Lược Thiên Ký

Chương 777: Lại thấy Thái Thượng kinh

Chương 777: Lại thấy Thái Thượng kinh

- Đầu lâu Chân Tiên?
Phương Hành nhìn thấy cái đầu lâu kia cũng cả kinh, vội vàng tới gần nhìn thử, lại thấy cái đầu lâu này không khác gì so với đầu người bình thường, chỉ là chất xương tinh mịn thanh khiết, giống như bạch ngọc, chỉ là mặt trên của đầu lâu có nhiều chỗ bị hư hao, có một vài chỗ như là lúc sinh tiền bị thương, bị người ta đập nát, cũng có một chút như là sau khi bị ngã xuống dẫn tới phong hóa, lấy Âm Dương Thần Ma Giám xem thử, bộ phận bên trong đầu lâu này nhìn như không có vật gì nhưng lại ẩn hiện có giấu thần quang, như là cấm chế gì đó, chỉ là cấm chế này ngay cả Âm Dương Thần Ma Giám cũng không giám định ra cụ thể là cái gì, còn hắn sau khi quan sát vài lần cũng không phát hiện ra, chỉ bĩu môi nghĩ thầm:
- Không khác gì người bình thường!
Nét mặt không phản ứng gì lớn, chỉ hơi hơi đánh giá liền coi như không có chuyện gì xảy ra, hỏi:
- Lão già kia, mấy thứ này ở đâu ra?
Lão toan nho liếc mắt thăm dò, như không có chuyện gì xảy ra cười nói:
- Ha ha ha, chính là một đống đồng nát.
- Hắc hắc
Nhìn thấy lão nhân này đang giả bộ ngớ ngẩn để lừa mình, Phương Hành cũng không vạch trần, thuận tay nhặt lưỡi dao chặn lên, quan sát một lượt cau mày nói:
- Những thứ rách rưới này lại khá hiếm thấy, sao ta lại chưa từng thấy chất liệu đúc con dao này, còn cả đống thi hài kia nữa.
Lão nho dường như cũng không ngờ tới hắn liếc mắt đã nhìn ra đầu mối, nhất thời hơi hơi ngẩn ngơ, sau đó cười nói:
- Thiên hạ to lớn, chủng loại phức tạp, ngươi còn trẻ tuổi, nào có thể hiểu biết hết được chứ, mấy thứ này ấy à, kỳ thực đều là...
Phương Hành liếc mắt, biết lão toan nho này đang lừa dối mình, không để ý, ánh mắt lại vòng vo mấy vòng, chợt thấy một quyển sách nho nhỏ mỏng tang ở bên cái giá bên trái nhất, nó đã ố vàng lại đặt chung với đống “đồng nát” này, trên có bốn chữ cổ triện “Bất tri bảo lục”, vừa nhìn liền biết là kinh điển có liên quan tới mấy thứ “đồng nát” này rồi. Phương Hành cũng bất động thanh sắc thuận tay lấy qua, khóe mắt liếc một cái, quả nhiên thấy vẻ mặt của lão toan nho kia trở nên có phần cổ quái. Hắn liền hoàn toàn yên tâm, thuận tay lật xem một lượt, lại thấy trên đó viết một hàng chữ nhỏ thanh tú:
- Thiên Huyền quan bảo, Đại thiên huyền bí. Với kiến thức cả đời của ta lại không thể biện giải hết được chư bảo này, tự cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nay ghi chép qua trong sổ này, đợi hiền giả có được có thể dùng tạm.
Ánh mắt của Phương Hành dần nghiêm túc, càng xem vẻ mặt càng trịnh trọng.
Trong sách này đương nhiên ghi lại lai lịch của những thứ này.
- Thi hài không biết tên, có được từ Trảm Tà lâu Đồ Lý Trường Uyên viễn phó Lạc Âm Sơn Huyền Vực trong Ma Uyên, nhìn thấy trong một cổ quật, chém giết một la hán trong Ma Uyên đoạt được, biện cầu hiền giả, không biết sự dị thường của nó. Lưu giữ ở Vạn Bảo lâu, tạm giữ lại đợi người hữu duyên.
- Tỏa cốt không biết loại, do Đan Hương lâu Hồng Tuệ thu thập được từ dưới sườn núi Huyền Vực của Ma Uyên, tạm giữ lại đợi người hữu duyên.
- Đầu lâu Nghi Tiên tộc, có được từ trong tế đài của Thái Huyền sơn Huyền Vực trong Ma Uyên, tổn hại mười người chân truyền, trảm ba La Hán.
Đây chắc hẳn không phải phàm vật, mà là đồ mà mấy năm trước Bạch Ngọc kinh phái người đoạt được lần Ma Uyên Huyền Vực giáng từ trên trời xuống.
Huyền Quan giáng cơ duyên, đối với Thiên Nguyên đại lục đều là việc trọng đại, mỗi tộc mỗi tông đều không muốn bỏ qua.
Mười sáu năm trước, Nam Chiêm Huyền Vực giáng từ trên trời xuống, Ma Uyên cùng Yêu địa đều từng bí mật phái người qua đó tranh đoạt cơ duyên, thu hoạch cũng không ít. Việc này Phương Hành cũng từng nghe nói tới. Còn mười năm trước, hai lần Ma Uyên trời giáng Huyền Vực, Thần Châu đương nhiên cũng sẽ không ngồi xem.
Liên tục hai lần, năm vực trong Thần Châu, đạo thống có thực lực đều từng phái đệ tử đắc lực vượt qua Ma Uyên đi vào đó tranh đoạt cơ duyên. Tuy là tử thương thảm trọng nhưng ít nhiều gì cũng có một bộ phận thu hoạch, còn đặt ở tầng thứ chín của Vạn Bảo lâu đương nhiên là một vài cơ duyên mà các đệ tử của Bạch Ngọc kinh đoạt được từ trong Ma Uyên, dĩ nhiên, những thứ hữu dụng đều đã được họ dùng cả rồi, vài món này cũng vì không phân biệt được công dụng cụ thể nên mới ném ở tầng chín của Vạn Bảo lâu này, đợi người hữu duyên.
- Chẹp chẹp, chữ nhỏ viết tay này viết thật là thối rữa.
Phương Hành vừa xem vừa cau mày, như không có chuyện gì nói.
- Ngươi nói chữ của ta thối rữa?
Lão toan nho ngẩn ra, quả thực tức tới run người.
Tên bất học vô thuật này, lại dám nói chữ ta viết là thối rữa?
Con mẹ nó, ta viết chữ tiểu triện đó!
Còn chưa kịp phát hỏa, nghe được câu nói này của ông ta, Phương Hành chợt bộp một tiếng thu sách về, trợn mắt nhìn lão toan nho:
- Lão già kia, rốt cục thừa nhận rồi hả? Sách này căn bản là do ngươi viết đi, còn dám nói không biết?
Lão toan nho không ngờ tới hắn lại dùng phương pháp này để lừa mình, hơi ngẩn ra, gượng cười nói:
- Ặc đúng là do ta viết, chỉ có điều ta lớn tuổi rồi, nhớ không rõ lắm, hắc hắc, thật sự không phải cố ý lừa ngươi đâu!
- Ngươi cẩn thận một chút cho ta, còn tiếp tục không thành thật ta sẽ đập ngươi!
Phương Hành cầm lấy nghiên mực vừa mới để xuống ở bên cạnh lên trừng mắt nhìn lão toan nho một cái, quát hỏi:
- Đây thật là những thứ có được ở bên Ma Uyên?
Lão toan nho ngẩn ngơ, đàng hoàng nói:
- Hình như là vậy, lúc đó người ta bảo ta viết gì ta liền viết cái đó!
Phương Hành trợn trắng mắt nhìn, vung nghiên mực trong tay rồi chỉ vào một hàng chữ nhỏ phía sau sách mỏng, nghi ngờ nhìn về phía lão toan nho:
- Nếu là bảo bối có được bên trong Huyền Vực, tại sao Bạch Ngọc kinh mười hai lâu không phân biệt được? Còn phải chờ người hữu duyên gì?
- Hắc, người hữu duyên cái rắm gì!
Lão toan nho bị Phương Hành vạch trần rồi, dường như cũng có chút thoải mái hơn, lười biếng nói:
- Đó là vì lão phu ta thấy nghe thế êm tai nên cố ý viết lên, những thứ rách rưới này nếu không phải có liên quan tới quan tài từ thiên thượng thì đã sớm vứt đi rồi, nhưng là vì cướp được từ Huyền Vực, lại cảm thấy hẳn là có chút huyền diệu, cố tình tới hiện tại vẫn chưa tìm được công dụng của chúng, lúc này để lại cũng không được mà không để lại cũng không được, làm rác rưởi cũng chiếm chỗ, còn Bạch Ngọc kinh mười hai lâu mỗi lần chia đồ cũng có hạn, ai cũng không muốn bị những thứ rách rưới này chiếm số lượng mình được phân chia, liền phân vài thứ hữu dụng đi trước rồi, những thứ vô dụng này không tiện định giá, cũng không tiện phân chia liền dứt khoát ném vào Vạn Bảo lâu sung công, nói dễ nghe một chút chính là tạm để đó chờ người hữu duyên, nói khó nghe chút chính là chuẩn bị cầm đi lừa dối người ta.
Ông ta nói cũng khá nghiêm túc, đường đường là Bạch Ngọc kinh, tài nguyên phân phối ra lại bị ông ta nói như kẻ trộm chia của vậy!
Chỉ có điều nói thẳng thắn như vậy chính xác làm Phương Hành sửng sốt, vô ý thức nói:
- Ặc, lừa dối người?
Lão toan nho nhìn xung quanh không có ai mới giảm thấp giọng nói:
- Không phải thế à? Ngươi cũng biết, phù chiếu của Bạch Ngọc kinh nổi tiếng thiên hạ, chỉ cần tiếp nhận phù chiếu của Bạch Ngọc kinh, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được ban thưởng tương ứng, tuy là mấy năm gần đây độ khó của phù chiếu đã nâng cao không ít rồi nhưng bây giờ bọn tiểu bối cũng lợi hại, vẫn có rất nhiều phù chiếu bị bọn họ hoàn thành, thù lao này ấy à, khả năng ban ra ngoài phải liên tục rồi. Cho dù Bạch Ngọc kinh phú giáp thiên địa cũng không chịu nổi, cho nên ấy à, những thứ rách rưới này liền phát huy được tác dụng. Mỗi khi có người hoàn thành phù chiếu, lúc lĩnh thưởng phong phú, chưởng quỹ của Vạn Bảo lâu liền xuất hiện, trước tiên thần bí dẫn thẳng hắn tới tầng thứ chín của Vạn Bảo lâu, sau đó cho hắn xem mấy thứ này. Lại nói cho bọn họ biết lai lịch, sau đó hỏi: Mấy thứ này đều là thứ tốt có được từ Huyền Vực, giá trị vô hạn, chỉ có điều người bình thường không nhận ra, tiểu tử ngươi không biết có nguyện đánh cuộc một lần hay không? Nếu muốn, vật này ban cho ngươi, mang theo xương đầu này đi! Nhỡ đâu sẽ nhận được tiên duyên?
Nói nhiều tới Phương Hành cảm thấy nhất thời sửng sốt:
- Chuyện này cũng được sao?
Lão toan nho nói:
- Đương nhiên là được rồi, trước đây ở đây có hơn mười thứ đó, nhưng tất cả đều dùng cách này để tống đi, đã ít đi không ít rồi đấy!
- Bọn họ ngốc à?
Phương Hành sửng sốt, nói:
- Đang yên lành được ban thưởng không muốn, lại đổi lấy thứ rác rưởi này, mang đi nấu canh cũng ngại cứng quá nữa!
- Lời này nói lại đúng!
Lão toan nho bị một câu nói của Phương Hành nói trúng suy nghĩ, than thở một tiếng, lắc đầu nói:
- Đều là người chưa từng trải nhiều, cứ vậy nghĩ dù sao cũng là đồ có được từ trong Huyền Vực, sao có thể là thứ đồng nát được? Trong mắt người khác có thể vô dụng, nhưng nhỡ đâu thứ này có duyên với ta thì sao? Có thể tới tay ta nó lại có tiên duyên mà người khác không có, đó cũng là một khả năng, liền quyết tâm lấy thứ đó đi. Giống lão nhân ta khi còn trẻ tuổi vậy, rõ ràng đã thi hơn ba mươi năm không đậu tú tài, vẫn không nhịn được mà nghĩ tới, nhỡ đâu lần sau thi đậu thì sao? Đến lúc kỳ thi diễn ra lại thu dọn đồ đạc lên kinh thành. Aizzz, giống nhau cả.
- Được rồi được rồi, ai mà thích nghe ông kể những chuyện hư hỏng đó chứ.
Phương Hành cười nhạt quay đầu đi, nghiêm túc quan sát đồ đạc trên giá một lượt, trầm ngâm một lát liền để bao tải trên lưng xuống, nhẹ nhàng tránh bị vỡ rồi bắt đầu trầm mặc không nói gì, lấy đồ lên.
Thi hài của Thiểm Điện tộc, bỏ vào bao tải.
Xương quai xanh của Lạc Thần tộc, bỏ vào bao tải.
Hoang Thiên Thần Kim lấy luôn, cũng không chiếm bao nhiêu diện tích, lấy tiếp.
Lão toan nho nhìn thấy vậy thì ngây người:
- Ngươi đang làm gì thế?
Phương Hành nói:
- Mang đi đó!
Lão toan nho có chút lắp bắp:
- Mới vừa rồi chẳng phải ngươi nói những thứ này đều là rác rưởi sao?
Phương Hành nói:
- Dù sao cũng là đồ có được trong Huyền Vực, sao có thể thật sự là đồng nát được?
- ...
Một câu nói đã làm lão toan nho không có lời nào để bàn nữa, mắt trợn trừng nhìn Phương Hành lấy hết đồ trên giá bỏ vào trong bao tải.
- Để lại cho ta vài món đi!
Lão nho trơ mắt nhìn, nửa ngày mới nghẹn ra một câu.
- Giữ lại cho Bạch Ngọc kinh các ngươi gạt người à?
- Biết là gạt người ngươi còn cầm nhiều như vậy làm gì?
- Nhỡ đâu trong mấy thứ này thật sự có duyên với ta thì sao?
- Ngươi, ngươi...
- Ta chính là người trong thế tục trong miệng ông, những chuyện trong thế tục này trước hết để ta làm đi!
Lão nho sinh bị một câu của Phương Hành làm nghẹn lời, chỉ có thể giương mắt nhìn hắn, trong chốc lát không biết có nên ngăn cản hay không.
Nói nhiều như vậy không phải là vì làm hắn không quan tâm tới những thứ này nữa hay sao?
Nói thế nào mà tới sau cùng lại làm tên tiểu khốn kiếp này lại xem thường mình nữa vậy?
Thoạt nhìn Phương Hành đang qua quýt lấy đồ vào trong bao tải, trên thực tế mục đích chủ yếu nhất chính là cái đầu lâu cuối cùng kia, trước tiên tùy tiện lấy vài món, sau đó liền tự tay sờ tới cái đầu lâu kia, nghĩ trước tiên lấy được thứ này mang đi đã, chờ khi rảnh rỗi sẽ lấy ra nghiên cứu. Mặc dù không biết diệu dụng cụ thể của đầu lâu này là gì nhưng nếu là đầu lâu Chân Tiên, bên trong còn có cả cấm chế mà ngay cả Âm Dương Thần Ma Giám cũng không nhìn thấy được, thì bên trong đó hẳn là sẽ có chút thần dị, lấy được sau này nghiên cứu chút, nhỡ đâu thật sự gặp được tiên duyên.
Nhưng mà ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, tiên duyên lại tới nhanh như vậy. Ngay khi ngón tay hắn tiếp xúc với đầu lâu, pháp lực trong cơ thể đột nhiên dâng lên mạnh mẽ, thần thức cả người càng biến ảo như mộng. Trong đầu, tổng cương cùng khẩu quyết của Thái Thượng đan đạo ngay lúc này chủ động hiện trong đầu, giống như nước chảy chậm rãi lan ra trong lòng, lan tới đâu sinh biến tới đó.
Trước mắt Phương Hành, cái đầu lâu kia ở vị trí hai hốc mắt đen ngòm lại đột nhiên yếu ớt sáng lên hai tia lân quang.
Hai tia lân quang yếu ớt như hai đốm ma trơi, lạnh lẽo âm u nhìn mặt Phương Hành, làm cả người hắn trở nên sợ hãi.
Cùng lúc đó, đầu lâu bỗng nhiên mở miệng, cằm răng rắc răng rắc không khép kín được tụng một đoạn kinh văn ra. Một đoạn kinh văn này không có tiếng động, ra khỏi miệng đầu lâu liền vào tai Phương Hành, sau đó biến thành ý mà hắn có thể đủ hiểu được, lắng đọng bên trong thần hồn:
- Thái Thượng Phá Trận kinh, nhục thân pháp vô thượng, lấy thân làm binh, lấy huyết làm khí, thúc dục phá trận, dời núi lấp biển, thí thần đồ tiên!
Cả người Phương Hành ngây dại, sự kinh ngạc này tới quá đột ngột.
Vừa rồi Âm Dương Thần Ma Giám đã giám định ra bên trong đầu lâu này có ẩn chứa cấm chế khó có thể nhìn ra cụ thể, nhưng hắn không ngờ tới, cấm chế này lại là cấm chế Thái Thượng đạo, còn lúc ngón tay mình tiếp xúc với đầu lâu, Thái Thượng Đan kinh tự động vận chuyển, như được mở chìa khóa tất cả cấm chế có liên quan tới Thái Thượng Đạo thống bí truyền, trong giây lát đã mở truyền thừa ra, có được quyển kinh văn này.
Một trong Thái Thượng Cửu kinh, Thái Thượng Phá Trận kinh!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất