Chương 781: Thánh Nhân hiện, Ngọc Kinh loạn
- Chuyện này nói như thật vậy!
Nghe xong đại biểu tỷ nói, trong chốc lát Phương Hành lại không biết nói gì, nhìn nét mặt của nàng biết là nàng nói hết sức nghiêm túc, không lừa dối... có thể thấy được lần này đã nói sự thực về huyết mạch, chỉ là vừa nghĩ tới ngọc phù cùng quan hệ của mình, lại liên tưởng đến trước đây thập nhất thúc đưa ngọc phù cho mình, trong lòng hắn lại mơ hồ dâng lên một cảm giác nghi ngờ, có lẽ là trời sinh tính đa nghi, từ đáy lòng hắn đã cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, chỉ là trong lúc nhất thời không biết chỗ kỳ quặc là gì mà thôi.
- Đi với ta đi! Đến Tịnh Thổ rồi, đại khái ngươi sẽ không hoài nghi thân thế của mình nữa!
Đại biểu tỷ thấy Phương Hành mang dáng vẻ trầm tư, còn tưởng rằng trong lòng hắn đã tin, chỉ là trong chốc lát khó có thể tiếp thu được nên liền khe khẽ thở dài, mềm giọng, nhẹ nhàng nói với Phương Hành:
- Chuyện liên quan đến đại sự huyết mạch, dù sao ngươi cũng nên đi xem một lần, hơn nữa đến Tịnh Thổ rồi, ngươi sao còn cần phải buồn bực không có pháp môn kinh điển để tu hành nữa? Lão tổ tông sẽ đích thân chỉ điểm cho ngươi, trong nhà cũng sẽ không tiếc tài nguyên cho ngươi, trước đây trong Quy Khư từng nghe nói tới Thái Thượng cửu kinh, trước đây hai cỗ Huyền Quan đã rơi vào Tịnh Thổ, hai bộ kinh văn hẳn là cũng để trong đó, chỉ cần bẩm báo với lão tổ tông, ông ấy nhất định sẽ hạ lệnh giúp ngươi tìm, chẳng phải sẽ tốt hơn so với việc ngươi cướp cướp bóc bóc ở quanh đây sao?
- Không đi!
Chân mày Phương Hành nhíu chặt lại, sau một hồi lâu, mới hơi phiền não vung đầu, kêu lên:
- Chỉ bằng vào một cái hình bóng ba đầu sáu tay liền muốn bắt cóc ta, ngươi thật là mơ mộng hão huyền, tiểu gia ta còn chưa hẳn tin đâu!
- Ah?
Đại biểu tỷ bất đắc dĩ cười, than thở:
- Bất luận ngươi tin hay không, huyết mạch cũng đã sớm định rồi.
- Cái gì mà đã định trước hay không định gì chứ, ta không tin!
Phương Hành cắt lời nàng dường như vô cùng cáu kỉnh không chịu nổi nữa, lười tiếp tục nói, chỉ vào phía nam nói:
- Ngươi đi nhanh lên đi, con lừa ngốc Thần Tú còn chưa biết có chạy thoát được chưa, ta còn phải đi tìm hắn nữa, tốt nhất ngươi quay lại Tịnh Thổ của ngươi đi. Tiểu gia ta còn rất nhiều việc, cứu cái mạng nhỏ của ngươi cũng coi như phần nào được rồi, chúng ta chia tay ở đây thôi, cứ vậy đi, không tiễn, đi thong thả!
Vừa nói hắn vừa lui lại, dáng vẻ cực kỳ phiền não, giống như hoàn toàn chán ghét vấn đề này, thuận miệng lấy tiểu hòa thượng làm bia đỡ đạn chuẩn bị chuồn đi. Đại biểu tỷ nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nhưng chỉ nhẹ giọng cười, nói:
- Hà tất ngươi phải trốn, tiểu hòa thượng Thần Tú rất nghĩa khí, vừa rồi nhìn thấy ta bị duổi giết liền thay ta kéo một bộ phận lực chú ý trong Bạch Ngọc kinh đi, ta cũng rất cảm ơn hắn, chỉ có điều ngươi yên tâm, hắn không sao cả. Dù sao Bạch Ngọc kinh chuẩn bị sắp không tự lo nổi nữa rồi.
Phương Hành chợt nhớ tới cái gì, khẩn trương hỏi:
- Được rồi, vừa rồi ngươi đã làm chuyện gì ở Bạch Ngọc kinh?
Đại biểu tỷ nhẹ giọng nở nụ cười, nói:
- Bọn họ phòng thủ nghiêm mật như vậy, ta có thể làm cái gì chứ?
Sau đó ánh mắt hơi hơi đông lại, nhìn về phía Bạch Ngọc kinh, nhẹ giọng cười nói:
- Ta chỉ trồng một đóa hoa mà thôi!
Ầm!
Dường như là xác minh câu trả lời của nàng, phương bắc, hướng Bạch Ngọc kinh chợt xuất hiện dị tượng.
Trên bầu trời cao lại dần dần có một nụ hoa sinh trưởng, giống như chống lên trời, so với mây lượn quanh trên bầu trời Bạch Ngọc kinh còn cao hơn, mà ngay lúc này, nụ hoa đang chậm rãi nở rộ, vị trí chính giữa hoa dần dần có một cái hắc động to lớn xuất hiện trên không, dường như, trong quá trình đóa hoa này nở rộ đã mở một lối đi trên không trung!
Hoa sinh trưởng trong Bạch Ngọc kinh, lối đi này cũng nở ra ở vị trí của Bạch Ngọc kinh!
- Đó là đồ chơi gì vậy?
Xa xa quan sát đại quái hoa sinh trưởng mạnh mẽ trong Bạch Ngọc kinh, Phương Hành hoàn toàn ngây người.
- Thần Đồ hoa!
Đại biểu tỷ nhẹ giọng đáp:
- Kỳ hoa có được từ Huyền Quan ngoại vực, một hơi thở mọc rễ, một chén trà nhỏ sinh trưởng, một nén hương nở hoa, lúc hoa nở sẽ không bị cấm kỵ của địa vực ngăn cản, mở ra một con đường thông giữa hai nơi ở trên hư không. Không phải vừa rồi ngươi hỏi ta mới làm gì sao? Ha ha, mấy lão nhân của Thần Châu có ý muốn kéo rơi Huyền Quan, độc chiếm tạo hóa cửu thiên, chỉ tiếc bọn họ nghĩ quá đơn giản rồi, đại sự bậc này, làm sao Ma Uyên ngồi nhìn được? Vốn bọn họ tưởng rằng đã phòng bị đầy đủ, bày trọng binh ở Ma Uyên phòng ngừa tộc nhân ta xâm phạm, cũng chính là vì vậy, bọn họ mới có thể căng thẳng như thế sau khi Hồng Hoang di chủng thoát khốn từ trong Ma Uyên, sợ tộc nhân của Ma Uyên ta sẽ nhân cơ hội tới phạm, chỉ tiếc, bọn họ nghĩ sai rồi, Tịnh Thổ căn bản không có dự định cử tộc nhân xâm phạm, lão tổ tông cũng chỉ là bảo ta lẻn vào Bạch Ngọc kinh, tới nơi gần nội thành để lại mầm mống Thần Đồ hoa mà thôi. Chỉ cần đóa hoa của ngoại vực này nở rộ, Thánh Nhân của Ma Uyên chúng ta cũng liền có thể...
Nàng không cần nói thêm nữa, Phương Hành đã nhìn thấy rồi.
Khi đóa hoa kia tạo ra đường hầm trong hư không, đột nhiên có một kim thân khổng lồ thân cao ba trượng, khí thế hung ác ngập trời, cưỡi một con rắn mối đầu có hai sừng, cao khoảng mười trượng, phía sau mọc ra một đôi cánh thịt vĩ đại chậm rãi bay ra từ trong đường hầm hư không. Trong thời điểm y xuất hiện, lấy Bạch Ngọc kinh làm trung tâm, trên không dường như đang ngưng kết lại thành từng mảnh từng mảnh, thời gian đọng lại ở giây phút này.
Khí cơ như ngưng tụ lại thành thực chất, như một cơn gió lốc tập kích xung quanh, từng tầng sát khí như cuồng phong thổi tới làm chư đệ tử đạo thống đang tác chiến với Hồng Hoang di chủng ở bên Bạch Ngọc kinh đều dừng tay, ánh mắt hoặc sợ hãi hoặc kinh hoảng nhìn về phía người khổng lồ kim thân ở phía xa, còn đám Hồng Hoang di chủng đang chém giết cùng bọn họ thì lúc này cũng dừng lại, phủ phục về phía Bạch Ngọc kinh, hành lễ.
Chúng nó đang hành lễ với con rắn mối to lớn kia, bởi vì đó đương nhiên là vương tộc trong Hồng Hoang di chủng.
Tiêu chuẩn vương tộc, một đôi sừng dữ tợn, chính là vương miện của Hồng Hoang di chủng.
Chỉ có di chủng hoàn toàn chín muồi, lại đánh bại tất cả người cạnh tranh, thành công leo lên vị trí vương giả mới có thể mọc ra được.
Loại sinh linh này, từng một lần tranh đoạt vương vị với Long tộc, chẳng qua là ngược suy nghĩ với Long tộc. Long tộc chú ý dung hợp quán thông, thay đổi theo khí cơ trong thiên địa. Loại sinh linh này lại chú ý tới chuyện duy trì ưu thế của bản thân, vĩnh hằng bất biến, thậm chí khi bại bởi tiên thánh của Nhân tộc, sau khi phải chạy tới Ma Uyên vẫn còn muốn trùng kiến sự huy hoàng của Hồng Hoang, lần nữa nô dịch hàng vạn hàng nghìn sinh linh, cũng chính vì vậy, chúng nó luôn luôn bị coi là thứ chí tà của thiên địa. Nó là như thế, nên sinh linh này vẫn đoạt đi một nửa số mệnh của chữ “long”, cũng có danh xưng là Long tộc.
Dưới tình huống bình thường, có người gọi bọn nó là Hồng Hoang vương tộc, cũng có người gọi chúng là “Dị Chủng Long”.
Cũng bởi vì Ma Uyên vắt ngang ở phương tây nên cũng có người gọi chúng là “Tây Phương Long”.
Một khắc Thần Đồ hoa nở ra chợt có một vị Thánh Nhân Ma Uyên cưỡi một con Tây Phương Long từ trong cánh cửa hư không, tới đây.
Thánh Nhân Thần Châu sau khi thành công xác định muốn thi hành kế hoạch kia đã bố trí không biết bao nhiêu, ngay cả Yêu địa Bắc Câu, thậm chí là bọn Thương Lan Hải Long quân cũng không có cách nào ngăn cản, chọn nên mới lựa chọn Thần Châu, cũng tiện tham gia vào kế hoạch lần này của bọn họ. Nhưng Ma Uyên thì khác, Ma Uyên căn bản không có khả năng lập tức tới Thần Châu. Vì vậy, mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ bị gạt hoàn toàn ra khỏi kế hoạch, bọn họ liền dùng biện pháp càng bí ẩn hơn là phái một vị Thánh Nhân tiếng đông mà đánh tây, nương vào đường hầm hư không mà đánh tới.
- Ha ha ha ha
Thánh Nhân Ma Uyên cưỡi dị chủng long vương, chậm rãi bay ra khỏi đường hầm hư không, lại trực tiếp dừng trên bầu trời Bạch Ngọc kinh, mắt nhìn xuống tòa Bạch Ngọc kinh nguy nga hùng hồn, liên miên vô tận bên dưới, lạnh giọng hét lớn:
- Câu Ly, Thương Ngô các người có dã tâm không nhỏ nhỉ, mưu tính lớn như vậy, không sợ no tới vỡ bụng à? Ha ha, nếu các người không mời lão phu, ta liền tự mình tìm tới!
Y ngửa mặt lên trời cười dài, thanh âm tựa như cự lôi, có thể đánh xơ xác tất cả, cho dù khoảng cách giữa Phương Hành cùng Bạch Ngọc kinh đã mấy ngàn dặm rồi nhưng vẫn bị chấn động tới đau màng nhĩ, thần hồn bất ổn, mà ở bên cạnh y, trên không rung lên một hồi giống như sóng gợn tản ra phía ngoài, có tu sĩ ngự không cách y gần một chút bị sóng gợn đó đánh tới liền như bị một đòn nghiêm trọng, pháp khí và phi kiếm các loại trên người đều bị nổ tung, tu vi mạnh hơn chút thì miệng phun máu tươi, rơi xuống từ không trung, tu vi yếu thì bị nổ tan thành mưa máu.
Uy thế Thánh Nhân, vừa tới liền hiển lộ.
Trong tiếng cười điên dại, y cũng không dông dài nhiều, thuận tay đánh ra một chưởng vỗ thẳng về phía Bạch Ngọc kinh.
Nhìn như là một chưởng tùy ý nhưng lại mang thế phô thiên cái địa, thần uy trời giáng, uy thế khổng lồ bao phủ một khu vực, đánh thẳng về phía nội thành trung tâm nhất của Bạch Ngọc kinh, giống như bầu trời bị vỡ tan, trời giáng thần kiếp, ùng ùng hạ xuống muốn quét sạch tòa thiên thành này.
- Giết giết!
Ở Bạch Ngọc kinh phía dưới, không biết có bao nhiêu cao nhân Nguyên Anh ẩn mình cùng căm phẫn kêu lên, thi triển ra toàn bộ tu vi đánh lên cao, từng cái thần trụ kết hợp với đại trận phòng ngự của Bạch Ngọc kinh, ngăn cản một chưởng trời giáng này.
Ùng ùng!
Đường đường là thần quang do nhóm đại tu Nguyên Anh đánh ra, hơn nữa đại trận phòng ngự của Bạch Ngọc kinh còn có sức mạnh trí cường lại bị chưởng phong của y làm lung lay như sắp đổ. Tuy cuối cùng vẫn miễn cưỡng chống được một chưởng này, đại trận phòng ngự của Bạch Ngọc kinh không bị đánh tan, có thể bảo vệ mặt đất bên dưới đại trận Bạch Ngọc kinh, nhưng bị chưởng phong tứ tán đánh đi từng tầng một. Chỉ thấy cát bay đá chạy, chưởng phong còn chưa hoàn toàn tiêu tan, địa thế của Bạch Ngọc kinh đã cao hơn xung quanh ba trượng, không phải nền Bạch Ngọc kinh được nâng cao mà là khi chưởng phong đánh xuống, bị đại trận chặn rồi tỏa ra xung quanh cuốn đi đất trong chu vi ba trượng, làm Bạch Ngọc kinh cô độc trên mặt đất.
- Dương Ma, ngươi qua đây!
Một giọng nói không chứa bất kỳ cảm tình gì vang lên ở phía nam, trong hư không bất ngờ nhìn thấy hai bóng người tay áo bay bay, quanh người thần quang quanh quẩn khiến người ta căn bản không nhìn rõ hình dáng tướng mạo của bọn họ, chỉ là mơ hồ cảm giác được ở trên người bọn họ ẩn chứa khí tức kinh khủng, từng bước một đạp trên không đi tới, nhìn như không nhanh nhưng trên thực tế một bước vạn dặm, thần uy khó dò. Hai người này đương nhiên là hai vị Thánh Nhân mới vừa rồi ra khỏi Bạch Ngọc kinh, đi tới Ma Uyên kiểm tra đại trận phòng ngự, lúc này đã kịp quay về.
Kim thân Dương Ma thì lớn tiếng rống to hơn, nhìn thấy một chưởng không có tác dụng liền dứt khoát lấy một thanh hắc sắc cự phủ phía sau lưng ra, trong tiếng cười điên dại, giơ cự phủ lên thật cao, sau đó thế như vạn quân lôi đình hạ xuống, giống như muốn bổ Bạch Ngọc kinh thành hai nửa.
- Qua cái rắm, các ngươi không dẫn ta chơi cùng, ta liền chơi hết các ngươi!