Lược Thiên Ký

Chương 741: Đi tìm bọn họ hóa cái duyên

Chương 741: Đi tìm bọn họ hóa cái duyên

Nghe nói Thiếu chủ của Thái Hạo nhất tộc học Thái Thượng Hóa Linh Kinh, Phương Hành lập tức biến sắc.
Cũng không phải hắn đau lòng một quyển kinh văn, mà là hai chữ "học được" kia, ẩn chứa quá nhiều ác độc. Nếu Thiếu chủ của Thái Hạo nhất mạch thật đạt được Thái Thượng Ngọc Thư, thì thực có tư cách học tập tam đại kinh văn, chỉ là học được như thế nào, dù sao hắn không như mình xông qua Thông Thiên Lộ, đạt được tiên hiền của Thái Thượng Đạo tán thành, coi như có thể học được tam đại kinh văn, cũng chỉ có thể do người khác truyền thụ, mà mặc dù con lừa kia được mình truyền Thái Thượng Hóa Linh Kinh, lại không có tư cách truyền kinh văn cho người khác, nói trắng ra, trên đời này có tư cách truyền kinh cho người khác, chỉ có mình mà thôi.
Mà xem như mình, ở trước khi Thái Thượng đan đạo đại thành, dung hội quán thông, truyền kinh nhiều nhất chỉ có thể truyền ra một đạo.
Những quy tắc này, đều là tiên hiền của Thái Thượng Đạo dùng đại thần thông từ nơi sâu xa khắc xuống pháp tắc, tựa như duy trì tính độc nhất của Thái Thượng Đạo, cho dù thân là Thái Thượng di đồ, ở dưới loại quy tắc này cũng không vi phạm được.
Cũng chính là nguyên nhân này, hắn bình thường cực kỳ trân quý cơ hội truyền pháp, ngay cả Kim Ô và lão Tà cũng không có cho, chỉ ở Tây Mạc, hắn tự nghĩ không còn đường sống, hữu tâm lưu cho Quy Khư một truyền thừa, lúc này mới tiện tay truyền cho con lừa, về phần Kim Ô, cái kia thuộc về trong Huyền Vực thu hoạch được, là tạo hóa của nó, không tính là Phương Hành truyền lại, ngoại trừ Kim Ô, người đạt được Thanh Hồ Quỷ Diện, cũng có tư cách được truyền Thái Thượng Cảm Ứng Kinh. Chỉ vì lúc trước Thái Thượng Cảm Ứng Kinh và Thanh Hồ Quỷ Diện từ Tiên Điện rơi xuống phàm trần, trong này hẳn là có một ít huyền cơ.
Cửu Thiên Huyền Quan, huyền diệu vô tận, bên trong có quá nhiều bí mật, suy nghĩ không thấu, chỉ có thể theo.
Bất quá, mặc dù nói dài dòng, nhưng chuyện này đúng là ngoài dự liệu của mình, hắn bảo con lừa mang Thái Thượng Ngọc Thư về, trên thực tế là muốn cho lão Tà xử lý. Hơn nữa ở trong tưởng tượng của hắn. Lão Tà vô luận như thế nào, tối thiểu nhất cũng sẽ không tổn thương con lừa, cùng là yêu tộc, tốt xấu sẽ cho nó một phần tạo hóa, cũng coi như không lỗ con lừa theo mình bảy năm, nhưng rơi vào trong tay Thái Hạo nhất mạch, thì không biết sẽ như thế nào.
Nếu con lừa kia không đến tế đàn của Thái Thượng Đạo tế tổ, là không thể nào có được tư cách truyền Thái Thượng Hóa Linh Kinh cho người khác, ngay cả hắn hiện tại cũng không biết Thái Hạo nhất mạch là làm sao lấy được Thái Thượng Hóa Linh Kinh, hơn phân nửa là dùng bí pháp gì trực tiếp từ trong thức hải lấy ra .
Mà mặc dù Phương Hành không có hưởng qua loại tư vị này, nhưng nghĩ đến tuyệt đối sẽ không dễ chịu.
Cũng chính là nguyên nhân này, hắn lập tức ý thức được, tình cảnh của con lừa tuyệt đối không có tốt như Hận Thiên Ninh nói, bây giờ chỉ hy vọng Thái Hạo nhất mạch còn giữ cái mạng nhỏ của nó, thức hải bị trọng thương không nghiêm trọng như mình dự đoán.
- Nói tóm lại, chuyện đã xảy ra là như vậy, bây giờ Thái Hạo nhất mạch phát triển an toàn, coi như Tà Tôn cũng bất lực, mà ngươi đã mất Thái Thượng Ngọc Thư, ta cũng không biết ngươi còn có cách thức phản chế hay không, lần này ngươi hiện thân, Thái Hạo nhất mạch liền muốn bắt ngươi. Nói rõ bọn họ đã làm tốt chuẩn bị chính thức vạch mặt, chúng ta càng phải cẩn thận, Thái Hạo nhất mạch cũng không chỉ có mấy vị Kim Đan viên mãn tọa trấn, ba tháng trước, đã mời tới một vị Nguyên Anh lão tổ, nhưng lão tổ rất ít lộ diện, chỉ ở ngoại vực một tháng, liền tiến vào hạch tâm di chỉ, hình như muốn tìm vật nào đó, bây giờ cũng không biết Thái Hạo nhất mạch nói tin tức ngươi hiện thân cho hắn biết chưa, nếu hắn đạt được tin tức, nhiều nhất một ngày sẽ chạy đến!
- Còn có Nguyên Anh cảnh?
Ánh mắt Phương Hành chớp lên, khóe miệng mỉm cười.
Hận Thiên Ninh lại trịnh trọng nói:
- Phải, Phụng Thiên Thị Tử Ban Đạo Nhân cũng đã thành công Kết Anh, nhưng sau khi Thái Hạo nhất mạch xuất hiện, Phụng Thiên Thị bọn họ thái độ rất không trong sáng, bây giờ ngươi không có Thái Thượng Ngọc Thư, ta cũng không biết còn ra lệnh được hắn hay không, nếu có hắn xuất thủ, tự nhiên có thể chống cự Thái Hạo lão tổ, nếu hắn không chịu ra tay mà nói...
Nói đến chỗ này, nàng hơi lộ ra chần chờ, thật lâu mới thở dài nói:
- Sợ rằng chỉ dùng lực lượng Hận Thiên Thị ta, là không ngăn được hắn xuất thủ với ngươi, vì phòng có biến, tốt nhất lập tức chạy tới Thần Châu Bắc Vực, tìm Tà Tôn thương lượng việc lớn, để cầu ứng đối...
- Hắc hắc hắc...
Phương Hành liếc nhìn nàng, lại từ chối cho ý kiến, cười hắc hắc không nói.
Hận Thiên Ninh nói xong, cũng không biết nói cái gì cho phải, cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, nàng muốn nói lại thôi, nửa ngày sau, lại nhịn không được oán trách:
- Ta đại khái có thể đoán được dụng ý lúc đó ngươi giao Thái Thượng Ngọc Thư cho người khác, nhưng lúc đó tại sao ngươi lại để một con lừa mang Ngọc Thư về? Nếu ngươi vì Quy Khư tìm truyền nhân, sự tình đại khái cũng sẽ không khó giải quyết như thế, tối thiểu nhất Thái Hạo nhất mạch không có danh chính ngôn thuận cầm Ngọc Thư!
Một câu như vậy, làm cho Phương Hành sững sờ:
- Con lừa kia chính là truyền nhân ta tìm...
Hận Thiên Ninh ngẩn ngơ, triệt để bó tay rồi:
- Ngươi tìm một con lừa tới làm Khư Chủ?
Phương Hành có chút xấu hổ, cười nói:
- Lúc ấy bên người không có người thuận mắt... Con lừa thì sao, Phật nói chúng sinh bình đẳng!
Hận Thiên Ninh có chút im lặng, bộ dáng rất bất đắc dĩ.
Ngược lại là Tiểu hòa thượng Thần Tú nghe vậy, nhịn không được thầm khen:
- Sư huynh quả nhiên là có tuệ căn !
- Ai u, nha đầu này đã trưởng thành, không thú vị giống như trước kia...
Phương Hành có chút tiếc hận nhìn Hận Thiên Ninh, từ khi trở thành Hận Thiên Thị Chủ, nha đầu này không còn nhí nha nhí nhảnh như trước nữa.
- Vô luận như thế nào, ngươi cũng nhanh chóng rời đi đi, vừa rồi ta cũng suy nghĩ một chút, thái độ của Phụng Thiên Thị để cho người ta không an tâm, mà ngươi lại quá trọng yếu, Thái Hạo Thị đã có người xuất thủ với ngươi, như vậy đã không có chỗ trống quay đầu, Thái Hạo lão tổ tám chín phần mười thấy mặt ngươi liền sẽ ra tay, không bằng như vậy, ngươi trước chạy tới Thần Châu Bắc Vực, tìm Tà Tôn thương nghị việc lớn, trong Quy Khư, trước do ta biểu thị công khai tin tức ngươi còn sống, cũng tốt để Thái Hạo nhất mạch sợ ném chuột vỡ bình, như thế nào?
Hận Thiên Ninh không biết ý nghĩ trong lòng Phương Hành, kỹ càng nghĩ chốc lát, nói rất chân thành.
Nhưng không ngờ Phương Hành nghe lời này lại không thèm để ý lắc đầu, cười toe toét nói:
- Đồ đệ của ta ở đâu?
Hận Thiên Ninh ngây người một chút, mới biết hắn chỉ là con lừa kia, có chút dở khóc dở cười:
- Đến lúc này còn muốn con lừa?
Phương Hành liếc nàng:
- Đây chính là đại đồ đệ của ta!
Hận Thiên Ninh không nói gì, nửa ngày sau mới nói:
- Vậy quên đi, ta đưa tin cho Phụng Thiên Thị, mời Tử Ban Đạo Nhân chạy tới!
- Không cần!
Nói đến điểm này, Phương Hành lại cười lạnh, khoát tay ngăn Hận Thiên Ninh đề nghị, cúi đầu suy nghĩ một hồi, đã có chủ ý, nói:
- Bọn họ có ý nghĩ của mình, vậy thì tùy bọn hắn đi, tiểu gia ta dựa vào cái gì cho bọn hắn cơ hội biểu thị trung tâm, ngươi không được nói cho người khác đã gặp ta, coi như vậy ngày hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì!
Nói xong hắn đứng lên, nhìn Thần Tú cười hắc hắc nói:
- Tiểu sư đệ lừa trọc...
Thần Tú im lặng liếc mắt:
- Cũng không nhìn xem mình có tóc hay không!
Phương Hành cười hì hì sờ lên đầu trọc của mình, thấp giọng nói:
- Hai ta đi hóa duyên đi?
Thần Tú ngẩn ngơ:
- Hoá duyên?
Phương Hành nói:
- Hòa thượng các ngươi đi cướp bóc không phải đều nói hoá duyên sao?
Thần Tú có chút im lặng, đãn ẩn ẩn đoán được ý tứ của Phương Hành, lại không rảnh biện bác, đứng lên thật nhanh nói:
- Cái hoá duyên này ta ngược lại rất ưa thích... Không đúng, ta không thích, là ngươi bức ta, ta không thể không đi, thật sự là sai lầm...
Nói đến chỗ này, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Hành:
- Bất quá ngươi không phải nói Quy Khư là hang ổ của của ngươi sao?
Phương Hành liếc mắt nhìn hắn nói:
- Hang ổ của mình thì không thể đoạt sao?
- Ách...
Đừng nói Thần Tú, đại biểu tỷ và quái ngư ở cách đó không xa cũng trợn trắng mắt.
- Ngươi... đến cùng ngươi muốn làm gì?
Hận Thiên Ninh mê mang, ngơ ngác hỏi.
Phương Hành đắc ý cười một tiếng, nói:
- Lần này ta trở về là lấy vài thứ, lấy xong sẽ đi!
Hận Thiên Ninh ngây ngốc:
- Vậy vấn đề Thái Hạo nhất mạch...
- Đương nhiên không thể bỏ qua!
Phương Hành vung tay lên, nghiêm túc nói:
- Đám khốn kiếp này dám chiếm hang ổ của ta, không cho bọn hắn chút màu sắc nhìn sao có thể xả giận? Chờ ta luyện hóa Vạn Linh Đan xong, ta sẽ đi Thần Châu phá hang ổ của bọn hắn...
- Cái này cũng được...
Hận Thiên Ninh cảm giác đầu của mình có chút không đủ dùng.
- Đi, sư đệ, đi tìm bọn hắn hóa duyên...
Phương Hành càng nghĩ càng vui vẻ, bắt đầu chuyển động, phất tay gọi Tiểu hòa thượng Thần Tú, lại hỏi Hận Thiên Ninh vài vấn đề, hai hòa thượng mang theo đại biểu tỷ và con quái ngư kia, nhanh như chớp lao vào trong Quy Khư, chỉ để lại Hận Thiên Ninh cùng các Kim Đan cảnh của Hận Thiên Thị, ngơ ngác không hiểu ra sao.
- Cái này... Thị chủ, chúng ta làm sao bây giờ?
Sau một hồi lâu, mới có một tu sĩ Kim Đan viên mãn kinh ngạc hỏi.
- Ai...
Hận Thiên Ninh cũng rất buồn rầu, vuốt vuốt huyệt thái dương, thở dài:
- Hắn luôn có chút chủ ý quái quỷ, Hận Thiên Thị chúng ta vốn là một bộ không được hắn hoan nghênh nhất, thân phận xấu hổ, làm việc không thể chuyên quyền, vừa rồi ta cũng đã nói tận, hắn không chịu nghe, vậy cũng không có cách nào, được rồi, chúng ta không cần nhiều chuyện, miễn cho hảo tâm thành trở ngại, hắn đã muốn phong tỏa tin tức, vậy chém ba Kim Đan viên mãn kia của Thái Hạo nhất mạch đi, sau đó lập tức dẫn người về tộc, mặc kệ bên ngoài phát sinh chuyện gì, cũng làm như không nghe không biết!
- Cái này... tuân lệnh!
Các tộc nhân Hận Thiên Thị thần kinh một mực căng thẳng, lúc này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
Sau khi phát hiện Phương Hành hiện thân, bọn họ vốn cho rằng mình sẽ phải tham dự vào một trận đoạt quyền đại loạn, nhưng ai có thể nghĩ tới, gia hỏa bị người kém chút đoạt đi vị trí Khư Chủ lại cao hứng bừng bừng đi hóa duyên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất