Chương 774-1: Đại biến Ma Uyên
- Sư huynh à, đánh cướp như này quá chậm rồi...
Trong một tòa sơn cốc bí ẩn, mấy vị nổi tiếng xấu xa trong Kiếp đạo dừng pháp thuyền ở đây, sau đó ngồi xổm trong pháp thuyền để kiểm tra thu hoạch. Tiểu hòa thượng Thần Tú lấy một viên phù thạch cuối cùng ra, than thở:
- Chúng ta đánh cướp nửa ngày, chỉ cướp được tám viên phù thạch, còn chưa đủ đổi một tấm Bạch Ngọc lệnh nữa, thực sự quá chậm rồi, có người nói lần này bên trong Ma Uyên có tổng cộng không tới trăm con Hồng Hoang di chủng trốn ra được bên ngoài thôi, nhưng không phải trong cơ thể của con nào cũng có phù thạch, phân bố trong khu vực trăm ngàn dặm giữa Bạch Ngọc kinh và Ma Uyên cũng không tiện đoạt, hơn nữa coi như cướp được toàn bộ cũng không biết được bao nhiêu, đã có người đề phòng chúng ta, không tiện để hạ thủ nữa...
- Nói có đạo lý, đối nhân xử thế quả nhiên vẫn không thể đàng hoàng làm từng bước được...
Phương Hành cảm khái, vốn chính là vì Bạch Ngọc lệnh, kết quả đánh cướp đã mấy ngày mới cướp được không tới một tấm Bạch Ngọc lệnh. Chuyện này xem như là khuất nhục hiếm thấy trong lịch sử cướp đoạt của mình rồi, trước đây đều là cướp từng đống lớn, đồ không dùng hết được...
Nhưng Sở Từ nghe được lại không nhịn được liếc một cái:
- Cũng không nghĩ xem bản thân phù thạch đắt bao nhiêu...
- Cứ đi cướp được một viên nữa đã, góp đủ lại rồi tính tiếp!
Phương Hành đã ra quyết định, hiện tại bọn họ đã cướp được tám viên phù thạch, cộng thêm trước đó giành được một viên trong tay Trần Lão Hạc, tổng cộng đã có chín viên phù thạch, chỉ có điều dựa theo quy định của Bạch Ngọc kinh, mình tốt xấu gì cũng phải cướp nốt một viên phù thạch tới, góp lại thành mười viên mới có thể đổi lấy một tấm Bạch Ngọc lệnh. Dù sao chỉ còn thiếu một viên nữa thôi, trước hết cướp được rồi tính tiếp, như thế sẽ không có độ khó quá lớn.
Sau khi có quyết định này, pháp thuyền liền lần nữa khởi động, ùng ùng hành tẩu trên không trung, âm thầm tìm kiếm.
Chỉ có điều thật sự làm họ không ngờ tới là một viên phù thạch cuối cùng này vẫn khó vào tay bọn họ, liên tục xuất thủ hai lần. Cũng đã chế phục đối phương nhưng lật một lát, lại phát hiện đối phương không có Phù thạch. Sau đó gặp một người có phù thạch thì lại phát hiện bên trong rõ ràng là ba thế lực lớn liên thủ. Phương Hành và Thần Tú xuất thủ, cơ hội thành công cũng không lớn, liền không hạ thủ nữa.
Thực sự bất đắc dĩ, hai người mới bắt đầu thương lượng, thực sự không được nữa thì tìm một con Hồng Hoang di chủng rồi tự mình làm thịt, tìm viên phù thạch cuối cùng.
Nghĩ như vậy, pháp thuyền liền quẹo đi về phía nam, hy vọng có thể gặp được một con Hồng Hoang di chủng. Nhưng mãi vẫn không tìm được, có điều nghĩ cũng đúng, bây giờ đã qua bốn năm ngày kể từ khi Hồng Hoang di chủng chạy ra khỏi Ma Uyên, hiện tại lỗ thủng trên Hãm Không đại trận sớm đã bị đại bộ phận phòng ngự trấn thủ Ma Uyên bổ sung rồi, còn Hồng Hoang di chủng trốn thoát đại bộ phận đã bị tiểu bối trong đạo thống chém giết cả, dưới tình thế mỗi tiểu bối đều hung ác như mãnh hổ vây giết, Phương Hành muốn tìm được cá lọt lưới thật sự không dễ dàng.
- Thật sự là không có biện pháp nào nữa...
Thần Tú ngồi xếp bằng trên pháp thuyền, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, trông mòn con mắt.
Phương Hành cũng có chút thất vọng, lười biếng nghịch phù thạch trong tay, cụt hứng.
Bạch Ngọc kinh cũng thật là ác, mười viên phù thạch mới có thể đổi được một vị trí có thể tiến vào Chư Tử đạo viện, đó quả thực là một cánh cửa lớn như lên trời.
Tuy là phù chiếu này ban ra thoạt nhìn là cho tu sĩ thông thường một cơ hội tiến vào Chư Tử Đạo viện, nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút, liền phát hiện chỉ là mong muốn mà không thể thành. Phải biết rằng coi như là Hồng Hoang di chủng thông thường cũng có sức mạnh sánh ngang được với Nguyên Anh, hơn nữa phù thạch đâu phải con Hồng Hoang di chủng nào cũng có trong cơ thể đâu. Chuyện này chứng tỏ người bình thường nếu muốn thông qua phương pháp này để đổi lấy cơ hội tiến vào Chư Tử Đạo viện, ít nhất cũng phải dốc hết sức chém giết ba mươi, bốn mươi con Hồng Hoang di chủng, đây là khái niệm gì?
Cũng chẳng trách, lần này đạo thống xuất thủ từ trong Bạch Ngọc kinh đều là một vài thế lực yếu kém, tông môn gia tộc chưa từng được Bạch Ngọc kinh tặng cho Bạch Ngọc lệnh, hoặc là giống như Lữ Phụng Tiên nóng lòng muốn dùng danh nghĩa truyền nhân của Thái Thượng Hạo thống lập uy danh, một vài người trong đạo thống căn bản đã vững như bàn thạch, hoàn toàn không có ý xuất thủ, một là cảm thấy dùng phương pháp này để thu thập cơ hội tiến vào Chư Tử Đạo thống không thực tế, cũng không muốn tranh đoạt một cơ hội đáng thương như vậy với tán tu, bằng không sẽ có phần nhỏ mọn.
- Nếu như có nhiều Hồng Hoang di chủng hơn nữa thì tốt rồi...
Phương Hành và Thần Tú đồng thời than thở, lẩm bẩm một câu.
Hồng Hoang di chủng nhiều hơn, người chém giết di chủng sẽ nhiều hơn, mục tiêu để bọn họ cướp bóc cũng sẽ nhiều hơn. Cướp được phù thạch cũng càng nhiều hơn...
Lúc này cục diện này, số lượng Hồng Hoang di chủng quyết định thu hoạch của bọn họ có nhiều hay không.
Chỉ có điều trong lúc bọn họ đang thất vọng trong bụng, dường như sâu trong u minh đã cảm nhận được tâm ý của bọn họ. Sâu trong hư không mơ hồ có tiếng sấm rền nặng nề cuồn cuộn vang lên, dường như có thiên kiếp giáng xuống trái đất, trên mây trời đen thùi lùi hình như có một dòng lôi hải đang chậm rãi rơi xuống. Phương Hành và Thần Tú cảm ứng được khí cơ biến hóa đó nên đồng thời ngẩng đầu, nhìn lên thiên không.
- Xảy ra chuyện gì nhỉ?
Sở Từ đang đeo một cái tạp dề ở trong phòng bếp của pháp thuyền nấu thức ăn cũng cầm sạn chạy ra ngoài, vẻ mặt khiếp sợ.
Trong cảm nhận của bọn họ, giữa thiên địa dường như sinh ra sự biến hóa khí cơ cực kỳ ngưng trọng.
- Ầm!
Còn chưa đợi Phương Hành trả lời, xa xa phía nam, bỗng nhiên lại vang lên một tiếng vang kinh thiên động địa, giống như thiên hà quật đê, thế như long trời lở đất. Sau đó liền mơ hồ nghe được, phía nam vang lên một tiếng ma tiếu nặng nề tới cực điểm, như thủy triều trên bầu trời cuồn cuộn lăn tới. Sau tiếng ma tiếu lại là một loạt tiếng nổ ầm ầm liên miên không dứt dưới mặt đất, giống như vạn mã lao nhanh vậy...
Phương Hành cùng thần Tú liếc nhau một cái, bốn con mắt đều tỏa sáng...
- Có náo nhiệt để xem rồi!
Hai người bỗng nhiên đồng thời nói, sau đó nhanh chóng lấy Chư Phật Quan Tưởng kinh ra, rót thần thức vào, kinh văn lưu chuyển.
Sau một hồi lâu, trên kinh văn đột nhiên chiếu ra một bức tranh, ở phía nam cách đây vạn dặm, sâu trong Ma Uyên đen ngòm, một bức tường thành lớn hiện đầy phù văn và linh quang lúc này đang sụp thành một cái lỗ hổng, hơn nữa lúc này lỗ hổng còn đang không ngừng trở nên lớn hơn, mà ở trong lỗ hổng đó đang có từng cái bóng đen như thủy triều chui từ bên trong ra, ngửa đầu thét dài trong thiên địa. Thanh uy đó hầu như có thể nói là chấn động tới thiên địa biến sắc, hủy thiên diệt địa.
Kinh văn lại thay đổi, hình ảnh bên trên đã biến thành một nơi có đầy cự thú hung uy khó dò, từng đám trốn thoát ra từ trong Ma Uyên, ùng ùng như thú triều điên cuồng chạy về phương bắc, số lượng mấy trăm? Hơn một nghìn? Hay là một vạn?
Sở Từ thấy được bức tranh này thì cái sạn trong tay rơi xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên trắng bệch.
Thần Tú thì đột nhiên trở nên mặt tươi như hoa, kêu:
- Sư huynh ngươi mau nhìn xem, nhiều Hồng Hoang di chủng như vậy, chúng ta phát...
Phương Hành nhảy dựng lên vỗ cái bốp vài đầu trọc của gã, kêu lên:
- Phát cái đại gia nhà ngươi. Chạy mau...
Thần Tú ngẩn ngơ, lúc này mới phát hiện mới rồi bởi vì bọn họ muốn tìm kiếm Hồng Hoang di chủng lọt lưới nên đã xâm nhập quá sâu về phía nam. Một đám Hồng Hoang di chủng trốn thoát từ trong Ma Uyên đang ùng ùng chạy về hướng bắc. Bọn họ chính là một nhóm có khoảng cách gần nhất, bây giờ mới qua vài cái hít thở, nhìn về phía nam xa xa đã có thể thấy được ma vân cuồn cuộn che khuất bầu trời vọt tới...
Kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng xông vào trong pháp thuyền, cực lực điều khiển pháp thuyền quay đầu lại vọt đi.
Còn ở phía sau bọn họ hầu như có một đám lớn Hồng Hoang di chủng, có thể nói là vô biên vô tận, trùng trùng điệp điệp nhắm thẳng về hướng Bạch Ngọc kinh mà tới...
Gấp gáp, khẩn trương!
Đại trận của Ma Uyên xuất hiện dị tượng, rất nhiều Hồng Hoang di chủng thoát khốn như muốn hủy thiên diệt địa!
Lúc đám Phương Hành cưỡi pháp thuyền chạy trốn cực nhanh, Bạch Ngọc Kinh nhận được tin tức cũng tỏ ra kinh sợ.
Mấy vị đại năng tu vi sâu không lường được bay thẳng lên giữa không trung, khiếp sợ nhìn ma vân khảm đầy cả đường chân trời, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ:
- Tại sao lại thế này? Năm ngày trước dị động ở Ma Uyên đã là đại sự trăm năm qua hiếm gặp, bây giờ Hãm Không đại trận lại trực tiếp vỡ nát một góc, Hồng Hoang di chủng thành đàn lao ra khỏi Ma Uyên... Đây là... Đây là muốn diệt thế rồi sao?
- Có biến, đại bộ phận Kim Đan đóng ở Ma Uyên lại không hề đáp lại, tất đã có đại sự xảy ra!
- Hồng Hoang di chủng không thể nào tự mình phá được đại trận Ma Uyên, mười phần thì có tám, chín phần là do Thánh Nhân bên Ma Uyên xuất thủ!
Trong sự kinh hoảng, Bạch Ngọc kinh mười hai lầu lập tức phóng ra phù chiếu, toàn bộ kinh phòng thủ. Sau đó, bên trong Bạch Ngọc kinh đột nhiên khí thế tận trời. Hai bóng người phóng lên cao, lóe lên một cái trên không trung, mang theo thần quang độn thẳng về hướng nam, một hơi đã đi được vạn dặm. Mặc dù chỉ là một người nhưng khí tức đó lại trùng trùng điệp điệp như một vùng biển mênh mông, không giới hạn có thể chạm tới...
- Là Thánh Nhân, Thánh Nhân xuất thủ...
Phía dưới, vô số tu sĩ kêu to, tâm tình vô cùng kinh dị đồng thời cũng có chút ý trầm trọng.
Ngay cả Thánh Nhân cũng đã tới đại trận kia rồi, đi vào Ma Uyên kiểm tra, có thể thấy được tình thế xác thực là nghiêm trọng tới mức khó có thể tưởng được.
- Thánh Nhân đi tới Ma Uyên kiểm tra trước để ngừa đại biến, sẽ không đưa tay trấn áp di chủng. Chuyện của Bạch Ngọc kinh liên quan cực lớn tới khí vận, tuyệt đối không thể chịu sự tấn công của Hồng Hoang di chủng được, Bạch Ngọc kinh mười hai lầu cùng chư đạo thống lại phụng phù chiếu: Hồng Hoang di mạch bạo động, Bạch Ngọc kinh đang ngàn cân treo sợi tóc, ai cũng không được không đếp xỉa tới, lập tức ra khỏi thành chém giết Hồng Hoang di chủng, người thu thập được mười viên phù thạch sẽ được thưởng một tấm Bạch Ngọc lệnh, người có được hai mươi viên phù thạch sẽ được thưởng hai tấm Bạch Ngọc lệnh, trong mười ngày Chư Tử Đạo thống mở ra, không hỏi tông môn gia thế, không hỏi xuất thân tu vi, chỉ nhận phù thạch và Bạch Ngọc lệnh, nếu muốn bái nhập môn hạ của Thánh Nhân, cơ hội tốt nghìn năm có một ngay vào lúc này, chư đạo thống cần đồng tâm hiệp lực chống lại yêu ma!
Trên một ngôi lầu có địa thế cao nhất ở nội thành Bạch Ngọc kinh cũng có một người tay áo phiêu phiêu, cao giọng hét lớn.
Quát một câu rồi không kịp nhiều lời đã dẫn đầu lược không mà đi, bay thẳng về hướng bên ngoài mấy vạn dặm, chỗ đám Hồng Hoang di chủng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lấy y dẫn đầu, vô số pháp thuyền to lớn vọt lên thần quang, khí tức gào thét sát khí mênh mang ra khỏi thành.
Cho dù đạo thống trước đây chưa từng ra tay, lúc này cũng đều chạy về phía Ma Uyên, trước đó quy tắc ngầm thừa nhận rằng Nguyên Anh không ra tay, lúc này cũng hủy bỏ, dù sao trước đó chỉ có một phần nhỏ Hồng Hoang di chủng xông ra khỏi Ma Uyên, còn có thể để cho đám tiểu bối xuất mã được, xem như là để bọn họ rèn luyện, nhưng bây giờ nhóm lớn Hồng Hoang di chủng xuất thế, đối với Bạch Ngọc kinh đã là một trận đại kiếp nạn, không dám tiếp tục lưu thủ nữa.
Một điểm quan trọng hơn là nhiều Hồng Hoang di chủng như vậy cũng là một cơ hội khó có được.
Nếu như trước đây Hồng Hoang di chủng quá ít, thông qua việc chém giết di chủng sưu tập phù thạch đổi lấy Bạch Ngọc lệnh có độ khó quá cao, bây giờ đối mặt với Hồng Hoang di chủng thành đàn như thế này, chỉ cần ra sức chém giết sẽ rất có hi vọng góp đủ mười tấm Bạch Ngọc lệnh. Cho dù là đối với tấn tu xuất thân thấp hèn hay là nhóm đệ tử không phải thần tử trong đại thế gia quả thực như được trời ban cho một cơ hội tốt...
Cầu phú quý trong nguy hiểm!
Đối với tu sĩ bình thường sống trong nhung lụa chính xác là đã gặp được cơ duyên, sẽ không hoảng sợ mà thả tay chém giết!