Lược Thiên Ký

Chương 789: Có ta ở đây, ngươi không chém được hắn!

Chương 789: Có ta ở đây, ngươi không chém được hắn!

- Oa oa... Ta sẽ đặc biệt liều mạng với ngươi...
Quyền ấn kia giáng từ trên trời xuống, Đại Kim Ô đã rất khó để né được, mắt nó nhìn thấy vậy cũng vội vã kêu to một tiếng rồi vỗ hai cánh, quay người sang há to miệng, lại xoay mình trong chốc lát hộc ra một ánh kiếm màu vàng óng. Kiếm quang kia lại ẩn chứa thần uy khó có thể dùng lời diễn tả được, cùng với kiếm quang làm thiên địa ảm đạm, tựa như bị ánh kiếm này dẫn tất cả ánh sáng trong thiên địa, trong thời gian ngắn xẹt qua trời cao, chém chết một quyền ấn mà nam tử áo bào trắng giáng từ trên trời xuống, thần uy trên thân kiếm thậm chí làm nam tử áo bào trắng không thể không lui lại, tạm lánh ra bên ngoài.
- Vèo...
Một tia kiếm quang bức lui nam tử áo bào trắng rồi lại lộn trở lại bên người Đại Kim Ô, trôi nổi giữa không trung. Chúng tu chăm chú nhìn lên mới phát hiện rõ ràng là một con tiểu ô nha dáng dấp trông rất sống động, chỉ là toàn thân đều do kiếm khí đáng sợ hợp thành, giống như thần binh lại giống như thuật pháp, huyền ảo khó hiểu, nhưng thần uy đáng sợ bên trên cũng cực kỳ chân thực, tu vi yếu một chút thậm chí còn không dám nhìn.
- Đây chẳng lẽ là dị bảo kiếm thai lần trước Huyền Quan giáng Nam Chiêm xuất hiện sao? Uy lực quả nhiên đáng sợ!
- Kiếm thai bình thường ta cũng đã gặp, tuy là thần dị nhưng uy lực dường như còn kém xa con ô nha này...
- Đây là một món dị bảo đó...
Phía dưới, mơ hồ có tu sĩ thấp giọng thốt lên kinh ngạc, con mắt sáng lên, còn có người rục rịch.
Nếu không phải danh hào truyền nhân của Thái Thượng đạo thống cũng rất đáng sợ, nói không chừng đã có người lên trời trảm Kim Ô đoạt kiếm thai rồi.
- Kiếm linh này của ngươi quả nhiên là có uy lực không tầm thường, chỉ tiếc khí giới tiện tay của ta không cầm trong tay, bằng không há lại cho ngươi sống tới bây giờ?
Nam tử áo bào trắng chắp hai tay sau lưng, nhìn thấy Kim Ô thở hổn hển, không trốn nữa thì gã cũng liền từ từ đi tới trước, giọng nói thờ ơ, ung dung:
- Chỉ có điều kiếm linh này là do ngươi dùng khí huyết thúc giục nhỉ! Ngươi trộm kinh văn của Thái Thượng đạo thống ta, tu luyện được nhục thân kinh người, nhưng từ hôm qua bị thương máu đã chảy tới hôm nay, còn lại bao nhiêu khí huyết có thể dùng được? Mau mau hàng phục với ta tránh bị khổ sở...
Một câu nói này lúc nói đến cuối cùng đột nhiên thân hình vọt tới phía trước, một quyền đánh ra dẫn từng sóng gợn trên không.
Kim ô kinh hãi, kêu to một tiếng, lần nữa vung kim sắc kiếm linh chém về phía trước, cứng rắn phá tan quyền ấn của gã. Nhưng chẳng ai ngờ tới lúc ra một quyền này, nam tử áo bào trắng lại đột nhiên bước một bước sang bên cạnh, bước này linh xảo đến mức tột cùng, thân hình cũng biến thành uyển diệu như tiên phong đạo uẩn, ngoài dự đoán của mọi người xuất hiện ở phía sau của kim ô, quyền như cự thương nhắm thẳng vào sau lưng của kim ô...
Lấy thần lực của gã, cho dù thân thể của kim ô cường thịnh hơn nữa, dưới một quyền này cũng sẽ bị thương nặng.
- Oa...
Kim ô kêu to, muốn triệu hồi kiếm linh tới đã không kịp nữa, chỉ có thể rống giận, thúc giục khí huyết để đỡ lấy.
- Tên khốn này, ta giết chết ngươi...
Lúc trận ác chiến tới mức gấp rút, phía dưới lại sớm có một người như đỏ cả mắt lên.
Phương Hành cũng không ngờ tới sẽ gặp được Đại Kim Ô và Lữ Phụng Tiên ở đây, hơn nữa Lữ Phụng Tiên còn đang đuổi giết Đại Kim Ô. Tên khốn kiếp này trước đây tốc độ chậm như con rùa, sao mới vài ngày không gặp thì đã không thua gì so với Đại Kim Ô rồi?
Mà nguyên nhân gã truy sát Đại Kim Ô, trong vài câu đối thoại của bọn họ mà hắn nghe được từ xa thì cũng đã hiểu nguyên do. Bất ngờ chính là bởi vì Đại Kim Ô tu luyện Thái Thượng Bất Tử kinh, kinh văn này là Đại Kim Ô có được từ Huyền Vực Nam Chiêm, chính là một trong Thái Thượng cửu kinh, ban đầu mình thừa kế truyền thừa Thái Thượng đạo thống xong cũng từng tới Yêu địa tìm nó, học được kinh văn này, còn Lữ Phụng Tiên hiển nhiên cũng không biết được bí mật đó, chuyện mai phục ám toán Đại Kim Ô là vì muốn đoạt kinh văn kia.
Theo như lời của gã nói thì là do một vị tiền bối chỉ điểm, hay là các bậc tiền bối đó có thể thôi diễn ra chuyện Đại Kim Ô học được Thái Thượng Bất Tử kinh nên tìm được phương vị của nó, nói vậy cũng không phải là một người tầm thường. Phương Hành không tự chủ được nhớ lại ánh mắt ngày đó nhìn hắn từ sau mây, tâm tình cực kỳ nghiêm trọng. Hắn vốn không muốn hiện thân ở đây, chỉ chờ hai người này một đuổi một chạy đi xa đây một chút rồi sẽ ra mặt tương trợ, nhưng không ngờ tới tên họ Lữ lại ác như vậy, Đại Kim Ô đã rơi vào nguy cảnh, mình mà còn không ra tay nữa thì không phải là người.
- Con lừa ngốc kia, ta phải ra tay giúp hắn thôi, nếu lát nữa có phiền phức, trước tiên ngươi mang tiểu tức phụ của ta đi...
- Aiz aiz, sư huynh, con quạ đen này là ai...
- Là nhị đương gia nhà chúng ta...
Một luồng thần niệm truyền vào đầu của Thần Tú, Phương Hành liền muốn đạp không mà lên.
Nhưng vào lúc này đột nhiên nghe được trên không trung có một tiếng hét lớn:
- Đại Ô Nha đừng hoảng hốt, ta tới giúp ngươi...
- Rầm rầm
Tuy chỉ có một tiếng hét lớn nhưng lại đột nhiên có hai người xuất thủ.
Ở chỗ cách Đại Kim Ô và Lữ Phụng Tiên không xa đột nhiên có một thiếu niên xấu xí đầu tóc rối tung nhảy ra, trên người mặc một bộ quái bào, hai chân xích thước, trong miệng kêu lên kỳ lạ, một thân quỷ khí lành lạnh xoay mình một cái liền chuyển dời không trung, sau đó quỷ khí bắt đầu tỏa ngập trời, dựng lên một bàn tay khổng lồ hung hăng túm về phía sau lưng Lữ Phụng Tiên, bàn tay to lướt qua, trên không trung cũng phải ảm đạm.
Đã nhận ra quỷ lệ khí kinh người trên bàn tay này, trong lòng Lữ Phụng Tiên cũng cả kinh, không kịp bắt lấy Kim Ô, thân hình đột nhiên cuốn đi, trong nháy mắt đã vọt ra ngoài mười trượng, thoát được một cái vồ của quỷ thủ này, chau mày quát hỏi:
- Ngươi là người phương nào?
Thiếu niên xấu xí bức lui Lữ Phụng Tiên, thân hình chắn trước người Đại Kim Ô, cười lạnh nói:
- Bản thái tử chính là Lệ Anh của Đại Tuyết sơn Nam Chiêm, là bằng hữu của nó, cũng là anh em kết nghĩa của ma đầu trong đầu ngươi, ngươi muốn làm nó bị thương, ở trước mặt bản thái tử thì không được...
- Nam Chiêm Đại Tuyết sơn?
Ánh mắt của Lữ Phụng Tiên hơi khựng lại, lạnh giọng cười thản nhiên nói:
- Ta muốn thu hồi vật của Thái Thượng đạo thống, ai cũng không ngăn cản được ta!
Sát khí trên người cực thịnh, liền muốn tiếp tục ra tay lần nữa.
Nhưng đúng vào lúc này, gã đột nhiên rùng mình một cái, trong giây lát bứt ra ngoài đồng thời huy quyền vung ra, không ngờ có một thanh trường thương xung quanh quấn thanh khí đâm từ chỗ ót của gã, cũng may phản ứng của gã cực nhanh, đúng lúc bứt ra tránh được, đồng thời huy quyền ra, bằng không ngay lập tức sẽ bị một thương này đâm xuyên qua đầu, nhìn uy lực của thương này, sợ là ngay cả thần hồn cũng không thể trốn thoát được...
- Ngươi là người phương nào?
Trong lòng Lữ Phụng Tiên đã để ý tới, mang theo sát khí quát hỏi.
Thực sự một thương này quá mức âm ngoan làm cho gã cảm giác tim đập nhanh.
Ở phía sau gã rõ ràng là một nam tử mặc thanh y cưỡi thiên mã, cầm trong tay trường thương, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt băng lãnh, như một vạn năm rồi chưa từng cười. Một thương này y đánh lén nhưng cũng không thèm để ý, chậm rãi thu hồi trường thương lại đè ở bên hông, ngay cả nhìn cũng không nhìn Lữ Phụng Tiên, chỉ nhàn nhạt nhìn Đại Kim Ô sau lưng Lệ Quỷ vương một cái, trong miệng thản nhiên nói:
- Đại Tuyết sơn, Hàn Anh!
- Đại Tuyết sơn các ngươi cũng dám quản chuyện của Thái Thượng đạo thống ta, thật to gan lớn mật!
Cho dù bình thường khí độ của Lữ Phụng Tiên ung dung, lúc này sắc mặt cũng phải xanh mét.
Gã vốn định trước mặt mọi người chém giết Kim Ô, vừa cướp được Thái Thượng Bất Tử kinh, lại có thanh danh, nhưng không ngờ tới thanh danh còn chưa có được lại có hai tên thích xen vào chuyện của người khác nhảy ra ngoài, dáng vẻ không coi mình ra gì, nhất là tên cầm trường thương kia, nhất định là một tên âm lạt hung ác, một thương xuất thủ liền muốn mạng người, coi mình như một tán tu mạng như cỏ rác hay sao?
Nam Chiêm cho dù đã lập đạo ở Thần Châu nhưng ở trong mắt hàng loạt Thần Châu, Đại Tuyết sơn kia cũng chỉ coi như nhị lưu tông phái, đệ tử môn hạ của bọn họ từ đâu mà lại to gan lớn mật như vậy, dám can đảm quan tâm tới nhàn sự của mình, thậm chí còn không tiếc hạ sát thủ với mình?
- Ta từng đi tới Quy Khư ở một thời gian...
Ngoài dự đoán của mọi người, lúc này trả lời Lữ Phụng Tiên không phải Quỷ thái tử lắm mồm mà là Hàn Anh thoạt nhìn sẽ không nói lời nào. Y lấy trường thương chỉ vào Lữ Phụng Thiên, giọng nói đạm mạc không chứa chút tình cảm nào:
- ... Cho nên ta biết Khư chủ Quy Khư là ai, cũng biết truyền thừa chân chính của Thái Thượng đạo thống là ai, ngươi trong mắt ta quá vô sỉ, cho dù ngày hôm nay không gặp phải ngươi ở đây, sớm muộn gì ta cũng sẽ đi tìm ngươi... ô nha là bằng hữu của hắn, ta hôm nay ở đây thì ngươi không thể giết nó được...
- Để ta đây xem thử Đại Tuyết Sơn các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh có thể cản được ta...
Lữ Phụng Tiên nghe Hàn Anh nói tới việc Quy Khư thì chân mày đã hung hăng nhíu một cái, lớn tiếng hét lớn, huy chưởng trực kích.
Trong một chốc này, chân gã đạp trên không, bộ pháp thần diệu, rõ ràng chỉ là một người nhưng lại như hóa thân nghìn vạn lần đồng thời lướt về phía Hàn Anh và Lệ quỷ vương, chưởng như sóng lớn, quyền như đại sơn, đồng thời đánh ra một kích về phía ba người họ. Lúc này cũng coi như chân chính thi triển ra một thân thần lực của mình. Thân hình trong một chốc đã quậy lên cuồng phong, như một long quyển phong giáng từ trên trời xuống đất...
- Hai vị huynh đệ, bắt hắn lại!
Lúc này, rốt cục Đại Kim Ô đang thở gấp tức giận thì mắt cũng lóe lên vẻ tàn nhẫn, không kịp chào hỏi hai người Lệ Anh và Hàn Anh liền kêu lên một tiếng quái dị, kim sí giương ra hóa thành sương mù ngập trời, cuộn trào mãnh liệt nhằm về phía Lữ Phụng Tiên, đồng thời kiếm linh quanh người cũng chợt bị nó thúc giục, chợt hiện lên kiếm khí bạo phát kinh người, như một tia kim sắc lưu tinh bắn ngang trên không, chém thẳng về hướng Lữ Phụng Tiên...
- Ầm, vèo!
Hai người Hàn Anh và Lệ Anh cũng đồng thời xuất thủ, một người quỷ khí ngập trời, một người trường thương như rồng.
Một người một quỷ một yêu vây Lữ Phụng Tiên vào giữa, hạ thủ tàn nhẫn, đánh tới tan mây thổi gió, uy thế làm Nguyên Anh cũng phải hết hồn.
- Đệ tử của Đại Tuyết sơn này thật là cường hãn, sợ là không thua gì với các thần tử?
Ở phía dưới, đã có tu sĩ thấp giọng kinh hô.
Vốn dĩ tên ngũ tử của Đại Tuyết sơn cũng không tính là quá vang dội, dù sao ngay cả Đại Tuyết sơn cũng bởi vì nguyên nhân xuất thân tử Nam Chiêm nên cũng bị người ta coi là nhị lưu. Trước đây được phân một cái Bạch Ngọc lệnh, không biết có bao nhiêu người oán thầm trong lòng, thấy bọn họ không có tư cách này, nhìn thấy người thứ hai trong ngũ tử xuất thủ mới tính là làm cho chúng tu mở rộng tầm mắt, trong lòng vô cùng kiêng kỵ...
Thảo nào lại nhận được Thánh Nhân ưu ái, ban cho một cái Bạch Ngọc lệnh, quả nhiên có chút môn đạo.
Một tông phái có thể có một người vũ dũng như thế thật khó có được, Đại Tuyết sơn này lại có hai người...
Mà trong khi chư tu đang thán phục, Phương Hành đầy mặt là nụ cười, hài lòng nhìn trận đại chiến trên bầu trời, rung đùi đắc ý.
- Hai tên khốn kiếp này, cuối cùng cũng còn có chút lương tâm...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất