Lược Thiên Ký

Chương 771: Ánh mắt sau mây

Chương 771: Ánh mắt sau mây

Sau khi cái mõ lớn kia đập xuống, hư không xung quanh nó tràn ngập tiếng thần quang xé gió, tiếng nổ của gạch đá, tiếng gào thét của Hồng Hoang Di Chủng đang xem náo nhiệt, đồng thời yên lặng lại. Đừng nói là Phương Hành, ngay cả tứ đại Hồng Hoang Di Chủng cũng sợ ngây người, mỗi con đều trừng mắt tròn nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt. Nhìn Lữ Phụng Tiên lúc đầu dũng mãnh vô địch, lúc này lại mặt như mê man.
Ở phía sau y, tiểu hòa thượng Thần Tú đang khiêng đại mộc ngư, gọi giống như tên lưu manh:
- Dám đánh sư huynh của ta, ta đập chết ngươi!
Nói xong nhìn về phía Phương Hành, dương dương đắc ý lắc lắc đầu trọc!
- Thật là, Thần Tú, có ai như ngươi không!
Ngay cả Phương Hành cũng ngây người.
Cái mõ của tiểu hòa thượng Thần Tú này nhất định là đặc biệt nhất!
Lúc đầu khi đối mặt với đối thủ cường đại bậc này, ngay cả hắn cũng căng thẳng tâm thần, chỉ biết đấu đến cùng, không biết thắng bại thế nào.
Nhưng mà không ai ngờ tới, ngay trước thời khắc quan trọng, tên khốn Thần Tú xuất quỷ nhập thần này đập ra một mõ liền đập thẳng được vào đầu Lữ Phụng Tiên, thật đúng là làm cho hắn có cảm giác thoải mái không nói lên lời.
- Nhân lúc ngươi bệnh ta sẽ đòi mạng ngươi!
Sau khi ngẩn ngơ, Phương Hành cười to ha hả, ùng ùng vọt về hướng Lữ Phụng Tiên.
Ra sức đánh nãy giờ, bây giờ không nhanh lên chiếm tiện nghi của Lữ Phụng Tiên thì chờ tới khi nào?
Nhưng mà chuyện này dường như có hơi ngoài ý muốn.
Sau khi bị trúng một cái mõ vào đầu, Lữ Phụng Tiên quả thực có vẻ biến mất uy phong, khuôn mặt mê man giật mình, thân hình cũng lắc lư mấy cái, suýt nữa đã ngã xuống đất, nhưng thân thể nghiêng đi nửa ngày lại không hề ngã xuống, ngược lại, một tiếng hét cực kỳ tức giận âm trầm vang lên từ đáy lòng, trong ánh mắt mờ mịt tỏa ra ý huyết tinh, cố gắng đứng vững trên không trung, hung hăng nhìn về phía tiểu hòa thượng Thần Tú đang khiêng mõ đứng phía sau y với vẻ mặt đắc ý:
- Chỉ là một con lừa ngốc lại dám đánh lén ta?
- Ặc, không phải ta đánh đâu!
Nhìn thấy ánh mắt này, Thần Tú cũng ngây người, theo bản năng giấu mõ về phía sau.
- Ta giết ngươi!
Lữ Phụng Tiên bỗng dưng gào một câu, giống như dã thú rít gào. Thân hình hung hăng, Phương Thiên Họa Kích ầm một tiếng phi về phía Thần Tú.
- Oa sư huynh cứu mạng!
Tiểu hòa thượng Thần Tú mặt sợ hãi như màu đất, vèo một tiếng liền chạy về hướng Phương Hành, dáng vẻ kia hẳn là bị sợ hãi không nhẹ.
Lữ Phụng Tiên tức giận chưa tiêu đuổi theo phía sau gã. Chỉ là dưới chân lảo đảo, thân hình đâm trái đâm phải, tốc độ bay không nhanh nổi, giống như một hán tử say hoặc như là đang dùng sức mạnh lớn để chống đỡ mình không tới mức bất tỉnh.
- Sư huynh, sao hắn còn chưa ngất đi nhỉ?
Thần Tú chạy tới trước mặt Phương Hành, vẻ mặt hoảng sợ hỏi.
Một câu nói hỏi tới Phương Hành cũng phải sửng sốt:
- Ta nào biết, còn muốn hỏi ngươi đây!
- Sư huynh hắn tới rồi, nhanh ngăn hắn lại đi!
- Ngươi đã đập cả mõ rồi, sao còn phải sợ hắn chứ?
- Ta chỉ biết gõ mõ, không biết đánh nhau đâu!
Phương Hành cực kỳ cạn lời với biểu hiện của Thần Tú, hiển nhiên Lữ Phụng Tiên đã chạy tới, hắn lại nở nụ cười lạnh, hai cánh tay rung lên xông thẳng về phía trước. Lữ Phụng Tiên tuy là hỗn loạn, nhưng khi thấy trước mặt có người vọt tới vẫn theo bản năng đâm thẳng một kích ra, uy lực tất nhiên vẫn khủng bố dị thường, ngang trời cao, đánh cho mây trôi xơ xác, có lực phá núi.
- Cút ngay!
Đối mặt với một kích này, Phương Hành đương nhiên không hề nhún nhường, song chưởng vung lên, thi triển Kiếm Ma đại thuật ra, một tiếng ùng ùng vang dội liền đánh về phía Lữ Phụng Tiên. Vốn lúc này có thể thuận tay bắt được Lữ Phụng Tiên, nhưng cũng không ngờ tới thằng nhãi này lại ngoan cường đến thế, vung kích chống lên kiếm ma đại sí, dựa thế lật lên trên cao, lại không bị bắt. Chỉ có điều sau khi y nhảy lên cao thì cũng lảo đảo một cái, dùng sức lắc mạnh đầu, giống như trong đầu lúc này cực kỳ mờ mịt, cực kỳ khó chịu. Phải dùng hết toàn lực mới có thể duy trì sự thanh tỉnh, chỉ có điều người này cũng cực kỳ hung hãn, sau khi hung hăng gõ đầu mấy cái liền phẫn nộ quát một tiếng, lần nữa gương kích đâm về hướng Phương Hành.
- Thằng nhãi này thật là mạnh!
Phương Hành cũng cảm thán tự đáy lòng, nghĩ thầm đã trúng một mõ của Thần Tú rồi mà còn có thể đánh tiếp, đây cũng thật không hổ là một đại chiến tu.
Chỉ có điều đối mặt với Lữ Phụng Tiên chiến lực vô cùng, hắn cũng không có chút khách khí nào.
Nói đùa, thích nhất chính là ra sức đánh chó rơi xuống nước!
- Ầm!
Kiếm Ma đại thuật lần nữa rung lên, phô thiên cái địa đánh về phía Lữ Phụng Tiên. Lúc này Lữ Phụng Tiên nhìn như dũng mãnh, nhưng trong đầu hỗn loạn, hoàn toàn dựa vào huyết khí để ác chiến, góc độ ra kích cùng vận chuyển vũ pháp cũng đều không tinh chuẩn, hơn nữa sức mạnh cũng không tràn đầy sự hung hãn như trước, ngược lại có vẻ hơi mềm đi, khí lực toàn thân không sử dụng hết được. Còn lần này Phương Hành lại vận toàn lực, sau khi dồn lực liền vỗ cho Phương Thiên Họa Kích cong vẹo quăng về phía bên kia. Lực đạo to lớn vỗ ùng ùng vào người y, đánh cho thân hình của y bay ra ngoài như một con diều, lúc ở trên không trung đã phải phun một ngụm máu tươi.
Còn Phương Hành vẫn đúng lý không tha người, chạy lên thêm một bước, vung trảo túm vào ngực của Lữ Phụng Tiên.
- Còn dám lấn ta!
Lữ Phụng Tiên vừa giận vừa tức, liều mạng mở mí mắt ra, cố gắng rống to hơn, vung kích đâm thẳng.
Chỉ có điều lúc này y vốn không vung ra nổi mười phần lực đạo trong ngũ đình, lại mới vừa bị thương, một kích này tuy cũng có thể nói là lực đạo hùng hồn nhưng ở trước mặt Phương Hành liền có vẻ yếu mềm tới tận cùng, quả thực không đáng để bận tâm. Cười lạnh một tiếng tay phải liền túm thẳng ra ngoài, nắm lấy thân của Phương Thiên Họa Kích vung ngang một cái, cực kỳ ngang ngược đoạt thần binh này từ tay của Lữ Phụng Tiên, sau đó xoay người một cái, bay tới trên đỉnh đầu Lữ Phụng Tiên, chân phải bước ra, nghiêm khắc đạp Lữ Phụng Tiên từ giữa không trung xuống dưới mặt đất.
- Tên khốn kiếp này, còn dám thể hiện uy phong trước mặt ta?
Phương Hành cất tiếng cười to, hai tay cầm Phương Thiên Họa Kích đâm thẳng về phía Lữ Phụng Tiên ở phía dưới, muốn một kích đâm chết y.
Lại không ngờ Phương Thiên Họa Kích này lại thật có linh tính, bình thường lúc cầm trong tay Lữ Phụng Tiên thì dễ sai khiến, dị thường linh hoạt, nhưng khi Phương Hành cầm trong tay dùng nó đâm về phía chủ nhân vốn có, thần binh này lại lập tức bắt đầu tạo phản. Lúc muốn dùng một kích xuyên thủng Lữ Phụng Tiên, kích này lại đột nhiên nhoáng lên, muốn tuột tay bay đi làm Phương Hành càng hoảng sợ, cố gắng cầm nó trong tay không tiếp tục vận thần lực vào nó nữa, cố gắng khiến nó đâm xuống Lữ Phụng Tiên ở phía dưới.
Lại chỉ nghe phập một tiếng, một kích này đâm thẳng tắp vào trong cơ thể Lữ Phụng Tiên, vốn là muốn xuyên thủng ngực bụng y, nhưng bởi vì họa kích đang không ngừng lắc lư, hơn nữa ngân giáp mà Lữ Phụng Tiên mặc trên người có sức phòng ngự cực kỳ cường hãn. Vậy mà lại trượt đi, chỉ đâm được từ chỗ khe ở chỗ hông vào, làm bị thương bụng dưới của Lữ Phụng Tiên, nhưng không thể xuyên thủng như Phương Hành nghĩ.
- Ong ong ong
Thấy máu của Lữ Phụng Tiên, Phương Thiên Họa Kích càng lắc lư mạnh hơn, gấp gáp muốn thoát ra ngoài, tựa như một con chân long.
- Muốn chạy?
Phương Hành giận dữ cắn răng dùng sức đoạt Phương Thiên Họa Kích. Đồng thời hung hăng đá hai cái trên kích.
Một người một kích phân cao thấp, ngân giáp trên người Lữ Phụng Tiên bị bay ra ngoài, pháp y trên người, ngân giáp, túi trữ vật bay lên không trung, nát bét, còn Lữ Phụng Tiên thì mặc một cái trù khố, lưng trần, mờ mịt nằm dưới mặt đất.
- Thứ khốn kiếp, không phải vẫn phải nghe ta sao?
Phương Hành tranh sức với Phương Thiên Họa Kích, cảm thấy kích này quả thực giống như một con cá chạch trơn tuột, trái phải muốn tuột tay bay đi cũng không muốn đàng hoàng ngây người trong tay mình, trong lòng cũng xuất hiện một sự ngoan kính, hai tay gắt gao nắm chặt, xoay một vòng rồi đập lên người Lữ Phụng Tiên trên mặt đất. Nếu binh khí này trung tâm, vậy không phải là nên dùng nó nhuộm máu tươi của chủ nhân hay sao?
Vèo!
Phương Thiên Họa Kích bị hắn coi như gậy gộc mà sử dụng, hung hăng quất về phía Lữ Phụng Tiên trên mặt đất đang dùng lực nện vào đầu mình.
Mặc dù có chút thắng không anh hùng, nhưng Phương Hành cũng không thèm quan tâm những chuyện đó, đợi cơ hội sẽ cướp trước người kia!
Lữ Phụng Tiên hiển nhiên cũng cảm ứng được nguy cơ mãnh liệt kéo tới. Bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ, vốn không kịp bình phục để trốn, chỉ có thể vô ý thức giơ tay lên chắn trước mặt. Chỉ có điều đối mặt với một côn Phương Hành lấy sức đập từ trên trời xuống, cánh tay y dùng để đỡ này lại có vẻ vô lực như vậy, mắt thấy sẽ bị một côn này của Phương Hành đánh ngay cả cánh tay lẫn thân thể thành thịt vụn.
Nhưng vào lúc này, trong hư không, có một chút biến hóa.
Không trung giăng đầy tầng tầng ma vân, vào lúc này lặng yên không tiếng động xuất hiện một kẽ nứt.
Giống như ngoài cửu thiên đang có người âm thầm từ trong kẽ nứt này nhìn xuống phía dưới.
Cũng ngay một khắc này, Phương Hành đột nhiên rợn tóc gáy, một thân tóc gáy dựng lên như con nhím vậy.
Bất chấp việc bổ Lữ Phụng Tiên, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy ma vân trên không trung từng tầng từng tầng đan nhau, không có chút dị trạng nào.
- Vừa rồi ta cảm giác sai sao?
Trong bụng Phương Hành nói nhỏ, cảm giác đột nhiên nguy cơ mãnh liệt ập tới đó vẫn còn xoay quanh trong tim hắn.
Nhưng hắn cố hết sức nhìn xung quanh nhưng không phát hiện chút dị trạng nào, làm trong lòng hắn xuất hiện chút kinh ngạc.
- Thiếu chủ!
Cũng ngay một khắc này, đột nhiên, bên ngoài sơn cốc có hơn mười Kim Đan liều mạng xông vào, chính là gia nô của Lữ gia đã chạy ra ngoài, rồi chợt nghĩ cảm thấy không ổn, liều mạng chạy tới cứu chủ, vừa vào khu vực này liền có phân nửa số người vọt về hướng Phương Hành, một nửa khác thì vọt thẳng tới dưới cốc, đỡ Lữ Phụng Tiên lên, nhanh như chớp chạy về bên ngoài cốc.
- Chạy đi đâu?
Phương Hành cắn răng một cái, quyết định mặc kệ ảo giác, trước tiên giết chết tên khốn kiếp này đã, trong tiếng gào thét vung kích vọt tới.
- Cứu thiếu chủ rời đi!
Đám gia nô kia không sợ chết vọt vào trong cốc, phân nửa số người trong đó chặn trước người Phương Hành, lấy tu vi của bọn họ căn bản không cản được bước đi của Phương Hành, nhưng đối mặt với Phương Hành hung tính đại thịnh, đám người kia liếc nhau, thình lình tạo ra một cái pháp ấn quái dị, sau đó linh khí trong cơ thể nghịch chuyển, từng luồng kim quang đáng sợ đột nhiên xuất hiện bên ngoài cơ thể bọn họ, là muốn dùng tinh khí đồng quy vu tận với kẻ địch.
Cảnh tượng này ngay cả Phương Hành nhìn cũng lạnh gáy, hú lên một tiếng quái dị rồi liền cầm theo Phương Thiên Họa Kích tránh ra. Bốn, năm tên gia nô Kim Đan thình lình liên thủ để tự bạo, tu vi Kim Đan hậu kỳ trong một chốc liền phóng thích hết ra ngoài, thình lình làm cả sơn cốc hóa thành khu vực hỗn loạn tưng bừng. Sức mạnh kinh khủng, đừng nói là Phương Hành, ngay cả bốn con Hồng Hoang Di Chủng cũng không khỏi tạm lánh ra bên ngoài.
Còn vài tên gia nô còn lại thì phát hiện ra Sư Nam Cát mới rồi đang âm thầm trốn tránh, nhân dịp đám Kim Đan đồng môn đang tự bạo tranh thủ cơ hội nhanh chóng vọt vào trong cốc, đỡ Lữ Phụng Tiên đang mơ màng ra khỏi sơn cốc, sau đó liều mạng lấy ra các loại pháp bảo ngự phong, phù ẩn thân, vội vàng như chó nhà có tang chạy thẳng về hướng Bạch Ngọc kinh.
- Muốn chạy trốn?
Phương Hành không bằng lòng bỏ qua, triển khai Kiếm Ma đại thuật đánh ra, làm thần quang tự bạo trên không trung hỗn loạn rồi muốn tiếp tục xông lên, nhưng trong giây lát trong lòng cả kinh, thu hai cánh lại, người như sao rơi vọt thẳng lên cao, sau đó một vệt thần quang dường như xẹt qua hai chân hắn xông về phía xa tạo thành một cái rãnh sâu ở trong sơn cốc mới vừa chạy ra. Cùng lúc đó ở xa giữa không trung đã xuất hiện một cái pháp thuyền to lớn như che khuất bầu trời vọt tới, chính là pháp thuyền của Thái Hạo Nhất bộ xông tới cứu chủ.
Các loại pháp trận đồng thời vận hành, thần quang khủng bố liên tục đánh qua đây.
Sức mạnh của pháp thuyền làm sao bình thường được, có khả năng đối kháng với cả Nguyên Anh, mà lúc này gia nô Thái Hạo Lữ thị khống chế pháp thuyền lại một lòng muốn cứu chủ, nhất định sẽ liều mạng đâm thẳng về phía sơn cốc. Linh Tinh pháp nguyên chứa trên pháp thuyền cũng tiêu hao không chút đau lòng. Đừng nói là Phương Hành và Thần Tú, dưới sự đánh xuống cuồng bạo như thế, ngay cả tứ đại Hồng Hoang Di Chủng cũng có cảm giác không chống lại được.
Trong lúc nhất thời, dưới sự điên cuồng oanh tạc, ngay cả Phương Hành cũng bị áp chế, chỉ có thể mở to mắt nhìn Lữ Phụng Tiên chạy thoát.
Trong lòng hắn dị thường cáu giận, một suy nghĩ hiện lên trong đầu khó có thể áp chế được:
- Rốt cuộc người nào đã cứu y?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất