Chương 778: Trong nghìn vạn tiên, ta vô địch!
Thái Thượng Phá Trận kinh!
Phá trận này cũng khống phải ý là phá giải pháp trận, rõ ràng là ý hùng dũng phá trận địch.
Theo như truyền thừa kinh văn, Phương Hành thậm chí còn thấy trong cái đầu lâu này một loại ảo giác loáng thoáng... một tướng lĩnh vô địch chốn phàm trần trời sinh vũ dũng, vũ pháp huyền diệu, chinh chiến mấy chục năm ở phàm trần, phá địch trận, trảm thủ địch, không đâu địch nổi, sau lại gia nhập vào Thái Thượng đạo thống, đạo hiệu là Phá Trận tử, tu hành bảy trăm năm, thân thể trở thành Thánh, trở thành tiên nhân thứ năm phá không thành tiên của Thái Thượng đạo thống.
Trong con đường tu hành bảy trăm năm của gã, gã hầu như đều không tu thuật pháp, tìm hiểu đại đạo, tất cả tâm thần đều đặt trên võ pháp, trở thành một trong Thái Thượng thập tiên có võ pháp tối cường, hạng người cận chiến là vô địch, còn trước khi phá không thành tiên, gã cũng như tiền bối, để lại tâm đắc tinh túy một đời tu hành của mình cho hậu nhân, tâm đắc này chính là tinh yếu của một thân võ pháp của gã... Thái Thượng Phá Trận kinh...
Vì lúc còn là người phàm, gã có thể phá trận địa của địch, trong thiên quân vạn mã lấy được thủ cấp của tướng địch...
Lúc làm người tu hành, gã có thể dời núi lấp biển, vượt cấp giết địch như chém dưa thái rau...
Sau khi thành tiên, gã có thể hủy thiên diệt địa, giơ tay nhấc chân sẽ làm tinh vẫn nguyệt trụy...
Ngũ tiên Thái Thượng Phá Trận Tử, võ pháp cận đạo thân thể vô địch, một đời tâm đắc, là vì Thái Thượng Phá Trận kinh!
Chợt nhận được Thái Thượng Phá Trận kinh, cả người Phương Hành cũng ngây ra, đắm chìm trong sự bất ngờ nghĩ vì pháp tắc võ đạo trong đầu mình, từng thức võ pháp, từng câu tâm đắc, từng kinh nghiệm đều tan ra trong đầu hắn, chìm vào kỳ kinh bát mạch...
Thái Thượng Phá Trận kinh... dời núi lấp biển, kinh thiên động địa, trong nghìn vạn tiên ta là vô địch!
Những câu kinh văn tràn vào trong đầu. Trong lúc nhất thời chất đầy suy nghĩ của Phương Hành làm cho cả người hắn có chút hỗn loạn
Theo bản năng, hắn liền ngồi xuống, đầu chỉ cảm thấy xoay chuyển quá chậm, bị từng luồng kinh văn thâm ý tràn ngập.
Hắn cần yên lặng để tiêu hóa từng chữ kinh nghĩa đang tràn ngập trong đầu mình.
- Tiểu tử, ngươi đang làm gì đấy?
Bên cạnh, lão toan nho dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Phương Hành, ánh mắt phức tạp mang theo chút cấp bách, vội vã hỏi. Ngay cả ông ta cũng không nhìn ra dị trạng gì, chỉ thấy Phương Hành động một ngón tay lên đầu lâu, sau đó cả người liền đình trệ mấy hơi, rồi dáng vẻ liền như uống say mèm, đến cuối cùng thậm chí còn đặt mông ngồi trên mặt đất, ngẩn người ra.
- Có chút váng đầu...
Phương Hành trả lời, sau đó cúi đầu xuống, cười gượng hỏi lão toan nho:
- Mấy thứ này thực sự là có được từ Ma Uyên Huyền Vực sao?
Lão toan nho nói:
- Đúng vậy, chết không ít người đấy!
Phương Hành gượng cười:
- Trước đó kiểm tra không có vấn đề gì sao?
Lão toan nho lắc đầu:
- Không có, hoàn toàn không có, nếu không... cũng không thể đặt hết ở đây được...
- Aiz...
Phương Hành thở dài, móc hồ lô rượu trong túi trữ vật ra rót uống hai hơi, lại dùng sức lắc đầu.
Số lượng lớn kinh văn dũng mãnh ào vào đầu, dưới tình huống đột ngột như vậy, lấy tu vi hiện nay của hắn cũng có phần không chịu nổi.
- Chẳng nhẽ thật sự có tiên duyên...
Lão toan nho khựng mắt nhìn Phương Hành đang hỗn loạn, đáy mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị.
Chậm rãi nâng một tay lên, dường như đang do dự có nên đè vào trán của Phương Hành không.
- Ầm!
Cũng đúng vào lúc này bỗng nhiên có một tiếng vang kinh thiên động địa truyền tới, tiếng này cực lớn giống như một cơn địa chấn, dị biến này làm lão toan nho khẽ run lên. Cất bước một cái liền đi ra ngoài bốn, năm trượng, đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt lẫm liệt nhìn thẳng về phía nội thành. Một bước này tùy ý bước ra lại giống như thần thông Súc Địa Thành Thốn, trong một bước đơn giản lại ẩn chứa sự huyền diệu vô thượng.
Cũng làm Phương Hành đột nhiên thấy cả kinh tỉnh lại từ trong sự ngơ ngác, sợ hãi, giống như bị một chậu nước lạnh dội vào đầu, sợ tới toát mồ hôi lạnh cả người, nhưng trong nháy mắt cũng đã thanh tỉnh lại từ trong trạng thái tiếp nhận nho gia kinh điển truyền đạt sự huyền diệu, thần trí bắt đầu phục hồi như cũ, sau khi ngẩn người liền vội vàng nhảy nhanh tới bên cửa sổ, cảm ứng lực vận dụng tới tối cường, ánh mắt nghiêm túc nhìn ra bên ngoài...
Nhìn như thế lại không nhịn được mà phát lạnh trong lòng, thình lình nhìn thấy hướng thành trung tâm có thân ảnh đang tung bay như bướm, nhanh chóng vọt về phía các phía trong thành, đồng thời có vô số thần thức tung hoành ngang dọc giống như đao kiếm, chia nhỏ nội thành chư vực thành từng khúc...
- Bị người ta phát hiện rồi sao?
Hắn lấy làm kinh hãi, dáng vẻ vắt chân lên cổ nghĩ cách trốn đi.
Chỉ có điều hắn nhanh chóng phản ứng lại, không phải là mình bị người ta phát hiện mà là trong nội thành có chuyện khác xuất hiện, những thần niệm kia đuổi tới từ nội thành giống như người cá, nhanh chóng dò xét mỗi một vị trí khả nghi, dáng vẻ đó là có người trốn thoát từ trong thành trung tâm, sau đó bị nhóm đại tu này tra xét, chỗ mình là vị trí của Vạn Bảo lâu, chỉ là vừa hay ở trong số đó mà thôi.
- Vậy cũng không thể ở lại được nữa...
Trong lòng Phương Hành cảnh giác, cực nhanh nhảy xuống khỏi cửa sổ nhét đầu lâu kia vào trong bao tải, sau đó nhanh chóng muốn đi, nhưng lúc quay người thấy được lão toan nho kia đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ trầm ngâm không nói lời nào...
- Lão đầu, ta phải đi rồi, ngươi có muốn đi cùng ta không?
Phương Hành có chút không đành lòng, lên tiếng đề nghị lão nhân.
Lão nho kinh ngạc quay người lại, có chút bất ngờ nói:
- Ngươi... Muốn dẫn ta đi?
Phương Hành liếc mắt nói:
- Không phải ông nói bị nhốt ở nơi này biết bao năm, muốn đi cũng không được đó à? Nhìn dáng vẻ ông không quá đáng ghét, tiểu gia ta sẽ giúp ông chuyện này, dẫn ông rời khỏi đây, thế nào? Cấm chế của Vạn Bảo lâu này không ngăn được ta...
Lão toan nho nghe xong những lời này thì vẻ mặt khá phong phú, dường như có hơi cảm thấy ngoài ý muốn nhưng cũng có chút cảm khái. Ông ta nhìn túi trữ vật của Phương Hành một cái, cũng bỏ suy nghĩ muốn lấy cái đầu lâu kia về, chỉ cười nhạt nói:
- Ha ha, tâm ý của tiểu hữu ta ghi nhận trong lòng, chỉ có điều vẫn thôi đi, lão nhân ta ở đây dạo chơi đã quá lâu rồi, người ở bên ngoài quen biết với ta đã không còn nhiều nữa...
Nói tới đây lại gượng cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Hơn nữa nếu ta đi, Bạch Ngọc kinh này khả năng sẽ bị rối loạn!
- Bắt nạt một lão già thì coi là bản lĩnh gì?
Phương Hành không kịp nghĩ kĩ, còn tưởng rằng lão nhân này nói là Bạch Ngọc kinh sẽ không dễ thả ông ta rời đi, dù sao ông ta sao kinh văn bí quyết cho Bạch Ngọc kinh, trong đầu quả thực là chứa rất nhiều bí mật không thể nói ra ngoài... Trên thực tế, đáy lòng của hắn muốn dẫn lão nhân này đi cũng có chút để ý tới những kinh văn đó... đương nhiên dưới tình thế cấp bách cũng không kịp nói tỉ mỉ, chỉ nhíu chân mày nói:
- Ta cũng không sợ đám tôn tử trong Bạch Ngọc kinh này, ta sẽ lập tức kiến sơn lập trại, ông tới trông đại môn cho ta, đảm bảo ông sẽ được ăn nhậu xả láng...
- Ôi chao...
Nghe được câu nói “đám tôn tử của Bạch Ngọc kinh”, vẻ mặt của lão toan nho như biệt khuất gì đó, chỉ có điều nghe câu sau lại hơi cảm khái, cười gượng một tiếng chắp tay nói với Phương Hành:
- Tiểu hữu, ta cám ơn ngươi trước nhé, việc trông đại môn đó ngươi cứ giữ cho ta, ngày nào đó Bạch Ngọc kinh có thể thả ta đi, ta sẽ tới chỗ ngươi để ăn uống xả láng...
- Tóm lại ngươi vẫn không chịu đi, ta lười quản ngươi nữa rồi!
Phương Hành bộp một tiếng, khiêng bao tải muốn chuồn.
- Chờ đã...
Lão toan nho đột nhiên mở miệng nhìn Phương Hành, Phương Hành cũng quay đầu lại, nghi hoặc nhìn ông ta...
- Cái đó...
Ngón tay của lão nho chỉ vào bao tải sau lưng Phương Hành, tựa như muốn hỏi hắn chuyện đầu lâu, nhưng sau khi hơi ngẩn ra thì lại chợt cười, đưa ngón tay chỉ vào hồ lô rượu trong tay Phương Hành, cười nói:
- ... Tiểu hữu à, hồ lô rượu này để lại cho ta được không? Ha ha, nói ra lại sợ ngươi chê cười, từ lúc vào đây, bao nhiêu năm rồi ta chưa được nếm hương vị đó nữa...
- Xời, chút chuyện bao lớn đâu!
Phương Hành thật phóng khoáng, bởi vì hồ lô rượu này không phải bảo bối gì, chỉ là lúc nhàn nhã du ngoạn hồng trần thuận tay hái hồ lô trong một nhà nông, không đáng tiền gì, thuận tay ném cho lão toan nho, cười to một tiếng, kêu:
- Lão thư sinh nhà ông cũng không đáng ghét, lời mời tới ăn uống xả láng ta lưu lại cho ông, đây xem như là cửa sống ta để lại cho ông, chỉ cần ông đừng chết già trên cái lầu này là được rồi...
- Ha ha, vậy thì...
Lão toan nho nhận lấy hồ lô rượu, mở miệng cười.
- Rầm rầm rầm...
Nhưng cũng vào lúc này liền nghe được ba tiếng nổ kinh thiên động địa, thần niệm của Phương Hành vừa chuyển liền phát giác ở bên ngoài, trong nội thành có ba luồng khói đen, khí tức đáng sợ đang tàn sát bừa bãi trong không trung, đánh vào một chỗ trận pháp lớn của một phía nội thành, chỉ chấn động làm linh quang bên ngoài pháp trận không ngừng rung lên, chỉ có điều không bị phá vỡ, nội thành đã hoàn toàn đại loạn...
-Vèo vèo...
Ba luồng khói đen này còn chưa hạ xuống, trên không trung lại có hai luồng khí tức đáng sợ bay vào trong nội thành, lần nữa đánh lên trận pháp, tuy là uy lực không đủ để hoàn toàn đánh vỡ pháp trận nhưng thế công này cũng cực kỳ dọa người. Trong nội thành lập tức có ba tu sĩ với khí tức mạnh mẽ bay lên giữa không trung, tay áo mở ra, chắn hết khí tức đáng sợ lúc trước bên ngoài...
- Lỗ mũi trâu đáng chết, đuổi theo ta đây này...
Cách đó không xa, phía trên nóc nhà có một tiểu hòa thượng áo bào trắng nhảy ra ngoài, trên mặt bịt một tấm vải rách, gương nanh múa vuốt với hai lão tu sĩ ở giữa không trung, rồi ra sức ném hai viên lôi hoàn tới, sau đó dáng vẻ vắt chân lên cổ chạy ra bên ngoài thành.
- Mẹ kiếp, là con lừa ngốc Thần Tú, hắn tưởng ta bị phát hiện đây mà...
Phương Hành hận thầm mắng trong lòng, bây giờ đã rõ trong thành xảy ra chuyện gì, cho nên khi toàn thành cảnh giới, tiểu hòa thượng Thần Tú đoán chừng là cho là mình bị phát hiện, nghĩa khí không tiếc nhảy ra ngoài hấp dẫn lực chú ý của chư tu sĩ Nguyên Anh ở trong thành, giúp mình rời ánh mắt chú ý đi. Lần hiểu lầm này làm hắn không biết nên nói gì, cũng làm hắn có chút cảm động, thật bội phục hòa thượng này có lá gan thật không nhỏ...
Chuyện này cấp bách, hắn không có thời gian lải nhải với lão toan nho nữa, hú lên một tiếng quái dị liền nâng bao tải lên, vèo một tiếng đã ẩn xuống dưới Vạn Bảo lâu, thân hình như cá bơi xuống chín tầng lầu, vọt ra ngoài cửa, chuẩn bị chuồn mất, chỉ để lại một mình lão toan nho trong tay cầm một cái hồ lô rượu, lại nhìn giá sách trống rỗng, lắc đầu gượng cười...
- Vụ buôn bán này thật là thua thiệt...