Chương 744: Để ngươi giả bộ nai tơ
Ầm ầm!
Phía chân trời phương nam, mây đen đã tới đỉnh đầu, trong mây có một cái bóng thân hình thon dài phủ xuống, ánh mắt sâm lãnh quét qua tộc địa của Thái Hạo nhất mạch bị hủy không còn hình dáng, cùng tộc nhân thất linh bát lạc nằm một chỗ, không rõ sống chết, trong ánh mắt nhất thời hiện đầy sát khí, thần niệm chấn động hư không, hình thành một thanh âm giống như sấm rền, từ bốn phương tám hướng cuốn tới:
- Yêu nghiệt phương nào, dám phạm Lữ thị của ta?
Theo tiếng quát, mây đen hình thành cái phễu, sau đó đáy nhọn nhanh chóng đâm tới.
Nguyên Anh lão tổ xuất thủ liền bất dung tình, thần thông từ trên trời giáng xuống, phô thiên cái địa, vẻn vẹn chỉ là uy thế, đã siêu việt tu sĩ Kim Đan rất nhiều, lá gan yếu chút, ở dưới uy thế này sẽ bị khuất phục, không dám nổi lên lòng phản kháng.
Cảnh giới áp chế, cho tới bây giờ đều là ngang ngược mà hung mãnh như vậy!
Chỉ bất quá, đây chỉ là đối với tu sĩ Kim Đan bình thường, bây giờ Phương Hành vô luận như thế nào cũng không thể dùng thực lực Kim Đan bình thường đến cân nhắc, đối mặt mây đen trên đỉnh đầu hạ xuống, trong lòng hắn dâng lên chiến ý cao vút, hét dài một tiếng, thanh âm như kiếm đâm vào trong mây, đồng thời phía sau ô quang quấn quanh, trong nháy mắt tạo thành hai Kiếm Sí giương lên, thân hình như điện chớp vọt lên không trung, đụng thẳng tới mây đen!
Oanh!
Trong mây đen, mỗi một tấc đều ẩn chứa lực lượng đáng sợ khó mà hình dung, mà Kiếm Ma Đại Dực của Phương Hành, mỗi một tia ô quang đều có quái lực dữ dằn, song phương đụng vào nhau, mây đen băng liệt, cuồn cuộn rải ra, thiên địa nhất thời biến sắc, hư không ẩn ẩn vang lên tiếng quỷ khóc sói tru, trong phạm vi ngàn dặm, cơ hồ đưa tay không thấy được năm ngón, mỗi một tấc không gian đều tràn đầy khói đen ẩn chứa lực lượng đáng sợ.
Phương Hành thì mượn lực lượng va chạm xông vào trong mây, tay nắm quyền ấn, chân đạp hư không, đánh thẳng về phía hắc ảnh kia, bằng lực lượng nhục thân của hắn bây giờ, khẽ động giống như Thần Long quấy nước, hư không mang theo đạo đạo vòng xoáy. Bên người phong lôi hiển hóa, uy thế liên tiếp tăng vọt, một quyền đánh xuống, như đại sơn áp đỉnh, tránh cũng không thể tránh...
Oanh!
Hắc ảnh kia giống như không nghĩ tới lực đạo của Phương Hành mãnh liệt như vậy, tránh cũng không thể tránh, hai tay lật lên, chống đỡ một quyền này của hắn, theo quyền ấn đụng vào nhau, lực lượng khổng lồ từ điểm tiếp xúc bạo phát ra, khói đen chung quanh tiêu tán, cùng lúc đó, bóng đen kia kêu rên ên một tiếng, pháp bào trên người bị chấn bay phất phới, lui hơn mười trượng mới khó khăn lắm ngừng lại.
Trong đôi mắt sát cơ dập dờn, da thịt tuyết trắng không ngừng run rẩy, tựa như cắm rễ ở trong hư không, mới khó khăn lắm duy trì mình không bị Phương Hành cưỡng ép đánh tan...
- Từ đâu tới tặc ngốc, lực lượng lại uy mãnh như vậy, nhìn Hồn Thiên đại thuật của ta!
Nguyên Anh lão tổ của Thái Hạo nhất mạch nghiến răng nghiến lợi, lần nữa hét lớn, hai tay vẽ lên, dẫn động mây đen biến ảo.
- Ách... nữ nhân?
Phương Hành thấy được người này, cũng khẽ giật mình, có chút dở khóc dở cười, vốn cho rằng Nguyên Anh lão tổ của Thái Hạo nhất mạch, là một lão đầu tóc bạc da mồi. Ai nghĩ tới lại là một nữ tử nhìn không tới ba mươi, dung nhan xinh đẹp thanh lệ, ngay cả ăn mặt cũng lớn mật không bị cản trở?
Ai nha nha, nhìn đôi chân dài kia, nhìn cái rốn lộ ở bên ngoài, nhìn bộ ngực lộ hơn phân nửa, lại nhìn bờ môi đỏ thắm...
Mặt Phương Hành đỏ rần, nhổ một ngụm nước bọt, mắt trợn trắng nói:
- Không biết xấu hổ!
- Ngươi nói cái gì?
Nguyên Anh lão tổ của Thái Hạo nhất mạch vốn muốn khống chế mây đen đánh tới Phương Hành, nghe vậy lại nao nao.
Phương Hành đưa tay che mắt, ngón tay lại lộ ra một đường nhỏ, nhìn Nguyên Anh nữ tu mắng:
- Nói chính là ngươi, đường đường Nguyên Anh lão tổ, trẻ như vậy thì cũng thôi, ngươi xem ngươi ăn mặc gọi là gì, nữ tử nhà ai không mặc quần, quá đáng hơn là váy còn ngắn như vậy, sắp đến bẹn đùi, còn có cái rốn kia, không sợ lạnh sao, thật không biết xấu hổ...
Vừa mắng còn vừa phun nước bọt.
Nguyên Anh nữ tu kia sợ ngây người, sau đó lông mày dựng thẳng, phẫn nộ quát:
- Xú hòa thượng. ngươi mắng ai?
Phương Hành nói:
- Ai mặc như thế, ta mắng người đó!
- Xú hòa thượng, ở đâu ra nhiều tâm địa gian giảo như vậy, có thể thấy được lục căn của ngươi không vẹn!
Nguyên Anh lão tổ của Thái Hạo nhất mạch đã tức đỏ mặt, âm thanh run rẩy chỉ Phương Hành mắng.
Phương Hành bình tĩnh che mắt:
- Aii, không dám nhìn!
- Ta... Ta giết ngươi...
Nguyên Anh lão tổ ở trình độ mắng người, ở đâu là đối thủ của Phương Hành, mấy câu đã tức phát điên, hai tay vung lên, dẫn phát mây đen cuồn cuộn, giống như sóng lớn nộ trào tầng tầng không dứt đánh về phía Phương Hành, trong thanh âm của nàng tức hổn hển, đằng đằng sát khí:
- Ta thích mặc cái gì thì mặc, cần ngươi để ý?
- Ngươi cái dã hòa thượng này, ai bảo ngươi nhìn đùi của ta?
- Ai bảo ngươi nhìn bụng của ta?
- Ai bảo ngươi nhìn ngực của ta...
Mỗi chửi một câu, sát khí liền cao một tầng, trên không trung Thái Hạo tộc, cơ hồ biến thành thương mang vân hải.
Nữ tử cách ăn mặc nóng bỏng kia, chính là Nguyên Anh lão tổ của Thái Hạo nhất mạch Lữ Mỹ Mỹ, mặc dù tuổi tác không lớn, cũng đã thành Nguyên Anh cảnh, ở thời đại trước cũng có thiên tư siêu tuyệt, nếu không Thái Hạo nhất mạch cũng sẽ không yên tâm để nàng tọa trấn Quy Khư, mà sau khi nàng tới Quy Khư, liền tiến vào Thái Thượng di chỉ, ý đồ tìm kiếm Tạo Hóa Lôi Trì mà trong bút ký của Tiên Tổ ghi lại, chỉ tiếc liên tiếp hai tháng, tìm khắp Thái Thượng di chỉ, cũng không có thu hoạch, đang định xâm nhập sâu thêm, lại nhận được tộc nhân truyền đến thần phù cảnh báo, phù kia chỉ có thể dùng để đưa tin khẩn cấp, lại không cách nào nói tỉ mỉ rõ ràng, cho nên nàng chỉ biết Thái Hạo tộc ở trong Quy Khư bị uy hiếp, nhưng không biết cụ thể chuyện gì xảy ra.
Mới đầu còn tưởng là mấy bộ trong Quy Khư tạo phản, nhưng chạy đến lại phát hiện cả Quy Khư không có dị động, ngược lại trước đại điện nhà mình, đứng một hòa thượng áo xám, phía sau là một con lừa, sau khi kinh ngạc liền lập tức xác định đối thủ là ai, con lừa kia vốn nên ở trong điện, lúc này đã bị cứu ra, theo sau lưng hòa thượng này, trước bắt hắn sẽ không sai.
Thấy hòa thượng này chỉ là Kim Đan cảnh, vốn cho rằng dễ như trở bàn tay, lại không nghĩ tới lực lượng của người này mãnh liệt như vậy, trận đầu đấu pháp, mình lại suýt nữa bị thiệt lớn, cảm thấy rất tức giận, lại thêm dã hòa thượng kia không ngừng liếc trộm bắp đùi của mình, lại còn có mặt mũi mắng mình không biết xấu hổ, con mẹ nó còn có thiên lý không?
Lữ Mỹ Mỹ là mỹ nhân nổi danh đời trước, từ trước đến nay dùng ăn mặc lớn mật nổi tiếng, không biết bao nhiêu phu tử nhìn nàng không vừa mắt, lại khiếp sợ thân phận và tu vi của nàng, giận mà không dám nói gì, hôm nay lại bị dã hòa thượng khinh bỉ?
Lửa giận xen lẫn, nàng đã thi triển toàn lực, không coi Phương Hành như Kim Đan bình thường.
Rầm rầm rầm!
Mây đen xen lẫn, nội uẩn đạo đạo pháp tắc giam cầm, tập cuốn về phía Phương Hành.
- Không được phỉ báng ta, ta không có nhìn ngực ngươi...
Phương Hành lớn tiếng phản bác, sau đó xoa xoa đôi bàn tay, cười hắc hắc nói:
- Hôm nay bần tăng thu yêu tinh ngươi...
Nói xong vung tay lên, Kiếm Ma Đại Dực cuốn ra, kiếm quang băng liệt pháp tắc giam cầm trong mây đen, nhục thân bay thẳng, trên mặt biểu lộ nghiêm túc, như bao phủ phật quang, hai tay thì xuyên thấu mây đen vô tận, chộp về phía ngực của Lữ Mỹ Mỹ...
- Xú hòa thượng, không biết xấu hổ!
Thấy một màn này, Lữ Mỹ Mỹ đỏ bừng cả mặt, hung hăng mắng chửi, phất tay đánh ra một cây ngọc trâm, đồng thời thân hình lui về phía sau cực nhanh.
Rắc rắc!
Ngọc trâm nở rộ thần quang vô tận, hiển nhiên là một Huyền khí phẩm chất không thấp, nhưng thần quang còn chưa hoàn toàn nở rộ, đã bị Phương Hành bắt vào trong tay, năm ngón bóp chặt, hung hăng cào thành mảnh vỡ, dọa Lữ Mỹ Mỹ đổ mồ hôi lạnh.
Phương Hành thì ngừng thế công, tức giận bất bình mắng:
- Ta không biết xấu hổ chỗ nào?
Lữ Mỹ Mỹ đâu chịu cùng hắn biện bạch, tế lên đạo đạo pháp khí, trong miệng chỉ mắng một câu:
- Vậy mà dùng loại đấu pháp hạ lưu này!
Phương Hành cúi đầu nhìn hai trảo của mình, kinh ngạc nói:
- Ta chỉ là Kim Đan, đánh với Nguyên Anh, tự nhiên phải trước bắt được nhục thể của ngươi lại nói, dùng vuốt không phải một đấu pháp rất hợp lý hơn nữa bình thường sao? Tại sao lại không biết xấu hổ?
- Ta sống 1500 tuổi, còn chưa thấy qua hòa thượng vô sỉ như ngươi, nhận lấy cái chết cho ta!
Lữ Mỹ Mỹ bị Phương Hành chọc nổi giận, sát khí bừng bừng kìm nén không được, hai tay bắt ấn, đóa đóa mây đen bao phủ hư không, sau đó quát một tiếng, miệng phun bạch quang, bạch quang xông vào trong mây đen, quang mang dao động, nửa ngày sau, trong từng đóa mây đen đều xuất hiện một pháp tướng của nàng, cầm pháp khí khác biệt, phô thiên cái địa vây giết về phía Phương Hành, trong vô số thân ảnh, chân thân của nàng lại biến mất, chính là thần thông pháp tướng thiên biến vạn hóa.
Đến lúc này, nàng đã không muốn dông dài với Phương Hành, thi triển pháp tướng, trước chém tặc ngốc này lại nói.
Nhưng chưa từng nghĩ, lúc này Phương Hành cũng nổi giận, ánh mắt bi phẫn nhìn nàng.
- 1500 tuổi... Ngươi... Ngươi... Ngươi vô sỉ!
Oanh!
Phương Hành bộc phát, trong cơ thể có lực lượng hùng hồn hiện lên, Kiếm Ma Đại Dực đánh nát hư không, hai tay bắt quyền ấn, như Thần Long ngự không, đánh về phía Lữ Mỹ Mỹ, lực lượng cuồng bạo lấy hắn làm trung tâm, mượn Kiếm Ma Đại Dực tập cuốn cả phiến hư không, quét sạch vô số pháp tướng của Lữ Mỹ Mỹ, giống như gió thu quét lá vàng, không lưu tình chút nào.
- Ta để ngươi giả bộ nai tơ...
- Để ngươi giả bộ nai tơ...
- Để ngươi giả bộ nai tơ...