Chương 773: Danh chấn Bạch Ngọc kinh!
- Tứ đương gia?
Tiểu hòa thượng Thần Tú nghe được những lời này cũng cảm thấy bối rối, ánh mắt vô cùng cổ quái. Mình đường đường là cao túc của Linh Sơn tự, nếu Phương Hành không bằng lòng quy y Linh Sơn tự vậy tương lai sau khi giết chết thủ tọa cùng làm thịt đám hòa thượng, chẳng phải mình sẽ uy phong lẫm lẫm đứng đầu Linh Sơn tự sao? Một hòa thượng có tiền đồ quang minh tính tình cao thượng như vậy, hắn lại muốn mời mình lên núi vào rừng làm cướp, làm tứ đương gia của hắn? Tiểu hòa thượng Thần Tú cũng hết chỗ để nói, dứt khoát lắc đầu nói:
- Không muốn...
Dừng một chút lại nói:
- Ta muốn làm nhị đương gia!
Phương Hành cũng lười để ý tới gã, khoát tay chặn lại, nói:
- Nhị đương gia có người rồi!
Tiểu hòa thượng Thần Tú mặt mày oan ức:
- Vậy ta muốn làm tam đương gia!
Phương Hành nói:
- Tam đương gia cũng có người rồi!
- Được rồi...
Thần Tú ủy khuất nói:
- Ta là sư đệ của ngươi, mà ngươi lại chỉ cho ta một chức tứ đương gia...
- Ta cũng muốn ta cũng muốn...
Sở Từ vội vàng giơ tay:
- Ta cũng muốn làm đương gia của ngươi!
Phương Hành trợn mắt nhìn nàng:
- Nàng là áp trại phu nhân, chuyện của nam nhân nàng dính vào làm gì, đi sang một bên!
Phong độ đàn ông vừa lấy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Từ liền đỏ bừng lên, len lén cười, ôm cánh tay của Phương Hành bấm hắn một cái.
- Ơ a...
Thanh Lư cũng gương mặt thành khẩn vui vẻ chạy tới trước mặt Phương Hành, vui sướng ngoắc cái đuôi.
- Ngươi là truyền nhân chính thống của Thái Thượng Đạo, đứng đầu Quy Khư, làm đương gia của chúng ta làm gì, không cần...
Phương Hành cũng đạp một cước cho Thanh Lư lượn sang một bên.
- Sư huynh à, môn phái của chúng ta tên gì thế...
Thần Tú không hề cạnh tranh thứ hạng, lại hưng phấn theo Phương Hành, ý vị hỏi thăm.
Phương Hành nói:
- Quỷ Yên cốc đó... chỉ có điều cũng không hay lắm, nếu để là Quỷ Yên cốc thì ta lại thành Lão thập rồi, chín kết cục trước đó cũng không quá hay, hơn nữa cái tên này quá dọa người rồi, một khi gọi ra là vang mãi khiến người ta trực tiếp bỏ tiền ra mới tốt. Quỷ Yên cốc dọa người phàm thì được, dọa người trong giới tu hành thì không được lắm, trước hết ngươi chờ chút, để ta suy nghĩ thật kỹ...
- Không ngờ ngay cả một cái tên cũng không có...
Thần Tú liếc mắt, sau đó cũng suy nghĩ theo:
- Không bằng gọi là Tửu Nhục* am, thế nào?
*Rượu Thịt am
- Đồ không có tiền đồ. Có đạo nào tên là tửu nhục chứ...
- Vậy ngươi nói tên gì thì hay?
Phương Hành suy nghĩ một cái, nhỏ giọng nói:
- Đả Kiếp* bang?
*Đánh cướp/ cướp bóc bang
- ... Ngươi thấy kẻ xấu nào khắc hai chữ “kẻ xấu” lên đầu chưa?
- Ơ a... ơ a...
- Thật khó nghe!
Sở Từ, Thần Tú cùng Thanh Lư đều nhất trí phản đối, sáu ánh mắt khinh bỉ nhìn Phương Hành.
- Vậy các ngươi nói làm sao bây giờ?
Phương Hành không hài lòng, móc mũi nhìn ba người này.
Sở Từ đánh vào cái tay đang móc mũi của hắn, nghiêm túc phân tích:
- Nếu ngươi thật sự muốn khai sáng một tông, việc lấy tên là đại sự, từ sâu xa nó có thể ảnh hưởng tới khí vận thiên địa, cái tên không thể quá ngông cuồng để tránh việc không gánh nổi phần số mệnh kia lại đưa tới kiếp nạn, nhưng cũng không thể quá yếu nhược tránh việc không được phân khí vận thiên địa, không có cách nào thừa thế quật khởi. Ngoài ra còn phải xác định trước xem tính chất đạo thống của mình là gì. Huyết mạch hệ là gì, thuật pháp để thành đạo là gì, tu hành cung gì, lý niệm làm đầu xưng giáo, cao hơn thì xưng thiên...
Nói nhiều thứ tới mức Phương Hành phải nhức đầu, khoát tay lia lịa nói:
- Nào mà cần phiền toái như vậy, tùy tiện lấy một cái tên không phải là được rồi sao?
- Không được!
Hai người một lừa còn nghiêm túc hơn cả hắn, đồng loạt trợn mắt nhìn.
- Sư huynh hắn thích cướp bóc nhất, nếu không thì gọi là Lược Thiên đạo?
- Khó nghe, ta cảm thấy phải là Bá Đạo giáo mới hay...
- Ơ a ơ a...
- Sư điệt ta nói gọi là Vô Địch giáo... Quên đi ta không phiên dịch nữa, con lừa này quá không có học thức rồi!
...
...
Hai người một lừa ở đó tranh cãi túi bụi, Phương Hành nghe tới to cả đầu, không nhịn được vung tay lên kêu:
- Đều đừng nói nữa. Nào có cần phức tạp như vậy, vốn là một cướp đường, vậy cứ gọi là Kiếp đạo là được, bản lĩnh của tiểu gia lớn, ai dám đắc tội ta ta liền đâm hắn thành lỗ thủng...
Nói rồi âm thầm nhìn lên bầu trời. Trong lòng còn nhớ ánh mắt vừa rồi tới từ cửu thiên làm mình rợn cả tóc gáy, cố ý nhằm vào, mang thù nói:
- ... Cho nên về sau ta liền xưng là Thống* Thiên đạo chủ...
*Thống: đâm
- Kiếp đạo? Thống Thiên đạo chủ?
Thần Tú, Sở Từ, Thanh Lư đều sửng sốt, nhất thời ba người đều cảm thấy cái tên này có chút thú vị nên không tiện phản bác.
- Vậy quyết định cái tên này đi!
Phương Hành dương dương đắc ý, nghĩ thầm đám không học thức này, tới thời điểm mấu chốt còn không phải do tiểu gia ta tự thân xuất mã sao!
Một đạo thống từ nơi sâu xa ảnh hưởng tới Bát Hoang lục giới liền không có chút nghiêm túc nào ra đời như thế, đạo chủ Phương Hành, tứ đương gia tiểu hòa thượng Thần Tú của Linh Sơn tự, vị đạo chủ phu nhân đầu tiên chính thức vào đạo thống chính là tiểu công chúa Sở Vương Đình Sở Từ, đệ tử đầu tiên của Kiếp đạo Phương Lư, còn như nhị đương gia và tam đương gia của Kiếp đạo hiện tại còn chưa biết mình đã trở thành đương gia của Kiếp đạo...
- Sư huynh à, vậy Kiếp đạo chúng ta thành lập để làm gì thế?
Tiểu hòa thượng Thần Tú nghi ngờ hỏi một vấn đề chủ yếu nhất.
Thống Thiên đạo chủ liếc một cái, nói:
- Nếu là Kiếp đạo, đương nhiên phải đi cướp trên đường rồi, hiện tại mới chỉ có một tấm Bạch Ngọc lệnh, chúng ta lại có bốn người, ta đã nghe được việc Bạch Ngọc kinh đang mưu toan Chư Tử đạo tràng, chuyện này có thể liên quan tới chín bộ quan tài, chúng ta cần phải chen một chân vào đó mới được. Bạch Ngọc lệnh không dễ cướp như vậy, chỉ có thể trước tiên cướp phù thạch để đổi là thích hợp nhất...
Một câu nói xong liền hấp tấp hành động.
Chui vào pháp thuyền trên mặt đất kiểm tra một chút, phát hiện ra chất lượng của pháp thuyền này cũng không tệ, tuy là bị một cước của Phương Hành đạp rơi từ trên trời xuống nhưng vậy mà không làm tổn hại pháp trận chủ yếu, vẫn còn có thể bay lên, liền lấy Linh Tinh trong túi trữ vật ra đặt vào pháp nguyên, ùng ùng bay lên không trung. Sau khi suy nghĩ một phen, Sở Từ và Thần Tú vô cùng để ý tới đạo thống liền xóa vân ấn của Thái Hạo Lữ bộ bên ngoài pháp thuyền đi, dùng linh quang khắc hai chữ lớn uy phong lẫm lẫm, xem như là tài sản công đầu tiên của Kiếp đạo...
Pháp thuyền ngang trời, đồng thời lại dùng Chư Phật Quan Tưởng kinh kiểm tra khắp tất cả chư vực, rất nhanh liền phát hiện có không ít nhóm Hồng Hoang di chủng trốn thoát từ trong Ma Uyên đang đại chiến với các đệ tử của đạo thống. Những người này đều trở thành mục tiêu bị Kiếp đạo để mắt tới, trước tiên lấy Chư Phật Quan Tưởng kinh quan sát tốt thế cục, sau khi chớp được cơ hội tốt, Sở Từ và Thanh Lư ở lại giữ nhà, đại đương gia và tứ đương gia liền đồng loạt ra tay...
- Ầm!
Một vị trung niên thân mặc lam bào vừa mới hợp lực cùng đồng môn giết chết một con Hồng Hoang di chủng lưng mọc kiếm kích, moi ra một viên phù thạch còn mang theo máu, cực kỳ kích động kêu lên:
- Viên phù thạch thứ ba tới tay, các sư đệ tiếp tục...
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên có một luồng Kiếm Ma đại sí che khuất bầu trời bao phủ xuống. Thiên địa âm u, phía dưới đại sí, một hòa thượng mặc áo bào tro uy phong lẫm lẫm cúi xuống, giọng nói như chấn động u phủ, vô pháp vô thiên:
- Đánh cướp đây...
- Người phương nào dám lớn mật như thế?
Người trung niên mặc lam bào đại nộ, thu hồi phù thạch, ngón tay chỉ lên quát hỏi.
- Kiếp đạo, Thống Thiên giáo chủ!
Hòa thượng mặc áo bào tro lao thẳng xuống lên tiếng hét lớn. Người trung niên mặc lam bào cũng giận dữ bắt đầu bóp quyết, muốn xông lên trời đối phó với hòa thượng này nhưng lại hồn nhiên không đề phòng, mình chỉ chú ý tới hòa thượng áo bào tro, phía sau lại có một tiểu hòa thượng đầu trọc áo trắng xông tới, một phát liền đập mõ vào đầu y, người trung niên mặc áo bào xanh này nhất thời lắc lư cơ thể mấy cái, mềm nhũn ngã xuống...
Chư đồng môn đều ngây dại, nửa ngày không phản ứng kịp, mất một lúc sửng sốt mới kêu la om sòm lên, nhanh chóng tiến lên cứu giúp, chỉ có điều còn chưa chờ bọn họ tới gần người, hòa thượng mặc áo bào tro đã cười ha ha đoạt lấy túi trữ vật của người trung niên mặc lam bào, đại sí rung lên, ùng ùng bay vút lên trời. Chư đồng môn không ngừng kêu khổ, điên cuồng đuổi theo nhưng ngay cả một cái bóng cũng không thấy nữa...
Nữ tử vẻ mặt băng lãnh, người cưỡi dị thú xinh đẹp, không mang theo chút tình cảm ấm áp nào chậm rãi rút thiết mâu từ trên người một con Hồng Hoang di chủng mới bị nàng đánh chết ra, còn ở cách đó không xa, một đám người theo đuổi cực kỳ kích động, trong mây trên núi, một đám người cao giọng kêu to:
- Chiến tiên tử quả nhiên là thần uy cái thế, độc đấu Hồng Hoang di chủng lại ung dung thủ thắng, đã định trước danh dương thiên hạ...
Vẻ mặt của Chiến tiên tử lãnh đạm nhảy xuống khỏi tọa kỵ đi lấy phù thạch, thình lình lại có một cái mõ lớn giáng từ trên trời xuống nặng nề đập vào đầu nàng. Vị Chiến tiên tử không tùy tiện nói cười này cứ như vậy ngã thẳng trên đất, đám người theo đuổi kia mỗi người như bị bóp cổ, ngây dại ở đó. Phía sau Chiến tiên tử có hai tên hòa thượng nhảy ra ngoài, dưới con mắt bao người dường như không thèm để ý, đoạt lấy phù thạch trong tay Chiến tiên tử rồi bỏ chạy, đáng hận nhất đó là bạch y tiểu hòa thượng, quay đầu nhìn, phát hiện áo xám còn chưa chú ý tới mình liền lén lút đưa tay ra sờ soạng trên eo thon của Chiến tiên tử một cái...
- Tình huống gì đây?
- Ở đâu nhảy ra tên hòa thượng dởm này?
- Ngươi sờ Chiến tiên tử sau lưng hòa thượng áo bào tro mà không sợ bọn ta nhìn thấy sao hả?
Một đám người theo đuổi phản ứng lại, trong nháy mắt hoàn toàn đại loạn, nhao nhao lớn tiếng gầm lên, xông về phía trước.
- Oa ha ha ha ha... Kiếp đạo, Thống Thiên giáo chủ!
Hai tên hòa thượng kiêu ngạo kêu to, phi thân đi, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt trốn mất dạng rồi, chỉ có giọng nói vang vọng trên không trung.
- Người phương nào cướp ta?
Bên cạnh xác của một con Hồng Hoang di chủng to lớn, một nam tử khóc không ra nước mắt quỳ trên mặt đất, trong lòng kêu khổ, khó khăn lắm mới giết được một con Hồng Hoang di chủng như thế, còn chưa kịp đào phù thạch cầm trên tay thưởng thức một phen đã bị người ta cướp rồi, dáng thương một thân bản lĩnh của mình, cuối cùng cũng chưa thi triển ra được gì đã bị người ta đập một gậy ngất đi, không công bằng!
Gã khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên trời kêu to, nộ phát như điên!
- Kiếp đạo, Thống Thiên giáo chủ!
Có giọng nói phách lối mơ hồ truyền tới từ trong mây làm cho nam tử này nhớ kỹ cái tên đó...
...
...
Tiên lịch năm một trăm hai mươi chín ngàn năm trăm, bên ngoài Bạch Ngọc kinh có Hồng Hoang di chủng xuất hiện, chư thiên phụng phù chiếu của Bạch Ngọc kinh, xuất kinh trảm ma, lấy phù thạch đổi Bạch Ngọc lệnh cùng nhau thi triển kỹ năng, nhưng trong quá trình đó, có hai tên hòa thượng xuất hiện khắp nơi: đánh lén, đập côn, bỏ đá xuống giếng, các loại việc xấu, không chuyện ác nào không làm, người bị hại nhiều vô kể, cái tên Kiếp đạo Thống Thiên giáo chủ tức thì truyền khắp Bạch Ngọc kinh!