Lược Thiên Ký

Chương 761: Mồi nhử

Chương 761: Mồi nhử

Một câu nói của nữ tử mặc thanh y lại dẫn tới ánh mắt âm lãnh của Trần Lão Hạc, như cười như không nói:
- Rút lui thì không cần đâu, còn muốn làm mồi dụ còn cần có tu vi tinh xảo như Hành Phương đại sư mới được, chọn người cũng là dựa vào tốc độ kinh người, những người khác đi chẳng qua là chịu chết mà thôi, mất tính mạng của mình không nói, mấu chốt nhất là còn làm trễ nải đại sự của Lữ công tử... chỉ có điều cô nói vậy cũng đúng, cần có người trợ giúp đi cùng, ta thấy thuật pháp kim hệ của Thanh nhi tiên tử thật là cao minh, thực lực không tầm thường, vậy sẽ do cô phụ vị đại sư này một tay là thích hợp nhất!
- Ngươi!
Nữ tử mặc thanh y kia nhất thời tức giận tới khuôn mặt đỏ bừng, nàng vốn dĩ cũng bởi vì hòa thượng này cứu mình một lần, chỉ là có qua có lại mà thôi, khi hắn bị người ta hãm hại thì nói vài câu hữu ích cho hắn, không ngờ vì vậy mà Trần Lão Hạc lại đánh đồng, lôi nàng vào chuyện này?
- Ta cũng cảm thấy Thanh nhi cô nương thật sự thích hợp, các người có ý kiến gì khác không?
Trần Lão Hạc cũng không nhìn nàng, xoay người mỉm cười hỏi những tu sĩ khác.
- Ồ... ta cũng cảm thấy rất thích hợp, hai người bọn họ là đủ!
- Ha ha, vị Hành Phương đại sư này lại đã sớm có ý muốn độ hóa Thanh nhi tiên tử, đây chẳng phải là cơ hội rất tốt sao?
- Trần lão cao minh, vậy cứ thế mà làm theo thôi!
Một đám tán tu nào dám có hai lời, sợ mình cũng bị lôi vào nên vội vã ở bên cạnh nịnh bợ.
Còn ánh mắt của Trần Lão Hạc thì càng thêm hung ác nham hiểm, trong lòng có chút đắc ý, nữ tử mặc thanh y này từng từ chối lời mời của gã trước mặt mọi người, trong lòng gã vốn khó chịu. vừa lúc nhân cơ hội này kéo cô ta vào chung. Từ đó, uy vọng của mình trong lòng đám tán tu chắc chắn càng thêm cao, còn có thể thay Lữ Phụng Tiên hoàn thành một bước này. Địa vị của mình trong lòng Lữ Phụng Tiên cũng được tăng lên, đối với gã cũng là một chuyện tốt một hòn đá ném hai con chim.
- Lão tiền bối, xưa nay ta đều kính ngươi lớn tuổi, ngươi còn muốn hãm hại ta lần này sao?
Bình thường nữ tử mặc thanh y có vẻ khiêm tốn, thậm chí có chút chất phác, nhưng cũng không phải là kẻ ngu, lúc này đã nhìn thấu dụng ý của Trần Lão Hạc, đôi mi thanh tú nhíu lại, hơi sẵng giọng, quanh người có kim quang mơ hồ lưu động, tựa như muốn xuất thủ.
- Thanh nhi tiên tử nói phải chú ý chứ. Lão phu có lòng tốt muốn cho nhị vị lập công lao cho Lữ công tử. Được ưu ái như vậy, cô lại nói ta hãm hại cô ư?
Trần Lão Hạc vừa nói vừa cảnh giác, nhưng không lùi đi nửa bước nào.
Tuy gã sớm biết cô gái mặc thanh y này có thuật pháp kim hệ uy lực kinh người nhưng dù sao nàng cũng chỉ có tu vi Kim Đan trung giai, mình lại đã là Kim Đan đại thừa, ở nơi đây do cảnh giới áp chế vị trí, gã không tin nha đầu này thật sự có thể làm mình bị thương...
- Ngươi cho rằng ngươi có tu vi Kim Đan đại thừa là ta không chém được ngươi à?
Nữ tử mặc thanh y hiển nhiên cũng thực sự tức giận rồi, quanh người lơ lửng kim quang, đột nhiên trong một chớp mắt, khí cơ tăng vọt.
- Ồ?
Trần Lão Hạc là lão nhân tinh lăn lộn nhiều năm trong giới tu hành, đột nhiên cảm giác hết hồn, vô ý thức muốn trốn đi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên chỗ cửa hầm truyền tới một tiếng quát lạnh:
- Dám gây sự ở chỗ này, không muốn sống nữa hả?
Ngay chỗ cửa khoang, hai tên nam tử mặc áo bào đen đi tới, trên áo bào thêu huy ấn ngũ hành. Chính là gia bộc chính thống của Lữ Phụng Tiên tới, hai người này đều là nhân vật Kim Đan hậu kỳ, tuy là tu vi kém Trần Lão Hạc một bậc nhưng về khí thế lại thịnh hơn gã nhiều, vừa vào trong khoang thuyền liền dùng sắc mặt bất thiện nhìn nữ tử mặc thanh y, có một người đưa tay đè lên chuôi cổ kiếm ở bên hông.
Nữ tử mặc thanh y không đáp, chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn về phía bọn họ, về khí thế cũng không hề thấp hơn, càng lúc càng tăng mạnh.
- Muốn chết!
Trong bụng hai người này có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng đã tức giận rồi, muốn động thủ giết người. Bọn họ vốn là được Lữ Phụng Tiên ám chỉ qua đây ép người phụng mệnh làm con mồi. Nữ tử mặc thanh y này muốn phản kháng, dĩ nhiên là chém trước báo cáo sau rồi.
Chỉ có điều đúng vào lúc này, hòa thượng dởm vốn vẫn luôn ở bên cạnh cười tủm tỉm lại bỗng nhiên bước lên một bước, kéo bàn tay non mịn mềm mại của nữ tử mặc thanh y lại, dùng một luồng linh lực âm thầm áp chế. Kim quang hiển hóa quanh người cô gái này lập tức thu liễm lại, trong lòng cô gái mặc thanh y cũng kinh hãi, nàng đã sinh sát ý, hoặc có thể nói là tử ý, đề phòng bất kỳ người nào quanh người, lại không ngờ tới hòa thượng này sẽ ra tay.
- Ôi chao ôi, chút chuyện này có bao lớn đâu, không phải là đi làm mồi thôi sao, Phật gia ta đi là xong rồi!
Phương Hành cười híp mắt nhìn hai tên gia bộc mặc hắc bào, cười nói:
- Chỉ có điều sau khi chuyện này làm xong, ban thưởng cũng không thể thiếu đâu!
Hai tên gia bộc khẽ run, cũng thu liễm sát khí, lạnh lùng nói:
- Làm xong chuyện của ngươi, còn sợ không có ban thưởng sao?
Phương Hành cười hắc hắc, chỉ vào Trần Lão Hạc nói:
- Ta muốn viên phù thạch kia!
Trần Lão Hạc lấy làm kinh hãi, lui về sau nửa bước, vô ý thức nói:
- Ngươi dám...
- Nếu ngươi tận tâm tận lực, cần gì lo không có phù thạch chứ? Phù thạch sau khi chém giết con bạch xà một sừng này cũng có thể cho ngươi!
Vào lúc này, nơi cửa khoang lại hiện ra thân ảnh cao lớn của Lữ Phụng Tiên, sắc mặt bình thản nhìn Phương Hành đang ở bên trong khoang thuyền. Y vừa hiện thân, chư tán tu trong khoang thuyền lập tức thối lui, nhường ra một nơi rộng rãi, còn Trần Lão Hạc cũng đổ mồ hôi đầm đìa lui sang một bên, có chút ngầm trách mình quá mức căng thẳng. Hòa thượng này đi làm mồi chính là một con đường chết, mình đồng ý cho hắn phù thạch thì thế nào chứ?
- Được, những phù thạch này ta đều muốn!
Phương Hành cười hì hì trả lời, sau đó lôi kéo tay của nữ tử mặc thanh y, muốn đi ra khỏi khoang thuyền.
Nữ tử mặc thanh y kia lơ đễnh bị hắn áp chế tu vi, đã như một con rối, một chút phản kháng cũng không có.
- Lần này đi hung hiểm, ta tặng các ngươi một cái thần phù, có thể cứu ngươi một mạng lúc khẩn yếu.
Lữ Phụng Tiên nhàn nhạt mở miệng, đã có hai cái thần phù bay ra từ trong tay áo, lần lượt dính vào trên lưng của Phương Hành cùng nữ tử mặc thanh y. Phù này ẩn chứa thần lực, một khi có gì đụng tới thân thể bọn hắn liền lập tức như mọc rễ, hóa thành hai cái lạc ấn.
- Ha ha, đa tạ rồi...
Sắc mặt của Phương Hành không thay đổi làm như hoàn toàn không để ý, dắt nữ tử mặc thanh y đi thẳng ra ngoài khoang, còn ở bên ngoài khoang, Sư Nam Cát đã sớm chờ đó, nhìn thấy hắn xuất hiện thì nói toàn bộ kế hoạch bố trí xong cho hắn nghe. Đợi hắn nghe xong nhớ kỹ liền đưa hai người họ ra pháp thuyền, hạ xuống núi lớn mênh mông phía dưới. Những người khác trong pháp thuyền cũng nhanh chóng bài binh bố trận, dựa theo kế hoạch của y mà hành sự, không đề cập tới chuyện này nữa.
- Ngươi mau buông ta ra, nếu không... Ta giết ngươi!
Rời khỏi pháp thuyền, hiển nhiên quái vật lớn dần dần đi xa, Phương Hành cũng buông lỏng áp chế linh lực.
Tuy nữ tử mặc thanh y vẫn không thể vận dụng linh lực nhưng đã có thể nói chuyện, lập tức gầm lên với Phương Hành.
- Chỉ bằng dáng vẻ hùng hổ này của cô thì có thể giết được ai chứ?
Còn Phương Hành cảm ứng được một tia thần niệm âm thầm tra xét hành động của hai người nọ thu về trên pháp thuyền thì cũng yên tâm hơn, mặt bỗng nhiên giận dữ mắng nữ tử mặc thanh y, đầu ngón tay búng vào trán nàng, dáng vẻ hận sắt không thành thép.
- Hòa thượng dởm, chuyện của ta từ khi nào cần ngươi quan tâm chứ?
Nữ tử mặc thanh y bỗng nhiên rút tay về, mừng rỡ, lập tức bóp pháp quyết, muốn đánh ra một thức thuật pháp.
Cố tình ngay vào lúc này, Phương Hành đột nhiên lạnh giọng quát:
- Tuy là ngươi luyện hóa kiếm thai kia, mượn lực của kiếm thai để khống chế thuật pháp kim hệ mạnh mẽ nhưng con lừa kia có tu vi bậc nào chứ, chém giết Hồng Hoang Di Chủng như chém dưa thái rau, một thân thần lực có thể làm vỡ núi dễ như trở bàn tay, bằng vào khả năng kiếm thai này của ngươi, cho dù y có đứng bất động cho ngươi đánh ngươi cũng không thể giết chết được y, huống chi là đánh lén?
- Ngươi... Ngươi...
Trong lòng nữ tử mặc thanh y chấn động, lảo đảo lui lại mấy bước, khiếp sợ đầy mặt nói:
- Tại sao ngươi lại biết ta muốn...
Hiện giờ nàng đã trải qua rất nhiều đau khổ, tâm chí đã thành thục hơn không ít, lúc này chợt bị người ta đoán ra mục đích thật sự, thậm chí còn nhìn thấy khởi nguồn thực lực của mình, không nhịn được trái tim chấn động, nhìn dáng vẻ của hòa thượng dởm này, không khác gì nhìn quỷ...
Còn câu nói kế tiếp của hòa thượng dởm lại càng làm nàng khiếp sợ hơn. Hắn vẫn luôn nhìn về phía trước, ánh mắt phức tạp nhìn mình, trong mắt hơi lộ ra phẫn uất, cũng có chút bất đắc dĩ, thậm chí có một tia đau lòng khó có thể nắm bắt được, chỉ là lời nói ra vẫn vô cùng chói tai không chút tình cảm nào:
- Nha đầu à nha đầu, nhiều năm không gặp như vậy, cô vẫn còn ngốc đến mức sẽ bị ngã lừa nữa, ngực không to, đầu óc cũng bé đấy à?
Ầm!
Thân phận bị vạch trần, còn nghe được một chút quen thuộc từ trong lời nói này, nữ tử mặc thanh y chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, suýt nữa ngã sấp xuống.
- Ngươi... Ngươi là... Là ngươi...
Nàng hầu như đứng không vững, hoảng sợ nhìn hòa thượng ở trước mặt, khuôn mặt khó có thể tin.
- Tại sao ngươi trở nên khó coi như vậy?
Hòa thượng căm giận mắng, bỗng nhiên vươn tay tự nhiên sờ lên mặt của nàng một cái, lấy ra một tia quang hoa màu nâu nhạt.
Khuôn mặt của nữ tử mặc thanh y cũng thay đổi, da dẻ trở nên trơn bóng trắng nõn, dung mạo trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, trong mắt tuôn ra nước mắt trong suốt chảy trên nét mặt hơi thon gầy, rốt cục cũng hoàn toàn hòa nhập với bóng dáng ngày xưa Phương Hành quen biết. Một cô gái cầm ô bạch ngọc, vừa thành thật lại đơn thuần, nhu nhược tựa như một con mèo nhỏ. Tiểu công chúa của Sở Vương Đình, Sở Từ.
- Ngươi... Thật là ngươi... Ngươi còn sống...
Sở Từ đầy mặt là nước mắt, đôi mắt đẫm lệ gắt gao nhìn hòa thượng, thất thanh kêu.
- Phì, đương nhiên là ta, nếu không... Ai thèm để ý đến cô chứ?
Hòa thượng vẫn giận dữ mắng, chỉ là ngầm vận huyền pháp, khí cơ trên người dần dần thay đổi, đồng thời dáng vẻ cũng thay đổi, khuôn mặt tục tằng trở nên nhu hòa, gương mặt như đao tước cũng dần trở nên êm dịu, hóa thành dáng vẻ thiếu niên mà trong lòng nàng vẫn luôn mộ tưởng, chỉ là vẻ mặt trên mặt không thay đổi, vẫn đang bất mãn lại khinh thường nhìn mình, quả thực là như sắp lên trời vậy...
- Phương Tiểu Cửu... ngươi...
Sở Từ đứng tại chỗ dùng hết một thân khí lực mới làm mình không bị ngã sấp xuống. Toàn thân nàng run rẩy khó tin nhìn tên khốn kiếp trước mặt, trong nháy mắt đáy lòng tuôn qua vô số suy nghĩ, nhưng cuối cùng, nàng lại theo bản năng làm một chuyện mà nàng không nghĩ tới nhất, bỗng nhiên khóc lớn vọt tới Phương Hành, nước mắt nước mũi đầy mặt hung hăng cầm kiếm quyết đâm thẳng vào ngực Phương Hành...
- Ấy, tại sao lại nổi điên lên thế?
Phương Hành ngẩn ngơ, cũng không biết có nên tránh đi hay không.
Còn Sở Từ đã vọt tới trước mặt hắn, mắt thấy sắp đâm kiếm vào hắn thì chợt có một cái bóng tựa như có màu trắng vèo một cái, chạy tới từ bên ngoài nghìn trượng, một cái mõ lớn đập vào đầu nàng làm Sở Từ mặt đầy nước mắt đột nhiên ngẩn ra, kim quang trong tay dần dần tản đi, sau đó thân thể mềm nhũn ngã về phía Phương Hành...
Khuôn mặt của Thần Tú xuất hiện từ phía sau Sở Từ, căng thẳng đầy mặt nói:
- Dám đả thương sư huynh của ta, đập không chết được ngươi ta...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất