảy năm a? Ha ha, mặc dù tiểu gia hoàn toàn không có tu vi, nhưng đã từng hô phong hoán vũ cũng không phải trưng cho đẹp, ngươi ở bên cạnh ta bảy năm, dù là một con lừa phổ thông, sợ cũng dần dần mở ra thần trí, huống chi ngươi là Trư sư huynh từ Bột Hải quốc cố ý chọn ra cho ta? Đương nhiên, ngoại trừ nhát gan sợ chết, ham ăn biếng làm, ta ngược lại không có phát hiện ngươi có địa phương thần dị gì...
- Phù phù phù!
Con lừa phì mũi ra một hơi, hoàn toàn không để ý tới Phương Hành đang nói cái gì.
Phương Hành càng nói càng vui vẻ, đầy mặt tiếu dung:
- Trong giới tu hành giày vò lâu như vậy, tiểu gia còn không có đường đường chính chính thu đồ đệ, bây giờ mắt thấy mạng nhỏ không lâu, liền tiện nghi súc sinh ngươi, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể biểu hiện để cho ta hài lòng, vậy từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đại đệ tử của ta, y bát của ta, tất cả đều cho ngươi...
Con lừa dựng lỗ tai lên.
Phương Hành thì từ trong tiểu tháp, lấy ra một hạt đan dược huyết khí xông vào mũi, đưa tới miệng nó.
- Ăn đi!
Con lừa do dự một chút, sau đó phảng phất như thiên tính bức thúc, mồm mép lật một cái, gặm vào trong miệng.
Mà động tác của Phương Hành còn chưa xong, lại lấy ra một gốc linh dược, đưa đến dưới miệng, con lừa lại ăn.
Sau linh dược là linh quả.
Mặc dù hoàn toàn không có tu vi, nhưng trong tiểu tháp của Phương Hành còn có bao nhiêu đồ tốt thì ai cũng không biết.
Mà bây giờ, Phương Hành từ bên trong lấy ra vô số linh dược thần đan đủ để cho Kim Đan cảnh đỏ mắt, toàn bộ không chút khách khí đút vào trong mồm con lừa, còn lãng phí khoa trương hơn cho heo ăn, may mắn các tu sĩ đều ở xa xa, không dám tới gần, nếu không thấy hắn làm như vậy, tất nhiên sẽ tức giận phát điên, nói không chừng sẽ nhịn không được xuất thủ cướp đoạt.
Linh dược bực này, ngay cả Kim Đan cảnh ăn cũng phải chậm rãi vận công luyện hóa, huống chi là một con lừa bình thường?
Huống chi Phương Hành liên tục không ngừng cho ăn nó, lập tức cho ăn chừng hơn mười loại?
Thời gian dần trôi qua, da lông của con lừa bắt đầu nóng lên, tựa hồ có huyết khí thẩm thấu ra ngoài, trong lỗ mũi cũng bắt đầu không ngừng phun nhiệt khí, kia là linh khí mà mắt trần có thể thấy, đỏ rực, tựa như phun ra hỏa diễm, dưới loại tình huống này, thân thể con lừa không ngừng run rẩy, bốn cái móng hất ra, càng đi càng nhanh...
- Nhớ kỹ khẩu quyết này...
Phương Hành cũng có chút trang nghiêm, thanh âm lạnh lùng mở miệng:
- Thái Thượng Hóa Linh Kinh... Thôn thiên thực địa... Luyện Tinh Hóa Khí...
Con lừa tựa hồ cố nén đau đớn, dựng lỗ tai lên, Phương Hành nói một chữ không sót nghe vào, nó sắp bị linh khí trong cơ thể chấn bạo, trải qua kiếp nạn lớn nhất trong đời, nhưng cũng gặp tạo hóa lớn nhất từ trước đến nay, thời gian dần trôi qua, nhục thân nó run rẩy, huyết nhục kinh mạch biến hóa nghiêng trời lệch đất.
- Mỗi một sinh linh đều có bản mệnh thần thông của mình, súc sinh dã thú càng rõ ràng hơn...
Phương Hành truyền xong Thái Thượng Hóa Linh Kinh, thanh âm lại vang lên lần nữa:
- Nếu như ngay cả ta cũng không thể mở ra bản mệnh thần thông của ngươi, như vậy đã nói rõ ngươi nhất định vô duyên tiên đạo, nên trở về Bột Hải quốc làm một con lừa sống lâu trăm tuổi đi!
- Hô...
Con lừa phun ra hai ngọn lửa hồng, tựa hồ bất mãn quơ đầu.
Dị biến trên người giống như bị nó khóa ở trong cơ thể, không còn hiển lộ ở bên ngoài, nhưng thân thể run rẩy lợi hại hơn.
- Lọc cọc cạch cạch...
Dưới chân nó càng lúc càng nhanh, phảng phất như đang phát tiết linh khí dư thừa trong cơ thể.
Loại tốc độ này tăng lên, dường như không có hạn mức cao nhất.
Từ ban đầu chạy chậm, càng về sau càng phi nước đại, tốc độ không ngừng tăng lên, sự vật hai bên như điện chớp lui về phía sau, đến cuối cùng bỗng nhiên ngửa mặt lên trời kêu to, móng trước đạp mạnh, thình lình đạp hư không xông lên trời, sau đó bốn vó tung bay, đạp gió bước trên mây, vậy mà trực tiếp chạy lên hư không, càng chạy càng nhanh, dần dần biến mất không thấy.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ con lừa kia là Thần thú, sao có thể phi thiên?
- Hỏng, không đuổi kịp, nhanh nhanh nhanh, trực tiếp chạy đến Hoàng Phủ gia...
Một màn dị dạng này, lại dọa sợ đám tu sĩ phía sau, từng cái sợ hãi, liều mạng ngự mây đuổi theo.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất