Lược Thiên Ký

Chương 743: Ta vì con lừa, trảm ngươi Nguyên Anh

Chương 743: Ta vì con lừa, trảm ngươi Nguyên Anh

Trận ăn cướp này, hai tặc ngốc, một đại biểu tỷ, lại thêm con quái ngư kia, đều thu hoạch tràn đầy, các loại linh dược quý hiếm, tiên thảo dị quả, cổ phương linh đan, hài cốt dị thú… đều đoạt không ít, so với hắn dự đoán còn muốn phong phú, trước kia Phương Hành biết trong Quy Khư có những vật này, lại không coi ra gì, thẳng đến đoạt lại, mới từ đáy lòng cảm thán, đồ tốt trong Quy Khư xác thực không ít, xem ra những bảo bối này, đặt ở chỗ đó là vô dụng, phải đoạt tới mới được!
- Sư huynh, ta thật là phục ngươi, nguyên lai ngươi giàu có như thế!
Hai tay áo của Tiểu hòa thượng Thần Tú rũ xuống, cũng không biết lấp bao nhiêu thứ, vẻ mặt cười như hoa nói.
Ngay cả đại biểu tỷ cũng hiếm có lộ ra nụ cười hài lòng, vừa bỏ đồ vật vào trong vòng tay, vừa vẻ mặt ôn hòa nhìn Phương Hành nói:
- Biểu đệ, ta không khách khí nha, những vật này coi như lễ gặp mặt đi!
- Bỗng nhiên cảm giác mình có chút thua thiệt...
Phương Hành nhìn bọn hắn vui vẻ như thế, trong lòng lại có chút ngột ngạt, móc lỗ mũi nhìn nữ nhân cả ngày tự xưng biểu tỷ, khinh thường nói:
- Còn không biết có phải là thật hay không, thu lễ gặp mặt gì chứ?
- Phải! Tuyệt đối phải!
Đại biểu tỷ trả lời chém đinh chặt sắt:
- Ngươi có tiền như vậy, nhất định là biểu đệ của ta!
- Sư huynh, đồ vật cướp không sai biệt lắm, hiện tại chúng ta rút lui hả?
Tiểu hòa thượng Thần Tú nhìn hai tay áo của mình, cười con mắt không mở ra được.
- Ai nói phải rút lui? Hiện tại có chính sự đây, thuận tiện cứu đồ đệ của ta!
Phương Hành cười lạnh, nhìn về phía địa phương Thái Hạo nhất mạch sau khi tiến vào Quy Khư tụ tập, có chút cắn răng, nói nhỏ:
- Bọn họ là hậu duệ của Thái Thượng Thập Tiên, xác thực được cho là người Thái Thượng Đạo danh chính ngôn thuận, coi như muốn cùng ta tranh vị trí Quy Khư Khư Chủ, trên đạo lý cũng có thể thông, ta căn bản không có lý do gì giết bọn họ, cho nên tiểu gia dứt khoát không lải nhải, hiện tại chúng ta là hòa thượng hoá duyên, vậy đi tộc địa của bọn họ hảo hảo hóa duyên, hơn nữa... Nguyên Anh của bọn hắn sắp trở về rồi?
Tiểu hòa thượng Thần Tú và đại biểu tỷ nghe hắn nói, đều nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại có chút ngưng trọng.
Trong lòng cuối cùng hiểu dụng ý khi Phương Hành làm chuyện này, vốn cho là hắn hồ nháo, bây giờ suy nghĩ một chút, sợ là đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ, quy tắc mặt ngoài hắn không phải không hiểu, vì quá rõ, cho nên mới dùng cử động nhìn như hồ nháo, kì thực giải quyết dứt khoát, cũng chính vì như thế, nếu muốn đối kháng chính diện, dù chiếm cứ đại thế, cũng sẽ dẫn phát Quy Khư đại loạn, thậm chí dẫn đến Quy Khư bốn bộ nội chiến, kết quả sau cùng bất luận ai thắng ai thua, Quy Khư cũng sẽ nội loạn.
Kế sách hôm nay, là phải lôi lệ phong hành diệt trừ cái đinh mà Thái Hạo nhất mạch chôn ở trong Quy Khư, không thể dẫn phát Quy Khư đại loạn chính thức, ra vẻ là hai hòa thượng không biết tên đi hóa duyên, thuận tiện giải quyết chút chuyện phiền toái, lại chính là lựa chọn tốt nhất bây giờ, đã có thể đạt thành mục đích, lại không khiến mâu thuẫn nội bộ Quy Khư bày ở ngoài sáng, tránh quyết chiến sớm xuất hiện.
Ba người đều là người thông minh, nên hết lần này tới lần khác biểu hiện ra đều là vẻ hồ nháo, Thần Tú nghe Phương Hành nói Nguyên Anh của Thái Hạo nhất mạch, lập tức vỗ ngực bành bành:
- Sư huynh, ngươi muốn đối phó Nguyên Anh kia sao? Ta tới giúp ngươi, cũng không phải tiểu tăng khoác lác, nói đến Kim Đan đối phó Nguyên Anh, ta chí ít có chín phương pháp giết chết hắn... Chín loại...
Nói xong mặt đầy chờ mong:
- Nhanh bức ta nhanh bức ta, bức ta ta sẽ nói cho ngươi biết!
Đại biểu tỷ thì uể oải ngậm một cây cỏ, cười lạnh nói:
- Tiểu hòa thượng, Nguyên Anh của Thái Hạo Lữ gia không phải những mặt hàng thông thường kia có thể so sánh, ngươi tốt nhất đừng nghĩ đơn giản như vậy...
Nói đến chỗ này, lại cười híp mắt nhìn Phương Hành:
- Nhưng biện pháp chém hắn ta cũng có, biểu đệ, ngươi cầu ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết!
Hai người một cái bị buộc mới bằng lòng nói, một cái cần cầu nàng mới được, làm cho Phương Hành cảm giác bó tay rồi:
- Mười năm này Thái Hạo nhất mạch vơ vét không ít đồ tốt trong Quy Khư, vừa rồi chúng ta cướp đều là còn lại, trước đó bọn họ sợ dẫn phát Quy Khư chư bộ bất mãn, nhóm tài nguyên này còn không có chuyên chở ra ngoài, trong khoảng thời gian này lại cảm thấy lấy được Thái Thượng Ngọc Thư, cũng coi như nắm chắc mệnh mạch của Quy Khư, mới chuẩn bị hành động, như vậy đi, đoạt lại, ta bốn thành, các ngươi một người ba thành!
Trong mắt biểu tỷ và Thần Tú đồng thời tách ra hào quang dị dạng, hai mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn ra đối phương động tâm.
- Cái vấn đề phân phối này...
Thần Tú trầm ngâm mở miệng.
- Lại lải nhải các ngươi một người cầm hai thành đi, dù sao một mình ta cũng không phải làm không được hắn!
Phương Hành nói điều kiện là cực kỳ dứt khoát.
Thần Tú và đại biểu tỷ không dám dây dưa, cực kỳ dứt khoát mở miệng:
- Thành giao!
Đại biểu tỷ nói xong, càng đằng đằng sát khí lắc thân thể quát:
- Mở trói cho lão nương!
...
...
Ba gia hỏa thực lực cao thâm mạt trắc, thậm chí có thể nói mỗi một cái đều có bản sự vượt cấp giết người, bây giờ liên thủ sẽ mạnh bao nhiêu?
Dù sao tộc địa của Thái Hạo nhất mạch phòng ngự tựa như vải mục bị xé nát, đại trận phòng hộ do Nguyên Anh cảnh của Thái Hạo nhất mạch bố trí ra, dùng phòng ngừa vạn nhất, bị đại biểu tỷ dễ dàng rút đi trận nguyên, sau đó các tu sĩ trong tộc địa đỏ mắt vọt ra, thì bị Thần Tú niệm một đoạn kinh văn, tất cả đều si ngốc, xụi lơ ở trên mặt đất.
Mà thông qua hai người kia lần thứ nhất hiển lộ bản lĩnh chân chính, cũng để Phương Hành âm thầm kinh tâm, đệ tử đại tông quả nhiên đều có sở trường, phá trận và hàng phục những đệ tử Thái Hạo tộc tu vi không cao kia, mình cũng có thể làm được, nhưng không hẳn có thể cử trọng nhược khinh giống như bọn họ, chuyện này ngược lại là nhắc nhở mình, về sau phải đề phòng những người này.
Thời điểm Tiểu hòa thượng Thần Tú và đại biểu tỷ hứng thú bừng bừng chạy tới bảo khố của Thái Hạo nhất mạch, Phương Hành lại đi vào một đại điện sâm nghiêm, trong đại điện, đạo đạo xích sắt mang theo móc câu, cột ở trên người một con lừa, mà một chỗ khác của xích sắt, thì buộc ở trên mấy cột đá trong đại điện, con lừa kia khoác giáp kim khảm ngọc, đầu thắt cổ quan, trán nhiễm chu sa, người khoác áo bào đen, nhìn rất xinh đẹp, nhưng áo bào đen đã đính vào trên thân thể, có thể thấy được vết thương trên người rất nặng, thật không phải một lời có thể nói hết.
Con lừa bị xích sắt khóa, không thể động đậy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, nghe được ngoài điện vang lên tiếng bước chân, thậm chí bị hù run run, bất quá ngẩng đầu nhìn, lại không khỏi ngẩn ngơ.
- Hai... hai ah...
Nó kích động kêu một tiếng, thanh âm đã ủy khuất lại hưng phấn.
- Thật vô dụng, ta để ngươi tới làm Khư Chủ, ngươi lại làm Thần Thú cho người ta...
Phương Hành trêu tức nhìn nó, nhịn không được trêu chọc.
Con lừa im lặng, mắt to điềm đạm đáng yêu nhìn Phương Hành, miệng rộng môi cô lỗ một tiếng, giống như đang bày tỏ bất mãn.
Lúc này cách rất gần, nhìn con mắt của nó sẽ phát hiện, trước đó ánh mắt trong suốt, lúc này có vẻ hơi hỗn độn, lượng lớn tia máu từ đáy mắt rỉ ra, hiện đầy hốc mắt, mà đây, là dấu hiệu khi thức hải bị thương nặng.
- Ha ha, yên tâm đi, tiểu gia thu ngươi, ngươi chính là con lừa của ta, người khác khi dễ ngươi cũng không được!
Phương Hành cười lớn, đáy mắt lại lóe lên hàn khí, bàn tay lướt qua lưng lừa, tất cả xích sắt bị cắt ra, giống như than đỏ đâm vào trong hàn băng, trong lúc đó thậm chí không có chấn động quá lớn, để tránh lần nữa thương tổn con lừa, mấy hơi sau, xích sắt đã bị giải khai.
Lúc này con lừa bốn vó mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống, Phương Hành đưa tay nâng cằm của nó.
- Đừng có quỳ, đầu gối đệ tử của ta không thể quỳ, để cho người ta bắt chỉ có thể tự trách mình bản lĩnh chưa đủ!
Phương Hành giống như cười mà không phải cười nhìn con lừa bị hắn cưỡng ép thúc giục ra bản mệnh thần thông, cho tới bây giờ còn chưa hóa hình, cười hì hì nói:
- Bất quá ngươi bị khi dễ, ta làm sư phụ cũng không thể mặc kệ, cứ như vậy đi, Thái Hạo nhất mạch đã để ngươi chịu tội, chúng ta trước thu một Nguyên Anh đền bù tổn thất được không?
- A... A......
Con lừa hưng phấn kêu lên, đầu không ngừng gật, lại khiến cho huyết mạch bị chấn động, tuôn ra không ít máu tươi.
- Đi thôi!
Phương Hành cũng không để ý tới nó, chắp hai tay đi ra ngoài.
Con lừa cúi đầu, xám xịt theo ở phía sau, rất giống như hài tử bị ủy khuất.
Mà lúc này, bầu trời phía nam Thái Hạo nhất mạch, trên cửu thiên ẩn ẩn có tiếng gió mạnh mẽ đáng sợ truyền tới, phảng phất như có một ngọn núi lớn, đang từ hư không cực nam, dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng lao tới, trong quá trình phi hành mang theo tiếng gió, thậm chí cuốn lên mây đen, trong lúc nhất thời chân trời phương nam tầng mây tụ tán, mây đen di động, thần uy đáng sợ để cho người ta không thở nổi.
- Các ngươi là hậu duệ của Thái Thượng Thập Tiên, xác thực xem như đệ tử của Thái Thượng Đạo, quy về Thái Thượng Đạo là hợp tình hợp lý, ta muốn mắng chửi các ngươi cũng không tìm ra lý do, coi như các ngươi không cam lòng ở dưới người, muốn cướp vị trí Khư Chủ, đó cũng là nhân chi thường tình, các ngươi có bản lãnh cướp đi, ta sẽ không nói gì, nhưng các ngươi từ trên người đại đồ đệ của ta cướp đi danh sách thì cũng thôi, lại còn cưỡng ép rút hồn cướp đi bí pháp ta truyền cho nó, giữ người lại xem như Thần Thú đến chứng thực các ngươi nói dối...
Phương Hành đứng ở cửa đại điện, phía sau đi theo con lừa máu me khắp người, nhướng mày nhìn bầu trời.
Hắn nhìn về phía bên trái, trên lưng quái ngư, đại biểu tỷ bay tới hướng nam, thân hình ở trong mây, lóe lên một cái rồi biến mất.
Phía bên phải, Tiểu hòa thượng Thần Tú bóng trắng tung bay, ở trong Thái Thượng tộc địa như ẩn như hiện.
Biết hai người này đều đi bố trí, trong lòng Phương Hành càng thêm yên tâm.
- Hôm nay, tiểu gia vì con lừa, trảm ngươi Nguyên Anh!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất