Chương 720a: Tới rồi
Chỗ sâu trong Tây Mạc, bên ngoài cấm địa, đã dựng lên một tế đàn cao trăm trượng, trên đài, ba tu sĩ Hoàng Phủ gia tu vi Kim Đan viên mãn tay áo bồng bềnh ngự không, ánh mắt thâm trầm lạnh lùng nhìn về phía trước, mà dưới đài là bát bộ yêu chúng phụ thuộc vào Hoàng Phủ gia, phân đứng trong đại trận, trên người sát khí dày đặc, bày ra dáng vẻ trận địa sẵn sàng đón quân địch, lẳng lặng nhìn phương bắc.
Mà ở chung quanh, thì phân bố rất nhiều tán tu, trò chuyện xem kịch vui.
Dựa theo tin tức Hoàng Phủ gia có được, tiểu ma đầu kia sẽ từ phương bắc tới.
Bởi vì Phương Hành là ở trước mặt các tu sĩ công nhiên nói muốn tiêu diệt cả nhà Hoàng Phủ gia, bởi vậy mặc dù không có phát ra pháp chỉ, nhưng Hoàng Phủ gia cũng dựa theo quy củ trong giới tu hành làm việc, xây đài cao, do Hoàng Phủ gia chủ, cũng chính là cha của Hoàng Phủ Đạo Tử năm đó Hoàng Phủ Kình Thiên suất lĩnh các trưởng lão, ở đây nghênh đón đại địch tới khiêu chiến, đồng thời dựa theo quy củ trong giới tu hành, mời một số tu sĩ thân phận hiển hách tới xem lễ, hiển thị rõ công chính, đương nhiên, trong âm thầm, bọn họ vì phòng ngừa vạn nhất, đã phái một đội tu sĩ khác bí mật rời đi, tiến đến bắt tiểu ma đầu gan to bằng trời kia.
Cũng không phải Hoàng Phủ gia suy nghĩ nhiều, mà là tiểu ma đầu kia thường có cử động ngoài dự liệu, khiến cho Hoàng Phủ gia không thể không chuẩn bị... Vạn nhất hắn hùng hùng hổ hổ nói muốn tới diệt Hoàng Phủ gia, nhưng nửa đường lại chạy thì sao?
Chuyện như vậy hắn cũng không phải chưa từng làm!
- Có tin tức truyền về, không có bắt được tiểu ma đầu kia, con lừa hắn cưỡi tựa hồ là dị thú, đột nhiên bay lên không bỏ chạy, bỏ rơi người Hoàng Phủ gia chúng ta và các tu sĩ khác, chúng ta phái ra nhân mã tiến đến, cũng không có gặp được hắn, bất quá dựa theo phương hướng suy tính, tiểu ma đầu là tới chỗ chúng ta, chỉ là cố ý mượn tốc độ của dị thú, tránh đi người chặn đường mà thôi, dựa theo tốc độ của hắn, trong mấy ngày nữa chắc hẳn sẽ đến...
Có bộ khúc nhận được ngọc phù truyền âm, liền lên đài bẩm báo.
- Dị thú?
Trên đài cao, ba trưởng lão của Hoàng Phủ gia liếc nhau một cái, ánh mắt thâm trầm, một người trong đó nói:
- Tiểu quỷ này càng lăn lộn càng đáng sợ, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, ngay cả Hoàng Phủ gia ta cũng không thể không phòng, nhất định phải cẩn thận hơn...
Hoàng Phủ Kình Thiên lại có chút khinh thường, ánh mắt lãnh khốc:
- Bất quá là một con lừa mà thôi, cần gì ngạc nhiên?
Người thứ ba cũng than khẽ, nói nhỏ:
- Một con lừa tự nhiên không tính là gì, nhưng bây giờ quan trọng nhất là xác định tu vi của tiểu quỷ này, hắn đã có thành tựu, không thể lại dùng ánh mắt năm đó đến đối đãi, ta lại cảm thấy, lần này hắn đã lên tiếng muốn diệt Hoàng Phủ gia ta, hơn phân nửa sẽ không giả bộ, dù sao Bạch Ma còn trấn áp ở dưới Hắc Thủy Hồ, kẻ này có thể là vì nàng mà đến, nhưng ta không rõ ràng chính là, vì sao từ trong miệng thám tử, đều nói tiểu quỷ kia hoàn toàn không có tu vi, hắn là thật phế rồi sao?
- Dựa theo ngũ tổ suy đoán, tiểu quỷ này có thể thật phế rồi!
- Nhưng nếu như hắn bị phế, thì làm sao dám đến Hoàng Phủ gia ta cứu người?
Mấy người nói nhỏ vài câu, lại đồng thời rơi vào trong trầm mặc.
Vấn đề này cũng khốn nhiễu Hoàng Phủ gia mấy ngày, đừng nói bọn họ, ngay cả Hoàng Phủ ngũ tổ cũng nghĩ mãi mà không rõ.
- Không thèm quan tâm, đừng nói tiểu quỷ này hơn phân nửa bị phế, vò đã mẻ không sợ rơi, đến Hoàng Phủ gia ta chịu chết mà thôi, huống hồ xem như hắn kết Nguyên Anh, cũng không có bản sự đến diệt Hoàng Phủ gia ta, không thể bắt hắn trước, vậy chúng ta ở chỗ này trận địa sẵn sàng đón quân địch, vừa vặn thù mới hận cũ tính rõ ràng, ta cũng không tin trảm không được hắn... hả?
Ánh mắt Hoàng Phủ Kình Thiên rét lạnh nói, đột nhiên khẽ giật mình, sau đó con ngươi co rụt lại, nhìn về phía trước.
Phía chính bắc, trên đồi cát liên miên, có một trận gió thổi qua, giương lên đất cát tối tăm mờ mịt, che khuất bầu trời.
Mà ở trong cát vàng, lại có một bóng đen chậm rãi đi tới.
Mặc dù đất cát che lấp, nhưng dùng tu vi của mấy người bọn họ, lại không khó phát hiện, đó là một nam tử cưỡi lừa, trên đầu đeo mũ rộng vành, trên người bọc áo choàng che đậy bão cát, bên eo đeo đao, thân hình thẳng tắp ngồi ở trên lưng lừa, mặc cho con lừa khí cơ cuồng bạo đến cơ hồ muốn mất khống chế còng lấy, chậm rãi thong dong đi tới.
Khí thế cũng không mạnh, nhưng lại giống như mang đến huyết hải ngập trời.
- Thật tới?
Một lão tu trầm giọng mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo như đao.
Cưỡi lừa, đeo đao, khí tức bình thường như phàm nhân, không khác thám tử báo cáo, không sai được.
Ba lão tu liếc nhau một cái, Hoàng Phủ Kình Thiên tiến lên một bước, cao giọng hỏi:
- Người đến là ma đầu Phương Hành?
Thanh âm như phong lôi cuồn cuộn, mỗi nói một chữ, đều hóa thành hư không loạn lưu mắt trần có thể thấy, gào thét vọt tới nam tử cưỡi lừa còn ở ngoài mười dặm, chỗ đi qua, thậm chí dẫn động cuồng phong, hạt cát tung bay, khiến cho giữa đài cao và nam tử cưỡi lừa xuất hiện một khe rãnh sâu hơn mười trượng, giống như bị nhân cầm đao bổ ra.
Một tiếng này, đã là khiêu chiến, cũng là muốn mượn cơ hội thăm dò tu vi như thế nào.
Mặc dù Phương Hành và Hoàng Phủ Kình Thiên có mối thù giết con, nhưng dù sao đã nhiều năm như vậy, Hoàng Phủ Kình Thiên lại là Hoàng Phủ gia chủ, xử sự tỉnh táo, dù cực hận Phương Hành, nhưng làm việc vẫn lấy ổn thỏa làm chủ, chưa từng lỗ mãng.
- Con a...
Bất quá Hoàng Phủ Kình Thiên thăm dò, lại không thuận lợi như trong tưởng tượng, thời điểm tiếng quát của hắn hóa lôi vọt tới trước người nam tử kia, người này cũng không phản ứng, con lừa dưới hông lại đột nhiên ngẫng đầu kêu một tiếng, rõ ràng là tiếng kêu của con lừa bình thường, nhưng nghe lại có chút khác biệt, giống như đang gọi nhi tử vậy.
Oanh!
Hai thanh âm va chạm, ầm vang nổ tung, dẫn phát biển cát sụp đổ, bão cát tập quyển đầy trời.
Trong bão cát, nam tử trên lưng con lừa nhấc tay đè chặt mũ rộng vành, yên lặng chờ bão cát đi qua, sau một hồi lâu, mới không chút hoang mang tế ra một đạo linh phù, mượn lực lượng linh phù mở miệng, thanh âm xa xa truyền ra:
- Chính là tiểu gia...
Không có thăm dò được thực lực của hắn, nhưng động tác và cử chỉ kia, nhìn như thế nào cũng giống như là người bình thường, ba vị trưởng lão và Hoàng Phủ gia chủ ở trên đài liếc nhau một cái, Hoàng Phủ Kình Thiên mở miệng lần nữa:
- Nghe nói ngươi muốn tới Hoàng Phủ gia ta làm khách, chúng ta liền dựng đài cao chờ ngươi, đã chờ ba ngày, lại không biết vì sao ngươi không đằng vân tới, lại đi đường chậm như vậy?
- Ha ha, không nhìn ra sao?
Con lừa vẫn không ngừng đi về phía trước, thanh âm lạnh nhạt:
- Tiểu gia không giống các ngươi, không cưỡi mây được!
- Ta nghe nói ngươi đã bị phế!
Hoàng Phủ Kình Thiên bỗng nhiên nói thẳng, thanh âm lạnh lùng.
Nam tử cưỡi lừa nói:
- Nếu như ánh mắt ngươi không mù, thì có thể đoán được!
- Hừ!
Hoàng Phủ Kình Thiên bị hắn dùng lời mắng xéo, trên mặt lóe lên nộ khí, quát lên:
- Rất tốt, vậy ta ngược lại muốn xem xem, ngươi đã bị phế tu vi, đến tột cùng làm sao đến diệt Hoàng Phủ gia ta, hay là đi tìm cái chết!
Theo thanh âm quát ra, bàn tay hắn cao cao nâng lên, sau đó dùng sức rơi xuống.
Cùng lúc đó, một đạo thần niệm truyền ra, trong bát bộ yêu chúng canh giữ ở dưới đài, lập tức có bốn tu sĩ Trúc Cơ cảnh hét lớn, đằng vân mà lên, riêng phần mình khống chế phi kiếm, đằng đằng sát khí vọt tới nam tử cưỡi lừa, người còn chưa tới, bốn thanh phi kiếm đã giao thoa chém ra, mờ mờ ảo ảo phong tỏa tất cả đường ra của nam tử.
Không nói nhảm nửa câu, giữa song phương thực tế cũng không có gì đáng nói, lời nói mặt mũi cũng nói không được nữa.
Hơn nữa mặc dù Hoàng Phủ gia vô ý thức coi Phương Hành là một địch nhân không thể khinh thường, nhưng lại luôn cảm giác kẻ này quá mức trẻ tuổi, thời gian tu hành không có bao nhiêu năm, càng không có thế lực bối cảnh, thì càng không muốn đặt hắn ở phương diện bình đẳng.
Bọn họ luôn cảm thấy, đối đãi Phương Hành, nên trực tiếp xuất thủ trấn áp, mới sẽ không mất uy nghiêm của gia tộc.
Nam tử kia cũng không bối rối, con lừa chạy chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh, dần dần giống như lưu tinh, sau trăm trượng, thân thể nó vọt thẳng đến không trung, một người một lừa công kích về phía đài cao.
Bốn thanh phi kiếm phát ra thần quang và sát khí kinh người, giảo sát đến hắn.
Mà ở trong quá trình này, nam tử trên thân lừa kia đón bốn thanh phi kiếm, thanh âm lại không dao động, cực kỳ tỉnh táo:
- Nếu như tiểu gia không trở thành phế nhân, đến diệt Hoàng Phủ gia các ngươi... Đây không phải là quá cho Hoàng Phủ gia các ngươi mặt mũi sao?
Thời điểm hắn nói xong câu này, bốn thanh phi kiếm đã trảm tới trước người, mà hắn thậm chí không có ý tứ muốn đi ngăn cản, bàn tay vung lên, thình lình xuất hiện một quyển trục, không chút hoang mang kéo ra, sau đó ở phía trên nhấn một cái, giữa không trung thình lình truyền ra một tiếng Lê-eeee-ee, lại có một thân hình triển khai, một con chim ưng dài chừng ba mươi trượng màu xanh xuất hiện ở trước người hắn, cự sí vung lên, dẫn động cuồng phong kinh người, như ngàn vạn loạn đao.
- Đinh đinh...