Chương 775: Vạn Bảo cửu trọng lâu
Trước đây Phương Hành chạy tới tàng kinh các của Linh Sơn tự cướp mười ba quyển kinh thư, bản thân hắn cũng không hiểu diệu dụng của những kinh thư này nhưng cũng đã từng hỏi Thần Tú, chỉ có điều gã cũng mới kịp nói công dụng của bộ kỳ kinh Chư Phật Quan Tưởng kinh mà thôi, những thứ khác còn chưa kịp giải thích đã bị một tiểu nương tử đi ngang qua câu hồn phách, khổ sở theo người ta đi mười dặm đường, còn bê cho người ta đầy chậu nước, chào hỏi trượng phu người ta mới đi làm đồng về, sau đó mới thất hồn lạc phách đi về nói mình thất tình, định trước cuộc đời này sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, làm bạn với thanh đăng cổ Phật trường kỳ... làm Phương Hành tức giận tới mức một cước đạp gã rơi xuống sông.
Trải qua chuyện này cũng đã quên tiếp tục hỏi, còn những bộ kinh văn còn lại đa số là một vài chí lý thiền đạo của Phật tông, trên đó có miêu tả khẩu quyết tu hành và phương pháp cụ thể. Điều này cũng làm cho Phương Hành luôn luôn vụ thực không có đủ tinh thần để tinh tế nghiên cứu, cho nên đã trộm được kinh thư lâu như vậy rồi mà ngày bình thường cũng chỉ nhét trong túi trữ vật đầy đồ lỉnh kỉnh, chưa bao giờ nghiêm túc xem được mấy bộ kinh cả, nhưng có bộ Chư Phật Quan Tưởng kinh của Chư Thiên Vạn Giới đã bị hắn lợi dụng tới cực điểm, bình thường các loại trộm vặt lừa gạt có lẽ không thể rời bộ kinh thư này nữa.
Có bộ kinh thư có thể dùng để phá trận hắn cũng lần đầu tiên nghe thấy, lập tức sáng mắt lên.
- Thần thức tiến vào kinh thư, lại lấy pháp nhãn lược trận...
Sau khi được tiểu hòa thượng Thần Tú chỉ điểm, Phương Hành lấy kinh văn ra ngoài, thần thức xông vào trong kinh văn đồng thời vận chuyển pháp nhãn nhìn sang tòa Vạn Bảo lâu kia, lập tức cảm thấy trước mắt có chút không giống. Hiện giờ hắn vẫn chưa sử dụng Âm Dương Thần Ma Giám, nhưng tất cả cấm chế lớn nhỏ bên ngoài Vạn Bảo lâu đều hiện hết trước mắt, từng cái đều đối ứng với lúc dùng Âm Dương Thần Ma Giám, dĩ nhiên đều là toàn bộ, nhất thời làm cho niềm tin của hắn tăng nhiều, cực kỳ hưng phấn nhìn sang Vạn Bảo lâu, nhìn kỹ từng pháp trận bên ngoài lầu.
Bàn Nhược kinh quả nhiên là bất phàm, mượn thần lực của nó, Phương Hành nhìn thấy được đại trận bên ngoài Vạn Bảo lâu thình lình đều giống như lưu quang mà mắt thường có thể nhìn thấy được, không chỉ thấy được bát môn, càng nhìn rõ ràng được nơi pháp trận vận chuyển và chảy về, đơn giản thì hắn có thể trực tiếp thấy được dáng vẻ của tất cả pháp tắc, thấy rõ, rõ ràng trong lòng.
- Có hiệu quả không?
Thần Tú cũng có chút khẩn trương hỏi.
Trong lòng Phương Hành quả thực là như nở hoa, vui vẻ vỗ tay cái độp, chuẩn bị động thủ.
Thần Tú thấy thế cũng muốn đi theo hắn, Phương Hành lại vươn tay cản lại, thấp giọng nói:
- Yểm Tức thuật của ta khi phải che giấu cho càng nhiều người thì sẽ tiêu hao càng nhiều pháp lực, khả năng bị người ta phát hiện cũng sẽ càng cao hơn, ngươi đừng đi theo ta vào xem náo nhiệt làm gì, cầm mấy viên Tử Lôi hoàn này qua bên kia đường mà ngồi, nếu ta bị người ta phát hiện thì ngươi hãy ném Tử Lôi hoàn về phía thành trung tâm...
Thần Tú ngơ ngác nhận lấy Tử Lôi hoàn:
- Vì sao phải ném vào trong thành trung tâm?
Phương Hành nói:
- Vừa rồi ta thử cảm ứng, trong thành này tổng cộng để lại bảy, tám cao thủ, đại bộ phận đều ở trong thành coi chừng. Nơi đó chắc chắn là cực kỳ quan trọng, một khi ngươi ném qua đó, bọn họ chắc chắn sẽ rối loạn toàn bộ, ta sẽ có cơ hội để trốn!
- Sư huynh thật cao minh...
Hai tên khốn to gan lớn mật cứ như vậy qua loa định ra kế hoạch, Thần Tú nhận Tử Lôi hoàn ra đầu đường ngồi.
Còn Phương Hành thì hai tay xoa mặt, khí cơ dần dần biến hóa dáng vẻ, lại hóa thành dáng dấp của một thanh niên công tử, thấp giọng cười, lại thuận tay lấy một cái pháp bào ra khoác bên ngoài tăng bào rồi liền đi chữ bát về phía Vạn Bảo lâu. Không thèm đi cửa sau mà cứ trực tiếp nghênh ngang đi từ cửa chính vào. Vừa vào bên trong lầu là một cái phòng khách đãi khách. Trước quầy hàng lớn sơn tím trước cửa, phía sau quầy có một lão nhân cảnh giới Kim Đan đang nghểnh cổ nhìn về hướng nam, cũng là một trong những tu sĩ đang làm nhiệm vụ trong Vạn Bảo lâu này, không theo những người khác ra ngoài thành hàng yêu, chỉ có điều hiển nhiên là toàn bộ tâm tư cũng đặt ở ngoài thành.
- Ồ... vị đạo hữu này, ngươi...
Lão Kim Đan kia thấy Phương Hành đi vào thì nhất thời hơi ngẩn ra, nhưng vẫn đứng dậy chào hỏi.
Ánh mắt của Phương Hành đảo qua liền biết tầng này có những ai, nét mặt không hề thay đổi cười hì hì nói:
- Bản công tử ta vận khí không tệ, ở bên ngoài chém được mấy con Hồng Hoang di chủng, tới đây lấy phù thạch đổi Bạch Ngọc lệnh, ngươi qua đây kiểm tra một chút đi!
Nói rồi đi thêm mấy bước tới gần quầy hàng, thuận tay vứt túi trữ vật lên quầy, lộ ra mấy viên phù thạch.
- Ôi, thật đúng là phù thạch...
Chưởng quỹ kia lấy làm kinh hãi, vội vàng lại gần xem, ông ta chưa sinh nghi gì. Thứ nhất, phù thạch là mặt hàng hàng thật giá thật, bằng vào ánh mắt của ông ta liếc mắt là có thể biết được thật giả; thứ hai cho dù ông ta có đầu thai lại bốn, năm lần cũng không nghĩ tới sẽ có người can đảm lớn mật ban ngày ban mặt tới cướp ở Vạn Bảo lâu... đây chính là Bạch Ngọc kinh đó, hơn nữa còn có một vị Nguyên Anh lão tổ tông đang ở hậu viện trấn thủ!
Chỉ có điều mọi việc đều có lần đầu tiên cả, ngón tay của chưởng quỹ vừa mới chạm vào trong túi trữ vật, Phương Hành liền đột nhiên cười một tiếng quái dị, trở tay kéo tay của ông ta qua, đồng thời một luồng pháp lực hung hăng đập vào trong cơ thể của chưởng quỹ này, giống như trước đây đã dùng phương pháp này để chế phục Sở Từ vậy. Trong giây lát liền tập kích tất cả kinh mạch trong cơ thể lão Kim Đan này, vững vàng khống chế ông ta trong tay mình...
- Ngươi...
Lão Kim Đan trừng mắt khó tin nhìn Phương Hành, thân thể mềm nhũn ngã xuống. Phương Hành lại kéo ông ta lại đẩy về phía trước quầy, bày dáng vẻ đang cúi đầu ngủ trên quầy, còn thân hình hắn thì lùi về phía sau liền đánh ngất xỉu tên Trúc Cơ thị tùng ở bên cửa sổ đang lau đồ trang sức, còn chưa phát hiện ra dị động bên này, rồi nhanh chóng chạy tới cạnh cửa, đóng đại môn của Vạn Bảo lâu lại, trong lòng nhẹ thở phào nhẹ nhõm, con mắt càng ngày càng sáng, nhanh như chớp xông thẳng lên lầu hai.
Nếu nói còn thật không có ai đáng tin hơn cấm chế và pháp trận, vừa rồi hắn đã dùng Chư Phật Quan Tưởng kinh xem qua một lượt, chỉ tầng thứ nhất này cũng rất khó thần không biết quỷ không hay để đi tới được, dù sao lão Kim Đan này cùng tên thị tùng Trúc Cơ kia lúc nào cũng đàng hoàng coi chừng ở đây, không dùng chút thủ đoạn đánh họ ngất xỉu thì không thể tiến thành bước tiếp theo được. Còn như phía sau thì đơn giản rồi, phần lớn đều là cấm chế và pháp trận, nguy hiểm nhất cũng chính là lão tu sĩ Nguyên Anh đang trấn giữ ở hậu viện của Vạn Bảo lâu, cẩn thận chút không làm kinh động đến y là được rồi...
Biết thời gian cấp bách, Phương Hành cũng không dám dây dưa nhiều, sau khi kéo tới một chùm khói xanh bao lấy mình thì vèo một tiếng chui lên lầu, thân hình nhanh như gió lốc, xảo diệu tránh được tất cả cấm chế. Nếu người ngoài nhìn thấy quả thực là phải vỗ tay ủng hộ. Thân pháp này thật là quá mức xảo diệu, hầu như đạt tới cảnh giới hoàn mỹ như nước chảy mây trôi, chỉ tiếc lại dùng để làm tặc...
Vạn Bảo lâu tổng cộng có chín tầng, giữa mỗi tầng đều có một pháp trận huyền diệu ngăn trở, dưới tình huống bình thường, cho dù chưởng quỹ kia cũng không thể tùy tiện đi lên được, nhưng Phương Hành thì không giống thế. Có Bàn Nhược kinh tương trợ quả thực giống như đi lại trong hậu hoa viên nhà mình vậy, tùy tiện đi bộ liền lên rồi, đồng thời mắt quét loạn xung quanh đã thấy mỗi tầng chứa bảo bối không giống nhau, lầu hai chứa chính là một ít linh đan thần dược dùng cho cảnh giới Trúc Cơ cùng Linh Động, Phương Hành ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn, đối với hắn thì quá yếu...
Đi thẳng lên lầu ba, cũng là nơi đặt một vài pháp bảo linh khí, tới không quá thượng phẩm huyền giai, hắn cũng chướng mắt, đi thẳng lên một tầng nữa. Lầu bốn chính là một ít thuật pháp bí mật cùng với kinh văn có nội dung quan trọng. Đối với Kim Đan bình thường đã có thể xem như là pháp môn khó có được. Chỉ có điều Phương Hành còn chưa nghiên cứu triệt để rõ ràng thứ mà chính mình tu luyện, dứt khoát cũng không để ý tới, trực tiếp xông thẳng lên lầu năm. Lầu năm này cũng là linh đan phù triện mà cảnh giới Kim Đan sử dụng được, có một vài thứ làm hắn động tâm nên liền thuận tay lượm vài món...
Còn như bốn tầng sau đó, đồ càng lúc càng ít, nhưng cũng bắt đầu làm cho Phương Hành chân chính động lòng, thậm chí hà đồ tịnh sơn ở đây cũng là một loại pháp bảo, nếu bình thường đương nhiên là muốn cướp đoạt một phen, chỉ có điều hiện nay trong lòng hiểu được đồ phía trên tất sẽ tốt hơn, vậy liền trước tiên không để ý tới những thứ này, thuận tay lượm vài món ném vào trong bao bố, liền như một làn khói chạy thẳng lên mấy lầu bên trên.
... Bao tải này hắn đã sớm chuẩn bị rồi, dù sao hắn biết, có một chút pháp bảo tự thành quy luật, lại không có cách nào để vào trong túi trữ vật được. Cầm một cái túi trữ vật đã muốn cướp sạch bảo khố của người ta, chỉ có thể nói người đó rất không chuyên nghiệp.
Lầu sáu thậm chí có thuật pháp kinh nghĩa thần cấp...
Lầu bảy, Phương Hành thậm chí còn thấy được một giỏ phù thạch... dứt khoát đổ toàn bộ vào trong túi trữ vật!
Còn lúc lên lầu tám, cuối cùng hai mắt của Phương Hành cũng tỏa sáng, thấy được một cái giá màu xanh đen, bên trên để Bạch Ngọc lệnh trong suốt, mỗi một tấm đều dùng một cái hộp gỗ tử đàn tinh xảo để trưng bày, lẳng lặng nằm trên giá, linh quang bảo khí, tản ra quang mang mê người khó có thể dùng lời diễn tả được. Mỗi cái giá có năm tầng, đáy lòng tính toán, có chừng hơn sáu mươi tấm...
- Thực sự là phát tài rồi...
Trong lòng Phương Hành đã kích động, rón ra rón rén đi tới, nhìn thấy trên giá không có cấm chế ẩn gì, lúc này mới lấy tay lấy một tấm ra, lại lấy Bạch Ngọc lệnh mà mình mượn của Sở Từ qua so sánh, phát hiện là Bạch Ngọc lệnh đều dùng chất liệu thống nhất, lấy thủ pháp đặc thù chế tạo, nhưng lại không có ký hiệu đặc biệt gì, lúc này mới yên tâm, lấy túi trữ vật ra, leng keng thu chừng hai mươi tấm, cũng không lấy đi toàn bộ, dù sao có cầm toàn bộ đi, chắc Bạch Ngọc lệnh cũng sẽ không còn giá trị nữa...
- Mình giữ lại mấy tấm, còn lại lên chợ đen bán...
Phương Hành cười hắc hắc vài tiếng, cảm giác trong lòng không cần phải nói, hận không thể khoa tay múa chân.
Cõng bao tải lên người liền chuẩn bị chuồn mất, rồi ngay lúc này trong lòng khẽ động, nhìn về phía lên lầu...
Bảo bối ở mấy lầu phía dưới mình đều biết, chất lượng tầng trên tốt hơn tầng dưới, thậm chí ngay cả đồ quý như Bạch Ngọc lệnh cũng chỉ có thể đặt ở lầu thứ tám, như vậy trên tầng trên nhất, tầng chín sẽ đặt cái gì?
Nghĩ tới vấn đề này, Phương Hành bỗng nhiên cảm giác tim đập thình thịch!
Hai chân không nghe lời, quả thực chính mình đã tự chủ rồi, đi thẳng lên lầu thứ chín...