Chương 772: Ánh mắt sau mây (2)
Trong lòng Phương Hành nhất định là vô cùng buồn bực, lần này vốn dĩ là một cục diện đẹp, rõ ràng là có thể mở to mắt nhìn Lữ Phụng Tiên to gan lớn mật dám đoạt Quy Khư của mình bị một gậy đánh chết, không ngờ đến cuối cùng lại vẫn để y chạy thoát được. Sự bực bội cùng ủy khuất trong lòng Phương Hành không cần nói cũng biết, ý vị ngẩng đầu nhìn lên trời cao, nói thầm trong lòng. Mới vừa rồi trên trời truyền tới một ánh mắt làm mình sinh lòng cảnh giác, làm mất đi cơ hội tốt giết chết Lữ Phụng Tiên... rốt cuộc nó là ảo giác, hay là thật?
Thả toàn bộ thần thức ra cực lực cảm ứng, nhưng mà xung quanh đây không có gì ngoài khí tức của tứ đại Hồng Hoang Di Chủng cùng với Thần Tú, Thanh Lư, Sở Từ, còn lại chỉ là hư không vắng vẻ. Vừa rồi ánh mắt làm hắn sinh lòng báo động càng không thấy chút vết tích nào nữa.
Cảm giác báo động mới xuất hiện trong lòng giống như vượt xa khỏi cảnh giới của mình, vượt ra khỏi phạm vi cảm ứng của mình!
Càng làm đáy lòng Phương Hành trầm đi chính là... rốt cuộc là ai có thể tạo cho mình loại báo động như thế?
Dựa vào tu vi Kim Đan đại thừa hiện tại của bản thân, ác đấu với Nguyên Anh không nói chơi, cho dù một đạo tông đạo chủ sợ rằng cũng không có khí cơ làm mình cảm thấy nguy hiểm như vậy. Nói như thế, rốt cục là ai làm mình trong lúc nhất thời còn mất tâm thần?
Nếu thật sự có cao nhân muốn cứu Lữ Phụng Tiên một mạng, tại sao lại không trực tiếp xuất thủ?
Lấy tu vi như thế, nếu thật sự muốn đối phó với mình, sợ là mình có mọc cánh cũng khó mà trốn?
Hay là nói tất cả đó chỉ là ảo giác của mình?
Suy ngẫm trong chốc lát nhưng vẫn không tìm thấy được đáp án, trong lòng Phương Hành liền như bị một tảng đá lớn đè nặng.
Cũng trong chút thời gian này, thần quang ngang dọc trên đỉnh đầu đã hơi hơi yếu đi.
- Còn muốn chạy trốn?
Phương Hành phát giác ra, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy chiếc pháp thuyền của Thái Hạo Lữ thị sau khi điên cuồng oanh tạc thì hầu như đã san quần sơn này thành bình địa. Chỉ có điều bọn chúng cũng đã tiêu hao gần hết Linh Tinh cùng các loại tài nguyên trên pháp thuyền rồi, lúc này đang chậm rãi lui về phía sau, vừa tấn công vừa ngầm thu lại pháp nguyên, bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị để trốn đi...
Chỉ tiếc, lúc này Phương Hành đang cáu giận trong lòng, sẽ không dễ dàng thả bọn chúng đi như vậy, ánh mắt lạnh lùng lia tới. Hiển nhiên, thần quang đánh ra từ trên pháp thuyền đã không còn dày đặc, mãnh liệt như vừa rồi nữa. Không còn tạo thành luồng, đột nhiên bay qua, quanh người, hai luồng kiếm ma đại sí vỗ quanh, nhất phi trùng thiên, thân hình nhanh như điện, như một thanh kiếm giữa không trung.
- Nếu đã cứu người đi, vậy các người liền ở lại đây đi!
- Ầm!
Trong tiếng hét vang. Phương Hành bay thẳng tới đỉnh pháp thuyền, vận Phong Thiện sơn ý, một chân đạp xuống. Một cước này vừa hay đạp lên thuyền thủ của pháp thuyền, sức mạnh nặng nề như núi cao đè xuống, thình lình đã làm pháp thuyền đã nỏ mạnh hết đà bị đạp tới lắc lư ầm ầm vài cái, mất đi khả năng ngự không, rơi thẳng từ không trung xuống mặt đất. Lực đạo to lớn chấn động tới mức mặt đất cũng rung lên mấy cái, nứt ra một khe hở đáng sợ. Xung quanh pháp thuyền dày linh quang, rất nhiều cấm chế cũng trong thoáng chốc đã tiêu tan.
- Tận trung vì thiếu chủ...
Trong pháp thuyền truyền tới một hồi tĩnh mịch, sau đó lại có bốn năm bóng người liều mạng vọt ra, mỗi người đều nắm pháp khí lợi hại sở trường nhất, còn có người trực tiếp ôm lấy Phương Hành đang ở trên không trung, vẻ mặt hung ác độc địa, như muốn ôm hắn tự bạo...
Thái Hạo Lữ tộc không hổ là một thế gia cổ có căn cơ thâm hậu, chỉ riêng sự trung thành của đám gia nô này cũng là thứ mà cuộc đời này Phương Hành ít thấy.
Bọn họ vì tạo cơ hội cho Lữ Phụng Tiên thoát đi mà liều mạng ngự pháp thuyền tới tấn công sơn cốc, áp chế Phương Hành cùng một đám Hồng Hoang Di Chủng, nhưng cũng coi như là tự đẩy mình vào con đường chết. Tới lúc này, pháp thuyền cũng đã bị Phương Hành đạp một cước rơi từ trên không trung xuống đất, có thể nói là không còn chút sức sống nào. Tới tình huống này rồi mà bọn họ vẫn muốn liều mạng với Phương Hành...
Phương Hành mắt lạnh nhìn bọn họ, bàn tay vỗ một cái, một chùm ô quang ngưng tụ ở lòng bàn tay.
Nếu đám gia nô này trung thành như vậy, phục vụ quên mình vì Thái Hạo Lữ bộ như vậy, vậy hắn cũng sẽ tiễn bọn họ một đoạn đường!
- Vèo...
Nhưng mà cũng ngay lúc Phương Hành chuẩn bị xuất thủ, ở giữa không trung có một cái bóng trắng cuốn từ dưới đất tới, nuốt thẳng đám người này xuống, sau đó lần nữa bay lên cao trong hư không tụ thành một nhóm, ánh mắt đỏ ngầu không có ý tốt nhìn Phương Hành, chính là con bạch xà một sừng kia. Mà vào lúc này, con rắn mối lưng mọc cánh ngân sắc cùng ma cáp như ngọn núi nhỏ, kể cả con ma khâu bị Lữ Phụng Tiên chém rụng một nửa người cũng đều rối rít lộ ra thân thể cao lớn của mình, chiếm đóng tứ phương, gắt gao nhìn chằm chằm vào Phương Hành...
Mới rồi Phương Hành thiết kế làm bọn Lữ Phụng Tiên bị bọn chúng vây công, còn bây giờ lại tới phiên Phương Hành bị chúng nó bao vây.
- Sư huynh, chúng ta còn có thể chạy thoát không?
Tiểu hòa thượng Thần Tú đầy mặt là sự lo lắng, lặng lẽ túm tay áo của Phương Hành.
Hòa thượng này vô cùng cơ linh, biết vòng vây này không dễ để chạy trốn như vậy.
Ngay cả Phương Hành cũng nhíu mày, cười lạnh hai tiếng, chân mày lại hơi nhíu lại...
Hắn am hiểu Yểm Tức thuật (thuật che giấu khí tức), khói xanh bọc thân hầu như có thể che giấu nhận thức của tu sĩ Nguyên Anh. Chỉ có điều phương pháp này khi ở trước mặt nhiều người thì tương đối dễ dùng hơn, đục nước béo cò, lẩn trốn vào trong đám người, ngươi tìm ta ở đâu đây? Có điều, bây giờ quanh đây chỉ có hai người là hắn và Thần Tú, còn tứ đại Hồng Hoang Di Chủng lại bao vây bọn họ lại, cho dù thi triển Yểm Tức thuật cũng rất khó tránh được cảm ứng của mấy con Hồng Hoang Di Chủng này. Thậm chí, bọn nó không cần cảm ứng, chỉ cần đánh loạn trên không một hồi thì mình sẽ phải lộ tẩy.
- Lư Phẫn Tiên có năng lực đấu với tứ đại Di Chủng, tiểu gia ta không làm được chắc?
Phương Hành giận dữ sắn tay áo lên, bày ra dáng vẻ muốn đánh một trận ác chiến.
- Ặc... thật sự muốn ép tiểu tăng đánh lộn sao?
Mặt Thần Tú là sự đau khổ, nép phía sau người Phương Hành, nhưng không có ý chạy trốn.
- Phương Tiểu Cửu, ta tới giúp ngươi một tay đây...
- Ơ a...
Cách đó không xa, Sở Từ khống chế kiếm linh cùng với đại đệ tử Thanh Lư của Phương Hành cũng chạy tới, từ xa ra hiệu.
- Hừ hừ, bốn đấu bốn, cũng không thiệt thòi gì...
Phương Hành cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay nói, kích này khi Phương Hành dùng nó đánh vào Lữ Phụng Tiên đã không chịu phối hợp, còn trơn trượt như con cá chạch. Mà bây giờ Lữ Phụng Tiên đã trốn, nó giống như đã cạn sạch linh tính, giống như một vật chết ngừng lại, cũng có thể coi như một cây thần binh lợi khí thông thường để sử dụng rồi. Tuy là chưa dùng binh khí dài bao giờ nhưng dù sao cũng mạnh hơn là tay không ngăn địch.
- Cạc cạc...
Con rắn mối lưng mọc hai cánh lớn tiếng kêu kỳ lạ, dường như đang cổ vũ sí khí, sắp sửa động thủ.
Khí cơ của song phương hội tụ, sắp nảy ra một trận ác chiến.
- Đến đây, Phật gia sẽ thu phục đám yêu ma các ngươi...
Phương Hành hét lớn, lấy Phong Thiện đỉnh nho nhỏ ra, chuẩn bị tới lúc cần thiết sẽ lấy ra đánh người.
Sát khí đã tới tầm, nhưng đúng vào lúc này, mấy con Hồng Hoang Di Chủng lại đồng loạt nghiêng đầu nhìn ở xung quanh, vẻ mặt mê man, sau một hồi lâu, con rắn mối ngân sắc mang huyết mạch vương tộc lại đột nhiên kêu một tiếng lên không trung, sau đó ánh mắt khiêu khích tựa như thoáng nhìn qua Phương Hành, rồi thình lình quay đầu bay lên không trung, bay về phía xa.
- Đi ư?
Tiểu hòa thượng Thần Tú ngơ ngác nhìn tứ đại Hồng Hoang Di Chủng rút đi, sau đó mặt là sự sùng bái nhìn Phương Hành:
- Sư huynh ngươi thật là lợi hại, lại dọa cho mấy con Hồng Hoang Di Chủng này sợ chạy rồi, sư đệ phục sát đất ngươi rồi...
Đừng nói là gã, ánh mắt của Sở Từ cùng với Thanh Lư nhìn Phương Hành quả thực cũng sáng lên.
Một câu nói đã dọa sợ tứ đại Hồng Hoang Di Chủng, đây là khí phách cùng uy phong bậc nào chứ?
- Là ta làm nó sợ chạy sao?
Ngược lại chỉ có mình Phương Hành ngẩn ngơ, có chút mê man.
Hắn lại cảm thấy không phải đơn giản như vậy, lúc hắn đang chuẩn bị ra tay lại có một tiếng địch như có như không vang lên, dường như tới từ chân trời, lại giống như vang ở bên người. Tiếng địch này du dương êm tai, lại vô cùng quái dị, ngay cả năng lực cảm nhận vượt xa người cùng thế hệ của hắn cũng không nghe rõ ràng được, giống như chỉ là ảo giác của mình thôi vậy. Căn bản không biết nó là thật hay giả.
Đám Hồng Hoang Di Chủng này lại giống như bị tiếng địch đó gọi đi...
- Chẳng lẽ có người có thể điều khiển Hồng Hoang Di Chủng?
Trong lòng Phương Hành thoáng qua một suy nghĩ lại làm mình càng hoảng sợ hơn, rồi nhanh chóng lắc đầu, tự nói với mình là không thể có khả năng đó được.
Hồng Hoang Di Chủng được người ta tôn làm Hồng Hoang nhất mạch, tự tạo thành tộc quần, ngay cả Thần Châu cũng chỉ có thể bày hãm không đại trận quanh Ma Uyên, sau đó phái chư cao thủ tới tọa trấn Ma Uyên, phòng ngừa chúng nó trốn tới, nào có khả năng điều khiển bọn nó được?
Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự là do tiếng địch kia gọi đám Hồng Hoang Di Chủng đó đi, người thổi địch dường như đang giúp mình...
Tỉ mỉ cảm nhận ở xung quanh, bây giờ không có đầu mối gì, Phương Hành đối mặt với sự sùng bái của đám tiểu hòa thượng Thần Tú cũng chỉ có thể chấp nhận cách nói đó, đáp lời:
- Đó là điều hiển nhiên, coi như chúng nó thông minh chạy trước một bước, không thì ngươi xem Phật gia ta có đánh gãy chân bọn nó không...
...
...
Một trận ác chiến kết thúc, nhưng đã tới thời điểm thu hồi chiến lợi phẩm, Phương Hành lại thấy vui vẻ.
Cúi người hạ xuống sơn cốc, lật từng tầng bùn đất phía trên mặt đất ra, hô to gọi nhỏ bảo Thần Tú và Thanh Lư hỗ trợ đào bùn đất lên, đào ba thước tìm kiếm túi trữ vật của Lữ Phụng Tiên mới vừa rồi bị rơi xuống. Nếu nói, tuy là không thể thành công giết chết tên Lữ Phẫn Tiên này, nhưng như thế cũng đủ rồi. Đường đường là hậu duệ của Thái Hạo Lữ thị lại bị hắn đánh cho chỉ có thể mặc một cái quần trên người rồi phải nhờ người khác cứu đi, cả pháp thuyền và khí giới, túi trữ vật, thậm chí là ngân giáp toàn thân cũng bị giữ lại.
- Ơ a...
Vẫn là Lừa đồ đệ mắt sắc, không lâu sau liền ngậm một cái túi trữ vật lộc cộc chạy tới. Bất ngờ chính là túi trữ vật lúc Lữ Phụng Tiên đang bị Phương Hành lột ngân giáp rơi xuống. Phương Hành vội vàng nhận lấy xem thử, thình lình ở trong đống linh đan cùng phù triện phi phàm thấy được một tấm nhũ bạch sắc, lệnh bài bằng bạch ngọc lớn chừng bàn tay, bên trên dùng cổ triện khắc một chữ “Kinh”.
- Bạch Ngọc lệnh...
Mặt mày Phương Hành lập tức hớn hở cầm Bạch Ngọc lệnh trong tay, lật tới lật lui quan sát.
Lệnh bài này ôn nhuận như ngọc, bao chùm pháp ấn huyền ảo rất khó làm giả, rõ ràng chính xác là Bạch Ngọc lệnh.
Đây đúng là đồ tốt rồi!
Thánh Nhân của Bạch Ngọc kinh muốn chiết Chư Tử đạo tràng, không phải hàng loạt đại gia đạo tử thiên tài thì không thể vào, mà bằng chứng lại chính là Bạch Ngọc lệnh này. Tùy tiện ném một cái vào Trung Vực Thần Châu cũng có thể làm cho một đám thế gia phải vỡ đầu tới tranh đoạt, nhất định có giá trị vô lượng...
- Được rồi, bắt đầu chia tang vật thôi, ai cũng có phần!
Phương Hành ho khan một câu liền bắt đầu phân chia những thứ cướp được trong tay:
- Tiểu tức phụ, biểu hiện của nàng không tệ, đã lập công lớn, Bạch Ngọc lệnh này liền cho nàng!
Vẻ mặt của Phương Hành trịnh trọng nhét Bạch Ngọc lệnh vào tay Sở Từ, lại nhặt ngân giáp bị Phương Thiên Họa Kích xoắn nát lên:
- Ngân giáp này cũng là đồ tốt đấy, đao thương bất nhập, nước lửa không thể làm tổn hại, có thể chống đỡ một kích toàn lực của Hồng Hoang Di Chủng mà không bị tổn hại, thoạt nhìn thật xứng với đồ đệ của ta, liền thưởng cho ngươi đi, xem xem có thể khoác lên người hay không...
Một cái ngân giáp đồng nát, làm Lừa đồ đệ mong đợi đầy mặt.
- Phương Thiên Họa Kích không tệ, thuộc về ta!
- Phù thạch ta giữ lại có hữu dụng, cũng thuộc về ta...
- Các loại bảo bối cướp được từ đám tán tu cũng có chút thú vị, sung công đi...
Hắng giọng một cái, nhìn về phía mọi người ở xung quanh:
- Những thứ sung công trước hết để ở chỗ ta...
- Chiếc pháp thuyền này là ta đánh xuống, thuộc về ta, mọi người không có ý kiến gì chứ?
- Có thành kiến cũng bác bỏ, chính là thuộc về ta!
Phương Hành vỗ tay một cái, cười híp mắt nhìn tiểu hòa thượng Thần Tú, Sở Từ cùng Lừa đồ đệ:
- Chia xong rồi!
Thần Tú mắt tỏa sáng đợi nửa ngày lại không nghe thấy tên của mình, không khỏi ngơ ngác đặt câu hỏi:
- Của ta đâu?
Vẻ mặt của Phương Hành trịnh trọng, lời nói thành khẩn tràn đầy tình cảm vỗ bả vai của Thần Tú, nghiêm túc nói:
- Sư đệ à, ngươi rất có tiềm lực, vi huynh rất coi trọng ngươi, tiền tài như cặn bã, ngươi đừng nên hỏi nữa, người xuất gia tứ đại giai không, làm sao lại làm thế tục tầm thường dính lên khí chất thoát tục của ngươi được? Chỉ có điều ta chuẩn bị xây dựng đội ngũ của mình, quyết định muốn mời ngươi lên núi làm tứ đương gia của ta, ngươi cảm thấy thế nào?