Lược Thiên Ký

Chương 788: Ép mua buộc bán

Chương 788: Ép mua buộc bán

- Điệp? Điệp gì cơ?
Tráng hán tới từ Bồng Lai mắt lạnh nhìn Phương Hành, ánh mắt rất bất thiện.
- Khi Thiên Ngọc Điệp đó...
Khuôn mặt của Phương Hành nghiêm túc ở trước mặt y sáng lên một cái, thấp giọng nói:
- Đây là đồ tốt đó, người bình thường không có được, chính là thứ mà Thánh Nhân đặc biệt luyện chế ra nhằm vào Huyền Vực, thần diệu phi thường, mang theo trên người thì thắt lưng sẽ không đau nhức, chân không mỏi mệt, buổi sáng nhất trụ kình thiên, còn có thể che lấp khí cơ của bản thân, Kim Đan đại thừa cũng có thể đi vào Huyền Vực, thả tay thả chân cướp bảo bối... Phải biết rằng, không phải nhân vật cấp bậc thần tử của một tông một đạo thì sẽ không có được thứ này, ngươi là người đầu tiên hôm nay ta khai trương, ta cho ngươi được lợi một chút, chỉ lấy ngươi một vạn lượng linh tinh, thế nào?
Tráng hán kia nhìn thoáng qua Bạch Ngọc lệnh, lại liếc mắt nhìn Phương Hành, trợn tròn cả mắt.
- Được rồi được rồi, ta sẽ cho ngươi được lợi một chút, chín nghìn chín trăm chín mươi chín, thế nào?
Phương Hành cho rằng đối phương chê đắt, nhịn đau giảm cho y một chút.
- Tên tiểu khốn kiếp này, ngươi dám trêu ta?
Tráng hán này rốt cục không nhịn được nữa, một phát nắm chặt Phương Hành, phẫn nộ quát:
- Bạch Ngọc lệnh là thứ trân quý bậc nào, chỉ bằng vào ngươi mà có thể có được à? Dám làm hàng giả lừa gạt mỗ gia, không biết vật này sẽ giết chết người sao?
Nói rồi quơ quả đấm, đánh về phía Phương Hành.
- Cái con mẹ nhà ngươi chứ!
Phương Hành cũng bị chọc tức, một cước đạp y ngã trên mặt đất, giận dữ nói:
- Ta nhìn giống đi lừa người sao?
Tráng hán kia cũng sửng sốt, không ngờ hòa thượng tầm thường này lại lợi hại như vậy, nhảy dựng lên đã đánh thật, chỉ có điều mới vừa ngẩng đầu một cái liền thấy một cái mõ lớn đập trúng mặt mình, nhất thời đầu óc nặng chịch, chậm rãi nằm xuống đất.
- Dám bất kính với sư huynh của ta à?
Phía sau tráng hán, Thần Tú giận dữ thu hồi cái mõ, lại uốn lượn lắt léo nói với Phương Hành:
- Sư huynh, làm ăn không khá lắm hả?
- Ngươi cũng chưa bán được đi?
Phương Hành nhìn Thần Tú một cái, giận dữ thu hồi Bạch Ngọc lệnh.
- Không bán được cái nào, đều coi ta là kẻ lừa gạt thôi...
Thần Tú ủy khuất nói, xem ra tâm tình rất uể oải, chỉ có điều lại nhanh chóng vui vẻ lấy ra một khối Linh Tinh cho Phương Hành xem, có chút đắc ý nói:
- Chỉ có điều vừa rồi ngược lại có một nữ tu bóp một cái vào mặt ta, sau đó thưởng cho ta mười hai Linh Tinh...
- Ặc... xem ra ngươi rất có thực lực ăn chén cơm này...
Phương Hành tiện tay nhận lấy mười hai Linh Tinh này rồi nhét vào ngực mình, sau đó nâng cằm lên, nghiêm túc suy tư đối sách.
Thần Tú nhìn thoáng qua bàn tay trống không của mình, có phần đờ ra, một lát sau mới nói:
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ đây?
Phương Hành suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên ngồi chồm hổm xuống. Ở trên người thanh niên lực lưỡng bị đánh ngất ở nơi này tìm ra một cái túi trữ vật, mở ra vừa xem thì nhất thời phì một tiếng, mắng:
- Đường đường là Kim Đan đại thừa, vậy mà lại chỉ có không tới một trăm lượng Linh Tinh, pháp bảo cũng không có vài món, sao lại lăn lộn ở đây được, thật mất mặt...
Căm giận thu hồi, lại mạnh mẽ nhét Bạch Ngọc lệnh vào trong ngực y rồi xoay người rời đi.
- Tiểu gia ta không tin không bán ra được. Ép mua buộc bán!
Phương Hành bị chọc tức.
Lòng người không hiểu, làm ăn không dễ làm!
Tốt bụng mang cơ duyên tới cho đám khốn kiếp này, vậy mà mỗi người đều không xem ra gì, liên tục tìm thêm nhiều người mua cũng đều đường đường là tu sĩ Kim Đan, nhưng ngay cả một chút ánh mắt cũng không có, rõ ràng là Bạch Ngọc lệnh thứ thiệt, kết quả khi đưa tới trước mặt những người đó mỗi người đều nhìn mình như nhìn một kẻ ngu, có người giận không nhịn được còn muốn thu thập mình, có người không thèm quan tâm tới lý lẽ, ánh mắt khinh bỉ, thậm chí còn có một tên khốn kiếp muốn tới Bạch Ngọc kinh tố cáo mình nữa. Tức giận nhưng hắn không thể làm gì khác hơn là để cho Thần Tú đánh ngã từng người họ trên mặt đất...
Đi vòng vo cho tới trưa, không có một người nào chân chính bán đi được, trong lòng lại có thêm vài cái túi trữ vật.
Thời gian dần trôi, tu sĩ tụ tập ở gần Bạch Ngọc đài này ngược lại càng ngày càng nhiều, đã có vài nhân mã của đại đạo thống tới trước Bạch Ngọc đài, chuẩn bị tiễn thần tử cùng tùy tùng nhà mình sát nhập vào Ma Uyên. Trong đó mười hai lâu Bạch Ngọc kinh chắc chắn là chói mắt nhất, dù sao tương đương với một nửa chủ nhân, mà một vài đạo thống khác cũng đã nhao nhao tới rồi, liên tục không ngừng, làm người xung quanh càng ngày càng nhiều.
Mỗi một phe đạo thống đều vây quanh một vị thần tử hoặc đạo tử, lấy Bạch Ngọc lệnh làm thứ quý trọng, cho dù đại đạo thống một phương cũng chỉ có được một tấm, mà người lấy được Bạch Ngọc lệnh này chắc chắn giống như niềm hy vọng của cả đạo thống, đạo thống có thể đạt được lợi ích từ trong Huyền Vực hay không, có thể trổ hết tài năng hay không, hy vọng đó liền đặt trên người bọn họ, có thể nói là một người gánh vác khí vận của cả môn phái.
Mà những nhân vật thiên kiêu này cũng tụ tập ở giữa lối đi phía trước, nho nhã lễ độ, thấp giọng hàn huyên, hoặc bất động phát hiện người nào có sự uy hiếp với mình hoặc đàm luận nói chuyện với nhau định ra đồng minh công thủ, chói lóa mắt, giống như ánh sao lóng lánh...
- Vị kia là Lý Trường Uyên, lâu chủ Trảm Tà lâu sao? Quả nhiên phong độ nho nhã, giống như trích tiên...
- Hồng Tuệ tiên tử của Đan Tiên lâu xác thực là giống như trong truyền thuyết, da như mỡ đông, mi tâm đỏ hồng một điểm, thiên kiều bá mị...
- Hỏa chân nhân của Tử Vân động cũng tới rồi, trời sinh hỏa linh huyết mạch, mới chưa tới ba trăm tuổi đã có đạo thống của riêng mình rồi...
Trong đám người xung quanh thỉnh thoảng vang lên tiếng tán thán, bàn tán ầm ĩ, mỗi người dáng vẻ như thần tiên vậy.
Làm Phương Hành không còn tâm tư bán hàng nữa, ngồi chồm hổm dưới đất suy nghĩ, bọn người kia mỗi người đều nổi danh như vậy, chỉ mới lộ mặt đã giống như chân tiên hạ phàm, làm sao đường đường là Kiếp đạo Thống Thiên chân nhân lại không có ai quan tâm vậy?
- Yêu nghiệt, còn muốn chạy đi hướng nào?
Ngay lúc đoàn người đang đàm luận không ngừng lại chợt nghe phia đông có một tiếng quát đằng đằng sát khí truyền tới, chúng tu kinh ngạc quay đầu lại nhìn liền nhìn thấy ở hướng đó bỗng nhiên có người đang chém giết lẫn nhau, giữa không trung trong tầng mây, một nam tử khí vũ hiên ngang, người mặc quần áo tuyết trắng bước trên mây đuổi theo, thân hình phiêu tử, tay áo phất tung, thiên tư kinh người khó tả, cố tình tốc độ còn nhanh tới mức khó có thể tin. Trong tiếng hét vang đã lướt ra ngoài mười mấy dặm, đuổi tới một đóa kim vân ở phía trước, vỗ chưởng ra ngoài, chưởng lực đáng sợ, xé rách không trung.
- Con mẹ tên Lư Phân khốn kiếp nhà ngươi, đuổi ta mấy vạn dặm rồi, còn chưa thôi hả, chọc giận ta thì Đại Kim gia ta sẽ giết ngươi...
Trong kim vân có một tiếng quái khiếu vang lên, đang liều mạng đào tẩu, dưới một chưởng ngoan độc của nam tử áo dài trắng đánh ra đã làm đóa kim vân kia chấn động trôi tán loạn mới lộ ra dáng vẻ sinh linh bên trong mây, rõ ràng là một con ô nha cực lớn cao khoảng ba bốn trượng, một thân lông vũ vàng óng ánh, thoạt nhìn có thể nói là thần uy lẫm liệt, chỉ có điều vừa lên tiếng đã giống một tên lưu manh, tuy nói có vẻ uy phong nhưng lại trốn giống như tôn tử, vừa kêu to vừa giương hai cái kim sí vỗ vào không trung, bỗng nhiên như một tia chớp màu vàng, đáng sợ.
Nhưng nó nhanh, nam tử áo bào trắng còn nhanh hơn, thấy nó lại kéo dài khoảng cách với mình thì nhướn mày, dưới chân đạp vào hư không ngầm uẩn đạo văn, như chân tiên ngự phong, tư thế ưu mỹ tốc độ lại nhanh tới mức khó có thể hình dung, một bước không dừng đuổi theo ô nha, tốc độ lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được mà rút ngắn khoảng cách, trong miệng thì lạnh giọng hét lớn:
- Yêu nghiệt đã bị làm thịt, ngươi đã như chó nhà có tang, còn dám khẩu xuất cuồng ngôn! Đồ của Thái Thượng đạo thống ta ngươi cần phải trả, bằng không cho dù ta phải truy sát ngươi đến chân trời góc biển cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Một người một nha nhanh chóng khác thường, một đuổi một chạy trong nháy mắt đã bay đến bầu trời của vùng này, cũng đến lúc này chúng tu mới phát hiện, trên người kim sắc ô nha kia có nhiều vết thuơng, đang có từng giọt máu kim sắc rơi xuống, bên trong ẩn chứa sức mạnh khí huyết đáng sợ, có thể thấy được thân thể mạnh mẽ đến mức tột cùng, nghe bọn họ nói dường như một đuổi một chạy thế này đã được một ngày rồi. Đến lúc này, ô nha dù sao cũng đã bị thương, tốc độ đang dần chậm lại, còn nam tử áo bào trắng thì hăng hái thần uy, từng bước ép sát.
- Vị phía sau kia là truyền nhân của Thái Thượng đạo thống?
Chư tu có mặt xa xa nghe được bọn họ hét lớn, tất cả đều kinh ngạc.
Thái Thượng đạo thống di đồ xuất thế đã từng có thể nói là đệ nhất đại tông trong thế gian, chuyện thành lập đạo thống ở Bắc Vực đã truyền khắp Thần Châu, chúng tu cũng không xa lạ gì với chuyện này, vừa nghe được người kia nói liền có nhiều người nổi lên tâm tư, thấp giọng nghị luận.
- Con ô nha kia... hình như là đệ tử Phù Tang sơn Yêu địa, cũng là một nhân vật, chỉ có điều thanh danh không tốt...
- Đâu chỉ không tốt? Có người nói trước đây có quan hệ tâm đầu ý hợp với ma đầu kia, cũng không làm bao nhiêu chuyện tốt, tính là chuột chạy qua đường cũng không xê xích gì nhiều, không biết có bao nhiêu người muốn trảm nó trừ hại, chỉ là bản lĩnh của nó không nhỏ, đã chiếm được nhiều lợi ích...
- Ha ha, nhìn ý này, dường như nó lại trộm đồ trong Thái Thượng đạo thống rồi, thật đúng là tìm đường chết, lại bị đuổi giết rồi...
Nhất thời có không ít người nhận ra được thân phận của kim ô, người nhìn có chút hả hê cũng có, người có vẻ mặt kinh ngạc cũng có.
- Đuổi cái rắm đại gia ngươi ấy, Thái Thượng đạo thống là của huynh đệ nhà ta, từ lúc nào thành nhà ngươi rồi?
Nhìn thấy nam tử áo bào trắng lại đuổi theo, ô nha kim sắc gấp gáp vỗ hai cánh, liều mạng vỗ vào không trung nhanh chóng tăng tốc độ, ý muốn lần thứ hai kéo dài khoảng cách, trong miệng thì giận dữ kêu to:
- Hơn nữa, đây là Thái Thượng Bất Tử kinh mà Đại Kim Gia ta có được từ trong Huyền Vực Nam Chiêm, vì sao phải cho ngươi? Lữ gia các ngươi hôm qua mai phục ám toán ta, con mẹ nó tìm ba Nguyên Anh tới vây công ta, còn biết xấu hổ hay không hả? Thù này ta nhớ kỹ rồi, sau này không diệt cả nhà Lữ gia ngươi cả nhà ta sẽ không họ Phương...
- Ha ha, kinh văn kia vốn dĩ xuất xứ từ Thái Thượng đạo thống, ta cũng được tiền bối chỉ điểm mới biết kinh văn này ở trên người ngươi, ta là di thế truyền nhân của Thái Thượng đạo thống, lấy lại kinh văn này là chuyện thiên kinh địa nghĩa, khuyên nhẹ ngươi còn không bằng lòng, ta liền vươn tay tới mà thôi!
Nam tử mặc áo bào trắng lớn tiếng hét lên, đột nhiên chân đạp cửu thiên, bước đầu tiên huyền ảo khó nói lên lời, vậy mà lại như rút ngắn khoảng cách khống gian, trong nháy mắt lần thứ hai chạy tới phía sau kim sắc ô nha, niết một cái quyền bổ ra ầm ầm, trong miệng phát ra lôi âm chấn động giống như thần chỉ:
- Ngươi và ma đầu đã làm ra rất nhiều chuyện ác, hắn đã đền tội rồi, ngươi còn sống tạm, hôm nay ta liền lấy lại kinh văn, đồng thời trừ hại...
- Ùng ùng...
Dường như gã đang cố ý muốn dưới ánh mắt chú mục của chúng tu một phát đánh chết con quạ đen này, một quyền ấn này đánh ra bỗng nhiên xé rách từng lớp trên không trung, dẫn tới trên hư không chợt hiệt một tia hắc sắc uy thế khó lường, tạo thành quyền phong ngập trời đánh thẳng xuống Kim Ô.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất