Lược Thiên Ký

Chương 752: Thiên thượng Bạch Ngọc kinh

Chương 752: Thiên thượng Bạch Ngọc kinh

Thiên thượng Bạch Ngọc kinh, mười hai lâu năm thành.
Tiên nhân phủ đỉnh ta, kết tóc nhận trường sinh.
Nơi đầu tiên thành đạo ở Thần Châu, tổng cộng có năm vực, mỗi một vực đều có nội tình hùng hậu cùng địa vị siêu nhiên khó có thể thay thế được, nhưng bàn về nồng độ tiên khí thì vẫn phải tính Bạch Ngọc kinh đứng đầu. Từ một câu thơ mà một vị kiếm tiên viết ra ngày đó ai cũng ưa chuộng, toàn bộ Thiên Nguyên đại lục liền không ai không biết tới cái tên Bạch Ngọc kinh, thậm chí ngay cả phàm phu tục tử trong chốn hồng trần cũng biết nơi thánh địa nổi danh nhất thế gian này.
Thành này tọa lạc ở Thần Châu Nam Vực, có thể nói là tòa thành đệ nhất trong giới tu hành, cực kỳ phồn thịnh.
Còn đám Phương Hành và Thần Tú mượn đại trận truyền tống nội bộ của Quy Khư để đi tới Thần Châu, mục đích duy nhất cũng là thành này.
Trước khi tới thành này đã nghe nói tới sự phồn hoa của nó, chỉ có điều khi chân chính tới được tòa thành lớn này, Phương Hành vẫn sợ tới ngây người.
Đây thực sự là một tòa thành lớn!
Tòa Hải Yêu thành khí thế không tầm thường trong Bột Hải quốc, tòa thành đó chính là do Nam Chiêm yêu tộc xây dựng lúc khí vận đang lên từ ba ngàn năm trước, sau lại được tu sĩ nhân tộc tu sửa lại, đã ba ngàn năm qua đi vẫn giữ được vài phần hùng vĩ năm đó, khí phách phi phàm, vô cùng uy nghiêm, nhưng so với Bạch Ngọc kinh được xưng là đệ nhất Tiên thành trong giới tu hành này, Hải Yêu thành giống như một bộ lạc dã nhân vậy...
Từ chỗ cách xa mấy ngàn dặm liền có thể nhìn thấy chân trời phía trước có một phía bốc lên tiên hà, vắt ngang vạn dặm, được trời cao khảm lên một lớp viền vàng.
Sau khi sử dụng pháp nhãn nhìn về phía trước, thậm chí có thể nhìn thấy chân trời mây trôi quanh quẩn như ẩn như hiện từng khu đình đài lầu các, bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể nhìn được một bộ phận có địa thế cao nhất của Bạch Ngọc kinh, hơn nữa mây che sương mù lượn quanh làm những đình đài kia như tọa lạc giữa mây mờ. Bầu trời xanh trong. Cũng không trách được lại có cách nói “Thiên thượng Bạch Ngọc kinh”.
Đi tiếp về phía trước liền nhìn thấy trên không trung thỉnh thoảng có từng tia thần quang qua lại, có cái tới từ trong thành, có cái lại đi vào thành, có quý khí vương tọa, một vùng lớn từ thần tới quỷ thị tạo thành một vòng vây đi về phía trước, có kết thành nhóm đội, cười nói đi về phía trước. Cũng có người một mình đáp mây bay, cắm đầu chạy đi, cũng có người cưỡi linh thú, thong thả đi chậm, nam nữ già trẻ, phú quý cô tiện liên miên không dứt. Thần quang lui tới đan vào nhau trên không trung, tung hoành như mây khiến cho người ta không thể không chậm tốc độ lại, tránh việc không tránh kịp, đụng phải đụn mây của những tu gia khác.
Rốt cục đã chạy tới phía trước thành, trong lòng Phương Hành đã không còn từ gì để hình dung nữa.
Một cảm giác đầu tiên chính là cao, tường thành cao lớn không dưới ngàn nhận, đâm thẳng vào trong mây trắng!
Một cảm giác khác chính là lớn, tường thành kéo dài không biết mấy ngàn dặm, giống như một con bạch xà đang uốn khúc về phía đường chân trời.
Lại có đủ hoa lệ, khó tả thành lời, chỉ là bức tường thành kia được đúc thành từ bạch ngọc, tính chất phi phàm, nhìn kỹ lại, đây chính là nguyên liệu tốt để đúc thành Tụ Linh trận, hầu như đồng giá với linh thạch, ở đây lại dùng nó để đúc tường thành. Thật không biết là thế hệ nào lại sinh ra một tên phá gia chi tử như thế, tiền nhiều sợ đốt không hết nên mới có thể tạo ra thiên địa kỳ cảnh như Bạch Ngọc kinh này.
So với thành này, ngay cả sơn môn thịnh cảnh trong Quy Khư mà Phương Hành từng nhìn thấy, về khí thế đều không bằng được, dù sao Thái Thượng đạo thống chỉ là một tông đạo thống, còn Bạch Ngọc kinh là khu vực trung tâm nơi có nghìn vạn người tu hành lui tới, là đệ nhất thành trong giới tu hành...
- Quả nhiên là thiên địa đệ nhất thành...
Tiểu hòa thượng Thần Tú đứng trước cửa thành, tay tạo chữ thập thở dài, hiển nhiên cũng có chút chấn động.
- Đại trận phòng ngự có mười tám cái, trên không trung, lực sĩ ngân giáp cách thời gian một chén trà nhỏ liền tuần tra một lần, cách mỗi trăm trượng trên tường thành đều có bày ba đạo cấm chế, bên trong thành còn có khí tức của Nguyên Anh cảnh, thỉnh thoảng cũng quét qua... Tòa thành lớn này phòng ngự rất sâm nghiêm đấy...
Đại biểu tỷ híp mắt lại, sau một hồi lâu thì thấp giọng nói, trên mặt có vẻ nghiêm túc.
- Ngươi có thấy trên tường thành kia có rủ xuống một vài sợi dây không, đó đều không phải mặt hàng đơn giản đâu, tên là Linh Yêu thảo, linh tính không cao lại cực kỳ khó chơi, hỏa thiêu không chết, nước ngập không úng, cho dù tu sĩ Nguyên Anh bị chúng quấn thân sợ là trong chốc lát cũng không thoát thân được, nếu có người muốn lén lẻn vào thành thì cho dù có thoát được đại trận phòng ngự và lực sĩ ngân giáp, cũng sẽ bị chúng nó cầm chân...
Phương Hành thấp giọng bổ sung, chỉ có điều sau đó lại nở tiếu ý cổ quái.
- Chỉ có điều càng như vậy, càng có tính khiêu chiến...
- Hả, sư huynh, huynh đang suy nghĩ cái gì đó...
Thần Tú có chút không biết nói gì, quay đầu nhìn qua Phương Hành.
Phương Hành cười hì hì, lý tưởng hào hùng nói:
- Sinh thời nếu không cướp thành này một lần, chẳng phải là uổng công tu hành sao?
Thần Tú cùng đại biểu tỷ đều suýt chút nữa ngã nhào, có phần căng thẳng nhìn bốn phía, sợ bị người ta nghe thấy.
Ngay phía trước bọn họ có một cánh đại môn trên tường thành, cánh cửa làm từ huyền thiết ngăm đen, hai đội lực sĩ ngân giáp giống như tượng đá thủ ở trước cửa, thình lình đều là một lực sĩ thượng cổ không thua gì tu sĩ có Kim Đan cảnh, thật sự khiến người ta phải mở rộng tầm bắt. Phải biết rằng loại lực sĩ thượng cổ này, một người trong số đó đặt trong tiểu môn tiểu phái thôi đều có thể được coi như bảo vật trấn tông rồi, nhưng ở đây lại chỉ dùng để trông giữ đại môn, mà đại môn như vậy ở Bạch Ngọc kinh còn hơn bảy cái nữa, hiện có bao nhiêu lực sĩ thủ ngự?
Ngoại trừ lực sĩ ra, trước cửa thành còn có hai tu sĩ mặc áo bào tím ngồi xếp bằng ở hai bên trái phải, mỗi một vị tu sĩ muốn vào thành đều cần cung kính xuống ngựa, đi tới trước mặt bọn họ, nói khẽ, hỏi đáp một phen, sau đó lấy ra một đống thượng phẩm linh tinh mới có thể đi vào, cũng có một vài người không bỏ ra được liền bị bọn họ trợn mắt, sợ hãi hốt hoảng bồi tội, liên tục lùi lại phía sau. Người trước cửa thành vốn nhiều, lại bởi vì hai người bọn họ đề ra nghi vấn với tốc độ chậm chạp mà hàng người đợi bây giờ đã dài tới mấy trăm trượng rồi, tốc độ như rùa, chậm rãi đi về phía trước.
Trong những người đang xếp hàng này có không ít tu sĩ Kim Đan hậu kỳ tự xưng là tông đạo tổ trong tiểu tông tiểu phái, nhưng ở đây lại chỉ có thể giống như người phàm thành thật xếp thành hàng, đợi hơn mấy canh giờ cũng không dám có nửa câu oán hận nào, có thể thấy được uy thế của thành này.
- Mẹ kiếp, chúng ta cũng phải xếp hàng?
Phương Hành vừa thấy đội ngũ hàng dài rồng rắn này liền có chút nhức đầu, giận dữ nói.
- Ha ha, nếu không muốn dụ lực sĩ ngân giáp của Bạch Ngọc kinh bao vây thì cố gắng mà xếp hàng đi!
Bên cạnh cũng có tu sĩ đang xếp hàng không nhịn được mà lười biếng tiếp lời, đồng thời ánh mắt tò mò nhìn lại.
Ánh mắt như vậy cũng có không ít, dù sao, đoàn Phương Hành cũng quá làm người khác chú ý rồi. Hiện nay tăng nhân trong giới tu hành vốn là vô cùng hiếm thấy, mấy năm rồi không thấy một người mặc trang phục như vậy, huống chi chuyến đi này của bọn họ không chỉ có hai hòa thượng mà còn có một nữ tử xinh đẹp cưỡi quái ngư đi cùng, lại có cả một con lừa nhắm mắt đi theo phía sau mông nữa?
Đã có không ít tu sĩ dự định lại gần bắt chuyện để xem gốc gác của bọn họ.
- Bên kia không phải có người trực tiếp vào thành sao?
Phương Hành lười để ý tới tu sĩ Kim Đan tới bắt chuyện, chỉ đầu mũi chân về phía trước.
Ở trước cửa tòa thành lớn kia còn có một cánh cửa nhỏ, lúc nào cũng có tu sĩ cầm trong tay cáo thị hoàng sắc đi thẳng vào trong thành.
- Ha ha, nếu tiểu sư phụ có bản lĩnh, cũng có thể tới cánh cửa kia thử!
Tên lão Kim Đan này nghe Phương Hành nói xong lại nhất thời cười một tiếng, có chút hài hước nói trêu.
Nhìn dáng vẻ của hắn, còn dự định chế giễu một chút, sau đó giải thích cho Phương Hành một phen, có điều Phương đại gia nào có tâm tư nói chuyện phiếm với lão nữa, tính tình táo bạo liền trực tiếp đi lên, liếc lão một cái:
- Gọi ai là sư phụ hả? Cả nhà ngươi đều là sư phụ, tại sao ngươi không gọi ta là đại gia?
Trong giới tu hành tuy là trên thực chất là thực lực vi tôn, nhưng biểu hiện ra cũng là hòa khí sinh tài, nào có thấy loại trở mặt như lật sách này bao giờ. Tên lão Kim Đan kia tắt nụ cười, nổi giận nói:
- Tên hòa thượng nhà ngươi, sao há mồm ra đã muốn mắng người vậy?
Phương Hành nói:
- Ta còn muốn quất ngươi nữa đó, muốn thử không hả?
Lão Kim Đan giận không nhịn được, nhưng thấy bọn họ nhiều người, tuy tuổi tác không lớn nhưng khí thế lại bất phàm, hơn nữa đối phương lớn lối như thế tất nhiên có nơi dựa dẫm, sợ lật thuyền trong mương nên cũng không dám động thủ, hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo một cái, xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng bỏ lại một câu:
- Nếu không phải nơi này có lực sĩ ngân giáp duy trì trật tự, hôm nay lão phu cũng muốn cho tên hòa thượng vô pháp vô thiên dởm nhà ngươi một bài học!
- Ai u mẹ nhà nó, có tin ta đánh ngươi hay không hả?
Phương Hành bắt đầu vắn tay áo lên, con lừa cũng hảy mũi ở một bên, đá hậu, dáng vẻ chỉ e thiên hạ chưa đủ loạn.
Thần Tú cùng đại biểu tỷ đều bị dọa sợ, im lặng kéo Phương Hành rời đi, thầm nghĩ, đây là người nào chứ!
Khi đến trước thiên môn, rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao lão Kim Đan kia lại nói như thế. Trên tường thành bên cạnh thiên môn này lại giắt mấy cái phù chiếu, bên trên đều có áp ấn của Bạch Ngọc kinh, bên trên đó hoặc là ghi lại một vài nhiệm vụ, hoặc là một vài chuyện treo giải thưởng, chỉ cần có người có thể hoàn thành nhiệm vụ trên phù chiếu liền có thể bóc phù chiếu, từ thiên môn để vào thành, đi thẳng tới chỗ lĩnh thưởng.
- Ai... Sư huynh, huynh mau nhìn xem...
Nhìn lên tường thành thêm vài lần, lại không có hứng thú với phù chiếu trảm ma tróc cẩu này, đang định rời đi lại chợt nghe Thần Tú thấp giọng nói một câu, chỉ về một chỗ. Lại thấy trên tường thành dán đầy phù chiếu đó có một cái phù chiếu ở phía trên nhất tương đối khó nhưng lại cực kỳ dễ thấy. Phù chiếu có màu đỏ nhạt, chính là “Trảm Ma” phù, nội dung trên đó lại lấy linh lực vẽ một thiếu niên tròn trịa, hai tay đang giơ một cái đại đỉnh, bừa bãi cười rồi trốn chạy, ở giữa phù chiếu còn có một chữ “Giết”.
Ở phía dưới, còn có một vài chữ nhỏ giới thiệu: Ma đầu Phương Hành, mắc sát nghiệt vô biên với Phong Thiện sơn, trộm đỉnh bỏ chạy, đặc biệt hạ chiếu này, người có thể bắt giữ được ma đầu này sẽ thưởng ba tấm Bạch Ngọc lệnh, được trở thành thượng khách của Bạch Ngọc kinh; người mang thủ cấp của ma đầu này tới, thưởng hai tấm Bạch Ngọc lệnh, được trở thành thượng khách của Bạch Ngọc kinh; người cướp được Phong Thiện đỉnh trở về, thưởng một tấm Bạch Ngọc lệnh, tặng vạn lượng linh tinh. Mong đồng đạo trong thiên hạ đồng tâm giết ma đầu, giữ sạch sự thanh minh!
- Đoạt lại Phong Thiện đỉnh chỉ có một tấm Bạch Ngọc lệnh, làm thịt ngươi sẽ được hai tấm... ngoan ngoãn đi, bây giờ mạng nhỏ của ngươi cũng rất đáng giá tiền đấy...
Đại biểu tỷ cũng nhìn thấy phù chiếu này, trợn trắng mắt nói.
Phương Hành cũng gắt gao nhìn về phía phù chiếu này, cau mày, mặt không chút thay đổi, trong chốc lát không nói lời nào.
Thần Tú vừa nhìn đã thấy không ổn, cho là hắn lại tức giận nên vội vàng muốn qua ngăn cản hắn lại, nhưng chưa đi ngay, nhìn hồi lâu, Phương Hành bỗng nhiên nghi ngờ, mở miệng hỏi:
- Bạch Ngọc lệnh này là vật gì, một tấm mà đáng giá một cái đầu của ta?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất