Lược Thiên Ký

Chương 762: Mộ phần trong mộng

Chương 762: Mộ phần trong mộng

Sở Từ giống như một khúc gỗ dựa vào ngực Phương Hành, đầy ngực là ôn hương nhuyễn ngọc, chỉ là tên tặc hòa thượng khuôn mặt tuấn tú trước mặt lại làm Phương Hành có phần đờ ra. Mẹ kiếp, hòa thượng này nhảy ra từ chỗ nào chứ, chọn thời điểm thật tốt nhỉ? Còn cái mõ kia làm sao lại như thần vậy, một phát đã đập trúng nữ nhân người ta... nhưng vào lúc này, tiểu hòa thượng Thần Tú còn mang dáng vẻ lo lắng, oán giận nói:
- Vừa rồi nữ nhân này đánh ngươi sao ngươi không tránh chứ? May mà ta chạy tới nhanh, thế nào, sư đệ ta cũng không tồi đấy chứ?
- Tốt cái con mẹ nhà ngươi, hôm nay ta không đánh chết ngươi ta không phải Phật...
Phương Hành đã không biết nói gì nữa rồi, bỗng nhiên đạp một cước tới, liên tiếp đánh mấy đấm vào tiểu hòa thượng.
- Ai nha sư huynh, ta chỉ có ý tốt thôi mà...
- Này thì ý tốt...
- Hu hu... Sư huynh ta biết sai rồi...
- Này thì biết sai...
Phương Hành càng đánh càng hăng, tiểu hòa thượng Thần Tú ôm đầu, bị đánh tới òa khóc.
- Lộc cộc
Con lừa ngốc Thanh Lư kia cũng chạy chầm chậm tới, nhìn thấy Thần Tú đang ở bên bị đánh, sửng sốt một chút rồi lại nhanh chóng lộc cộc chạy xa.
- Con lừa ngốc nhà ngươi từ đâu xuất hiện thế hả?
Đánh một trận xong, Phương Hành thở hổn hển ngừng tay, tức giận bất bình nhìn Thần Tú.
- Sư huynh ta thật sự là có lòng tốt mà...
Tiểu hòa thượng Thần Tú ôm đầu không dám đứng lên, ủy khuất nói.
- Lúc đó ngươi rõ ràng nói chỉ vào trong thành xem một cái rồi sẽ đi ra, kết quả bọn ta ở ngoài chờ một lần thành nửa tháng rồi, đại biểu tỷ không biết đã chạy đi đâu, chỉ còn mình ta và một con lừa ngốc ở ngoài sống nương tựa vào nhau... may là vừa rồi lúc các ngươi lên pháp thuyền ở ngoài thành bị ta thấy được, cưỡi lừa đuổi theo một đường tới đây, kết quả đúng dịp thấy nàng muốn đánh ngươi, ta liền tiện tay đập một cái...
- Nói nữa là lại muốn đập ngươi!
Phương Hành vô cùng tức giận. Trừng tới mức tiểu hòa thượng Thần Tú không dám nói tiếp nữa, chỉ đành thở hồng hộc hỏi:
- Đại biểu tỷ đi đâu rồi?
Thần Tú nói:
- Không biết nữa, đợi ngươi nửa ngày, nàng liền không nhịn được mà đi, nói đi tìm thú vui...
Phương Hành không nói gì, một lát sau lại hỏi:
- Vậy ngươi vẫn ở bên ngoài thành chờ ta à?
Vẻ mặt Thần Tú như đưa đám, nói:
- Ta không có việc vui có thể tìm...
Phương Hành quả thực hết chỗ nói rồi:
- Con mẹ nó, vậy sao ngươi không vào thành trước?
Thần Tú nói:
- Vào thành phải đóng ba trăm lượng linh tinh, ta không có đủ...
Lúc này Phương Hành mới ý thức được tất cả linh tinh mà mình và Thần Tú đánh cướp được đều ở trên người mình, lúc đó đánh cướp trong Quy Khư, hòa thượng này cũng vẫn luôn thích linh dược hiếm hoặc pháp khí có chút sâu xa với Phật môn, then chốt là hắn còn đoạt của đại biểu tỷ, cuối cùng rơi vào tay cũng chỉ có một vài thứ không có tác dụng lắm, chỉ vừa nghĩ thôi cũng đã tức giận hoảng sợ. Đường đường là Phật đồ chân truyền do Linh Sơn tự bồi dưỡng ra, một thân kỹ năng cũng không kém mình bao nhiêu, thậm chí ngay cả Bạch Ngọc kinh cũng không vào được, không khỏi cũng quá vô dụng đi...
- Aiz... quên đi...
Phương Hành bỗng nhiên cảm thấy tâm tính thiện lương đến mệt, gọi con lừa ngốc cùng thanh lư qua, để bọn họ thành thật chờ đó, bản thân mình thì bế Sở Từ ngồi xuống một bên, cau mày nhìn tiểu nha đầu đang ngất xỉu. Cũng không biết tiểu hòa thượng Thần Tú rốt cuộc đã thể hiện bản lĩnh gì, vốn dĩ nàng đã có tu vi Kim Đan trung cảnh, hiếm khi có thể bị đánh tới ngất xỉu được, tối đa chỉ có thể bị người có tu vi cao làm xao động thần hồn mà thôi. Hẳn là bị ngủ say, nhưng cái mõ của Thần Tú vô cùng lợi hại, cho dù hắn là Kim Đan hay là Nguyên Anh, dường như sẽ không có ai không bị nó làm ngã xuống đất cả...
Kiểm tra thần niệm một phen, lại phát hiện ra nha đầu kia không hề bị thương, tựa như đang nặng nề đi vào giấc mộng vậy.
- Nha đầu kia rốt cuộc tại sao lại trà trộn vào trong đám nhân mã tạp nham của Thái Hạo Nhất bộ chứ...
Phương Hành nhìn nàng ngủ say, khuôn mặt còn dính nước mắt đang nhăn lại, chân mày cũng nhíu chặt với nhau.
Trước đây, lúc lần đầu tiên nhìn thấy nha đầu này, hắn liền đoán được thân phận của nàng, dù sao tuy là nàng cùng thuật dịch dung có chút cao minh thay đổi dáng vẻ của mình, nhưng khí tức lại không thể giấu được bao nhiêu. Lấy thần hồn của Phương Hành cảm giác được, chẳng qua là lúc đó chỉ hơi nghi hoặc một chút, nha đầu kia chẳng lẽ thực sự là bởi vì mình đã từng chém ca ca của nàng nên mới đi cùng đám này muốn đối địch với tạp chủng như mình hay sao?
Bởi vì có suy nghĩ này, khi lần đầu hắn gặp nàng tuyệt không có tâm tư thể hiện có quen biết với tiểu nha đầu này, chỉ có điều khi nhìn thấy nàng gặp phải nguy hiểm vẫn không nhịn được ra tay giúp nàng, bình thường khi gặp nàng cũng không nhịn được mà đùa giỡn nàng mấy câu.
Chỉ có điều, khi quan sát hành vi ngày thường của nàng, Phương Hành cũng kinh ngạc phát hiện ra mình dường như nghĩ sai về nàng rồi. Nha đầu kia không hề giống vì mình làm khó dễ nên mới đi cùng đám người đó, mà dường như ngược lại, nàng hình như có mục đích rất rõ ràng, đó chính là Lữ Phụng Tiên. Tuy nàng che giấu tốt nhưng ngày bình thường Phương Hành nhiều lần lưu ý, vẫn cảm nhận được sự thay đổi sát cơ trên người nàng. Mỗi khi Lữ Phụng Tiên xuất hiện, nàng đều theo bản năng tìm kiếm một vị trí và góc độ gần nhất và thích hợp nhất để tạo ra một kích cường đại...
Dĩ nhiên, dù sao nàng còn đánh giá thấp Lữ Phụng Tiên, nên nàng mới chưa xuất thủ, nếu không... kết quả nhất định sẽ rất thảm.
- Tại sao nàng lại muốn giết Lữ Phụng Tiên?
Phương Hành nhíu chặt lông mày, sau một hồi lâu, trong lòng thình lình xuất hiện một suy nghĩ: “Không phải là bởi vì ta đấy chứ?”
Suy nghĩ này càng lúc càng rõ ràng, trong lòng tự nhiên thấy phức tạp, có chút khó có thể tin.
Cúi đầu nhìn dáng vẻ ngủ say của Sở Từ, muốn gọi nàng dậy nhưng nhớ tới mới vừa rồi nàng còn có vẻ cáu giận mình, tự nhiên cảm thấy đau đầu, cảm giác nàng cứ ngủ như vậy cũng không tệ, đỡ phải tỉnh lại rồi lại hô đánh đánh giết giết...
- Sư huynh, ngươi nghĩ gì thế?
Ngồi vuông vắn ôm một nữ nhân ngồi trên tảng đá ngơ ngác bất động, tiểu hòa thượng Thần Tú nhìn vậy thì tỏ ra ước ao, ngượng ngùng đi qua, thận trọng hỏi. Con lừa kia cũng đi theo phía sau gã, mắt to tò mò nhìn Phương Hành.
- Ta muốn hỏi con quỷ nhỏ này chút chuyện...
Phương Hành lại không tức giận, như có điều suy nghĩ, than thở.
Thần Tú nói:
- Ngươi đánh thức nàng ta dậy rồi hỏi không phải là được rồi sao?
Phương Hành bật cười một tiếng, nói:
- Ngươi có tin khi nàng tỉnh lại nhất định sẽ không chịu nói gì, tiếp tục liều mạng với ta không hả?
Thần Tú ngẩn ra:
- Vậy làm sao bây giờ?
Phương Hành nói:
- Ta đang suy nghĩ có nên dụng hình hay không...
Thần Tú lại càng hoảng sợ hơn, cũng may Phương Hành sau khi tự nói lại tự lắc đầu nói:
- Không nỡ hạ thủ, aizz
Thần Tú cúi đầu suy nghĩ một chút, chợt cười hắc hắc, ngẩng đầu nhìn Phương Hành, thần bí thấp giọng nói:
- Sư huynh à, kỳ thực ta lại có một biện pháp, nếu như không hỏi ra được thì dứt khoát vào trong mộng của nàng xem thử không phải là được rồi sao...
- Vào trong mộng?
Phương Hành hơi ngẩn ra, nhìn tên tặc ngốc này.
Thần Tú liên tục gật đầu, cười hì hì nói:
- Người bị mõ của ta đánh ngất xỉu nhất định sẽ trầm vào nơi sâu nhất trong đầu của mình, cũng chính là chìm sâu trong mộng của nàng, chỉ cần ngươi phân một luồng thần niệm ra, ta sẽ đưa ngươi vào trong mộng của nàng, ở trong mộng, ngươi có thể thấy được dáng vẻ chân thật nhất của nàng, thậm chí có thể nghe được giọng nói nơi sâu trong nội tâm của nàng... chuyện này sẽ tốt hơn là dùng nghiêm hình khảo vấn...
- Thú vị!
Phương Hành vừa nghe thì đã cảm thấy quá ổn, nói làm liền làm ngay. Ngồi xếp bằng, để Sở Từ dựa trên vai của mình, sau đó phân ra một luồng thần niệm, trong tiếng tụng kinh của Thần Tú, chậm rãi chảy vào trong đầu Sở Từ, sau đó hắn rõ ràng cảm thấy được trong kinh văn của Thần Tú dường như ẩn chứa sức mạnh khó có thể diễn tả bằng lời, lại làm hắn càng lún càng sâu trong thân thể của Sở Từ, hầu như hợp làm một thể, liên hệ với thần hồn của nàng.
Loại cảm giác lõm sâu này giằng co một lúc lâu, trước mắt của Phương Hành cuối cùng hơi sáng lên, đi tới một thế giới.
Kiềm nén, bi ai, tuyệt vọng...
Thế giới mà Phương Hành nghĩ sẽ tới hẳn là sẽ có sức sống bừng bừng, đủ mọi màu sắc khác nhau. Nhưng sau khi tiến vào trong đầu của Sở Từ, Phương Hành chỉ có thể thấy được một thế giới vô tận hoàn toàn u ám, khắp nơi đều hoang vắng mà băng lạnh, xa xa, trời cao cũng u ám mà trầm thấp, liếc mắt nhìn qua không thấy được bến bờ, như là không có điểm cuối vậy. Bị cảm giác tuyệt vọng mà vắng lặng này đè nén đến mức không thở nổi.
Phương Hành bơi trong thế giới này, một độn đã đi được nghìn vạn dặm, những thứ thấy được đều là cảnh tượng giống nhau.
- Trong lòng nha đầu kia có bao nhiêu sự luẩn quẩn đây...
Phương Hành nói thầm, cảm giác vô cùng khó chịu, muốn hô to hai tiếng để phát tiết một chút, nhưng ngay cả giọng nói cũng không thể phát ra được.
Sau một hồi phi độn lâu, rốt cục hắn mới tới góc sâu nhất của thế giới này và thấy được thân ảnh của Sở Từ. Đó là ở một cái đáy cốc cực kỳ sâu, Sở Từ mang dáng vẻ mười mấy tuổi lúc bọn họ mới gặp gỡ, mặc váy màu trắng, chỉ là có vẻ vừa bẩn vừa cũ, rúc ở trong góc, ôm đầu gối, đầu chôn sâu trong hai cánh tay, như tượng gỗ, không hề nhúc nhích...
Còn ở bên người nàng lại là một phần mộ...
Chừng vài chục phần mộ vây quanh bên người nàng, tản ra khí tức cô tịch mà tuyệt vọng, lại trong trẻo lạnh lùng.
Đây là giấc mơ của nàng, cũng là hình chiếu của thế giới nội tâm của nàng...
Mà hình chiếu này chỉ có một mình nàng, cùng một phần mộ!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất