Lược Thiên Ký

Chương 774-2: Thù mới hận cũ cùng báo một lần

Chương 774-2: Thù mới hận cũ cùng báo một lần

Bên ngoài Bạch Ngọc kinh, con đường tới Ma Uyên đã tạo thành chiến trường.
Vô số tu sĩ gào thét lao ra từ trong Bạch Ngọc kinh, hoặc mấy người liên thủ, hoặc tập trung lực của một tông, hung ác độc địa xông về phía Hồng Hoang di chủng đang xông ra từ phía Ma Uyên, trong đó có cả tu sĩ Nguyên Anh râu tóc bạc trắng, cũng có tiểu tu sĩ Trúc Cơ cảnh được chúng tu sĩ bảo vệ trùng trùng điệp điệp lao ra đánh giết. Trong các loại khí tức tung hoành này, ngay cả Phương Hành cũng cảm nhận được cảm giác nhỏ bé khi ở trên chiến trường, thật sự là quá mức hung hiểm. Chư cao thủ của Bạch Ngọc kinh đều xuất hiện, quả thực có thế như hủy thiên diệt địa...
Liều mạng khống chế pháp thuyền chạy từ Ma Uyên về, đám Phương Hành cùng tiểu hòa thượng Thần Tú ẩn mình trong một sơn cốc, từ xa quan sát trận đại chiến, quả thực có cảm giác tâm thần sảng khoái. Người trong giới tu hành có lẽ có người chú ý nghiên cứu học vấn, đẩy mạnh tìm hiểu ngũ hành, cảm ngộ đại đạo thiên địa, coi chuyện tranh chấp thuật pháp trở thành việc nhỏ bé không đáng để tâm. Nhưng cho dù thế nào, đối với phần lớn thì lúc chém giết vẫn phải thi triển hết tuyệt kỹ lúc đấu pháp chém giết mới có thể cho người ta cảm nhận được sự thảm liệt và huyền diệu.
- Sư huynh, chúng ta phát tài rồi...
Hai mắt Thần Tú tỏa sáng nhìn trận đại chiến trước mắt, hận không thể vỗ tay khen hay.
Bọn họ vốn là vì số lượng Hồng Hoang di chủng xuất hiện quá ít mà đang khổ não không giành được viên phù thạch thứ mười, nhưng không ngờ tới bây giờ Ma Uyên chợt xuất hiện dị động, nhiều Hồng Hoang di chủng xông phá đại trận như vậy, sẽ có bao nhiêu thu hoạch trong lần này chứ? Đừng nói là mười viên, một trăm viên phù thạch cũng có thể cướp được. Thần Tú dĩ nhiên là vô cùng ngứa ngáy chân tay, có chút không kiềm chế được, không ngừng giật dây Phương Hành nhanh chóng xuất thủ...
Chỉ có điều đối mặt với một màn khiến người ta sôi trào nhiệt huyết này, Phương Hành lại nhíu chân mày, chậm rãi lắc đầu.
- Lần này không đi!
Hắn nói như đinh đóng cột.
Thần Tú lại ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Vì sao?
Phương Hành nghiêm mặt nói:
- Nhị thúc thúc đã dạy. Lúc nào cũng có thể cướp, nhưng lúc tác chiến với quân ngoại tộc thì không thể cướp được, bứt dứt lương tâm lắm!
- Ặc...
Thần Tú và Sở Từ, thậm chí là con lừa Phương Lư cũng đều ngẩn ra, khó hiểu.
Chỉ có điều Phương Hành lại lập tức nói tiếp:
- Dĩ nhiên, lời hắn nói ta chưa bao giờ nghe, chỉ có điều bây giờ đi vào đoạt quá nguy hiểm, hơn nữa, lao tâm lao lực đoạt mấy viên phù thạch góp đủ lại đi đổi Bạch Ngọc lệnh, sao ta lại cảm thấy có phần không đáng để làm chứ. Cho nên ta quyết định, lần này chúng ta sẽ không cướp phù thạch, hắc hắc hắc hắc, dứt khoát cướp Bạch Ngọc lệnh không phải tốt hơn bao nhiêu sao?
- Cướp Bạch Ngọc lệnh?
Thần Tú ngẩn ra, nhỏ giọng nói:
- Mấy khu vực trong Thần Châu có Bạch Ngọc lệnh đều có đạo tử thần tử chấn giữ, thực lực bản thân vốn là siêu phàm nhập thánh, hơn nữa hầu như đều có Nguyên Anh cảnh theo bảo vệ, sợ là không tiện hạ thủ đâu...
Sở Từ cùng Phương Lư nghe xong đều liên tục gật đầu, thể hiện tán thành.
- Khà khà khà khà...
Nhưng Phương Hành vừa nghe liền nở nụ cười, trầm giọng nói:
- Ai nói muốn cướp bọn họ?
- Vậy ý của ngươi là?
Phương Hành vung tay lên. Lạnh lùng nói:
- Chúng ta trực tiếp cướp Bạch Ngọc kinh đi!
Ồn ào!
Thần Tú trừng mắt há miệng, con mắt Sở Từ trợn tròn. Lông trên cổ Phương Lư đều dựng đứng.
- Cướp, cướp... cướp Bạch Ngọc kinh?
Sáu con mắt thẳng tắp nhìn Phương Hành, còn tưởng là mình nghe lầm.
Phương Hành lại cười hắc hắc, kiên trì phân tích nói:
- Dĩ nhiên, các ngươi nghĩ xem, nhất định là trong Bạch Ngọc kinh giấu nhiều nhất, chúng ta cướp của đám thần tử đạo tử thì cũng chỉ có thể cướp được một tấm, cướp của Bạch Ngọc kinh... hắc hắc...
Nhìn thấy con mắt của Thần Tú và Sở Từ càng chừng càng lớn, hắn cũng nói càng thêm hưng phấn:
- Hắc hắc, trong Bạch Ngọc kinh tuy nhiều cao thủ nhưng Ma Uyên đại loạn, những cao thủ đó còn có mấy người có thể an tâm ở lại Bạch Ngọc kinh? Vừa rồi các ngươi cũng nhìn thấy có hai luồng khí tức mạnh mẽ đi ra, ngay cả Thánh Nhân cũng đã xuất thủ rồi, Nguyên Anh cũng từng nhóm từng nhóm ào ra ngoài, trong mắt chúng ta thấy hẳn là không dưới một trăm đi? Mẹ nó, Nguyên Anh cũng không phải rau cải trắng, toàn bộ Bạch Ngọc kinh tổng cộng có được bao nhiêu chứ? Bây giờ Bạch Ngọc kinh nhất định là lúc sức mạnh phòng ngự nội bộ yếu nhất, lúc này không cướp thì đợi lúc nào?... Hơn nữa, những người khác tốt xấu gì cũng không có thù với chúng ta, Bạch Ngọc kinh lại không giống vậy. Ta cũng không làm quái gì bọn chúng mà bọn chúng lại dám phát phù chiếu để người trong thiên hạ đi trảm ta...
Nói rồi lại thấy tức giận:
- Thù mới hận cũ cùng báo, cướp, cướp!
- Vậy mà hắn lại nghiêm túc...
Thần Tú, Sở Từ, Phương Lư đều không nói gì được nữa.
Chỉ có điều Thần Tú cũng là một người to gan, rất nhanh liền đánh một chưởng, kêu lên:
- Nghe sư huynh, cướp Bạch Ngọc kinh!
Sở Từ còn có chút lo lắng, chỉ có điều Phương Hành lại nói một câu:
- Đại lão gia làm việc, nữ nhân cứ nhìn là được rồi!
Nhất thời nói cho mặt mũi Sở Từ đỏ bừng lên, trong lòng mềm nhũn, trong nháy mắt lại cảm thấy Phương Tiểu Cửu làm chuyện gì cũng đều có vẻ khí phách như vậy...
Còn như Phương Lư, hí cả ngửa ngày cũng không ai để ý tới nó, lần này Thần Tú không giúp nó phiên dịch.
Cứ như vậy, pháp thuyền chậm rãi quay đầu lại chạy về hướng Bạch Ngọc kinh, lúc đi tới nơi chỉ cách thành lớn khoảng ngàn dặm, Phương Hành và Thần Tú liền rời pháp thuyền, lặng yên không một tiếng động vào trong thành. Lúc này đại thành không bị phong tỏa, nhưng không ngừng có người vọt từ trong thành ra chạy tới phía nam chém giết Hồng Hoang di chủng. Bởi vì lần này Ma Uyên biến động thực sự quá lớn, nội thành Bạch Ngọc kinh cũng hơi có vẻ rối loạn.
Nơi cửa thành vẫn có người gác, chỉ có điều Phương Hành đã ngây người trong thành nhiều ngày, đã sớm trở nên cáo già, đĩnh đạc lấy thông hành phù lệnh của Thái Hạo Lữ tộc ra, chỉ nói có việc gấp cần bẩm báo rồi liền vào thành. Sau đó triển khai thân pháp cùng với tiểu hòa thượng Thần Tú cải trang, thay đổi hình dáng, tướng mạo, sau đó một đường để ý né tránh tuần sát, như tia chớp vọt về phía nội thành...
Hôm nay Bạch Ngọc kinh thực sự có vẻ ít người đi rất nhiều, trên đường phố rất thưa thớt, không thấy được vài bóng người, nhưng lúc nào cũng có thể thấy được nhân mã của một tông hô to gọi nhỏ tập kết, đi ra ngoài thành liệp sát Hồng Hoang di chủng. Còn lúc trước Phương Hành ở trong thành không có việc gì liền dùng Chư Phật Quan Tưởng kinh kiểm tra bố trí và phòng ngự trong nội thành Bạch Ngọc kinh, cũng đã nhớ rõ trong lòng. Bây giờ trong đầu có chủ ý liền có đất dụng võ, quen thuộc một đường chạy thẳng về phía Vạn Bảo lâu ở cánh đông nội thành.
Vạn Bảo lâu này cũng là một trong mười hai lâu của Bạch Ngọc kinh, cất dấu các loại dị bảo, bình thường chư tu sĩ sau khi hoàn thành phù chiếu cũng là giao phù chiếu ở Trảm Tà lâu, nghiệm chứng thật giả, sau đó liền cầm ngọc giản có dấu pháp ấn tới Vạn Bảo lâu này lĩnh phần thưởng. Phương Hành sớm đã nghĩ tới, Bạch Ngọc lệnh được Bạch Ngọc kinh liệt vào phần thưởng của các phù chiếu tối cao tất được giấu trong lầu này.
Tới gần Vạn Bảo lâu đã thấy đó là một một lầu các dạng tháp, có chín tầng tất cả, phong cách cổ xưa nguy nga, nội tàng nội uẩn, tuy là có tầng tầng cấm chế bày ra phòng ngừa linh quang chư bảo bên trong lầu tỏa ra ngoài, vốn lấy pháp nhãn quan sát vẫn có thể thấy được bề ngoài lầu có chư quang hoa giống như nước chảy, từng tầng mơ hồ lưu động tựa như ánh trăng đọng lại, vừa nhìn đã biết bảo quang không tầm thường, làm người ta động lòng.
Trước tiên kéo Thần Tú đứng trong một cái ngõ hẻm cách Vạn Bảo lâu không xa cảm nhận một hồi, không ngờ Phương Hành phát hiện ra trong nội thành này nhìn như yên bình nhưng trên thực tế lại có không ít cao thủ. Ở trong Vạn Bảo lâu này đã có một luồng khí tức mơ hồ không thể nhận ra, không linh hạo đại, chí ít cũng có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ trở nên, xác thực khiến người ta không dám khinh thường. Còn ở thành trung tâm của Bạch Ngọc kinh càng có bốn, năm luồng khí tức lúc nào cũng đảo qua, như là đang có bốn, năm vị cao nhân sâu không lường được đang che chở nơi quan trọng hơn nào đó.
- Đã có nhiều người rời khỏi thành đi chống đỡ Hồng Hoang di chủng như thế mà vẫn còn nhiều cao thủ thủ lại đây như vậy, mẹ kiếp, Bạch Ngọc kinh này thật đúng là căn cơ thâm hậu, thảo nào có người nói, Bạch Ngọc kinh mười hai lâu ngũ thành, thực lực cùng căn cơ của mỗi lâu đều có thể so với một đại tông môn bình thường, mười hai lâu liên hiệp lại liền xây thành một tòa hùng thành đệ nhất thiên hạ...
- Xông vào khẳng định không được, chỉ có thể trong tình huống không kinh động tới cấm chế để phá vỡ pháp trận, tiến vào bên trong!
Phương Hành lại lấy Chư Phật Quan tưởng kinh ra dò xét tình hình trong Vạn Bảo lâu một lượt, không nhịn được mà khẽ thở dài trong lòng.
Thi triển diệu kế, mình lặng lẽ vào đó không khó lắm, có Âm Dương Thần Ma Giám ở đây, muốn không động tới những cấm chế kia cũng dễ, nhưng lúc này trong Vạn Bảo lâu đại khái cũng đã điều phần lớn thủ hạ đi ra ngoài ngăn địch, đại bộ phận những người còn ở lại đều ở trong nội thành bảo vệ cái gì đó, không rảnh phân thần. Nói cách khác, sau khi tiến vào chỉ cần mình chú ý một chút, né tránh thần thức của một đại tu đang trấn thủ trong Vạn Bảo lâu liền không có vấn đề gì lớn, còn đối với hắn hiện tại, chỉ cần cẩn thận một chút thì việc đó cũng không phải việc khó. Chỉ là làm thế nào dưới tình huống không động tới pháp trận lặng yên chạy vào trong tòa lầu này cũng là một vấn đề không thể không thận trọng suy tính...
- Aiz, đáng tiếc Kim Lục Tử không có ở đây...
Phương Hành không nhịn được thấp giọng hít một câu, có chút đau đầu.
Thần Tú nghe xong thì nhỏ giọng nói:
- Sư huynh à, Kim Lục Tử là ai?
Phương Hành nói:
- Nhị đương gia của chúng ta, am hiểu nhất là phá trận, có hắn ở đây thì ta có thể trong tình huống thần không biết quỷ không hay len lén chạy vào lầu này để trộm đồ rồi, cho dù đã mang đồ đi rồi đám người đó cũng sẽ không phát giác ra được... chỉ tiếc không biết thằng nhãi này đã đi đâu rồi!
- Phá trận?
Thần Tú nghe xong lại hơi ngẩn ra.
Trong lòng Phương Hành bỗng nhiên vui vẻ, vội hỏi:
- Ngươi hiểu phá trận sao?
Thần Tú lắc đầu nói:
- Không hiểu...
Phương Hành không nhịn được mà liếc mắt, Thần Tú lại nói:
- Thế nhưng... Sư huynh ngươi còn nhớ những kinh thư trước đây cướp được không?
Phương Hành ngẩn ngơ vội vàng mở túi trữ vật ra, bên trong có hơn mười bản kinh văn chồng chất lung tung ở một chỗ, chỉ có Chư Phật Quan Tưởng kinh được hắn thu thập yên lành. Thần Tú lại lấy một bản trong đống hỗn độn ra, nhoáng lên trước mặt Phương Hành, thấp giọng cười nói:
- Sư huynh à, đây chính là Bàn Nhược kinh do chính tay thượng cổ Nhiên Đăng Cổ Phật viết ra, sinh tiền, Nhiên Đăng Cổ Phật được người ta tôn là đệ nhất trận thuật trong Phật môn, từng bày đại trận phong tỏa u phủ hoàng tuyền, còn kinh văn mà lão nhân gia ông ấy lưu lại, giống với Quan Tưởng kinh, có chứa thần hiệu riêng...
Thần Tú cười nháy mắt ra hiệu:
- Thần hiệu của cái này chính là... phá trận!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất