Lược Thiên Ký

Chương 720b: Tai hoạ ngập đầu

Chương 720b: Tai hoạ ngập đầu


Bốn thanh phi kiếm bị đánh nát, loạn đao cũng không ngừng, hóa thành cuồng phong cuốn thẳng về phía bốn tên Trúc Cơ.
- Ah...
Bốn tên Trúc Cơ kia ở trước mặt đại ưng có thể so với Kim Đan hậu kỳ, thật chỉ như sâu kiến, căn bản không thể ngăn cản, loạn phong tới lại nhanh, thậm chí bọn họ còn chưa dâng lên suy nghĩ tránh né, đã bị gió chém chia năm xẻ bảy.
Sau đó đại ưng giương cánh, vững vàng bay ở bên trái Phương Hành, trong mắt sát cơ nghiêm nghị.
Nhưng còn chưa kết thúc, Phương Hành tay cầm Bách Hung Đồ, lần nữa vạch một cái, hư không chấn động, thình lình lại có một cự viên cao hơn mười trượng từ trong hư không nhảy ra, hung phong bốn phía, đứng ở phía bên phải của Phương Hành.
Sau đó một cự hổ màu đỏ, yêu lang sau lưng mọc hai cánh, yêu ngạc toàn thân hắc giáp...
Vốn là một mình cưỡi lừa công kích về phía đài cao, lúc này lại triệu hoán ra càng ngày càng nhiều, chừng mười mấy con, giống như quân đội.
Con lừa kia, ở dưới bí pháp bí dược thôi động, vốn đã bất phàm, nhưng lúc này khí thế lại bị ép giọt nước không còn.
- Hung Thú!
- Nghe đồn kẻ này có thể điều khiển Hung Thú, quả nhiên không giả!
Trên đài cao, ba vị trưởng lão của Hoàng Phủ gia nhíu mày, Hoàng Phủ Kình Thiên nhìn thoáng qua bên cạnh, trên một ngọn núi nhỏ đứng một Tiên Nô, hắn lập tức vung lên một cây cờ, trên lá cờ phóng ra hắc khí cuồn cuộn, trong hắc khí, không ngờ có yêu linh hung tàn cuồng bạo hiển hoá ra, mà trong bát bộ yêu chúng, cũng có gần trăm người xông ra ngoài, cùng yêu linh sóng vai, đằng vân giá vũ, càng ngày càng nhiều, âm khí dày đặc đáng sợ.
Mây đen cuồn cuộn mà đến, phô thiên cái địa.
So sánh với yêu linh trong hắc khí ngập trời, Hung Thú bên cạnh Phương Hành nhất thời lộ ra thế đơn lực cô.
- Ha ha, tiểu ma đầu, ngươi quả nhiên không có tu vi, chỉ có thể dựa vào khống chế Hung Thú đến ngăn địch?
Trên đài cao, một tên trưởng lão của Hoàng Phủ gia sĩ cười lạnh mở miệng:
- Chỉ tiếc ngươi chọn sai đối thủ, tuy Hoàng Phủ gia ta không có Hung Thú, nhưng có vạn linh, ngàn vạn yêu linh vì ta hiệu lực, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể đưa tới bao nhiêu Hung Thú cho chúng ta luyện cờ!
Vạn Linh Kỳ của Hoàng Phủ gia, từ trong Hắc Thủy Hồ luyện thành, khống chế yêu linh, huyền ảo khó lường.
Năm đó, Phương Hành ở dưới Đại Bằng Tà Vương chỉ điểm luyện chế ngụy Vạn Linh Kỳ, uy lực cũng rất đáng sợ, huống chi bây giờ là cờ thật?
Trong hắc khí ngập trời, những yêu linh khí cơ kinh khủng kia, cùng đại yêu chân chính không quá mức phân biệt, thực lực thình lình không thua Hung Thú.
Nhưng mà đối mặt đại quân yêu linh cuồn cuộn vọt tới, Phương Hành lại thấp giọng cười lạnh, thu hồi Bách Hung Đồ.
- Hoàng Phủ gia giết yêu luyện cờ, luyện chế ra trấn tộc chi bảo, uy lực quả nhiên không tầm thường, ta luyện hóa mấy chục Hung Thú trên Bách Hung Đồ, số lượng quá ít, có lẽ không đối phó được các ngươi, nhưng nếu như dùng vật này thì sao?
Hắn bỗng nhiên cười lạnh, bàn tay vỗ tiểu tháp một cái, lần nữa tế ra một vật.
Là một cánh cửa lớn, thăm thẳm đứng ở trong hư không, cánh cửa chậm rãi mở ra, phảng phất như thông hướng một thế giới khác.
Bên trong, khí thế hung ác ngập trời phóng thích ra ngoài, kia là một loại khí thế vô hình, lúc đầu vô hình vô chất, nhưng bởi vì khí tức quá mức kinh khủng, cuối cùng tạo thành ba động giống như thực chất, ảnh hưởng hư không, từ xa nhìn lại hoàn toàn mơ hồ, trong cửa có vô số tiếng gào thét vang lên, phảng phất như hung ma bên trong nhận lấy triệu hoán, điên cuồng gào thét, mấy hơi sau, khí thế hung ác càng tăng lên, từng bóng đen từ trong đại môn chui ra.
Hung Thú!
Thình lình lại là Hung Thú!
Bất quá lần này lực lượng Hung Thú mạnh hơn, số lượng cũng nhiều hơn!
Mỗi một hắc ảnh rơi xuống đất, thân hình tăng vọt, sau đó gào thét lao về phía trước, như muốn xé nát hết thảy.
Lúc này Vạn Linh Kỳ xoắn tới khói đen cuồn cuộn, cách Phương Hành chỉ còn ba dặm, khí thế bên Phương Hành lúc đầu yếu đến đáng thương, nhưng theo cửa đồng mở ra, vô số Hung Thú từ bên trong vọt tới, khí thế lại càng ngày càng mạnh, càng ngày càng nhiều Hung Thú gia nhập vào trong đại quân Hung Thú, cơ hồ thành một thú hải vô biên...
Ầm ầm!
Vạn Linh Kỳ triệu hoán ra đại quân yêu linh cùng thú triều đụng vào nhau, lập tức dẫn phát hỗn loạn to lớn, thiên địa biến sắc, đại mạc cuồn cuộn vào lúc này biến thành chiến trường đáng sợ, tu sĩ bát bộ xen lẫn trong yêu linh vọt tới, lúc này không ngừng kêu khổ, bị cuốn vào trong Hung Thú và yêu linh hỗn chiến, tựa như người giấy tiến vào đám cháy, tùy thời tùy chỗ đều có khả năng bị xé nát, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ ngay cả cái bóng của tiểu ma đầu kia cũng sờ không được.
Ngay cả ba vị Kim Đan viên mãn trên đài cao cũng biến sắc, không lo được giá đỡ cao thủ gì, lập tức mang theo tất cả bát bộ yêu chúng xông ra ngoài, đồng thời thúc giục Vạn Linh Kỳ trên tay, muốn ngăn cản thú triều kinh khủng ở bên ngoài, nếu bị bọn chúng vọt vào tổ địa, đối với Hoàng Phủ gia mà nói là một tai nạn.
- Nhanh chóng đánh giết tiểu ma đầu kia...
- Mau mau, sai người mang Vạn Linh Kỳ trong tộc tới, nếu không ngăn không được thú triều...
- Nhất định phải ngăn lại, nhất định phải ngăn lại!
Trong tiếng gào thét, tất cả lực lượng của Hoàng Phủ gia ở chỗ này đều xông tới, bày trận thì bày trận, trùng sát thì trùng sát.
Chỉ tiếc, ở dưới thú triều vô tận trùng kích, vô luận là Vạn Linh Kỳ triệu hoán ra yêu linh, hay tu sĩ Hoàng Phủ gia bày ra phòng tuyến, đều lộ ra yếu ớt như thế, Hung Thú lần này không phải Phương Hành triệu hoán ra, mà là lúc trước hắn ở Quy Khư chuẩn bị ở sau, ở giữa cửa đồng và Quy Khư xây dựng một lối đi.
Nói cách khác, mở cửa đồng ra, giống như trực tiếp thả đám Hung Thú bị nhốt ở trong lồng giam, hơn nữa dù bây giờ Phương Hành không có tu vi, nhưng vẫn là Thái Thượng di đồ, mờ mờ ảo ảo là chủ nhân của đám Hung Thú này, mặc dù hiện tại hắn còn không thể khống chế Hung Thú cho mình dùng, nhưng bọn Hung Thú này lại sẽ không để hắn bị thương tổn, bây giờ hắn bị yêu linh và tu sĩ Hoàng Phủ gia khóa chặt, chính là xúc phạm vảy ngược của chúng, nhất định phải xé nát.
Ở dưới loại hung ác điên cuồng trùng kích này, phòng tuyến của Hoàng Phủ gia là một chuyện cười.
Cho dù có ba Kim Đan viên mãn mang theo bát bộ yêu chúng toàn lực chống cự, cũng bị thú triều phá nát.
Đại quân Hung Thú đen kịt, phảng phất như đầu sóng đánh về phía tổ địa Hoàng Phủ gia, thế không thể ngăn.
Mà trong thú triều, Phương Hành gác đao ở trên cổ con lừa, giống như cười mà không phải cười nói:
- Đồ nhi ngoan, hiện tại thời điểm mấu chốt nhất đến rồi, ngươi cũng đừng giả vờ ngây ngốc với ta, nhanh lao tới, đây có thể là trận chiến cuối cùng của tiểu gia, trước khi ta đến vốn định vì Thái Thượng Đạo tìm y bát mới, chỉ tiếc nhìn khắp ngàn vạn người, cuối cùng vẫn quyết định truyền cho ngươi, cảnh cáo nói trước, chỉ cần ngươi đưa ta đến chỗ kia, ta sẽ thả ngươi rời đi, cho ngươi y bát, nhưng trong quá trình này vạn nhất đụng phải nguy hiểm gì, đó cũng là mệnh của ngươi!
- Hai... Hai ah...
Con lừa run như cầy sấy, bị Hung Thú chen chúc ở quanh người hù đến kẹp chặt cái đuôi, nghe Phương Hành nói, cũng chỉ có thể run rẩy kêu một tiếng, không dám không nhìn lưỡi đao sáng loáng a, chỉ có thể cắn răng vọt vào.
Xung quanh Phương Hành, có Hung Thú bị hắn dùng Bách Hung Đồ triệu hoán ra bảo vệ, tu sĩ hoặc một số yêu linh của Hoàng Phủ gia đến đây ngăn cản, đều bị bọn Hung Thú này quét ra, bảo đảm hắn an toàn lao vào bên trong, mà những Hung Thú dùng cửa đồng thả ra kia, thì không phải hắn có thể tùy tâm khống chế, tùy chúng nó đi thôi!
Ầm ầm!
Lao vụt trăm dặm, chỉ thấy phía trước đại trận linh quang mờ mịt, chính là tổ địa của Hoàng Phủ gia.
Đại trận này lại dùng cảm ứng và phong tỏa linh khí làm chủ, dù sao tổ địa này địa vực quá rộng, gần như có thể hóa thành một Vực, Hoàng Phủ gia còn không có đủ thực lực bố trí đại trận giống như Thái Thượng di chỉ, cho nên đại trận này, chỉ có thể cảm ứng được đối thủ xâm lấn, để tộc nhân nhanh chóng làm ra phản ứng, lại không cách nào dùng để ngăn cản địch nhân cường đại xâm lấn, hơn nữa đối với Hoàng Phủ gia mà nói, bọn họ cũng không cần đại trận như vậy ngăn địch, địch thủ có thể ngăn bọn họ không để trong lòng, xứng làm địch nhân của Hoàng Phủ gia, thì không phải đại trận này có thể cản.
Nói rất dài dòng, lại chính bởi vì nguyên nhân này, một đám Hung Thú điên cuồng vọt tới, cơ hồ dễ như trở bàn tay liền vọt vào, trùng trùng điệp điệp, mặc dù có một ít bị cấm chế ở biên giới kích thương, nhưng trong mười thành lại không đến một thành, Phương Hành thì sai sử con lừa, vọt vào một chỗ không có cấm chế.
Hoàng Phủ tổ địa an tĩnh mấy ngàn năm, bây giờ nghênh đón đại hạo kiếp!
- Nơi tốt ah...
Vừa vào đại trận, cảnh sắc trước mắt biến đổi, bên ngoài cát vàng mênh mông, không có một ngọn cỏ, trong trận lại giống như tiên cảnh, khắp nơi linh viên tiên điền, vô số dị thú quý hiếm, linh khí dư dả như thực chất, ngay cả Phương Hành cũng phải tán thưởng động thiên phúc địa, trong lòng nhịn không được khen một tiếng, sau đó cười lạnh.
- Hủy hết cho ta!
Đương nhiên không cần hắn phân phó, Hung Thú ầm ầm chà đạp qua, địa phương lại tốt cũng thành hoang phế?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất