Lược Thiên Ký

Chương 763: Khô thủ mười năm

Chương 763: Khô thủ mười năm

Phương Hành bay tới nơi, đứng trên phần mộ nhìn, trước mỗi phần mộ đều có một tấm bia đá, trên bia không có chữ, nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn về phía tấm bia đá, tự đáy lòng tự nhiên biết trong phần mộ này chôn người nào, cũng biết hình ảnh và ký ức của người này trong đáy lòng. Hắn nhìn về phía một tấm bia liền thấy được mẫu thân của Sở Từ ở trong đó. Một vị nữ nhân tuyệt sắc nhưng tính cách trong trẻo lạnh lùng. Bà ta đối với bất kỳ ai đều là dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, bao gồm cả Sở Từ. Sau đó, lúc Sở Từ lên ba tuổi liền tự tử chết trong thâm cung.
Hắn thấy được phụ thân của Sở Từ, ông ta là đế vương một khu vực, tính tình hào sảng, chỉ tiếc, đế vương chỉ có thể sống tới chín mươi năm tuổi, vì vậy ông ta không thể tu hành, cuối cùng trầm mê tửu sắc, cam tâm tình nguyện làm một con rối bị toàn bộ Sở gia nắm trong tay, lúc này ông ta còn sống, chỉ có điều lại không màng tới thế sự, thậm chí không biết mình có bao nhiêu tử nữ, trong lòng Sở Từ, ông ta đã chết.
Phương Hành cũng nhìn thấy một lão ma ma chăm sóc Sở Từ từ nhỏ, hiền lành mà thiện lương, nhưng năm Sở Từ lên bảy tuổi, bởi vì không nỡ để tiểu Sở Từ không vẽ xong bài học về trăm cái linh phù mà đại ca để lại nên đồng ý vẽ giúp nàng mấy tờ, để nàng có thể ngủ sớm một chút. Kết quả ngày thứ hai bị Sở hoàng nổi giận đùng đùng, đánh chết tươi trước mặt tất cả thái giám và cung nữ trong hậu cung, ngay trước mặt Sở Từ.
Ở trước nhất lại có ba phần mộ hơi lớn một chút. Ánh mắt của Phương Hành quét tới, lại để ý tới trên một phần mộ chính là của Sở hoàng, đại ca nghiêm nghị của Sở Từ. Lúc đó gã bị mình một quyền đánh chết ở Huyền Vực, hóa thành huyết vũ trước mặt Sở Từ. Một phần mộ ở bên phải lại là Sở Thái Thượng, lúc ông ấy xông trận Phong Thiện sơn bị chết trong trận thứ hai, cuối cùng được Sở Từ tự tay mai táng.
Còn một phần mộ ở giữa lớn nhất, là mình!
Phương Hành có chút kinh ngạc nhìn đoạn ký ức giấu ở đáy lòng Sở Từ, lại phát hiện đoạn ký ức đó lại có màu sắc ấm áp trong mắt của nàng. Hiện giờ hắn dường như dung hợp với tâm hồn của Sở Từ nên có thể cảm nhận được rõ ràng đoạn trí nhớ này của Sở Từ, có sự vui sướng và hạnh phúc, nhất là lúc nàng mới vào Huyền Vực. Lúc bị thương, vốn dĩ bị thương thế hành hạ chết đi sống lại, lúc đó mình cũng khó chịu thay nàng, nhưng vào lúc này, trong trí nhớ, nha đầu kia lại coi đó là thời gian trân quý nhất, rõ ràng rành mạch.
Chỉ tiếc đoạn ký ức này, hoặc có lẽ là một mình mang tới sự ấm áp cho nàng, trong thời điểm mình dùng một thương giết chết Sở Hoàng thái tử đã vỡ nát. Đột nhiên chuyển thành sự âm lãnh, còn lạnh hơn tất cả những chuyện trong quá trình lớn lên của nàng.
Một cô bé cuộn mình ngồi giữa vài chục phần mộ sâm nghiêm, dưới một bầu trời tuyệt vọng mà đen kịt.
Đây chính là cảnh trong mơ của Sở Từ, cũng có thể nói là thế giới trong đáy lòng của nàng.
Tại sao có thể có người như vậy chứ?
Ngay cả Phương Hành, sau khi tới thế giới này của Sở Từ, trong lòng cũng cảm thấy sự tuyệt vọng và chán nản trong đó. Bình thường hắn đều tự tại thoải mái, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lại có người tuyệt vọng tới mức độ này. Nhất là lúc thấy được phần mộ thuộc về mình, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn. Phần mộ cách Sở Từ gần nhất, cũng là phần mộ lớn nhất.
- Vì sao cô lại muốn giết Lữ Phụng Tiên?
Qua rất lâu sau đó, Phương Hành vẫn quyết định hỏi Sở Từ một câu, dù sao mình đã tới.
Hắn hỏi ra, trở thành một suy nghĩ trong giấc mộng của Sở Từ, ùng ùng hiện lên. Còn đối với Sở Từ, suy nghĩ này giống như chính nàng đang suy nghĩ. Sau khi cảm nhận được suy nghĩ này, nàng liền tự nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
- Bởi vì ta mệt mỏi.
Sở Từ ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng mà nhát gan. Mang theo một sự cô quạnh nhìn lên không trung, tự lẩm bẩm.
Lúc giọng nói nhát gan của nàng vang lên, suy nghĩ trong đầu như một cơn hồng thủy trong nháy mắt tràn vào trong đầu Phương Hành.
Hắn thấy được sự đau khổ cùng tuyệt vọng sau khi Sở Từ trở về từ Huyền Vực, cùng với sự tin tưởng như đang thôi miên chính mình: suy nghĩ Phương Tiểu Cửu và Phương Hành căn bản là hai người; cũng nhìn thấy dáng vẻ mỗi lần nàng nghe thấy tin tức của Phương Hành đều đau khổ, nhưng khi không nghe thấy tin tức gì của hắn còn đau khổ hơn. Càng thấy được lúc ở Phong Thiện sơn, sự lo lắng của nàng với mình, cùng với phát hiện cuối cùng mình rời đi căn bản không để ý tới tâm tình thất lạc của nàng, còn cả khi mình biến mất trong mười năm, nàng cô đơn chờ mình ở Sở Vương Đình.
- Bọn hoàng thúc đều đang buộc ta, buộc ta kết minh với Hoàng Phủ gia, buộc ta lập thệ giết ngươi, báo thù cho hoàng huynh ta.
Ở trong Sở Vương Đình trong trẻo nhưng lạnh lùng tịch mịch, Sở Từ mặc kim bào luôn ngồi ôm đầu gối ngồi ở đại điện, nhìn về phía bầu trời phương nam hy vọng nhìn thấy một người đằng vân mà đến, ở bên người nàng, có vô số người qua khuyên nàng, hy vọng nàng bằng lòng kết liên minh với Hoàng Phủ gia, đồng thời lại liên minh cùng Đại Tuyết sơn, cũng may Hoàng Phủ gia tranh với Đại Tuyết sơn, thành ra Sở Vương Đình càng có nhiều quyền lợi hơn.
- Ta không muốn, bọn họ đều rất tức giận, rất thất vọng với ta.
Hắn nhìn thấy cuối cùng Sở Từ sốt ruột, cũng không biết là không thể nhịn được cứ đợi từng ngày như vậy, hay là không nhịn được việc đám tộc nhân kia đêm ngày khuyên bảo. Nàng cởi kim bào xuống, rời khỏi đại điện, sau đó đằng vân về phía nam.
- Cuối cùng ta rời khỏi Sở Vực, cũng bỏ qua truyền thừa hoàng thất chính thống của bọn ta...
- Nhưng ta rất thất vọng.
Hắn nhìn thấy Sở Từ đứng ở sát biên giới Nam Chiêm Huyền Vực, nhìn cái cầu đá nhỏ kia, vừa nhìn là ba ngày.
- Ta chờ ngươi mười năm, ta vì ngươi bỏ qua cừu hận, thoát khỏi vương đình, ngươi lại không chịu tới thăm ta dù chỉ một lần!
Cuối cùng hắn thấy là Sở Từ hầu như đã tuyệt vọng, cuối cùng vẫn nản lòng thoái chí, nổi lên suy nghĩ thoái ẩn. Nàng chuẩn bị đến thăm người đã từng là bạn cũ, sau đó chọn một ngọn núi để quy ẩn, bởi vì biết bọn họ muốn tới Bạch Ngọc kinh, vả lại mình cũng tới Bạch Ngọc kinh. Lại không ngờ rằng nhìn thấy phù chiếu chém giết Phương Hành ở Bạch Ngọc kinh, cũng biết có người đang âm thầm tập trung một nhóm người tới để đối phó với Phương Hành. Nàng tâm vốn đã như tro tàn lại bỗng nhiên bừng tỉnh, nghĩ thầm, nếu đã tuyệt vọng, vậy liền trả nhân tình cuối cùng lại cho người đi.
- Kiếm thai này là do ngươi tặng ta, ta sẽ dùng kiếm thai này giúp ngươi trừ bỏ một đối thủ âm hiểm vậy!
- Chết cũng tốt, sống cũng được, còn nhân tình này của ngươi sẽ chặt đứt si niệm kia đi!
Mọi thứ đều đơn giản như vậy, ở trong lòng nha đầu này đơn giản như thế, vốn không hề có suy nghĩ gì phức tạp trong đầu cả.
Hận đơn giản như vậy, tình cũng đơn giản như vậy.
Không thể quên được chính là không thể quên được, cho dù là Phương Hành hay là chuyện Phương Hành giết hoàng huynh của nàng đều không thể quên được.
Lúc đầu ở Sở Vương Đình mười năm, nàng cũng âm thầm thề, nếu như hắn có thể tìm tới mình, vậy sẽ đi cùng với hắn! Cho dù là báo thù hay đại nghiệp, quyền chính của mình cũng đều bỏ qua hết, cho dù sau khi chết gặp lại hoàng huynh, bị hắn mắng chửi mình cũng sẽ ích kỷ một lần. Nhưng đợi mười năm, Phương Hành không tới, từ đầu đến cuối nàng cũng không quên chuyện hoàng huynh đã chết, nàng biết mình thực sự không thể quên được.
Cảm giác này quả thực là đau khổ không yên, ngay cả Phương Hành cũng cảm nhận được sự uể oải, nhìn cô gái nhỏ ở trong mơ coi chừng phần mộ, co rúc như con mèo nhỏ lưu lạc, hắn do dự một lát rồi hiển hóa thân hình trong giấc mộng này. Phương Hành chậm rãi đi tới trước mặt Sở Từ, đứng trước phần mộ thuộc về mình, nét mặt trầm mặc một lúc lâu, hắn bỗng nhiên đưa tay ra.
Hắn hết sức chăm chú nhìn Sở Từ, nói:
- Đi cùng gia nào, ta sẽ mang cô rời khỏi nơi này.
Sở Từ sợ ngây người, đây là một giấc mộng mà nàng đã mơ rất lâu rồi, vẫn là một mình mình cô đơn canh giữ cạnh phần mộ, dường như sẽ vĩnh viễn là như thế. Nàng cũng đã tin tương lai của mình đều sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn ở lại trong giấc mộng như vậy. Nhưng nàng không ngờ bỗng nhiên lại có người xuất hiện ở đây, trong thế giới tuyệt vọng chỉ thuộc về một mình nàng này, sau đó tự tay nói muốn dẫn nàng rời đi.
- Ngươi giết ca ca ta!
Sở Từ nhìn hắn rồi đột nhiên khóc lớn, giống như tiếng mèo nhỏ gào thét.
- Bởi vì hắn muốn giết ta mà!
Phương Hành trả lời chí khí hùng hồn, chỉ có điều sau khi nói xong dường như còn có chút do dự, lại nói:
- Chỉ có điều tốt xấu gì ta cũng sẽ bằng lòng với cô, nếu như về sau lại có một ca ca khác của cô tới trêu chọc ta, ta sẽ cố gắng không giết hắn nữa, được chưa?
Đầy mặt Sở Từ là nước mắt, khóc không ra tiếng, nghẹn ngào:
- Ta rất muốn đi theo ngươi, nhưng ta không quên được chuyện ngươi đã giết ca ca của ta, ta không thể làm tổn thương ngươi để báo thù cho hắn được, nhưng ta cũng không thể vĩnh viễn vờ như chuyện này chưa xảy ra để đi theo ngươi được, cho nên, cám ơn ngươi đã tới thăm ta, nhưng để ta ở lại đây đi! Đây là tội vì ta không quên được ngươi, cũng không quên được ca ca ta.
Ánh mắt của Phương Hành trở nên cổ quái, qua thật lâu mới không nhịn được lẩm bẩm:
- Mẹ kiếp, ta giết người chưa bao giờ hối hận, nhất là người vốn muốn giết ta, chỉ có điều, mẹ nó, ngày hôm nay cô cũng làm ta có chút hối hận rồi.
Vào lúc này ở bên ngoài, tiểu hòa thượng Thần Tú ngồi xếp bằng ở bên cạnh Phương Hành, thấp giọng tụng kinh, sau một hồi lâu mới chậm rãi mở mắt, hai mắt quay tròn bắn tinh quang bốn phía, nhìn Phương Hành đang ngồi xếp bằng cạnh mình đang bất động suy nghĩ, cùng với Sở Từ đang rúc trên vai hắn ngủ sâu không tỉnh, hít một tiếng thật thấp, cúi đầu, cảm giác như thấy được sự thỏa mãn vậy, không nhịn được lắc cái đầu trọc, cười hì hì nói:
- Không ngờ tới còn có những chuyện như thế này, nhân sinh thực sự là muôn màu muôn vẻ, sư huynh à, ngươi đã gặp phải một vấn đề nan giải rồi, ta quyết định sẽ cho ngươi mượn tâm kham để phá tình kiếp, chuyện này nên làm thế nào ngươi nhanh chóng suy nghĩ quyết định rồi mau nói cho ta biết nên làm sao bây giờ đi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất