Chương 779: Gian tế Ma Uyên
- Gian tế Ma Uyên lẻn vào Bạch Ngọc kinh tác loạn, đệ tử trong nội thành lập tức mặc giáp chém giết ma chủng!
Trong nháy mắt Bạch Ngọc kinh đã đại loạn, có giọng nói già nua hét lớn, động viên tất cả đệ tử trong Bạch Ngọc kinh, từng phân thân đánh về phía nội thành, từng luồng thần thức như mạng nhện phủ xuống, còn có cả đại trận hộ thành vận chuyển, uy áp giáng long khiến người ta run như cầy sấy, Bạch Ngọc kinh to như vậy, có thể nói trong chốc lát đã trở nên đầy phong ba, có thể thấy được trong thành tự loạn, rốt cục đã nghiêm trọng tới mức nào rồi...
- Mẹ kiếp, con lừa ngốc kia đừng có bị người ta bắt, ta phải giúp hắn một tay thôi...
Mà vào lúc này, Phương Hành cũng đã chạy tới từ trong Vạn Bảo lâu, nhìn loạn tượng lần này không nhịn được lo lắng thay gã, trong lòng hung ác, liền vừa trốn vừa ném lôi hoàn, viêm phù... vào trong các tòa nhà, trong chốc lát hỏa hoạn ngập trời...
Đến lúc này, trong Bạch Ngọc kinh càng nát bét, không biết có bao nhiêu giọng nói quát lên.
- Rốt cuộc có bao nhiêu gian tế Ma Uyên đã lẻn vào Bạch Ngọc kinh?
- Huy động toàn thành, lập tức lùng bắt gian tế!
- Mở đại trận ra, một con ruồi cũng không thể thả ra ngoài...
Nghe giọng nói liền làm mấy vị lão tu sĩ thượng thừa Nguyên Anh trong thành cũng cảm thấy áp lực gấp bội, nội thành là vị trí trung tâm quan trọng nhất, vừa rồi không biết có chuyện gì xảy ra làm cho mấy vị lão tu sĩ đầu mối của đại trận trấn thủ hoang mang không ngừng, liền có một tiểu hòa thượng mặc áo trắng, che mặt nhảy ra ngoài cầm lôi hoàn ném tới, tất nhiên là đồng bọn của người tới từ Ma Uyên, ngay lập tức điều khiển người tới bắt gã lại...
Ai mà có thể ngờ, bên này còn chưa bắt được tiểu hòa thượng che mặt, bên trong thành các lại nổi lên hỏa hoạn.
Nhưng ngay lúc này, mấy vị Nguyên Anh ở lại trong Bạch Ngọc kinh trấn thủ đều là cao thủ đủ sức một mình gánh vác một phương nhưng vào lúc này lại nhất thời có cảm giác lấy trứng chọi đá, nhao nhao thi triển thần thông Phân Thần Hóa Niệm, chân thân không dám tùy tiện rời nơi trấn giữ nội thành, phân từng luồng thần tức nhanh chóng bay tới năm thành trong Bạch Ngọc kinh, tọa trấn một phương chặn giết người tới từ Ma Uyên...
Lại nói, sau khi Phương Hành tạo ra một trận hỏa hoạn liền giúp Thần Tú dời đi một lực chú ý rồi như một làn khói chạy về phía tây thành, muốn trốn mỗi nơi trong thành một chút, lúc này toàn thành đang giới nghiêm, hắn cũng không dám lược không, quanh thân bao phủ một hàng khói xanh bay vút trong hẻm nhỏ sơn âm cách xa cung điện. Lấy tu vi hiện tại của hắn, chuyện này vốn có thể như quỷ ảnh. Khó ai có thể phát giác ra.
Chân không ngừng một khắc nào, đi tới bên cạnh một cái tiên hồ mênh mông cạnh thành, bờ kia của hồ chính là tường thành liên miên đồ sộ, chỉ cần nghĩ cách ra khỏi thành thì sẽ như biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay. Trốn đến nơi này đã xem như là thành công được một nửa rồi, trong lòng Phương Hành cũng nhẹ thở phào. Tạm nghỉ trên một phiến đá lớn rồi bắt đầu suy nghĩ nên ẩn thân một thời gian hay là trực tiếp xông ra khỏi thành.
Nhưng ngay lúc này, một hơi còn chưa kịp thở xong liền nghe thấy trên trời cao có một luồng uy thế đáng sợ ép xuống, có người lạnh giọng hét lớn:
- Tiểu hữu tới từ Ma Uyên, ngươi ẩn thân lâu vậy trong Bạch Ngọc kinh, nếu đã bị lộ, sao không ở lại lâu thêm mấy ngày?
Ùng ùng!
Sau một tiếng gầm lên này, từng tia thần quang đáng sợ đã giáng từ trên trời xuống.
Phương Hành hoảng sợ tới mức dựng hết tóc gáy lên. Ném bao tải xuống muốn xông lên liều mạng, nhưng chợt ngẩn ra, phát hiện trong chư thần quang rơi từ trên trời xuống lại không phải nhằm vào mình mà tất cả đều đánh về phía hồ nước. Cũng đúng lúc này, trong tiên hồ mênh mông rộng lớn, đột nhiên hồ nước cuộn lên xông thẳng lên trời, mắt thấy ngân hà đảo lưu, uy thế cực kỳ khủng bố, trong hồ nước cực kỳ hỗn loạn thình lình có một con quái ngư khom người lõm lưng phun một tia ngân kiếm về phía không trung.
- Đã bị bản tọa phát hiện ra tung tích còn muốn tác loạn hay sao?
Lão giả trên không tủng râu bạc tóc trắng, người mặc đại hồng bào, trong tiếng quát lại, tay áo vung lên rồi có một cái xích sắt bay ra từ trong tay áo, đánh về phía đầu của quái ngư, một phát đánh rớt ngân quang phun ra từ trong miệng quái ngư, thế đi không ngừng lại gõ thẳng xuống đầu quái ngư. Nhìn thế rơi này là muốn đánh quái ngư thành cá viên cũng không có vấn đề...
- Lăng Hư lâu chủ, chỉ bằng một phân thân của ngươi lại dám phát ngôn bừa bãi muốn bắt ta ư?
Cũng ngay lúc này đột nhiên ở dưới đáy hồ lần nữa có một tia ô quang bay ra, lại là một đao ảnh hung hăng đập hư ảnh xích sắt sắp rơi xuống, khó khăn lắm mới cứu được quái ngư, sau đó đao ảnh làm đáy hồ nổi lên một nữ tử cầm song đao, sắc mặt trắng bệch giống như đã bị thương, chỉ là ánh mắt lại cực kỳ thờ ơ ẩn chứa sát khí nhìn về phía lão tu hồng bào trên không trung.
- Ha ha, ngươi muốn dẫn chân thân của ta tới còn chưa đủ tư cách, một phân thân đủ để bắt ngươi rồi!
Lão tu hồng bào cười lạnh một tiếng, vung thước vỗ tiếp:
- Ở lại đây đi!
Ùng ùng!
Xích sắt hạ xuống văng lên sóng nước vạn trượng, dưới ánh mắt trời lóe lên ngân tuyết như châu ngọc vỡ nát.
- Nguyên Anh ta cũng có thể chém, huống chi là một phân thân của ngươi?
Nữ tử cầm song đao cũng quát lạnh, cầm song đao trong tay, nhìn như chậm lại cực kỳ nhanh vẽ một vòng tròn giao thoa với tia chém mà lão tu hồng bào chém tới.
Một trận đấu pháp bất ngờ diễn ra trên hồ lớn, Kim Đan đại thừa ác chiến với phân thân Nguyên Anh, trong chốc lát khó phân thắng bại.
Ngay lúc này, Phương Hành đang núp bên hồ cũng đã ngây người nhìn về phía nữ tử cầm song đao trong không trung, con mắt trợn tròn.
- Người Ma Uyên?
Hắn khó tin nhìn nữ tử này, xoa mắt tới mấy lần.
Thế nhưng không sai, chính là nàng... đại biểu tỷ mới đồng hành với mình cùng Thần Tú hồi lâu, mới mấy ngày trước mới chia tay!
Sao nàng lại thành người của Ma Uyên rồi?
- Tiểu bối, ngươi mượn cơ hội Ma Uyên bạo loạn dẫn Thánh Nhân trấn giữ trong Bạch Ngọc kinh đi rồi lẻn vào đại trận tiếp dẫn để lại đóa ma hoa kia, rốt cuộc là có ý gì? Mau mau khai thật rồi trở về cùng lão phu, loại bỏ ma hoa đi, bằng không lão phu sẽ trấn áp ngươi rồi đánh ra thần hồn, cũng có thể hỏi ra được chân tướng...
Lão tu hồng bào trên không trung tức tối lớn giọng hét, tuy chỉ là một phân thân, nhưng thần thông Nguyên Anh sao có thể bình thường được, so với pháp tướng thông thường còn mạnh hơn, pháp lực toàn thân như vô biên không tận, cực kỳ hùng hồn trấn áp đại biểu tỷ ở thế hạ phong.
- Ha ha, một khi đã trồng Thần Đồ hoa xuống, một hơi sẽ mọc rễ, sinh trưởng trong một chén trà nhỏ, một nén hương sẽ nở hoa, bây giờ Thánh Nhân của Bạch Ngọc kinh các người không ở đây, các người muốn chém hoa này chỉ có thời gian một nén hương, ngươi có chắc trong thời gian một nén hương này có thể bắt được ta không?
Lúc này đại biểu tỷ cũng liều mạng chống cự nội thương, khóe môi đã có máu tươi rỉ ra rồi.
- Nghiệp chướng, biết ngay là Ma Uyên các người rắp tâm hại người mà!
Đại tu hồng bào tức giọng hét lớn, xuất thủ nhanh hơn, chỉ có điều dù sao cũng chỉ là một phân thân, so với chân thân thì thực lực yếu hơn không ít, trong nửa khắc thật sự không có cách nào bắt được cô gái này nhanh hơn được, chân thân lại không dám cách xa đại trận tiếp dẫn đang tọa trấn, dưới tình thế cấp bách đã không nhịn được mà hét lớn:
- Vong Tình lâu chủ, Thính Tuyết lâu chủ, Hắc Ngục lâu chủ... chính chủ ở đây, đừng quan tâm tới tên hòa thượng áo trắng kia nữa, cũng đừng để ý tới việc trong thành bị cháy, bây giờ tình thế khẩn cấp, nhanh chóng tới đây giúp ta trấn áp yêu nữ Ma Uyên này...
- Không biết xấu hổ, tu vi cao như vậy, lại vẫn phải gọi giúp đỡ...
Đại biểu tỷ nghe xong, vừa vội vừa tức, song đao cuồn cuộn vẽ lên hai đường dài, xé rách không trung.
- Tiểu bối, rơi vào tay ta, nhất định sẽ làm ngươi sống không bằng chết..
Đại tu mặc hồng bào càng không khách khí nữa, toàn lực thi triển tu vi, liên tục không ngừng trấn áp nữ tử này.
Mà ở phía xa trên các thành đã mơ hồ có lưu vân tụ lại, rõ ràng là phân thân của mấy vị lâu chủ khác hoặc là đang đuổi giết tiểu hòa thượng Thần Tú làm người ta chán ghét, hoặc là vội vã kiểm tra chuyện Vạn Bảo lâu bị cháy đang chạy tới. Bây giờ tình thế nguy cấp, ngay cả bọn họ cũng không sử dụng Phân Tâm Hóa Thần thuật để cử pháp tướng tới mà trực tiếp dùng phân thân tới đây, sức mạnh phát huy ra có thể mạnh hơn một chút.
- Ta là tộc nhân của Bắc Minh, thề sống chết sẽ không rơi vào tay các ngươi!
Đại biểu tỷ hiển nhiên chạy không thoát, lại cắn răng một cái, hai tay nâng ở trước ngực, bóp một cái pháp ấn kỳ quái. Sau khi pháp ấn này xuất hiện, ở vị trí ngực của nàng không ngờ lại có thể thấy cấm chế mắt thường nhìn thấy được hiển hóa ra, cùng lúc đó, con quái ngư kia đã nhảy ra khỏi nước chủ động bay đến trước mặt nàng, trong ánh mắt chứa sự bi thương, nhẹ nhàng ngoắc cái đuôi...
- Ngư nhi xấu, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, ngươi trước đi...
Đại biểu tỷ cắn môi, nhẹ nhàng ấn pháp ấn vào trán của quái ngư...
- Graooo
Nói cũng kỳ quái, sau động tác này của nàng, phong ấn trong ngực của nàng lại ẩn nhiên có một luồng ma ý đáng sợ phóng ra ngoài...
- Ma chủng?
Đại tu mặc hồng bào thấy cảnh ấy thì trong giây lát kịp lui lại, sắc mặt kinh hoàng.
- Là tiên thai...
Đại biểu tỷ cắn răng xoay người tiếp tục ấn pháp ấn vào giữa trán của quái ngư...
Lão giả mặc hồng bào hét lớn:
- Ngươi điên rồi phải không? Ma chủng chưa thành, ngươi lại phóng nó ra ngoài, bản thân ngươi chắc chắn sẽ phải chết!
Đại biểu tỷ nhìn ông ta một cái, thấp giọng nói:
- Ta đúng là đang giết chính mình đấy!
Lão giả mặc hồng bào chau mày, đối mặt với cảnh tượng quỷ dị này dĩ nhiên cũng làm ông ta với tu vi bậc này không dám tiến lên ngăn cản.
Hiển nhiên cục diện gấp gáp, sẽ thay đổi tới mức không thể thu dọn được, Phương Hành không tiếp tục nhìn được nữa, mặc dù bây giờ cục diện phát triển làm trong lòng hắn cũng đầy bụng băn khoăn, nhưng dù sao đã quen biết đại biểu tỷ lâu vậy rồi, không làm nổi việc trừng mắt nhìn nàng đi chịu chết. Chỉ có thể cắn răng một cái, lặng yên không một tiếng động phi thăng, thuận tay sờ một cái, móc Phong Thiện tiểu đỉnh trong túi trữ vật ra, vòng nửa vòng trong không trung sau đó hung hăng đập vào cái ót của lão tu mặc hồng bào:
- Tới địa ngục cho ta...
- Bùm bụp...
Phong Thiện tiểu đỉnh này chính là do Phong Thiện đại đỉnh biến thành, vô cùng nặng, lần này đập xuống làm phân thân của Nguyên Anh lão tu sửng sốt, thân thể không ngừng run lên, trong một lát mới quay đầu lại kinh ngạc, cổ quái nhìn Phương Hành...
- Ồ? Sao đập xong lại không bất tỉnh nhỉ?
Phương Hành có chút buồn bực, nghĩ thầm mình vẫn không được chuyên nghiệp như Thần Tú, đã sử dụng không ít tinh thần, đập cũng trúng chỗ rồi, nhìn ra được lão đầu kia cũng bị mình đập cho sửng sốt nhưng lại không giống Thần Tú làm người ta chưa kịp nói gì đã ngã...
Chỉ có điều cũng không sao cả, một cái không được thì hai cái!
- Lại tới địa ngục đi!
Phương Hành quyết tâm, vung đỉnh tới, đập về phía đầu của Nguyên Anh mặc hồng bào này cái nữa.
Keng một tiếng, lão tu mặc hồng bào như khúc gỗ...