Chương 769: Kẻ phản bội phải chết!
Lượm túi trữ vật của Trần Lão Hạc, quả nhiên thấy được viên phù thạch có đầy phù văn bên trên. Mặt mày Phương Hành rạng rỡ, nhét vào trong túi trữ vật của mình, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy phía sơn cốc, đám tán tu đầu phục đã như đàn muỗi tán loạn, thừa dịp bốn con Hồng Hoang Di Chủng đang loạn chiến với Lữ Phụng Tiên vội vội vàng vàng tự mình tìm phương hướng, trốn loạn trong không trung.
Còn ở trung tâm của sơn cốc kia đang tụ đầy thần quang lung tung cùng kình khí xơ xác.
Lữ Phụng Tiên một mình ác chiến với bốn con Hồng Hoang Di Chủng, vậy mà lại tạo ra loạn thế bậc này, hầu như đã biến cả khu này thành ngày tận thế, dị thường đáng sợ. Kim Đan bình thường đừng nói là tiến lên tương trợ, cho dù tới gần nơi chiến trường này cũng có thể bị dư âm của nó đánh cho tan tành.
Chỉ có điều y bị Hồng Hoang Di Chủng cuốn lấy không phân thân ra được, Phương Hành lại cười lạnh vòng vo đi tới, nhìn đám tán du đang kinh hoàng chạy trốn, cười gằn:
- Đám khốn kiếp các ngươi, vì lợi ích không tiếc đối kháng với ta, bây giờ còn muốn chạy trốn à?
Trong mắt hắn, trong đám này không có một ai tốt cả, huống hồ, đồ tốt không thể bỏ qua được!
Liên tục cười lạnh tiến lên, bắt đầu sắn tay áo lên đánh cướp.
Chỉ có điều dù sao nhân số có quá nhiều, trốn về bốn phương tám hương tựa như một đám ruồi mất đầu, trong lúc cấp thiết sao có thể tóm được hết chứ?
Hắn lại có thủ đoạn của riêng mình, cười lạnh, lấy một chuỗi cốt châu liên xuống. Trên chuỗi cốt châu liên này đã có hơn ba mươi viên bạch cốt châu mượt mà, mỗi viên lớn như bụng tay, trơn tuột trong suốt, bên ngoài sinh ra văn lạc huyền diệu, vừa nhìn qua, tất cả hạt châu đều giống nhau như đúc, nhưng nếu nhìn kỹ lại phát hiện ra mỗi hạt châu đều có văn lạc khác nhau, có sự khác biệt lớn.
Những hạt châu này chính là từng luồng đạo nguyên sau khi hắn luyện hóa Vạn Linh đan rồi sinh ra một viên châu, loại châu này trong Phật môn có một cách gọi đặc biệt, gọi là “xá lợi”. Sau khi những hạt châu này ngưng kết ra làm khi Phương Hành thi triển thuật pháp rất có huyền diệu. Lúc đầu hắn đều thu hết vào trong túi trữ vật, trên đường tới Bạch Ngọc kinh vẫn là do tiểu hòa thượng Thần Tú đưa ra ý kiến bảo hắn xâu hết những hạt Vạn Yêu xá lợi này lại, đeo trên cổ, như vậy giả dạng hòa thượng để đi cướp bóc cũng thật hơn một chút.
Phương Hành cảm thấy rất có đạo lý, vì vậy mới có một chuỗi Vạn Yêu Phật châu như thế.
- Đám khốn kiếp các ngươi còn muốn chạy trốn ư? Xem Phật gia ta hóa thân nghìn vạn lần, lần lượt độ đây!
Phương Hành cười lớn một tiếng, ném chuỗi Vạn Yêu phật châu này ra ngoài. Nhìn trên không trung, xá lợi trên phật châu bỗng nhiên đồng thời tản ra tinh quang, sau đó lần lượt từng hư ảnh hiển hóa ra ngoài, có chim đại bàng giương cánh mười trượng, có mãnh hổ to lớn cao khoảng ba trượng, còn có cả vượn, khỉ nhảy vụt như bay, mỗi con khí tức đều không tầm thường, đương nhiên đó là dáng vẻ lúc đại yêu còn sống, chỉ là bây giờ mỗi con đều trở thành phân thân của Phương Hành, phân tán đi tứ phương, hung hăng vọt về phía đám tán tu.
Còn Phương Hành thì ngông nghênh, từ trong tay áo tăng bào lấy ra một cái ngọc giản, đưa pháp lực vào đó liền có một hình chiếu chiếu lên không trung, mặt trên rõ ràng là chằng chịt chữ viết. Hắn vừa nhìn nhìn chữ viết này thì trong miệng liền hét lớn:
- Trương Tiểu Ất bên kia, lần đó phù chiếu ngươi lập công lớn, chiếm được một cái ngọc giản chứa thuật pháp đúng không? Nhanh đem ra cho tiểu gia, nếu không... Đánh chết ngươi!
Sau khi hét lớn một tiếng, phân thân của một con thanh lân đại ưng lớn liền vèo một cái bay tới làm đám tán tu sợ ngây người.
Sau đó Phương Hành tiếp tục kêu:
- Tên đầu kim Tôn Thiết Sư kia, ngươi đã từng được ban một thanh phi kiếm!
Một kim đại hán bị phân thân của một con kim vượn kéo qua.
- Lưu Ngọc Trụ, ngày hôm trước ngươi mắng ta đúng không? Ngươi nghe được ta không hả?
- Huyền Nương Tử, ngươi con mẹ nó ngươi ở sau lưng nói ai là con lừa ngốc không hiểu phong tình hả?
- Đổng Đại Hồng. Ngày đó ngươi tranh chấp với vợ ta, tưởng ta không nhớ đấy à?
Trên thẻ ngọc ghi lại chằng chịt toàn tên là tên, phía sau tên lại có một hàng chữ nhỏ, hoặc là trên người có bảo bối gì đó, hoặc là ai đắc tội với mình, vậy mà nhớ cặn kẽ không chút sơ sót. Còn mỗi khi Phương Hành đọc xong một câu liền có một yêu loại phi thân xông ra ngoài bắt tên tán tu đó lại, mỗi người đều bị ném tới trước người mình, cắn răng căng thẳng chờ hắn.
Mẹ nó, đây mà là hòa thượng cái gì?
Nhóm tán tu này cũng sắp khóc đến nơi rồi.
Gặp là nhớ thù, chưa từng thấy ai ghi thù như thế.
Bình thường hòa thượng này không được người ta yêu thích, mọi người lại vì nịnh bợ Trần Lão Hạc mà mắng sau lưng hắn không ít, thậm chí là ngay trước mặt hắn nói lời lạnh nhạt. Còn hòa thượng này có đôi khi ngang ngược ầm ỹ hai câu, có đôi khi cũng chỉ là cười lạnh một tiếng rồi cho qua, chúng tu cũng không thèm để ý. Nhưng ai ngờ hắn lại ghi hết lại, đây chính là đặc biệt muốn chờ cơ hội tính sổ với những người mình sao?
- Lý Đại Đảm, Lý Đại Đảm đã chạy đâu rồi? Lẽ nào đã chết?
Sau khi kêu một tiếng, cái tên cuối cùng lại không tìm thấy được người, Phương Hành nhất thời nổi giận.
- Hắn, hắn mới vừa rồi bị cóc đặt mông đè chết rồi.
Có người khiếp sợ đáp.
- Ôi, đã chết sao? May cho hắn đó, hắn đã được nhận một viên bảo đan ở Bạch Ngọc kinh.
Phương Hành tiếc hận một câu, sau đó âm thầm nhìn đám người ở phía trước:
- Chư vị thí chủ, Phật gia ta muốn hóa duyên.
- Ặc, đại sư có thể thả cho bọn ta một con ngựa không?
- Có thể chứ, nếu không thích hóa duyên, vậy cũng chỉ độ được thôi.
- Vậy, vậy, hóa tới mức độ nào thế?
Phương Hành cười hắc hắc:
- Quy củ cũ, nữ được giữ lại cái yếm, nam giữ lại cái quần cộc!
- Ơ a ơ a
Đại đệ tử của Phương Hành rất có ánh mắt chạy tới, trên cổ treo một cái túi trữ vật, lần lượt thu đồ đạc ở trước mặt, cũng đáng thương cho đám tán tu này, vốn muốn cướp lấy chút vận may nên mới gia nhập vào môn đình của Lữ Phụng Tiên, suốt thời gian này cũng đã tận tâm tận lực làm việc mới đổi lại được những phần thưởng này. Phần lớn trong số đó đều là đồ Lữ Phụng Tiên muốn thu mua lòng người, chỉ có điều tới lúc này tất cả đều vào trong túi trữ vật dưới cổ con Thanh Lư kia.
Một đám tu sĩ, đường đường là Kim Đan lão tổ!
Cứ như vậy nam ôm ngực, nữ một tay che háng một tay che mặt mà chạy.
- Ơ a ơ a
Thanh Lư lắc lắc cái đầu lớn, cái túi trữ vật nặng khiến nó rất thỏa mãn.
- Đồ nhi ngoan, đây chính là bí mật bất chuyền của riêng ta, hôm nay ta dạy ngươi, học cho tốt nhá!
Lời nói của Phương Hành thấm thía, giáo huấn đệ tử cách cướp bóc.
- Ngươi không dạy thì tốt hơn chút đó!
Sở Từ khá không biết phải nói gì, chỉ có điều nhịn một cái vẫn đưa tay ra:
- Đưa đồ cho ta, ta kiểm lại một chút!
- Hòa thượng dởm, ngươi thực sự là ăn gan hùm gan báo rồi, dám thành địch của Thái Hạo Lữ thị ta!
Cách đó không xa bất ngờ vang lên một tiếng hét lớn, có hơn mười nam tử mặc hắc bào bay vút từ trong sơn cốc ra, sau khi hơi dừng lại một chút liền lập tức vây quanh Phương Hành. Đương nhiên đó là đám gia nô trung thành của Lữ Phụng Tiên, tuy là bọn họ không yên lòng với thiếu chủ nhà mình nhưng dưới sự hướng dẫn của Sư Nam Cát rốt cục không nhịn được mà trốn thoát, lại ngay mặt đụng phải tên hòa thượng dởm này, song phương nhìn nhau từ xa như gặp lại cừu nhân, đặc biệt đổ mắt, rống to vọt tới quyết liều mạng.
- Vợ à nàng tránh ra, để ta giáo huấn đám nô tài này!
Sắc mặt của Phương Hành cũng lạnh lẽo, hai tay áo phất một cái, tăng y bay bay lao thẳng về hướng đám gia nô.
Thái Hạo Lữ thị xác thực là có nội tình hùng hậu, hơn mười tên gia nô này cũng có bảy tám người đạt tới Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa chí ít đan đã thành nhị pháp, đặt trong tiểu môn tiểu phái đã đủ để thành một trưởng lão rồi, chỉ có điều đối với Phương Hành có thể xem như một quái vật Kim Đan sánh ngang với Nguyên Anh cũng không đáng để ý tới. Về thực lực chênh lệch quá lớn, đối mặt với đan quang bọn họ đánh loạn ra cùng các thức thuật pháp, Phương Hành lại trực tiếp dùng tay tạo ra một ấn, cười lạnh một tiếng, trong ngực liền có một tia linh quang xông ra khỏi người, bay thật cao lên không trung.
Sau một hồi lâu, lúc tia linh quang này rơi xuống thình lình huyễn hóa thành một ngọn núi lớn!
Nguy nga vạn trượng, ẩn chứa khí tức xưa cũ, Phong Thiện sơn.
Từ trên cao trấn áp trên bầu trời của đám gia nô Lữ thị, khí tức hùng hồn như tới từ thiên cổ, đè nén trên bầu trời của đối phương.
Quả thực giống như là lực từ trên trời cao, muốn trực tiếp đè chết tươi đám gia nô Lữ thị này.
- Hòa thượng, nhận lấy!
Vào lúc này Sư Nam Cát rốt cục cũng không tiện tránh phía sau nữa, hơn nữa gã dù sao cũng là người có thể tấn công cảnh giới Nguyên Anh, lại cưỡng ép áp chế tu vi của mình. Lúc này tiếng gầm thét liền vọt tới, tay lấy một cây dao cầm từ trong túi trữ vật ra để ngang trước người. Ngũ chỉ tay phải như sắt liên tục gảy trên cầm huyền, lập tức trên không trung vang lên tiếng đàn từ trong hư không.
Sau khi tiếng đàn vang lên, Phong Thiện sơn trên đỉnh đầu của gia nô Lữ thị lại xuất hiện một vết nứt, như muốn vỡ nát.
Còn ở trong hư không cũng mơ hồ có từng ma ảnh hiển hóa ra, như ẩn như hiện.
Sở hữu pháp bảo cùng tay không thi triển thuật pháp, dù sao vẫn có sự phân biệt nhất định. Sư Nam Cát mượn cầm lực thi triển ma âm dường như lay động Phong Thiện đỉnh do mình dùng thuật pháp huyễn hóa ra, thực sự cũng có chút ngoài ý muốn của Phương Hành.
- Kẻ phản bội, còn dám xuất hiện trước mặt ta?
Gương mặt hắn lạnh xuống, lúc này khoảng cách giữa hắn và Sư Nam Cát vốn khoảng trăm trượng, nhưng bỗng nhiên phía sau có hai cái Kiếm Ma đại sí che khuất bầu trời hiển hóa ra, rung lên trên không trung, sau đó biến mất, nhưng mượn lực rung lên của hai cánh này, tốc độ của hắn tăng lên đâu chỉ gấp bội? Hầu như thân hình vừa lóe lên một cái liền mạnh mẽ xé rách bầu trời, tới thẳng trước mặt Sư Nam Cát.
- Bộp!
Ngũ chỉ tay phải vỗ xuống, tiếng đàn khó khe mới vừa vang lên, cầm huyền liền bị hắn đè xuống, đột nhiên ngừng lại.
Mà lúc đầu theo cầm âm vang lên, ma hồn mãnh thú hiển hóa trên không trung trong nháy mắt này cũng tan thành mây khói.
Nhanh chóng, ngay cả thời gian cho ngươi thi thuật cũng không có, còn đấu pháp cái gì?
- Nam Sa tộc trưởng Ngự Thú thị, đã lâu không gặp!
Ở khoảng cách không tới ba thước đối mặt với Sư Nam Cát đang hoảng sợ đầy mặt, Phương Hành thấp giọng cười nhạt, mắt lóe hung quang.
- Ngươi...
Sư Nam Cát hoảng sợ suýt nữa kêu lên, còn Phương Hành thì căn bản không nghe gã nói, đánh thẳng một chưởng lên trán gã.
Người khác có thể được sống sót, duy chỉ có ngươi là không được.
Kẻ phản bội phải chết!