Lược Thiên Ký

Chương 786: Một vấn đề bi ai

Chương 786: Một vấn đề bi ai

Tiếp dẫn đại trận thành, nhưng rơi lộn chỗ.
Một màn dị thường này làm mỗi tu sĩ của Thần Châu sợ ngây người, cũng bao gồm cả mấy Thánh Nhân của Thần Châu, quả thực không thể tin vào mắt mình. Tiếp dẫn đại trận quan hệ trọng đại, mỗi một bước đều đã phán đoán vô cùng rõ ràng, tuy bước cuối mở đại trận này hơi có chút hấp tấp nhưng cũng làm trong tình huống có niềm tin cực lớn, sao lại xuất hiện chuyện như thế này?
Vì sao bên Tây Hạ Ngưu Châu cũng có một tòa đại trận?
Vì sao mắt trận phía bắc Thần Châu lại bỗng nhiên mất đi hiệu dụng?
Ba người Câu Ly, Thương Ngô, Vô Sinh gần như cùng lúc nhắm hai mắt lại, tiềm vận thần thức liên hệ hỏi người.
Sau mấy hơi, bọn họ lại đồng thời mở mắt, đã biết được đáp án, cảm thấy cực kỳ kinh sợ.
So sánh với sự kinh sợ của ba vị Thánh Nhân Thần Châu, Thánh Nhân Ma Uyên lại vô cùng đắc ý, cất tiếng cười to:
- Ha ha, ngươi thật sự cho rằng lão phu mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy tới Thần Châu, là vì ngăn cản các ngươi bày tiếp dẫn đại trận này sao? Ha ha, có gì thú vị đâu, đoạt lại tạo hóa do tiếp dẫn đại trận này của các người dẫn xuống, nhìn dáng vẻ này của các ngươi mới là mục đích chủ yếu mà lão phu chạy tới đây!
- Ngươi có thể biết được kế hoạch của chúng ta, ta đây cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao bố trí đại trận này cần vô cùng nhiều tài nguyên, phải vận dụng rất nhiều tài nguyên của thế gia trong Thần Châu, cũng dẫn tới rất nhiều người biết được bí mật này, tiết lộ ra ngoài chỉ là vấn đề thời gian, thậm chí người có tâm thông qua việc ba người chúng ta điều động tài nguyên, đại khái có thể suy tính ra phương vị và đặc tính mà đại trận bọn ta bố trí cũng không thành vấn đề.
Câu Ly Đại Thánh mở miệng, vẻ mặt lại vô cùng nguội lạnh:
- Chỉ là, ngươi làm thế nào có thể thuyết phục được Thương Lan Hải giúp ngươi?
Hai Thánh Nhân khác cũng tỏ ra trang nghiêm nhìn Thánh Nhân của Ma Uyên.
Với rồi bọn họ tiềm vận tinh thần truyền âm với chư thế gia, đã xác thực được ở một chỗ mắt trận phía bắc Thần Châu bị hủy diệt.
Người xuất thủ có quan hệ với Thương Lan Hải.
Còn Long tộc của Thương Lan Hải trước đây vẫn đứng cùng một chiến tuyến với chư đạo thống của Thần Châu, thậm chí mấy năm trước sau khi Thánh Nhân mở miệng đề nghị bên đó cung cấp một lượng lớn tài nguyên quý, đã có địa vị nhất định trong lòng Thánh Nhân và mấy đại tông môn của Thần Châu, nhưng chẳng ai ngờ tới, bước cuối cùng này cũng là do Thương Lan Hải bỗng nhiên làm ra hành động nhường đó làm kế hoạch này mất khống chế.
Nghe được lời của bọn họ, Dương Ma lại cười tới càng vui vẻ hơn, thấp giọng cười nói:
- Nếu như ta cho các ngươi biết, không phải là do ta thuyết phục bọn họ mà là con trùng tử dã tâm bừng bừng kia thuyết phục ta thì sao? Có thể làm miệng các ngươi há ra lớn hơn chút không?
Ba vị Thánh Nhân liếc nhau một cái. Sắc mặt có vẻ càng khó coi hơn.
Thế tuy vô tiên, cửu thánh cận tiên.
Người đã tới cảnh giới như bọn họ lại bị người như vậy trêu đùa, thật sự là một chuyện rất khó tiếp nhận được.
- Không cùng một tộc, chắc chắn có suy nghĩ khác nhau!
Sau một hồi lâu trầm mặc, Câu Ly Đại Thánh lạnh lùng mở miệng nói một câu.
- Cũng là sơ suất của bọn ta, hiện tại Thương Lan Hải cũng đã không đáng tin nữa rồi!
Thương Ngô Đại Thánh khẽ thở dài một tiếng:
- Chẳng qua là ta cũng thật không ngờ, Cửu Đầu Trùng lại có lá gan lớn như vậy!
- Ngươi hứa hẹn cho bọn họ điều kiện gì?
Vô Sinh lão mẫu tức giận hơn một chút, lúc nói, giọng nói có chút lạnh lùng.
- Ba thành!
Dương Ma nói, có chút bất đắc dĩ nhưng cũng có chút đắc ý:
- Không riêng gì ba thành những thứ trên trời đó, còn cả hai cỗ Huyền Quan trước đây rơi xuống nữa, cũng lấy ba thành đồ đó, chỉ có điều nghĩ lại, nếu như lão phu qua đây đàm luận với các ngươi, đại khái một thành cũng không có được! Nhưng nếu hợp tác với hắn, tốt xấu gì cũng có thể có được nhiều hơn chút, ha ha, quan trọng hơn là nếu không phải có cơ hội này, ta sao có thể xem được bộ mặt như mất mẹ ruột kia của các người chứ? Ha ha ha ha, cho nên ta rất thoải mái đồng ý với hắn!
Vài câu đối thoại, chuyện đã sáng tỏ rồi.
Sắc mặt của ba vị Thánh Nhân Thần Châu đã khó coi tới tận cùng.
- Lần này quả thực ngươi đã thắng.
Câu Ly Đại Thánh lạnh giọng mở miệng. Trong giọng nói dần dần có sát khí bay lên:
- Nhưng ngươi suy nghĩ thử xem, còn có mạng rời đi không?
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của ông ta đột nhiên biến mất, trong giây lát cất bước tiến lên, giơ tay lên chính là phong hỏa liên thiên, hung ác hướng xuống Bạch Ngọc kinh, vọt về phía mười vị tu sĩ Độ Kiếp tới từ Ma Uyên. Dưới lửa giận như thế, ông ta vẫn còn duy trì được lý trí, biết Dương Ma không dễ giết, thình lình trước tiên chuẩn bị dọn dẹp sạch những tu sĩ Độ Kiếp tới từ Ma Uyên này, diệt sạch đám đó, Ma Uyên nhất định cũng sẽ đau lòng tới cùng cực.
- Ha ha, lão phu muốn đi, các ngươi ai có thể ngăn được ta?
Dương Ma cất tiếng cười to, đột nhiên vung tay lên, thân hình lướt nhanh về phía sau, còn con Dị Chủng Long Vương kia cũng lĩnh ý, lập tức giương cánh bay về phía y. Y rơi xuống lưng của Dị Chủng Long Vương, ngửa mặt lên trời cười dài, hào khí vạn trượng, vung tay lên, quát:
- Còn như mười con rối này liền cho các người xả giận đó! Ha ha, đã quên nói cho ngươi biết một tiếng, đây là phương pháp luyện thần mà ta có được từ hai cỗ Huyền Quan trước đó, chỉ cần mười thân thể Kim Đan rồi rót vào đó một luồng đạo nguyên của tu sĩ Độ Kiếp là có thể luyện chế ra ma ngẫu lấy giả như thật rồi.
Trong tiếng cười to, y xoay người rời đi, một độn mấy ngàn dặm, tiếng cười không ngừng truyền tới từ trong hư không.
Còn một chưởng kia của Câu Ly Đại Thánh hạ xuống, mới rồi còn trông rất sống động, nhưng thập tổ của Ma Uyên đang ác chiến lại đột nhiên nét mặt đồng loạt nở nụ cười quỷ dị, không nhúc nhích để tùy một chưởng này của ông ta đánh xuống. Sau vài tiếng rầm rầm, mấy người trước nhất đã nổ tung, huyết nhục văng tung tóe, khí cơ quả nhiên đại biến, trong quá trình linh khí tán ra có thể cảm nhận rõ ràng được khí tức Kim Đan bên trong cơ thể của bọn họ.
Sau biến cố này, trên mặt của Câu Ly Đại Thánh cũng không nhịn được mà hiện ra tự tàn khốc điên cuồng, không tiếp tục giết người mà thuận tay vồ một người tới, pháp lực tuôn ra từ trong bàn tay làm kinh mạch nhục thân của người đó bị bứt hết ra ngoài, trong giây lát đã nhìn rõ tất cả bên trong, sắc mặt âm trầm xác nhận là thực. Tất cả chuyện Dương Ma nói lại đều là thật, mười tu sĩ Độ Kiếp này lại đều là ma ngẫu, bởi vì dùng thân thể Kim Đan luyện chế nên trông giống với chân thân, bởi vì cũng có một luồng đạo nguyên bản mạng của bản thân thập tổ Ma Uyên, lúc này bọn họ có thể trong thời gian nhất định vung ra chiến lực xấp xỉ chân thân của bọn họ, hơn nữa thủ pháp luyện chế cao minh mà bọn hắn chưa thấy bao giờ.
Nếu thật sự ngay từ đầu bọn họ để ý hơn, tra xét rõ ràng kỳ thực cũng có thể phát hiện ra chút manh mối, chỉ là tâm cơ của Dương Ma quá sâu, trước là chân thân của mình hiện thân, sau khi đại náo một trận rồi mới gọi bọn họ ra, tình thế lúc đó lại vô cùng khẩn cấp nên bọn họ cũng không hoài nghi mười người này là thật hay giả. Dù sao nếu Ma Uyên muốn phá hủy Bạch Ngọc kinh, phái mười khôi lỗi qua cũng vô dụng thôi.
- Dương Ma. Ngày hôm nay ta muốn lưu ngươi lại đây!
Trong lửa giận vô tận, Câu Ly Đại Thánh chân đạp trên không điên cuồng đuổi theo Dương Ma.
Thương Ngô Đại Thánh cùng Vô Sinh lão mẫu liếc nhau một cái, sau đó cũng lên đường đuổi theo.
Không phải là vì muốn truy sát Dương Ma, thật sự lo là dưới cơn thịnh nộ, Câu Ly Đại Thánh sẽ phải chịu thua thiệt lớn.
- Ối chao ôi, lão nhân kia thoạt nhìn đầu đầy bắp thịt mà không ngờ khi hãm hại người ta cũng nhanh như vậy đó!
Trong sơn cốc, Phương Hành rung đùi gật gù, không ngừng khen ngợi.
Mà ở bên cạnh hắn. Đại biểu tỷ bị hắn dùng Khốn Tiên Tác trói giống như một cái bánh chưng, trên người cũng bị hạ cấm chế, không nói chuyện được, ngoài miệng càng không cho nàng nói nổi, trong miệng đang bị một xấp đầy quả mơ dại lấp đầy, lúc này đại biểu tỷ nhất định đang dùng ánh mắt giết người nhìn Phương Hành, hận không thể làm thịt tên khốn kiếp này trên một vạn lần. Ngay cả nàng cũng không biết mưu đồ chân chính của Dương Thần, mới vừa rồi thật sự muốn xông ra ngoài cùng liều chết xung phong với các tiền bối, kết quả người này không đến cũng không đi! Thừa dịp nàng không chú ý liền đập một đỉnh lên đầu mình.
Hắn cũng không có bản lĩnh giống tiểu hòa thượng. Đập vừa đau nhưng vẫn không té ngất, chỉ có điều tên khốn kiếp này lập tức gieo cấm chế trên người mình, còn lấy Khốn Tiên Tác trói chặt, ép mình cùng hắn xem náo nhiệt.
Chỉ có điều nói tới nói lui, nếu không phải ở đây quan sát còn thật không biết Đại Dương Thần có mưu lược sâu sa như vậy, nếu như vừa rồi mình lỗ mãng xông ra ngoài, không phải là tự nhiên bị liên lụy một cái mạng nhỏ sao? Dù sao Đại Dương Thần mặc dù nói nhẹ nhưng trên thực tế kế sách này phải trả giá rất lớn, đầu tiên là Hồng Hoang di chủng vọt ra từ Ma Uyên, trong quá trình tấn công Bạch Ngọc kinh xác thực đã chết không ít, lại có mười đại ma ngẫu, mỗi bộ đều chứa đạo nguyên của thập tổ, tới cảnh giới như bọn họ đạo nguyên chính là thứ quan trọng nhất.
Thiếu một luồng đạo nguyên, thực lực của bọn họ chắc chắn đều có giảm xuống không thể khôi phục lại được, không biết bao nhiêu năm nữa mới tu lại được.
Đương nhiên, so sánh với kết quả trước mắt, một phần tổn thất này là tuyệt đối đáng giá.
Vừa rồi nếu nàng thật sự xông ra ngoài có khả năng lớn sẽ bị tiêu diệt, trở thành khí tử hi sinh vô ích.
- Đừng có trừng ta nữa, nếu không phải ta bắt ngươi lại, ngươi đã sớm bị người ta làm thịt rồi!
Phương Hành tự tay giải Khốn Tiên Tác trên người đại biểu tỉ, liếc mắt nói:
- Bây giờ không sao rồi, đi nhanh lên đi!
- Ngươi...
Đại biểu tỷ khôi phục lại sự tự do, suy nghĩ đầu tiên chính là muốn đánh nhau, nhưng nhìn thoáng qua trên không xa xa lại bình tĩnh lại, khe khẽ thở dài, nói:
- Không muốn hồ nháo với ngươi nữa, ta đương nhiên là phải lập tức quay lại Tịnh Thổ, nếu tạo hóa đã rơi vào Ma Uyên, sợ là Thần Châu và Tịnh Thổ sẽ lập tức phải tranh đoạt địa thế, ai có thể nắm được địa vực trong Ma Uyên nhiều hơn thì lúc tạo hóa tới liền có thể nhận được tiên cơ, mà ở trong Ma Uyên, Tịnh Thổ ta chiếm cứ rất nhiều ưu thế, ngươi nghĩ thế nào rồi, có muốn đi với ta hay không?
Phương Hành biết nàng đang nói thật, nên cũng nghiêm túc suy nghĩ.
Bởi vì Ma Uyên vẫn bị coi là ranh giới của Ma Châu, mà người Ma Châu đi những nơi khác cũng thường cần đi thông Ma Uyên, cho nên thế nhân thường gọi người của Ma Châu là người tới từ Ma Uyên, nhưng nếu nghiêm túc mà nói, trên thực tế Ma Uyên lại không thuộc về Ma Châu, chỉ là đi thông qua nhau, nơi đó chính là nơi cấm kỵ trong giới tu hành. Có một vài nơi có chút quỷ dị, cho dù Hồng Hoang di chủng cũng không thể sinh tồn, tu sĩ Thần Châu không dám dễ dàng đặt chân tới đó. Tu sĩ Ma Châu cũng không dám thâm nhập, chỉ có mấy con đường nhỏ an toàn có thể cho bọn họ thỉnh thoảng đi ra đi vào.
Nhưng bây giờ, tạo hóa quyết định rơi vào Ma Uyên, song phương tiến vào Ma Uyên liền là chuyện bắt buộc. Bàn về sự lý giải đối với Ma Uyên, Thần Châu còn lâu mới bì kịp Ma Châu, dù sao nhìn cục diện hiện nay, ngay cả Hồng Hoang di chủng dường như cũng hợp tác với tu sĩ Ma Châu ở một trình độ nào đó, hơn nữa trong ngày thường, Ma Châu thiếu thốn tài nguyên, cho nên tu sĩ Ma Châu tiến vào Ma Uyên thám hiểm, tìm kiếm tư nguyên cũng nhiều, cho dù là đối với việc lý giải Ma Uyên hay là trợ lực như Hồng Hoang di chủng, hay là sự chuẩn bị trước đó, Thần Châu cũng không chiếm ưu thế.
Cũng chính vì điểm này, đại biểu tỷ mới lần nữa chính thức đưa ra lời muốn dẫn Phương Hành đi.
Như nàng thấy, hiện nay Ma Châu chiếm thế thượng phong lớn, nếu Phương Hành thông minh thì nên nhanh chóng đưa ra lựa chọn chính xác.
Còn Phương Hành suy nghĩ một lát, chợt nói:
- Ngươi thực sự xác định ta là người nhà các ngươi vậy sao?
Đại biểu tỷ không ngờ hắn lại hỏi chuyện này, hơi ngẩn ra, lạnh lùng nói:
- Có huyết mạch làm chứng, chuyện này còn giả được sao?
- Hắc hắc, cũng không có gì, chỉ là vừa rồi ta bỗng nghĩ tới một việc.
Phương Hành gãi gãi đầu, bỗng nhiên nhìn đại biểu tỷ nói:
- Nếu như ngươi khẳng định như vậy, vậy ta hỏi ngươi mấy vấn đề nhé!
Đại biểu tỷ có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn hắn.
Phương Hành nói:
- Cô cô của ngươi, chính là nữ nhân mà ngươi nói là mẹ của ta ấy, dáng vẻ có đẹp không?
Đại biểu tỷ khẽ run, có chút xuất thần. Hồi lâu mới nói:
- Cô cô bà ấy đã từng được xưng là đệ nhất tiên tử của Tịnh Thổ, khuynh quốc khuynh thành.
Phương Hành tưởng tượng một cái, gật đầu, lại nói:
- Vậy thiên phú tu hành?
Đại biểu tỷ dường như có hơi xem thường, đáp:
- Là tiểu bối mà lão tổ tông thương yêu nhất, lại còn là dòng dõi đích tôn của Bắc Minh tộc, ngươi nói xem?
- Hiểu rồi!
Phương Hành trầm ngâm một chút, lại hỏi:
- Như vậy, còn cha ta thì sao?
Trên mặt đại biểu tỷ lập tức bao phủ một tầng sương lạnh, cười lạnh nói:
- Người nọ cũng là một đời tuấn tài, ngay cả cha ta năm đó cũng đã từng thua ở trong tay của hắn. Chỉ tiếc hắn ngay cả vợ con của mình cũng không che chở được, có thể coi là nam nhân gì chứ?
Phương Hành bĩu môi, nói:
- Ai hỏi ngươi cái này, ta đang hỏi dáng vẻ của hắn nhìn có được hay không?
Đại biểu tỷ nhíu mày, nói:
- Ngươi hỏi cái này làm chi? Trước đây hắn mặc bạch sam, hành tẩu trong Tịnh Thổ, niêm hoa nhất tiếu*, không biết đã làm bao nhiêu nữ tử của Tịnh Thổ chưa tu tâm đủ phải mê đắm, sau lại đi cùng với cô cô, cũng được người ta gọi là một đôi phu thê thần tiên. Ta đã từng nhìn thấy một bức tranh giống bọn họ ở trong gia tộc, xác thực nếu nói là nhân vật thần tiên thì quá thầm thường, quả thực không thể dùng từ đẹp để hình dung!
*Nghĩa tiếng Việt: cầm hoa mỉm cười. Đây là một giai thoại thiền, được trích ra trong cuốn "Đại Phạm Thiên Vương vấn Phật Quyết Nghi Kinh”, ghi lại sự kiện Đức Phật Thích-ca Mâu-ni đưa cành hoa lên khai thị, tôn giả Ca Diếp phá nhan mỉm cười.
- Ha ha ha ha
Trong lòng Phương Hành có chút cân nhắc, cười lạnh nói:
- Thiên phú tu hành không cần hỏi, có thể trở thành tuấn tài một đời, chắc chắn là không tệ rồi!
Đại biểu tỷ nói:
- Tục truyền hắn từng có con mắt không gì không nhìn được, lúc hành tẩu trong Tịnh Thổ từng tranh phong với người ta, thuật pháp của đối phương thi triển ra hắn lại hóa giải trong chớp mắt. Có thể thấy có bảy tám phần là thật, phần thiên tư này quả thực có thể dùng hiếm thấy để hình dung!
Nói rồi nàng cũng có chút ngạc nhiên. Cau mày nói:
- Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?
Phương Hành cười hắc hắc hai tiếng, cũng không đáp, chỉ khoát tay chặn lại, nói:
- Không cần nói nữa, trong lòng ta đã có tính toán!
Đại biểu tỷ ngẩn ngơ, nói:
- Có tính toán gì?
Phương Hành lại không chịu đáp. Yếu ớt thở dài, mất mát nói:
- Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy có chút bi ai!
Chỉ có điều sự mất mát này chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, rất nhanh hắn vòng mấy tròng mắt, cười hì hì nói:
- Bắc Minh gia có tiền không?
Đại biểu tỷ hết chỗ nói, lạnh giọng cười nói:
- Không nên dùng từ ngữ như vậy để vũ nhục Bắc Minh gia Tịnh Thổ!
Ánh mắt của Phương Hành sáng lên:
- Có thế lực không?
Đại biểu tỷ hừ lạnh một tiếng nói:
- Cho dù Đại Dương Thần lão tiền bối cũng phải lễ kính với Bắc Minh tộc!
Phương Hành cười nói:
- Vậy ta an tâm rồi!
Chân mày của đại biểu tỷ nhíu chặt, thấp giọng nói:
- Vậy rốt cục ngươi có đi theo ta hay không?
Phương Hành khoát khoát tay:
- Lần này trước hết ta chưa đi được, ta chợt phát hiện chuyện nằm vùng khá vui vẻ, cho nên quyết định ở lại, nghĩ cách tiến vào Chư Tử Đạo tràng giúp Ma chúng ta, à không đúng, là Tịnh Thổ, giúp Tịnh Thổ chúng ta làm nằm vùng, thời điểm thích hợp sẽ nội ứng ngoại hợp với các ngươi, ừm, ngươi cứ nói vậy với lão tổ tông đi, vì tương lai Tịnh Thổ chúng ta, ta sẽ liều mạng!
Nói đến cuối cùng, vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ hùng hồn chính nghĩa.
Đại biểu tỷ lại nhìn mà nhíu chặt mày, một lát sau mới nói:
- Thật hay giả?
Phương Hành giận dữ, chỉ vào mũi của mình:
- Ngay cả việc nằm vùng ta cũng làm, ngươi lại đi hoài nghi ta?
Đại biểu tỷ cũng có chút luống cuống, kéo cánh tay của hắn, nói:
- Ta không có, chẳng qua là cảm thấy như vậy quá nguy hiểm mà thôi.
Phương Hành nói:
- Cầu phú quý trong nguy hiểm, như vậy sẽ lập được đại công, mới kiếm được công đức!
Đại biểu tỷ lại sợ run lên, hồi lâu mới nói:
- Nếu ngươi có thể thành công, thật sự có thể kiếm được không ít công đức!
Cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, khẽ thở dài:
- Ta cũng biết ngươi đã có chủ ý, nếu quyết định vậy thì ta cũng sẽ không ép ngươi, cho dù ngươi là thật tâm hay giả ý, chỉ hy vọng ngươi hiểu rõ, lão tổ tông thực sự rất hy vọng ngươi có thể trở về, những lời này ta cũng không nói thêm nữa, món đồ này ngươi cất đi, nếu như muốn tìm ta, liền vận chuyển phù văn này thì sẽ có thể trực tiếp truyền âm với ta.
Vừa nói chuyện, lại đưa qua một cái ngọc phù màu đen, thoạt nhìn có chút cổ quái.
- Ồ?
Phương Hành nhận lấy quan sát, nói:
- Không giống với ngọc phù truyền âm bình thường nhỉ, có thể cho nó bắn ra huyễn ảnh không?
Đại biểu tỷ lắc đầu nói:
- Không thể, chỉ có thể truyền âm với người khác, giữa Thần Châu và Tịnh Thổ cách nhau một Ma Uyên pháp tắc vỡ nát, ngọc phù truyền âm thông thường căn bản không dùng được, cho dù là bảo khí có thể bỏ thần niệm vào cũng vô dụng, nhưng loại ngọc phù truyền âm đặc chế chuyên dùng này lại rất có hiệu quả, trước đó ta đã dùng nó liên hệ với lão tổ tông, ngươi mang theo nó cho dù vào Ma Uyên cũng có thể nói chuyện cùng ta!
- Được rồi!
Phương Hành sảng khoái cất đi, vội vàng chia tay với đại biểu tỷ.
- Vậy ngươi bảo trọng!
Đại biểu tỷ có chút lo lắng thở dài, do dự một lát, vẫn thừa dịp hỗn loạn, dẫn theo quái ngư rời đi.
Chỉ là trong lòng nàng, lại mơ hồ cảm thấy Phương Hành có gì đó không đúng.
Lúc đầu sau khi hắn nghe mình nói thân thế của hắn thì vẫn có chút cảm giác nặng nề, chuyện này cũng có thể hiểu được. Cho dù là ai khi chợt phát hiện ra thân thế của mình, hơn nữa còn lẫn lộn giữa Tịnh Thổ và Thần Châu thì chắc chắn đều có chút áp lực, nhưng bây giờ hắn chợt có vẻ nhanh nhẹn hơn, còn chủ động yêu cầu ở lại Thần Châu, lẻn vào Chư Tử Đạo viện nằm vùng, có vẻ khiến người ta có chút khó hiểu.
Còn Phương Hành thì cười hì hì phất phất tay với đại biểu tỷ, hào hứng khiêng bao tải quay trở lại nơi để pháp thuyền.
Cũng không biết nghĩ tới điều gì, trong quá trình đón gió mát chạy trốn, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười thần bí.
- Kiếp đạo chúng ta xem ra cần dùng đây!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất