Chương 787: Khi Thiên Ngọc Điệp
Đại trận tiếp dẫn xuất hiện sai lệch, cả tòa Bạch Ngọc kinh lâm vào không khí căng thẳng.
Đại trận đã thành, cho dù thần tiên tới cũng không thể thay đổi được, phù văn đã rơi vào Ma Uyên, vậy tương lai cơ duyên Cửu Quan đã định trước sẽ rơi vào Ma Uyên rồi, còn đối với Ma Uyên, cho dù là Thánh Nhân cũng không nắm chắc có thể ở đó một tay che trời, chỉ có điều dù sao Thánh Nhân cũng là Thánh Nhân, mạnh mẽ vang dội, mưu trí quyết đoán, nhanh chóng liền định ra mưu lược, có cùng suy nghĩ với đại biểu tỷ. Một cái phù chiếu nhanh chóng treo cao trên bầu trời Bạch Ngọc kinh, phù văn tự có thần tính, bên trong trăm ngàn dặm, tu sĩ tầm thường nhìn lại liền biết được nội dung bên trong nó.
- Tạo hóa trời giáng, không phải cạnh tranh không đáng. Yêu nghiệt Ma Châu hoành hành, làm loạn đại kế của Thần Châu ta, Cửu Thiên tiếp dẫn đại trận chịu quấy rối bên ngoài nên cơ duyên đã bị chếch đi, định ở Ma Uyên. Đệ tử Thần Châu anh dũng xông trận sát nhập Ma Uyên, tham gia vào bí mật của thiên địa, làm uy danh của Thần Châu vươn xa. Hiện tại Bạch Ngọc kinh phụng phù chiếu này, phàm là người của thế gia tông môn Thần Châu đều có thể phụng chiếu tới Ma Uyên đấu với yêu nghiệt ma chủng, đoạt triệu dặm Ma Uyên đợi tạo hóa trời giáng, đương nhiên sẽ nhận được tiên duyên, Thánh Nhân nói rằng: Phàm là người có công kiến huân sẽ được gia nhập Chư Tử đạo tràng, làm môn đồ của Thánh Nhân, làm rạng danh tiên tổ!
Phụng Thiên chiếu!
Rõ ràng là Phụng Thiên chiếu!
Cho dù là tông môn nào, môn phái nào, chiếu phù đều giống nhau, nhưng Phụng Thiên chiếu lại là một loại tối cao.
Tên như ý nghĩa, Phụng Thiên phù chiếu chính là có ý chỉ phụng theo ý trời, trảm tà lập chính.
Còn chư đạo thống bình thường sở hữu đạo đường tổ kiến chiến tu, kỳ danh, cũng thường là Phụng Thiên ý.
Bạch Ngọc kinh liệt phù chiếu này vào Phụng Thiên phù chiếu có thể thấy được sự coi trọng đối với chuyện này, hơn nữa thù lao của nó cũng cực kỳ kinh người. Người lĩnh phù chiếu này, nếu người làm được không những có thể chiếm được tiên cơ lúc tạo hóa trời giáng mà còn có thể được Thánh Nhân ưu ái, gia nhập vào Chư Tử đạo trường, phải biết rằng, đây vốn là chỉ có để tử của chư đại đạo thống mới có cơ hội, hơn nữa vốn dĩ là chư tử đạo thống chuẩn bị trước khi Huyền Vực mở ra mới thành lập, mới có thể tiến vào Huyền Vực. Bây giờ bởi vì biến cố này mà thay đổi trình tự.
Nếu cơ duyên quyết định sẽ rơi vào Ma Uyên, trước trước giờ phái người vào đó đoạt địa bàn chiến đấu triệu dặm trong Ma Uyên chắc chắn là việc bắt buộc phải làm, phù chiếu này ngụ ý rằng chiếm được địa vực trong Ma Uyên càng nhiều càng rộng thì công huân sẽ càng lớn.
Dĩ nhiên, địa vực đoạt chiến càng nhiều càng rộng, khi Huyền Vực tới sẽ có thể chiếm được càng nhiều cơ duyên hơn.
Nhất thời, một vực Bạch Ngọc kinh có vô số tu sĩ trở nên điên cuồng, tranh nhau chạy tới Bạch Ngọc kinh đoạt tiên cơ này.
Dĩ nhiên, dưới bề ngoài điên cuồng cũng có tin đồn tỏa ra.
Phần phù chiếu này nhìn như tương lai tiền đồ vô lượng, chính là một cơ hội tốt để tu sĩ bần hàn có thể thể hiện, nhưng trên thực tế nguy cơ trùng trùng.
Muốn vào Ma Uyên tranh đoạt địa vực thì nhất định phải chém giết đấu đá với đệ tử Ma Châu, đệ tử của Ma Châu là những người nổi danh hiếu chiến, dù sao tài nguyên của Ma Châu không phong phú giống như Thần Châu, có thể lớn lên ở Ma Châu không khỏi phải chém giết ra từ trong núi thây biển máu, người sau ngoan độc hơn người trước, không giống như nội đấu bên Thần Châu, người ở nơi đó đều giống nhau. Thần Châu là thiên bất lợi.
So với việc hiểu về Ma Uyên thì tu sĩ Thần Châu còn kém xa với Ma Uyên, điểm này xem như là địa lợi không bằng.
Mà một điểm quan trọng hơn nữa, chính là thiên thời.
Ma Châu đã mưu tính chuyện này hồi lâu, đệ tử các đạo thống cường đại đã sớm chuẩn bị tiến vào ma Uyên tranh đoạt địa thế, chính là lúc lực lượng mạnh nhất, mà đệ tử Thần Châu lúc này đang phân tán ở bốn phương tám hướng. Dù sao kế hoạch ban đầu các Thánh Nhân định ra chính là tạo hóa sẽ đáp xuống giữa tám thần quang, cũng chính là Trung Vực của Thần Châu, mà đệ tử của chư đạo thống cũng đều phân bố quanh Trung Vực Thần Châu, hiện tại bỗng nhiên sửa lại địa điểm trở thành Ma Uyên, những đạo thống phân bố ở những nơi khác còn không biết tới lúc nào mới đuổi kịp qua đây được.
Cố tình, Bạch Ngọc kinh căn bản không có thời gian đợi những người đó tới nữa, chỉ có thể trước tiên phái một nhóm tiến vào Ma Uyên, nếu không... đợi gom đủ người, sợ rằng tu sĩ Ma Châu sớm đã chiếm địa vực Ma Uyên tới thất thất bát bát, đến lúc đó còn đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, đệ tử Thần Châu cũng sẽ định trước phải chịu thiệt.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ba thứ đều không chiếm được, nào còn cơ hội tốt trời ban gì nữa, rõ ràng là cơ hội tốt để chịu chết.
Chỉ có điều cho dù là như thế vẫn có vô số người, nhào tới tràn về phía Ma Uyên, lĩnh phù chiếu, sát nhập Ma Uyên.
Dù sao, nếu thật sự bởi vì nhân tố khác làm thất bại, đó là trời không giúp ta.
Nhưng nếu như ta ngay cả vào Ma Uyên này cũng không dám, vậy là do bản thân mình phế vật!
Mà bây giờ, ở sát biên giới Ma Uyên, bên cạnh Hãm Không đại trận đã xây lên một cái đài cao hơn ngàn trượng, trên đài có Thánh Nhân tự mình tọa trấn.
Ở dưới đài lại có rất nhiều tu sĩ Bạch Ngọc kinh đang cố tạo ra ba cái đường hầm lớn.
Một cái ở một bên rộng rãi nhất có rất nhiều đệ tử Bạch Ngọc kinh mang theo phù chiếu dựng thân trước thông đạo, phàm là có tu sĩ muốn vào Ma Uyên liền phải để bọn họ hỏi mấy câu, một cái phù chiếu là được xuyên qua thông đạo, tiến vào Ma Uyên.
Ở chính giữa thì có một cánh cửa, phàm là có người cầm Bạch Ngọc lệnh sẽ được trực tiếp tiến vào Ma Uyên.
Một cái bên phải lại bình thường nhất, lại đang không có ai canh giữ.
Hiện nay Phương Hành, Thần Tú, Sở Từ và Phương Lư cũng đã cải trang, trà trộn vào trong một đám người mênh mông ở gần Bạch Ngọc kinh, chuẩn bị bất cứ lúc nào sẽ tiến vào Ma Uyên. Lúc đầu hắn chỉ muốn vui đùa với Chư Tử đạo tràng một chút, chỉ có điều tình thế nghiêm trọng, Thánh Nhân không để cho cơ hội, cũng chỉ đành tiến vào Ma Uyên trước, dĩ nhiên, quan trọng hơn chính là trên tay còn có một đống Bạch Ngọc lệnh vội muốn bán ra nữa.
Đi tới trước Bạch Ngọc đài thấy được ba con đường, Phương Hành liền cùng Sở Từ, Thần Tú liếc nhau một cái, mặt nở nụ cười.
Trước đó cướp được một đống Bạch Ngọc lệnh, là chính xác rồi.
Nếu đã sớm biết vật này có diệu dụng như thế, trước đây hắn nên bao trọn mới đúng!
Lúc Bạch Ngọc đài xây cao lên, trên người bọn họ mang Bạch Ngọc lệnh cũng đã ẩn nhiên phóng ra một tin tức, lại đang dùng phương pháp bí ẩn này nói công dụng chân chính của Bạch Ngọc lệnh cho tu sĩ biết, đương nhiên đó là đặc biệt chuẩn bị cho Huyền Vực.
Bạch Ngọc lệnh chỉ là một cách gọi, quan trọng nhất của nó là một cái ngọc điệp ẩn bên trong lệnh.
Huyền Vực bốn lần giáng thế, sớm không có quy tắc giống nhau, đều bị người tu hành nắm giữ được, cũng đã nghĩ cách nhằm vào nó.
Mà hai quy củ lớn nhất trong số đó chính là người muốn vào Huyền Vực, cốt linh cần có bốn mươi trở xuống, tu vi không thể đạt đến Kim Đan.
Hai quy tắc này đã chế ước rất nhiều người đang muốn vào Huyền Vực tìm kiếm tạo hóa, mong muốn không thể thành.
Mà Thánh Nhân thiết lập thiên đại mưu kế hoàn toàn là mưu tính tỉ mỉ, đương nhiên cũng đã nghĩ tới hai loại quy củ này rồi. Phù triện ẩn trong Bạch Ngọc lệnh chính là chí bảo mấy năm gần đây mới được Thánh Nhân luyện ra, bảo này ẩn trong Bạch Ngọc lệnh, tên là Khi Thiên Ngọc Điệp, đeo nó lên người có thể làm hỗn loạn thiên cơ, che đậy tu vi và cốt linh của mình, có thể tự do ra vào Huyền Vực, không bị quy tắc Huyền Quan ngăn cản.
Chỉ có điều chuyện này cũng có một cực hạn, đó chính là cốt linh không thể ngoài ba trăm tuổi, tu vi không thể cao hơn Nguyên Anh.
Mà quy củ này cũng là nguyên nhân một nhóm đạo tử và thần tử của chư đại đạo thống ra sức áp chế tu vi của bản thân, mạnh mẽ ở lại cảnh giới Nguyên Anh. Bọn họ đã sớm nhận được chút tin tức, từ sớm đã chuẩn bị cho hành trình vào Huyền Vực này rồi.
Lúc đầu, loại Bạch Ngọc lệnh này Thánh Nhân chỉ luyện chế một trăm miếng, chỉ chuẩn bị cho một nhóm tiểu bối thần tử của mỗi đại đạo thống.
Người có tư cách tiến vào Chư Tử Đạo tràng mới có tư cách có được một tấm, người có tư cách có được Bạch Ngọc lệnh mới có tư cách tiến vào Huyền Vực.
Chỉ có điều bây giờ xảy ra biến cố, bị tu sĩ Ma Châu làm rối loạn kế hoạch, Thần Châu đã mất tiên cơ, trong chốc lát không ai có thể dùng được. Rơi vào đường cùng, ba vị Thánh Nhân cũng chỉ có thể gấp gáp chế tạo ra một nhóm Phụng Thiên phù chiếu, Phụng Thiên phù chiếu đó cũng có thần lực tương tự, có thể che giấu cốt linh và khí cơ của tu sĩ khi tiến vào Ma Uyên, chỉ có điều dù sao cũng là gấp gáp chế tạo ra, thần lực kém xa so với Bạch Ngọc lệnh, chỉ có thể che đậy cốt linh quá trăm tuổi, tu sĩ có tu vi chưa tới Kim Đan đại thừa, hơn nữa thời gian hữu hạn, sau khi thần lực hao hết sạch thì sẽ mất đi lực che chở.
Tu sĩ lĩnh Phụng Thiên phù chiếu này, trước khi tiến vào lối đi kia chính là được trịnh trọng dặn dò những lời này.
Còn như lối đi ở bên phải kia là ai muốn vào thì vào, vốn có rất nhiều cảnh giới Trúc Cơ, tu sĩ có cốt linh mới bốn mươi tuổi tới đây tìm tiên duyên, bọn họ cái gì cũng không cần, có thể tiến vào Huyền Vực, cũng có một chút điều kiện không phù hợp, nhưng dự định thừa cơ hội này trước tiên tiến vào Ma Uyên hoặc là đoạt Bạch Ngọc lệnh của người khác, hoặc là thừa dịp trước khi Huyền Vực phủ xuống mà đuổi ra ngoài, cũng không cần cản từng người một.
Ngày đài cao này được xây lên, từng đám tu sĩ chạy tới, tổng số không dưới mười vạn, nhưng có nhiều loại điều kiện quy định nên người có thể tiến vào bên trong cũng chỉ lác đác, đa số người đều do dự bất định, ở lại nơi này vây xem mà thôi.
Cũng có quá nhiều người thực sự có lòng giết địch, nhưng lại không có lực khi thiên!
Bạch Ngọc lệnh quá mức quý giá, có bao nhiêu người có thể có được chứ?
Mà Phụng Thiên phù chiếu dù sao cũng có thần lực hữu hạn, thử hỏi tu sĩ thông thường, sau trăm tuổi có thể tu được cảnh giới Kim Đan có được mấy người?
Cho dù ở nơi khởi nguồn của đạo như Thần Châu này, dưới tình huống bình thường có thể kết đan cũng thường là ngoài ba trăm tuổi, nói đơn giản thì đừng nói là vật hiếm có như Bạch Ngọc lệnh, cho dù có tư cách lĩnh Phụng Thiên chiếu cũng phải xem cấp bậc chân truyền như thế nào.
- Đây chính là cơ hội làm ăn đó!
Phương Hành quả thực rất thích quy củ này, sau khi nhận được tin này liền nhanh chóng thương lượng với Thần Tú và Sở Từ, sau đó phân cho bọn họ mỗi người bốn, năm tấm Bạch Ngọc lệnh, lặng lẽ giữ, đi xung quanh Bạch Ngọc đài vòng vo tìm kiếm.
Không bao lâu, trong mắt liền nhìn thấy một tu sĩ mặc xích hắc bào, cầm đại mã kim đao ngồi trên mặt đất cách đó không xa, nhìn dáng vẻ là đang tức giận, trên người khí cơ cuồn cuộn, hung thần ác sát, xung quanh trong vòng mười trượng không có ai dám tới gần. Liếc mắt nhìn qua hẳn là vì cốt linh và tu vi hạn chế không vào được Huyền Vực, Phương Hành nhắm tới, hắng giọng một cái, liền chắp tay đi về phía tráng hán này.
Tráng hán tuổi khoảng hai trăm bốn mươi, tu vi đã Kim Đan đại thừa, là một tán tu tới từ Thần Châu Đông Vực Bồng Lai tiên đảo, hùng tâm tráng chí mà đến, lại không vào được Ma Uyên, đang tự buồn bực, nhìn thấy một tên hòa thượng dởm quỷ dị đi tới phía mình thì trong bụng lại càng không vui vẻ, hừ lạnh một tiếng, khí cơ trên người nở rộ muốn hòa thượng này chủ động cút khỏi tầm mắt của mình, tránh làm mình phiền lòng.
Lại không ngờ tới hòa thượng này làm như không thấy lửa giận của mình, vẫn đi tới, nhìn xung quanh không có ai chú ý tới liền nhanh chóng vạch tăng bào lên, cho y nhìn thoáng qua bài tử màu trắng trong ngực, vẻ mặt thần bí, thấp giọng nói:
- Vị huynh đài này, muốn điệp không?