Lược Thiên Ký

Chương 770: Nhị tử tranh chấp

Chương 770: Nhị tử tranh chấp

Sư Nam Cát nghe được lời nói của Phương Hành thì đột nhiên cả kinh, ánh mắt khó tin nhìn về phía hắn. Tuy lúc này Phương Hành đã hóa thành dáng vẻ của hòa thượng dởm, hơn nữa khí tức cũng đã thay đổi, hoàn toàn không giống như người mà gã quen biết. Sư Nam Cát từ trong câu nói này đã hiểu được cái gì, con ngươi co lại, sau đó đột nhiên phóng đại, vẻ mặt phức tạp cực điểm.
Ầm!
Một chưởng của Phương Hành sắp hạ xuống, một chưởng che trời đánh tan lưu vân, nặng nề khắc trên trán của Sư Nam Cát.
Đối mặt với kẻ phản bội lớn nhất của Quy Khư này, hắn hạ thủ tuyệt đối không nương tay, một kích là sát chiêu.
Nhưng Phương Hành cũng không ngờ tới, trong tình huống một giây trước khi chưởng này đè lên trán của Sư Nam Cát, chỉ thiếu kình lực phun ra nữa thôi liền có thể đánh đầu gã nát bét như dưa hấu lại đột nhiên có một vệt thần quang từ giữa chân mày của Sư Nam Cát bắn ra ngoài nửa thước, cùng lúc đó có một cái lông vũ màu đỏ thắm bay ra khỏi túi trữ vật, trên không trung không có lửa tự cháy, thoáng hiện kim quang lại huyễn hóa thành dáng vẻ của một lão giả, ùng ùng đánh ra một chưởng, lưu hỏa vô cùng, thần lực đáng sợ, thế như hung triều.
- Lão Tà?
Phương Hành theo bản năng vung chưởng đánh thẳng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của lão giả kia thì trong lòng cả kinh.
Tình thế nguy hiểm, khoảng cách lại gần, một chưởng này đã không thu lại lực được nữa, đánh thẳng tới Đại Bằng Tà Vương mới thoáng hiện thân hình lên. Còn sau khi phân thân của Đại Bằng Tà Vương xuất hiện lại không nói hai lời liền đánh về phía hắn. Ngay cả tu vi như bọn hắn cũng không phản ứng kịp nữa, hai chưởng này liền liên tiếp đụng vào nhau, lại chỉ thấy chấn động trên không trung, trong hư vô tuôn ra, một chưởng của Phương Hành giống như vỗ lên một ngọn núi lớn, thân hình chấn động, sau đó trượt xa ra bên ngoài.
Trong xích vũ thình lình chứa một kích toàn lực của Đại Bằng Tà Vương, đây chính là một kích của Nguyên Anh chân chính, hơn nữa còn là lực Nguyên Anh mà Đại Bằng Tà Vương lấy thân thể chu tước luyện thành, xác thực là đáng sợ. Cho dù hắn vững vàng đón được cũng không chịu nổi.
Còn sau khi xích vũ thiêu đốt lại xuất hiện hư ảnh của Lão Tà, nhưng cũng xuất hiện sau một kích này với sắc mặt cổ quái nhìn hòa thượng vừa chịu một chưởng của mình, còn chưa kịp nói gì đã hết sạch sức mạnh bên trong phân thân, dần dần biến mất trong không trung.
- Mẹ kiếp, phản bội Lão Tà, ngươi còn không biết xấu hổ đi dùng phân thân của hắn để tự cứu mạng?
Sau khi Phương Hành ngẩn ra thì lập tức phát giận. Đương nhiên nhìn ra được môn đạo xích vũ này, hẳn là thứ mà Đại Bằng Tà Vương thực sự bảo vệ môn đồ Sư Nam Cát, cố ý để lại cho hắn có thể cứu mạng, lại vào lúc này, trời đất xui khiến cứu kẻ phản bội này ngay trong tay thuộc hạ của chính mình.
Sau khi ánh mắt lóe lên, hắn đột nhiên tiếp tục vọt tới, ác liệt hơn so với lần đầu, thân hình xé không bay tới.
- Chưởng giáo sư huynh cứu ta!
Sư Nam Cát mở trừng mắt nhìn tên hòa thượng dởm lần thứ hai vọt tới phía mình, phản ứng cực nhanh trực tiếp quay đầu lại chạy về hướng sơn cốc. Phương Hành điên cuồng đuổi theo phía sau, khó khăn lắm mới tới ven sơn cốc đuổi tới sát phía sau Sư Nam Cát. Vận song chưởng đánh thẳng ra ngoài, bỗng nhiên, Lữ Phụng Tiên đang ở trong cốc dùng một kích đánh bay bạch xà một sừng đã liếc nhìn thấy cảnh tượng bên này, hai hàng lông mày tức giận dựng thẳng, vèo một tiếng đã biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã chuyển tới phía sau Sư Nam Cát.
- Con lừa ngu ngốc này, dám lấn ta?
Ầm!
Lữ Phụng Tiên đánh ra một quyền đầy tức giận, đập thẳng về hướng ngực của Phương Hành, còn đáy lòng Phương Hành cũng căng lên, hai cánh tay hăng hái đỡ trước ngực, lại chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang ầm ầm, sau đó hắn ngã nhào ra bên ngoài.
- Con mẹ nó, khá mạnh đấy!
Hắn bị ngã một đường ra ngoài chừng xa khoảng mười trượng mới khó khăn lắm ổn định thân hình, hai cánh tay đau tới tê dại.
- Ngươi đã thiết kế hại ta phải chịu đám Hồng Hoang Di Chủng này vây công, vậy ngươi cũng đi cùng ta đi!
Lữ Phụng Tiên đột nhiên lui thân, thoát khỏi thiết vỹ của bạch xà một sừng quét ngang tới, sau đó lành lạnh cười nhạt, lần thứ hai vọt tới chỗ Phương Hành. Lúc này dáng vẻ của y cũng khó coi, Phương Thiên Họa Kích chẳng biết từ khi nào đã cắm trên mặt đất, chưa kịp thu hồi, dưới kích còn đóng một đoạn đuôi giun, còn bảo giáp ngân quang trong suốt trên người y lúc này cũng có nhiều chỗ bị khói bụi hỏa quang làm tổn hại, xem ra vừa rồi đánh một trận, y dùng lực một mình đánh với tứ đại Hồng Hoang Di Chủng, bản thân cũng không hơn gì, chỉ là chiến ý dâng cao nên chưa chịu ảnh hưởng.
Lúc này y thực sự là tràn đầy hận ý, y cũng không ngốc, vẫn phải mạnh mẽ đơn độc đấu với bốn con Hồng Hoang Di Chủng, chỉ là bị Phương Hành tính toán, bị bốn con Hồng Hoang Di Chủng này bao vây, nhất là con rắn mối ngân sắc gần như vương tộc trong đám Hồng Hoang Di Mạch kia theo dõi, muốn thoát thân cũng không dễ dàng, ẩn giấu khí cơ mà chạy, rắn mối ngân sắc nhận biết nhạy cảm, nhiều lần bị nó nhìn thấu, nếu muốn mượn Tật Phong để đào tẩu cũng sẽ bị bạch xà một sừng vượt qua, hơn nữa một thân y vũ dũng lực, chỉ thiện chiến pháp, không hiểu nhiều về thuật pháp, dẫn tới y đã ác chiến một lúc lâu nhưng vẫn chưa chạy khỏi thung lũng này được, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, trước tiên để thuộc hạ của mình đào tẩu được rồi tính tiếp.
Trong lòng vốn đang hận tên hòa thượng dởm kia nhưng không ngờ hắn lại tự mình đưa tới cửa. Trong lòng y điên cuồng dâng lên sự tức giận, huyết khí ngập trời, thần uy cái thế, thở phì phò chạy tới, muốn đánh cho hắn thêm hai quyền, trước tiên đánh tên hòa thượng dởm này thành thịt vụn đã.
- Con mẹ nhà ngươi Lư Phẫn* Tiên, cho ngươi mặt mũi rồi đúng không?
*Phẫn: đồng âm với Phụng, Phương Hành đang xỉ nhục Lư Phụng Tiên
Phương Hành bị một quyền của y đánh cho bay ra ngoài trăm trượng, tính khí nóng nảy cũng đã bị khơi dậy, xoay người nhảy lên, nặng nề phi một tiếng trên mặt đất, sau đó bắt lấy tay áo hút một ngụm chân khí vào, mơ hồ có khí tượng thôn thiên mà bao la hùng vĩ, thân thể nhìn như thon gầy nhưng vào giờ khắc này lại có tinh khí tỏa ra hình thành ảo giác như thân thể đang bành trướng. Sau đó, hai chân lại bước trong hư không một bước, giẫm hai vòng trên không trung, cả người liền vọt tới, hai cánh tay ngưng tụ thần lực, lại muốn lấy cứng đối cứng với Lữ Phụng Tiên thần dũng vô địch này!
- Ầm!
Lấy tốc độ của hai người bọn họ, trăm trượng chẳng qua chỉ trong chớp mắt là tới, huống chi bọn họ còn đối mặt lao tới?
Hầu như chỉ trong một chớp, hai quyền liền đụng vào nhau, lập tức dẫn tới ma vân tụ xung quanh phải tán loạn, cuồng phong quét ngang khắp nơi.
Do con rắn mối ngân sắc dẫn đầu ba con Di Chủng khác, lúc đầu muốn vây lại đồng thời chém giết cùng hai người bọn họ nhưng đột nhiên nhìn thấy một màn kinh người như thế lại chần chừ một chút, không dám tiếp tục tiến lên, sau một hồi lâu, rắn mối ngân sắc mới kêu hai tiếng cạp cạp, làm như mới ra mệnh lệnh gì đó. Cả ma cáp, ma khâu, bạch mãng độc giác, bốn con Hồng Hoang Di Chủng đồng thời lui về phía sau, thành thật tọa trấn ở bốn phía, bao vây hai người ở bên trong, bày ra tư thế thái sơn quan chiến, xem nhị hổ đánh nhau.
- Có thể tiếp được một quyền của ta, hòa thượng, ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy!
Một quyền này của Lữ Phụng Tiên dùng toàn lực đánh ra, không ngờ rằng tên hòa thượng dởm này lại cứ vậy đỡ lấy, hơi cảm thấy kinh hãi. Nét mặt lại nở nụ cười, sau đó hai cánh tay rung lên, một thân thần lực từ đáy lòng trải rộng toàn thân, quát to:
- Tiếp tục nhận một quyền của ta thử xem!
- Tiếp tục!
Phương Hành cũng quát to một tiếng, một thân thần quang lưu chuyển. Thân thể di chuyển, một quyền đánh ra trực đảo lộn đất trời.
Hai người đứng đầu Quy Khư này có số mệnh phải tranh đấu với nhau, dưới sự vây xem của Hồng Hoang Di Chủng bắt đầu lần đầu tiên chính diện giao phong.
Hơn nữa trong lòng hai người đều có tức giận, trong khoảng thời gian ngắn, không ai thi triển thuật pháp, hoàn toàn sử dụng lực cơ thể để ngăn địch.
Cũng không phải Phương Hành suy nghĩ không chu toàn, thật sự là thế tới của Lữ Phụng Tiên này quá mạnh mẽ, Phương Phật gia đã nhịn y rất lâu rồi.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Hai người đều đồng thời ra quyền, thân hình đi tới đi lui, liên tục đánh ra chín quyền.
Hai người bọn họ, một người trời sinh thần lực, có một không hai, được lão tổ trong nhà khen là dòng dõi chân tiên; một người tự mình quật khởi, từng bước vững chắc, tu luyện cơ thể tới cực hạn, đều cho thấy là tiểu bối cao thủ hiếm thấy. Phen long tranh hổ đấu này mặc dù chỉ là đọ sức mạnh, không đọ thuật pháp hoa mắt nhưng cũng đã hiển lộ ra điểm mạnh của thân thể tu sĩ, mỗi quyền đều rót vào thần lực vô cùng. Mỗi quyền đều có thể đánh nát hư không, mà sức mạnh như vậy khi mạnh mẽ va chạm vào nhau càng khơi dậy cuồng phong vạn trượng, thậm chí còn đánh cho sơn cốc này vỡ nát thành từng mảnh, quét sạch sinh linh tới bốn năm sơn cốc, làm khu vực này được mở rộng không ít.
Còn bốn con Hồng Hoang Di Chủng tạo thành vòng tròn. Lúc này đang vẫn tiếp tục lui đi nhường ra một vòng lớn khoảng nghìn trượng rồi.
- Tiếp tục!
Sau khi liên tục đánh ra chín quyền, hai người đều đỏ mắt, đồng thời hét lớn, muốn đánh ra quyền thứ mười.
Nhưng mà kêu là chuyện của kêu, mắt trừng lên nhìn đối phương ra quyền, sau đó thế công của bọn họ chợt đồng thời đại biến. Phương Hành là người đầu tiên ngừng lại, hai tay vẽ tròn, trong miệng niệm cổ chú, nhanh chóng có một làn khói quỷ dị màu xám lạnh từ trong không trung hiển hóa ra, tầng tầng quay xung quanh cánh tay phải của hắn, sau đó một quyền này kết hợp lực phá diệt quỷ quyệt vô tận đánh thẳng về hướng Lữ Phụng Tiên.
Khóe miệng đã dâng lên một nụ cười xấu xa:
- Để cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Thần Cơ Phá Diệt quyết!
Hắn cũng rốt cục đã chịu thừa nhận, thực lực của tên khốn kiếp Lữ Phẫn Tiên này xác thực là bất phàm. Mẹ kiếp, nếu tiếp tục liều mạng với y thì kết cục sẽ không hay!
Lại không ngờ tới một quyền này Lữ Phụng Tiên cũng chỉ giả bộ đánh ra, sau đó thân hình vừa chuyển, tay trái úp xuống phía dưới, quát chói tai:
- Kích tới!
Liền thấy một tia ngân quang bay tới từ phía dưới mặt đất, rõ ràng là Phương Thiên Họa Kích bị y triệu hoán tới, tự động bay từ dưới đất vào tay y. Người kích hợp nhất, khí thế quanh người chợt tăng gấp bội, một thân uy khí chấn động không trung. Sau đó mặt Lữ Phụng Tiên hiện lên sự độc ác, một kích ngang trời xông thẳng về phía Phương Hành, cường lực lớn tới mức vỡ nát hư không.
- Hòa thượng, tiếp một kích của ta thử xem!
- Mẹ kiếp, ngươi không biết xấu hổ à, chơi xấu!
Phương Hành lại hoảng hồn, trong lòng hung hăng chửi má nó, nào có phải ra quyền gì, con mẹ nó ngươi lại xuất kích?
Kẻ ngu mới có thể dùng quả đấm của mình đi cứng rắn cứng đối cứng với thần binh lợi khí của người khác, đầu có cứng như đá cũng không chịu nổi!
Trong miệng mắng to, trong lòng cũng đang âm thầm kêu khổ, Phương Thiên Họa Kích ở trong tay Lữ Phụng Tiên có một thân thần lực như thế không chỉ không vỡ nát mà ngược lại như hổ thêm cánh, gắng gượng chống đỡ cái đuôi như sắt thép của bọ cạp lam vỹ cùng với lợi trảo của Vương tộc Hồng Hoang Di Chủng cũng đều không hạ xuống thế hạ phong, rõ ràng chính là một món thần binh. Nếu mình có cự kiếm hắc sắc hoặc huyết ẩm cuồng đao trong tay thì còn có thể liều mạng với y một phen, nhưng bây giờ không có binh khí thuận tay, cho dù trên hai cánh tay quấn quanh phá diệt thần lực kinh người, khi đối mặt với Phương Thiên Họa Kích cũng xác định chắc chắn phải chịu thua thiệt.
Cũng đúng lúc trong lòng Phương Hành đang nhanh chóng suy nghĩ, tình thế lại bỗng nhiên đại biến. Phương Thiên Họa Kích thần uy khó lường đang quơ lên tức giận xông tới, tất cả tâm thần đều khóa mình và Lữ Phụng Tiên lại, lại có một tiểu trọc đầu mặc bạch y nhảy dựng lên thật cao, mắt tỏa sáng, hai tay cầm một cái mõ lớn lặng yên không một tiếng động lại nặng nề như gánh vạn quân đập xuống đầu của Lữ Phụng Tiên.
- Cốp!
Một tiếng vang kinh thiên động địa vang lên, cả sơn cốc dường như trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất