Lược Thiên Ký

Chương 776: Đầu lâu Chân Tiên

Chương 776: Đầu lâu Chân Tiên

Giữa lầu thứ chín và lầu thứ tám có một pháp trận và cấm chế lợi hại nhất so với những lầu còn lại, một pháp trận này nghiêm ngặt mà nói cho dù là cao thủ Nguyên Anh cảnh cũng không dễ dàng phá vỡ được. Chỉ có điều về phương diện tránh né cấm chế cùng bài trừ pháp trận, có Âm Dương Thần Ma Giám cùng Bàn Nhược Kinh, Phương Hành tuyệt đối có cấp đại sư. Đừng nói là Nguyên Anh, cho dù là đại tu độ kiếp tới cũng không dám nói tạo nghệ phá trận cùng cấm chế của mình thắng được hai tuyệt thế dị bảo trên người Phương Hành.
Bởi vì như thế, hắn chỉ dùng thời gian uống nửa chén trà nhỏ, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh mới tính là thành công xuyên qua pháp trận kia. Trong lúc dị thường hung hiểm, nếu không có thân hình linh hoạt của hắn, thật đúng là khó mà dưới tình huống không động tới pháp trận mà xông vào được. Chỉ có điều cuối cùng cũng thành công, trong một chốc đạp lên tầng lầu thứ chín, trái tim của hắn cũng không nhịn được mà đập thình thịch, hai mắt sáng lên nhìn vào bên trong.
Sau đó hắn liền ngây dại!
Tầng thứ chín của Vạn Bảo lâu cũng không có châu quang bảo khí như tám tầng trước đó, nó như một gian phòng thông thường, trưng bày thưa thớt vài món vật phẩm, thoạt nhìn thì ảm đạm vô quang, bụi bặm rách nát, rất giống nhặt bừa đặt đó, còn quan trọng hơn là ở giữa phòng này đang để một cái bàn đã không biết bao nhiêu năm rồi, đối diện bàn đang có một lão nhân kỳ cục tuổi đã già, thân mặc trường bào, đầu đội khăn xanh, trang phục Nho giáo hủ lậu, khuôn mặt đang nhìn hai viên ngọc lưu ly trưng bày trên bàn nhỏ.
Nghe được tiếng Phương Hành đi lên, lão nho sinh cũng ngẩng đầu lên, con mắt chuyển từ hai mảnh ngọc lưu ly nhỏ lên nhìn hắn.
Một già một trẻ, một tăng một nho đồng thời có chút ngây người.
Phương Hành lấy lại phản ứng đầu tiên, suýt nữa nhảy dựng lên:
- Sao nơi này lại có người?
Trong lòng thật sự là cảm thấy cực kỳ quỷ dị, vừa rồi hắn rõ ràng cảm ứng được bên trên không có khí tức của người sống, lại lại bỗng nhiên có một ông già ở đây? Trong sự vô cùng kinh ngạc lại vô ý thức quay đầu nhìn lên mới phát hiện trong những cấm chế kia thình lình có một bộ phận là phong tỏa khí tức lộ ra ngoài, còn lão đầu này tuổi vô cùng già rồi. Hầu như hoàn toàn không có tu vi, chẳng trách mình căn bản không phát hiện ra ông ta, thật sự là thực lực hiện tại của Phương Hành không phải bình thường, động ngón tay chỉ để mắt tới người trên cảnh giới Kim Đan, những người phàm tục có cũng như không.
Chỉ có điều cũng may, dù sao chỉ là một lão nhân người phàm, thuận tay đánh cho bất tỉnh là xong!
Còn nữa, lão đầu tử này một thân mặc trang phục nho giáo hủ lậu, đó là thứ mà Phương đại gia ghét nhất, nhìn thấy tất sẽ đánh!
Nói thì chậm, khi đó lại cực nhanh, dù sao cũng lo lắng lão đầu tử này la lên sẽ kinh động lão tu Nguyên Anh đang trấn giữ trong hậu viện của Vạn Bảo lâu, Phương Hành dường như là ánh mắt đầu tiên nhìn thấy lão Nho sinh liền nhảy dựng lên, thuận tay lấy ra Phong Thiận tiểu đỉnh trong túi trữ vật của mình ra đập lên đầu của lão nhân, lần này nhất định là nhanh như tia chớp. Lão đầu ngây người, không phản ứng kịp.
Chỉ có điều lúc mở trừng mắt nhìn Phong Thiện tiểu đỉnh sẽ đập vào gáy của lão nhân, Phương Hành lại hơi do dự một chút, nghĩ thầm Phong Thiện đỉnh này vốn có trọng lượng hơn mười vạn cân, tay mình cầm đã nặng, lão đầu kia thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, sống không được mấy ngày nữa, chỉ là một cái đập này sợ sẽ chết mất nên liền để Phong Thiện đỉnh xuống bên cạnh, thuận tay lấy nghiên mực ở một bên lên, muốn vỗ vào gáy của lão nhân.
- Chờ đã!
Khoảng thời gian hắn buông Phong Thiện đỉnh xuống đổi nghiên mực tốt xấu gì lão nhân cũng phản ứng lại, hay tay vội xua, thấp giọng kêu.
Nếu như giọng của ông ta cao hơn, đoán chừng nghiên mực này liền đập xuống rồi. Chỉ có điều thấy ông ta thức thời, còn biết thấp giọng, Phương Hành chỉ vô thức hơi do dự một chút, nghiên mực treo giữa không trung, cách đầu của lão nhân chỉ có khoảng cách không tới nửa ngón tay.
Nhìn nghiên mực mà Phương Hành cầm chỉ cách trong gang tấc, vừa liếc nhìn Phong Thiện tiểu đỉnh ở bên cạnh cùng với dáng vẻ hung thần ác sát của Phương Hành, lão Nho tìm được đường sống trong chỗ chết cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhè nhẹ vỗ lồng ngực của mình, sau đó chưa hết kinh hoàng quan sát Phương Hành mấy cái, đẩy hai mắt kính như hai mảnh ngọc lưu ly nhỏ trên sống mũi, ngơ ngác mở miệng hỏi:
- Vị đạo hữu này, ngươi tới làm gì thế?
- Còn phải hỏi sao?
Phương Hành vẫy nghiên mực trong tay, hung hăng quăng ra một câu.
Lão toan nho ngẩn ngơ nhìn thoáng qua bao tải to sau lưng Phương Hành, khó tin nói:
- Trộm đồ?
Lúc đầu muốn đánh cho ông ta một nghiên mực cho bất tỉnh là xong việc, Phương Hành bỗng nhiên tức giận bất bình nhìn lão nho, nói:
- Mắt ông mù à, trộm đồ cái gì chứ, rõ ràng tiểu gia tới đánh cướp, thời điểm có thể đánh cướp tuyệt đối không ăn trộm.
Hẳn là chưa từng thấy có ai đối đáp thẳng thắn như vậy, lão nho sửng sốt một chút mới nở nụ cười khổ:
- Cướp Vạn Bảo lâu?
Phương Hành nói:
- Đúng vậy!
Ánh mắt của lão toan nho nhìn Phương Hành bắt đầu có chút sùng bái:
- Đạo hữu thật là mạnh!
Phương Hành lại có chút ngượng ngùng, tay cầm nghiên mực hơi thả lỏng, cười nói:
- Đừng nói như vậy, ngại quá chút nữa đã đập ông rồi.
Lão toan nho như bị viễn thị không nhìn rõ, lúc này mới lưu ý tới nghiên mực cạnh đầu mình vừa được thu lại, nhớ tới lại sợ, dáng vẻ hoảng hốt nói:
- Này này đạo hữu à, không phải là ngươi muốn giết người diệt khẩu đấy chứ!
Phương Hành nói:
- Sao có thể chứ, ngươi lại không biết ta là ai, giết ngươi làm gì đâu, đánh ngất xỉu là được rồi!
Lão toan nho thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẻ mặt đau khổ nói:
- Tại sao phải đánh ngất xỉu chứ?
Phương Hành trừng mắt liếc ông ta một cái, nói:
- Không đánh ngất ngươi sao ta thuận tiện trộm đồ, à không phải, cướp đồ được chứ?
Lão toan nho nở nụ cười gượng:
- Ngươi cứ cướp của ngươi là được rồi, thân thể của ta, không cản được ngươi.
- Nói cũng đúng!
Phương Hành thì thầm một câu, lại để nghiên mực xuống, có điều lại nói với lão nho:
- Lão già ông cẩn thận một chút cho ta, tiểu gia ta phản ứng rất nhanh đó, chỉ cần ông nghĩ tới chuyện kêu loạn, ta chắc chắn sẽ đập ông, không cần nghiên mực, sẽ dùng cái đỉnh kia đập ông, ta đã nói với ông rồi, chỉ bằng việc ông mặc đồ này cũng đã thua thiệt tuổi tác ông đã cao, nếu như trẻ thêm mười mấy tuổi, ta đã sớm đánh ông một trận trước rồi!
- Vì sao chứ?
Lão toan nho giơ hai tay lên thật cao, như là cực kỳ sợ Phương Hành hiểu lầm ông ta không thành thật, đồng thời hiếu kỳ hỏi.
Phương Hành nói:
- Những người như ông là đáng ghét nhất, mỗi ngày không có việc gì làm đi tụng cái gì mà chi, hồ, giả dã ô hô ai tai... khi còn bé ta cũng không ít lần chịu thua thiệt vì các người rồi, đại thúc thúc đánh ta phân nửa nguyên nhân đều là bởi vì nhóm các ngươi!
Lý do này làm cho lão nho cũng sửng sốt, sau một hồi lâu mới giải thích:
- Là do đại nho có danh vọng làm, không liên quan gì tới ta!
Phương Hành nói:
- Sao lại không có liên quan?
Lão toan nho tức giận bất bình, nói:
- Ta con mẹ nó thi cả đời, ngay cả một tú tài cũng không thi đậu được!
Phương Hành vừa nghe liền cảm thấy vui vẻ, cười ha ha nói:
- Thật mất mặt, vậy mà ngươi còn mặc áo nho?
Lão toan nho nói:
- Cũng bởi vì không thi đậu nên mới mặc vào đỡ nghiện ấy mà!
- Ông cũng khá thành thật!
Phương Hành khen lão toan nho một câu, cảm thấy lão đầu này thật đúng với ý của hắn, lại thấy lão toan nho quả thực không có ý la to, hai tay vẫn thành thật giơ cao không có ý định để xuống thì thoáng yên tâm, một luồng thần niệm bám lên người lão toan nho, bất cứ lúc nào cũng có thể giám thị nhất cử nhất động của ông ta, bản thân mình lại quay người đi bắt đầu tỉ mỉ quan sát bố trí trong gian phòng này. Vừa xem cũng vừa cảm giác có chút hiếu kỳ hỏi lão toan nho:
- Vạn Bảo lâu là một trong mười hai lâu của Bạch Ngọc kinh! Xem như là tồn tại ở cấp cao nhất trong giới tu hành rồi, tại sao lại để một lão già như ông trên lầu cao nhất vậy, mới vừa rồi còn làm ta giật cả mình đó, lúc đầu cho rằng nơi đây có bảo bối gì nữa.
Lão toan nho gượng cười nói:
- Nào có bảo bối gì, bảo bối đều ở mấy tầng phía dưới rồi, phía trên này chính là nơi lão phu tự giam mình.
- Tự giam mình?
Phương Hành nhạy bén phát hiện ra những chữ này, kinh ngạc quay đầu nhìn lão toan nho một cái.
Lão toan nho này chẳng qua chỉ là một người phàm tục, nào có tư cách tự giam mình trên tầng chín của Vạn Bảo lâu chứ?
Lão toan nho dường như cũng biết Phương Hành đã hiểu lầm, vội vàng cười giải thích:
- Lúc còn trẻ phạm phải một chút chuyện sai lầm, hối hận không kịp liền xin Vạn Bảo lâu nhốt ta ở chỗ này, vừa lúc bọn họ cũng thiếu một người giúp bọn họ sao kinh văn nghĩa, hơn nữa đây là nơi mà người ngoài không thể tùy tiện ra vào được, một người như ta tự đưa tới cửa dĩ nhiên là hợp với tâm ý của bọn họ, cho nên ta liền ở lại chỗ này.
Nói như vậy nhưng Phương Hành lại hiểu rõ.
Vạn Bảo lâu đưa ra thù lao trong phù chiếu, có rất nhiều các loại kinh nghĩa, đều là thứ không thể khắc lên ngọc giản được. Nếu lấy ngọc giản để khắc thường đều là ý nghĩ trong đầu một người, cũng chính là đưa lý giải cùng cảm ngộ của một người cho ngươi, tuy là thuận tiện nhưng chung quy lại cũng có một số thứ không tiện lộ ra, một vài chỗ cổ pháp vẫn có thói quen dùng giấy truyền bá kinh nghĩa, còn Vạn Bảo lầu bình thường cần thưởng kinh nghĩa ra ngoài, dĩ nhiên là cần người không ngừng giúp bọn họ sao chép, đại khái đây cũng chính là nguyên nhân mà lão toan nho này ở lại trên lầu chín này!
Có thể còn có một nguyên nhân khác, Phương Hành lại không cần biết.
Dù sao, cho dù là ở trong cảm ứng thần thức của hắn hay là trong Âm Dương Thần Ma Giám lão toan nho này cũng chỉ là người thường, khí huyết suy bại, không quá mức đặc thù hay khác thường, cho dù có chút bí mật, chỉ cần không ảnh hưởng tới chính sự của hắn là tốt rồi, cũng lười đi tìm hiểu tới cùng.
- Ở đây cũng chỉ có vài thứ đã hư hại!
Sau khi tử tế quan sát kỹ căn phòng một lượt, trong lòng lại không nhịn được mà thất vọng. Trong phòng này nào có bảo bối gì, ngoại trừ một đống linh tinh hoàn toàn không đóng gói gì thì chỉ còn lại mấy cái giá, bên trên bày hài cốt thú vật đã phong hóa được một nửa, còn có một cái tỏa cốt để trần, mấy tảng đá có hoa văn cổ quái, còn có một lưỡi dao để cắt chỉ cùng với một cái bàn tay bạch cốt, bên trên có nhiều cái khô lâu phá động... yên lặng đặt trên giá, kỳ quái!
Thực sự là không có bảo bối gì sao?
Trong lòng Phương Hành thật sự thất vọng, vừa nói thầm vừa đầy mặt nghi ngờ đụng thử vào, vận dụng Âm Dương Thần Ma Giám.
- Thi hài của Thiểm Điện tộc đã mất linh tính, hoàn toàn không có bảo tính.
- Di cốt của Lạc Thần chủng không phải bảo cốt, không có tính chất đặc thù gì.
- Hoang Thiên Thần kim đã mất thần lực, chỉ còn lại hài cốt.
Mặc dù là đồng nát, nhưng dù sao cũng đồng nát đặt ở tầng thứ chín của Vạn Bảo lâu trong Bạch Ngọc kinh, Phương Hành cũng không bỏ qua bất kỳ một khả năng nào, dùng Âm Dương Thần Ma Giám kiểm tra từng thứ một, lại thất vọng phát hiện tên của mấy thứ này tuy cổ quái, nào là Thiểm Điện tộc, Lạc Thần chủng... hắn đều chưa từng nghe thấy bao giờ nhưng đã không còn thần tính nữa, cũng không có pháp tắc, quả thực chỉ tính như đồng nát.
Duy chỉ khi nhìn thấy khô lâu cuối cùng kia, hắn hơi ngẩn ra, ánh mắt sáng lên.
Trái tim vang lên nhắc nhở của Âm Dương Thần Ma Giám:
- Đầu lâu của Chân Tiên, có phong cấm, không thể phân biệt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất