Lược Thiên Ký

Chương 753: Phù chiếu của Bạch Ngọc kinh

Chương 753: Phù chiếu của Bạch Ngọc kinh

Tiểu hòa thượng Thần Tú còn đang lo lắng Phương Hành có tức giận hay không, không ngờ Phương Hành lại trực tiếp nghĩ tới chuyện giá trị của Bạch Ngọc lệnh.
Đã đi đây đi đó nhiều năm như vậy, cũng đã thấy được không ít pháp bảo linh dược, nhưng thật sự chưa nghe nói tới cái tên Bạch Ngọc lệnh này, hơn nữa phù chiếu có trên Bạch Ngọc kinh này có đại bộ phận đều lấy Bạch Ngọc lệnh để ban thưởng, có thể thấy được thứ này là vật dị thường trân quý. Sự nhạy cảm độc hữu của Phương Hành lập tức ý thức được điểm này, trong lòng đã tùy tiện suy nghĩ, trong mắt đảo mấy vòng, quyết định tìm người hỏi thăm một chút, ánh mắt đảo qua, liền trở về nơi mới vừa xếp hàng, cười híp mắt nhìn lão Kim Đan mới vừa rồi bị hắn mắng cho không dám lên tiếng, cúi người thi lễ thật sâu:
- Lão trượng hữu lễ rồi...
Lão Kim Đan kia kinh sợ giật mình, cảnh giác nói:
- Hòa thượng dởm, động thủ ở đây, Bạch Ngọc kinh sẽ không ngồi yên không để ý tới đâu...
- Lão trượng nói gì thế, ngài đã cao tuổi rồi, bản đại sư dù thế nào cũng không thể động thủ với lão được...
Phương Hành cười híp mắt, vẫy tay với lão:
- Ông qua đây, ta hỏi thăm chút chuyện!
Trong lòng lão Kim Đan đề phòng hắn hơn, phất tay áo một cái:
- Tìm người khác đi! Lão phu không có hứng thú!
Phương Hành lấy trong tay áo lớn ra một viên linh đan, cười hì hì nói:
- Nói hay sẽ tặng ông quà.
Con mắt lão Kim Đan lập tức sáng lên, lại thấy hắn sẽ không thể mang mình đi xa được liền lững thững đi về phía này, nghe xong vấn đề của Phương Hành, lão nhân này cũng thở phào nhẹ nhõm, đĩnh đạc nhận lấy linh đan, tay ném một cái liền nhét vào trong túi trữ vật, sau đó mới nói:
- Ngươi muốn hỏi về Bạch Ngọc lệnh thì hỏi đúng người rồi đấy, sơn môn của lão phu ở chỗ cách đây trăm dặm về hướng đông Bạch Ngọc kinh, xem như là láng giềng rồi, Bạch Ngọc lệnh trước kia không có, hoặc có lẽ là chỉ truyền lưu trong bộ phận mười hai lâu của Bạch Ngọc kinh mà thôi, vẫn chưa cho người ngoài, nhưng bây giờ mọi người đều biết, tương truyền mấy vị lão Thánh Nhân ba năm trước đây đi tới Bạch Ngọc kinh, muốn mở ra một bí địa, còn bí địa kia ấy à...
Lão Kim Đan thấp giọng, thần bí nói:
- ... Kinh thiên động địa, đương nhiên không phải là ai cũng có thể tiến vào đó rồi. Trên thực tế, không riêng gì với kế hoạch đó, bây giờ Bạch Ngọc kinh đã không thể tùy tiện ra vào nữa rồi...
- Một năm trước, Bắc Vực Thần nữ của Âm Linh đạo là Trà Trà tiên tử đi tới Bạch Ngọc kinh liền được ban cho một tấm Bạch Ngọc lệnh như vậy. Sau đó Bồng Lai, Dao Trì cùng nhóm thần tử thánh nữ của đại tông Trung Cực cũng đều nhận được một tấm Bạch Ngọc lệnh như thế, từ đó về sau bắt đầu có tin tức truyền ra, Bạch Ngọc lệnh này chính là tín vật để có thể ra vào bí địa kia, duy chỉ khi có được tấm lệnh bài này mới có tư cách ra vào Bạch Ngọc kinh, thậm chí còn có thể mang một bộ phận thuộc hạ cùng người đi theo hầu... Ngươi nói thứ này trân quý hay không hả?
- Tín vật ra vào bí địa?
Phương Hành trầm ngâm suy tư trong khoảnh khắc liền hiểu ra. Nơi gọi là bí địa này hơn phân nửa chính là Huyền Vực sau khi Cửu Thiên Huyền Quan giang thế rồi hình thành, tin tức Thánh Nhân đang mưu tính Huyền Quan cực kỳ bí ẩn, người tu hành bình thường cũng không biết, còn tưởng rằng mấy vị Thánh Nhân kia đang mưu tính mở bí địa phương nào. Bây giờ nói thế này lại khá xuôi tai, Thánh Nhân mưu tính Huyền Quan, đại sự bậc này tuy là cho phép người bên ngoài tham gia vào nhưng nếu nói không có cánh cửa ngăn cản thì không thể nào. Còn Bạch Ngọc lệnh xem ra chính là tín vật ra vào Huyền Vực.
- Tiểu sư phụ à, mới vừa rồi là tiểu lão nhi nói đường đột, ngươi chớ để ý. Chỉ có điều...
Cầm linh đan, lão Kim Đan nói cũng rõ ràng hơn nhiều, nhìn thấy Phương Hành đang suy nghĩ, lão cho là hắn đang suy nghĩ tới Bạch Ngọc lệnh trên phù chiếu, liền thành khẩn nói:
- Ngươi nên nghe tiểu lão nhi khuyên một câu đi, rồi mới quyết xem có nên đi lĩnh phù chiếu này không. Ngươi suy nghĩ thử xem, Bạch Ngọc kinh là tồn tại bậc nào, cao thủ nhiều như mây, thế lực khổng lồ, chuyện gì mà không làm được chứ? Những nhiệm vụ có thể được bọn họ lấy hình thức phù chiếu để thông báo, cũng lấy Bạch Ngọc lệnh để ban thưởng, chắc chắn sẽ có độ khó cực cao, hoặc là một chuyện cực kỳ hung hiểm, ngươi cũng đừng suy tính tới làm gì, sau khi tin tức Bạch Ngọc lệnh làm tín vật ra vào bí địa truyền ra, người cố gắng hoàn thành phù chiếu để có được Bạch Ngọc lệnh không biết có bao nhiêu người, quả thật cũng có người thành công, chỉ có điều đại bộ phận sau khi lĩnh phù chiếu liền không xuất hiện nữa....
- Tà môn như vậy sao?
Phương Hành phổng lỗ mũi, dáng vẻ khinh thường.
Lão Kim Đan thở dài, muốn nói lại thôi, khuôn mặt chờ mong.
Phương Hành lại đưa tiếp một viên linh đan qua, mặt lão Kim Đan lập tức hớn hở, thu linh đan vào trong tay áo, sau đó hắng giọng một cái, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Chẳng phải là tà môn như vậy sao? Bạch Ngọc kinh công khai phù chiếu truyền thống xưa nay cũng có, trước đây có rất nhiều tán tu hoặc đệ tử của các môn đình hoặc trục lợi, hoặc cầu danh, đều tới trước cửa thành Bạch Ngọc kinh này để lĩnh một tờ phù chiếu, một khi đã lĩnh lập tức sẽ có người quan tâm tới hắn, còn nếu thật sự có thể hoàn thành, đến lúc đó muốn danh có danh muốn lợi có lợi, chỉ có điều ấy à, phù chiếu của Bạch Ngọc kinh không dễ mà lĩnh như vậy đâu, một khi ngươi đã cầm vào tay thì phải tận tâm giúp họ làm việc, cho dù là biết rõ hung hiểm vạn phần cũng không được lùi bước, nếu như sau khi lĩnh phù chiếu lại hồn nhiên ném chuyện đó ở sau đầu không xem nó ra gì, trong Bạch Ngọc kinh sẽ có lực sĩ đứng ra tìm ngươi, một khi bị bọn họ tìm được, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt gì đâu...
- Chỉ là lĩnh phù chiếu mà thôi, bọn họ cũng tìm sao?
Phương Hành có chút không vừa ý nhíu mày một cái, ngang ngược liếc mắt nhìn tòa thành lớn.
- Nếu không phù chiếu của Bạch Ngọc kinh có thể nổi tiếng thiên hạ sao?
Dáng vẻ lão Kim Đan như chuyện đương nhiên:
- Tục truyền, khắp đạo môn trong thiên hạ, phù chiếu truyền thống đều là học theo Bạch Ngọc kinh, bây giờ thì không lưu hành nữa, nghe đồn trong thời kỳ thượng cổ đã từng có người lĩnh một tấm Trảm Ma phù trong Bạch Ngọc kinh, chém giết một vị ma đầu hoành hành tàn sát bừa bãi, sau đó Bạch Ngọc kinh ban thưởng cho hắn rất phong phú, trực tiếp giúp đỡ trở thành tiên đó, đó là giai thoại nổi danh... Mà cho tới nay, phù chiếu của Bạch Ngọc kinh cũng nổi danh vì có thù lao phong phú, mỗi khi hoàn thành một cái càng cực kỳ có lợi với thanh danh, rất nhiều đệ tử đại tông trong Trung Vực ra ngoài lịch luyện đều tới Bạch Ngọc kinh lĩnh phù chiếu, nhưng điều tiên quyết chính là ở một chữ “tín”, hoặc là đừng có lĩnh phù này, hoặc là phải liều mạng hoàn thành nó, hoặc bỏ mình trong quá trình hoàn thành nó... Không có con đường thứ ba có thể đi!
Tự cảm thấy đã nói được kha khá rồi, con ngươi của lão Kim Đan đảo một vòng, thấp giọng cười nói:
- Chỉ có điều tiểu sư phụ ngươi cũng đừng cảm thấy lão phu chỉ kể cho ngươi những lời nhảm nhí, lão phu nhìn ngươi thuận mắt, có một tin tức quan trọng muốn bán cho ngươi, không biết ngươi...
Phương Hành dứt khoát ném tới một khối linh tinh:
- Nói!
Lão Kim Đan lại nở nụ cười, tung hứng khối linh tinh này trong tay, cười nói:
- Một khối linh tinh này chưa đủ đâu.
- Ai u, ngươi muốn bao nhiêu?
Lão Kim Đan cười híp mắt đưa ra năm đầu ngón tay, sau đó nắm lên nắm tay, lại duỗi thân một cái.
- Mười khối linh tinh?
Phương Hành có chút kinh ngạc nhìn lão Kim Đan một cái, có chút suy nghĩ. Sau đó lại thật sự lấy tiếp mười khối linh tinh cho lão.
Bỏ tiền mua tin tức quan trọng, Phương Hành vẫn biết phải làm. Hơn nữa hắn trời sinh hiếu kỳ, bị lão Kim Đan này khơi dậy sự tò mò trong lòng rồi. Quả thực cũng muốn nghe thử, dĩ nhiên, nếu như lão nhân này dám lừa hắn, chuyện đánh đấm hắn cũng sẽ không khách khí.
Lão Kim Đan thu mười khối linh tinh, lại có vẻ khá hài lòng. Đầy mặt tươi cười, râu mép rung lên kéo tay áo của Phương Hành đi về phía trước mấy bước, chỉ vào một cái phù chiếu trên tường thành, cười nói:
- Tiểu sư phụ, mười khối linh tinh này của ngươi không xài uổng đâu, lão phu sẽ chỉ điểm cho ngươi một con đường, các người sẽ nhận được lợi ích vượt xa nó... tuy phù chiếu của Bạch Ngọc kinh không thể tùy tiện lĩnh, nhưng vẫn có ngoại lệ, ví dụ như một cái phù chiếu Trảm Ma chẳng hạn. Cho dù ngươi đi lĩnh nhưng không chỉ không cần lo lắng về sau, thậm chí còn có những lợi ích khác nữa...
Phương Hành nhất thời ngẩn ngơ, lão Kim Đan chỉ, lại chính là tấm Trảm Ma phù của chính mình...
Sắc mặt đại biến, lão Kim Đan còn tưởng hắn bị dọa sợ, thấp giọng cười nói:
- Tiểu sư phụ không cần sợ, tiểu ma đầu đã sớm chết rồi, chỉ là còn chưa tìm được thi thể của hắn mà thôi, đầu của tên này vô cùng đáng giá. Nếu như tiểu ma đầu còn sống, đnag ở một nơi nào đó tàn sát bừa bãi, ngươi lĩnh phù chiếu này không đi tìm hắn, Bạch Ngọc kinh sẽ phái người qua đây hỏi ngươi, nhưng tiểu ma đầu này sớm đã xong đời rồi, cho nên cho dù lĩnh phù chiếu này, nếu có thời gian thì liền đi tìm thi thể của hắn, một khi tìm được là có thể phát tài rồi. Nếu không có thời gian liền bỏ sau đầu không cần để ý tới, Bạch Ngọc kinh cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà tới gây phiền toái cho ngươi, xem như là một tấm phù chiếu đặc biệt nhất rồi...
- Đây là chủ ý của ngươi à?
Phương Hành quặm mặt lại, không có ý tốt nhìn lão Kim Đan một cái, cười thật thấp, nói:
- Lĩnh phù chiếu không đi làm, cho dù Bạch Ngọc kinh không muốn gây phiền toái, chẳng phải là ngươi cũng không có được phần thưởng gì sao, chẳng bằng cứ thật tâm đi tìm ma đầu đẹp trai kia...
Hắn còn chưa nói xong, lão Kim Đan đã khoát tay lia lịa, cười nói:
- Tiểu sư phụ quá lo lắng rồi, nếu lão phu đã nghĩ kế cho ngươi, làm sao có thể đơn giản như vậy được? Ha ha, lĩnh phù chiếu này có thể không vì phần thưởng, mà là cho thấy một loại thái độ, lão phu có thể nói cho ngươi biết, ở trước mặt mọi người lĩnh phù chiếu này, lên án mạnh mẽ tiểu ma đầu đã làm điều ác cũng là một phương pháp ôm bắp đùi khá tốt...
- Ôm bắp đùi?
Lão Kim Đan còn chưa nói xong, ngay cả Phương Hành cũng không ngờ tới, nhất thời ngẩn ngơ.
Lão Kim Đan thần bí hề hề nói:
- Không sai, bây giờ trong Bạch Ngọc kinh rồng rắn lẫn lộn, hàng loạt thế lực san sát mọc lên, người thường muốn đi vào bí địa kia giành vận may nói dễ vậy sao? Nếu mình không có được Bạch Ngọc lệnh, biện pháp duy nhất chính là gia nhập vào một thế lực lớn, thánh linh thánh nữ đạo tử thần tử tới từ bốn phương tám hướng này không ai là không cao cao tại thượng cả, con mắt thường đặt tận trán, muốn cho bọn họ chú ý đã khó, nào dễ dàng được họ coi trọng chứ? Đây chính là tin tức đáng giá nhất mà lão phu muốn nói với ngươi, ở trước mặt mọi người lĩnh phù chiếu này, cho thấy thái độ không chết không thôi với ma đầu kia là có thể ung dung nhận được ưu ái của một vài đại nhân vật, chuyện này cũng không phải lão phu nói khoác đâu, ta biết rõ có một vài vị tán tu đã dựa vào cách này để ung dung vào môn đình của những đại nhân vật kia đấy.
Phương Hành nhẹ nghiến răng cười lạnh, híp mắt nói:
- Tóm lại, ngươi muốn chỉ điểm cho ta chính là một con đường theo kiểu chân chó, chỉ có điều ta thấy phương pháp kia lại không đáng giá với mười khối linh tinh đâu, trừ phi ngươi nói cho ta biết đại nhân vật kia là ai...
- Chuyện đó lão phu không biết, cũng không dám suy đoán lung tung thân phận của người ta, dù sao đó cũng là nhóm đầu tiên có tư cách ra vào bí địa, được ôm vào đùi hắn, chúng ta coi như đã bước được nửa bước vào bí địa rồi!
Lão Kim Đan lại nghiêm túc nói, lắc đầu nói không biết thẳng thừng nhưng lại nói tiếp:
- Trước tiên lĩnh phù chiếu này rồi lại nói, vào được môn đình của đại nhân vật cho dù không thể nhờ đó vào được bí địa thì cũng nhất định sẽ có nhiều lợi ích, đương nhiên còn phải thể hiện ra chút bản lĩnh nhất định mới được, như loại tay chân lẩm cẩm như ta, cho dù mắng té tát tiểu ma đầu kia, đoán chừng người ta cũng cảm thấy chướng mắt, nếu không... ta sớm lĩnh phù chiếu đi rồi...
- Nếu là như vậy, cũng chỉ có một biện pháp...
Phương Hành thở dài, nhìn về phía phù chiếu ở trên trường thành.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất