Chương 790: Nên để chúng ta thành danh
Trận đại chiến giữa những nhân vật tiểu bối trên không trung dẫn tới sự quan tâm của chư tu có mặt...
Thật sự là bốn người tham chiến đều quá mạnh mẽ, con Kim Ô kia mặc dù đã bị trọng thương, khí huyết suy kiệt nhưng bây giờ cũng đã bắt đầu ngoan độc, thể hiện thực lực đáng sợ. Kim sí vỗ lên, chấn động không trung, thân thể cường hãn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, còn khống chế kiếm linh kim sắc, kiếm khí ngập trời, vận chuyển do tâm, còn Hàn gia tử cưỡi thiên mã của Đại Tuyết sơn cầm trường thương trong tay, thương xuất động như độc long đâm ngang phía chân trời, tàn nhẫn hiểm độc khiến người ta phải ghé mắt. Lệ Tiểu quỷ vương lại một thân quỷ khí ngập trời, phía sau hiện lên cảnh tượng địa ngục, dẫn dắt vạn quỷ sinh ra để chụp con mồi.
Càng kinh người hơn chính là lúc này Lữ Phụng Tiên lấy một đánh ba, nhưng không rơi vào thế hạ phong.
Gã vốn là thần uy cái thế, giở tay nhấc chân đều có thần lực không dưới mười vạn cân, xé xác Di Chủng, lực áp quần hùng, có thể nói là hung mãnh không thể chống đỡ. Bây giờ gã tay không chỉ dựa vào một đôi nhục chưởng đã đủ để ứng phó với trường thương của Hàn Anh cùng kiếm linh của Đại Kim Ô, còn có thêm thân pháp huyền diệu không biết học được ở nơi nào, phiêu tử biến ảo xê dịch như tiên, lực chiến ba đại cao thủ, nhưng chiến lực lại ngang nhau.
Một đám tiểu bối này làm cho Nguyên Anh cũng phải kinh ngạc!
Từ rất sớm liền có tiên hiền tiên đoán Huyền Quan trời giáng, khí vận gia thân, trong giới tu hành sẽ nghênh đón một thời đại hoàng kim xuất hiện lớp lớp kỳ tài!
Cũng là khi bộ Huyền Quan đầu tiên hạ xuống Thần Châu, sau đó liền lần lượt có tu sĩ tiểu bối kinh tài tuyệt diễm đột nhiên xuất hiện, đảo loạn trình tự sâm nghiêm của giới tu hành. Mà bây giờ, trận ác chiến giữa đám tiểu bối này bỗng nhiên làm cho rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh thông thường phải cảm thán, thời đại hoàng kim trong lời dự đoán kia đại khái đã tới rồi! Tiểu bối hung ác như vậy có mấy vị Nguyên Anh có thể cản được?
“Ghê tởm! Ta được tiên nhân lần thứ hai đi vào giấc mộng chỉ điểm sai lầm, không chỉ học được Thái Thượng Tiêu Dao kinh mà còn có được chỉ dẫn tung tích của Thái Thượng Bất Tử kinh, liên thủ với thúc tổ của gia tộc mới tìm được con tặc nha này. Vốn muốn mượn cơ hội này dẫn ma đầu kia tới làm dương uy danh của ta, lại không ngờ tới tự nhiên hai người này xông ra từ trong lòng đất, rõ ràng chỉ là Đại Tuyết sơn nhị đẳng tông môn, thực lực lại lợi hại như vậy, hôm nay nếu không bắt được bọn họ chẳng phải một phen tâm huyết sẽ chảy về biển đông hay sao, còn ngay trước mặt chúng tu bị phá hủy danh tiếng nữa?”
Trong lúc ác chiến, Lữ Phụng Tiên tuy là dũng mãnh không gì sánh được lấy một địch ba, trong bụng lại bắt đầu trở nên nóng nảy.
Gã có thần lực trời sinh vũ dũng kinh người, sau lại được tiên nhân đi vào giấc mộng, truyền thụ cho Tiêu Dao kinh, một khi tìm hiểu đã có chỗ lợi, bằng không cũng không thể đuổi kịp được Kim Ô cực nhanh này, chỉ tiếc mặc dù có biện pháp tăng tốc độ bổ khuyết, nhưng thực lực chân chính của gã cũng không đột nhiên tăng mạnh. Nguyên nhân chủ yếu chính là khí giới gã có thể dùng tiện tay nhất đã bị người ta cướp đi, bây giờ tay không ngăn địch, mặc dù có một thân thần lực nhưng lại luôn cảm thấy có phần không phát huy ra hết được, ác chiến càng lâu càng cảm thấy dị thường biệt khuất.
“Trước đây ta bị hai tên hòa thượng tính toán, quả thật vô cùng nhục nhã, tuy là lão tổ tông của Lữ gia ta đã ra nghiêm lệnh phong tỏa tin tức nhưng vẫn mơ hồ có lời đồn thổi truyền ra làm cho thanh danh của ta tổn hao nhiều... Hôm nay chính là thúc phải thừa dịp thể hiện hành động trước mặt mọi người đề cao dương danh, làm sao có thể bị hai tên khốn không chút danh tiếng gì này ngăn cản được?”
Trong lòng Lữ Phụng Tiên ảo não, thân hình lơ lửng trong hư không, tâm tư vận chuyển nhanh như tia chớp:
“Lão tổ tông ban thưởng món thần khí trấn tộc đó cho ta, tuy nói không phải vạn bất đắc dĩ không thể dùng, nhưng cũng không thể đợi được nữa!”
Tới lúc này, gã đột nhiên hét lớn:
- Thần binh ra cho ta...
Ầm!
Tiếng như tiếng sấm liên tục, xa xa truyền ra ngoài!
Mà ở phía bắc Bạch Ngọc đài, nơi xa vặn dặm, trên một đỉnh núi lớn liên miên đang có ba lão giả Nguyên Anh đứng chắp tay, khí cơ hùng hồn, thần uy đáng sợ đang thi nhãn pháp nhãn, nhìn nơi đó, nghe được câu nói kia của Lữ Phụng Tiên thì một vị Nguyên Anh trong số đó cau mày nói:
- Đại Tuyết sơn từ khi nào đã có vài tên tiểu bối lợi hại như thế, vậy mà làm cho Phụng Tiên còn không thể không dùng món thần binh đó?
Người thứ hai nói:
- Thần binh này không thể dễ dàng sử dụng, chúng ta có cho hay không?
Bên thứ ba nói:
- Một trận chiến hôm nay của Phụng Tiên chỉ có thể thắng không thể bại, cho hắn đi!
Người thứ hai nói:
- Chẳng bằng chúng ta xuất thủ đuổi mấy con ruồi không tự lượng sức mình đi cho rồi?
Người thứ nhất lại thở dài, nói:
- Thánh Nhân đã định ra Cửu Thiên Chi Minh, không muốn nhìn thấy chúng ta dùng cảnh giới áp chế bọn tiểu bối này, trận chiến này tiến hành ở dưới mí mắt của Thánh Nhân, chúng ta xuất thủ Thánh Nhân tất nhiên sẽ không thích, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của Phụng Tiên thôi, cho hắn thần binh đi!
...
...
Ầm!
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, sau khi Lữ Phụng Tiên rít lên một tiếng, xa xa trong không trung bỗng nhiên có một hắc ảnh từ xa bay tới, khí thế nó mang theo lại không dưới một pháp thuyền, tới cực nhanh va nát một lưu vân nhỏ, nhưng lúc bay tới trước người Lữ Phụng Tiên lại chợt lơ lửng, không nhúc nhích bay lơ lửng ở trên không trung, rõ ràng là một cái quan tài màu đen, khí cơ cực kỳ quỷ dị, chằng chịt huyết vân...
Mà Lữ Phụng Tiên thấy được đây là hắc quan thì nét mặt cũng nở nụ cười mỉm, ngũ chỉ giang rộng, quát chói tai:
- Đi ra!
Một tiếng “đi ra” này như pháp chỉ yên lặng treo trên hắc quan trên không trung, nắp quan tài trong giây lát đã bắn một cái, bầu không khí quỷ dị.
Mà cách đó không xa đám Lệ Anh, Hàn Anh và Đại Kim Ô thấy thế thì trong bụng đều kinh hãi, đồng thời tới ngăn cản.
Chỉ có điều thân pháp của Lữ Phụng Tiên thực sự cao minh, ba người bọn họ liên thủ, thực lực vốn dĩ trên Lữ Phụng Tiên, chỉ là bị thân pháp cao minh của gã áp chế, vẫn luôn không có cách nào ngưng tụ lực lượng cường đại nhất để đánh được người này. Mà lúc này, Lữ Phụng Tiên đạp thêm mấy bước, nhẹ nhàng tránh thoát công kích của ba người bọn họ, chưởng bên phải giơ lên cao lên không trung, hào tình vạn trượng, cất tiếng cười to...
- Vèo vèo vèo...
Nhưng cũng vào lúc này, rốt cục hắc quan cũng mở ra, từ bên trong đó liên tục bay ra chín bóng đen hội tụ chỗ Lữ Phụng Tiên vỗ lên, bỗng nhiên hóa thành một thanh hắc sắc đại đao dài tới ba trượng, bên trên ẩn hiện Long Văn, tạo hình quỷ dị dính đầy vết tích khô héo màu nâu, tản ra hắc quang yếu ớt, một khắc cầm được đao này, khí cơ của Lữ Phụng Tiên nhất định là tăng vọt, thuấn tăng gấp bảy tám lần, khiến thiên địa biến sắc.
- Bằng vào hai người các ngươi cũng dám ngăn cản ta giết người?
Lữ Phụng Tiên bỗng nhiên xoay người nhìn lại, Long Văn đại đao trong tay rung lên, một màn đao khí màu đen kinh thiên động địa cuồn cuộn chém xuống, trong nháy mắt đã chém xuống dưới cả trăm trượng, chém thẳng xuống chỗ Đại Kim Ô vì bị thương nên thực lực đang yếu nhất.
Ầm! Ầm!
Lệ Anh cùng Hàn Anh nhìn thấy hai đao thế điên cuồng này chém tới thì đồng thời kinh hãi, thân hình nhanh chóng vọt tới trước người Đại Kim Ô, cực lực đỡ lấy.
Chỉ có điều ngay cả bọn họ cũng không thể ngờ tới, một thân thần lực của Lữ Phụng Tiên này sau khi có được khí giới hợp tay lại có thể phát huy ra sức mạnh điên cuồng tới bậc này. Dường như là chỉ trong một chốc, thân hình của ba người bọn họ liền bị đao khí bao phủ, ngay cả thân ảnh đều không thể nhìn thấy chân thực được nữa, chỉ có lực yên diệt đáng sợ gắt gao quấn quanh người bọn họ, vững vàng cầm cố ở giữa đao khí...
Từ xa nhìn lại, một màn đao khí đó giống như hóa thành một viên kén ma vững vàng bao bọn họ ở giữa.
Bên trong có tiềng gào thét mơ hồ truyền tới, trải rộng chư thiên, như là tiếng tru thét từ sâu trong địa ngục truyền tới làm lòng người hoảng sợ!
Một đao này liền có ý cảnh chém rách chư thiên, thực sự khó có thể ngăn cản.
- Một đao này đáng sợ bậc nào, cho dù Nguyên Anh hẳn là cũng sẽ bị chém?
Phía dưới có tu sĩ kinh hô, quả thực không thể tin được một màn trước mắt.
Người bình thường trong giới tu hành lúc này ánh mắt nhìn về phía Lữ Phụng Tiên quả thực giống như là đang nhìn Thần Linh.
Ngay cả hàng loạt nhóm nhân vật thần tử đại phái đang xem cuộc chiến lúc nhìn về phía Lữ Phụng Tiên ánh mắt cũng nghiêm túc.
Những thần lực đó, hung binh đó, hơn nữa thân pháp huyền ảo khó lường kia, người này nhất định chính là hóa thân của chiến tu hoàn mỹ!
- Vèo vèo vèo...
Nhưng sau một khắc lại căn bản không cho chúng tu nhiều thời gian sùng bái lắm, lần nữa có dị biến phát sinh.
Trong ma kén được một đao của Lữ Phụng Tiên tạo ra, sau khi yên lặng một hơi thở liền đột nhiên thấp thoáng có ba luồng sáng.
Ba luồng ánh sáng này chói mắt giống như sao băng, kiếm khí lành lạnh đáng sợ, trong nháy mắt xé rách ma vân, làm ma vân bị hung đao bổ ra hóa thành từng mảnh thanh vân, cùng lúc đó, ba lưu tinh đồng thời xông lên cao, rõ ràng là một kim, một xích, một thanh, ba kiếm quang kiếm khí thao thao ở trên không trung cuốn lên lưu vân cuồn cuộn, vẽ ra quỹ tích lưu loát viên mãn, chém thẳng về phía Lữ Phụng Tiên.
Kiếm linh!
Bỗng nhiên lại có kiếm linh nữa!
Màu vàng chính là kiếm linh lúc trước ô nha bày ra, xấp xỉ dáng dấp của nó, chính là một con quạ.
Còn trong ánh kiếm màu xanh chính là một dáng vẻ thiếu niên cầm trường thương trong tay, chính là Hàn Anh.
Trong kiếm quang xích sắc là dáng vẻ một tiểu quỷ mặt mũi xấu xí dữ tợn, không ngờ lại là Lệ Anh đã thu nhỏ lại vô số lần.
Ba kiếm quang này trong nháy mắt liền nở rộ ra dáng vẻ bệ vệ ngập trời đan vào nhau chằng chịt, chém thẳng về phía Lữ Phụng Tiên.
Ầm!
Trong một chốc, phản ứng của Lữ Phụng Tiên không thể nói là không nhanh, hoành đao vừa tới sườn, tiếp nhận ba kiếm quang chém nhanh xuống, keng một tiếng, ánh kiếm màu vàng óng chém lên đại đao của gã làm thân hình của gã lui về phía sau ba trượng, lại keng một tiếng nữa, ánh kiếm màu váng óng đúng lúc chém tới, ước chừng làm cho gã phải lui ra ngoài mười trượng, sau đó chính là ánh kiếm màu xanh chém tới, lại chỉ nghe một tiếng vang rền, lui lại cả trăm trượng...
- Dù sao cũng là kiếm linh có uy lực không tầm thường, vậy mà lại có tận ba cái...
Tu sĩ ở phía dưới đều sợ ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối, thất thanh kêu to.
- Nhìn kiếm linh ở nơi này, kiếm thai trước đây bọn họ có được so với kiếm thai bình thường thì tốt hơn gấp mười lần... không phải, gấp trăm lần!
Có người sáng mắt lên, vui vẻ thoải mái.
Đại Kim Ô thi triển ra một loại kiếm linh thần dị, làm lòng người không ngừng động tâm, huống chi bây giờ còn có hai đạo nữa?
Quả thực cũng làm người ta không kềm chế được tham niệm trong tim.
Chỉ là, ngoài tham niệm ra, một người một quạ một quỷ biểu hiện ra chiến ý hung ác điên cuồng cũng làm cho những người này kinh hãi.
- Giết con lừa này, thay tên tiểu khốn kiếp kia rửa hận!
Lệ Anh cao giọng kêu lên kỳ lạ, khống chế quỷ kiếm linh, hung ác độc địa vọt tới phía trước, từng kiếm từng kiếm điên cuồng chém ra.
Đại Kim Ô và Hàn Anh cũng không cam chịu bị rơi lại phía sau, lúc này như là đã thi triển ra bản lĩnh cuối cùng, ba người cũng không lưu thủ nữa, trong khi xuất thủ đều là sát chiêu, nương kiếm linh sắc bén cùng linh mẫn vây Lữ Phụng Tiên vào giữa, điên cuồng xuất thủ vây công, cuối cùng hợp thành tam giác vây kín gã lại, lại cắn chặt răng, từng bước từng bước thu nhỏ lại khoảng cách, muốn hạn chế chết ưu thế của thân pháp của gã.
- Không ra tay thì thôi, nếu ra tay thì phải giết chết được hắn!
- Giết giết giết! Tiểu khốn kiếp xuất thân từ Nam Chiêm đoạt đi ánh sáng mà gã sở hữu, thế nhân chỉ nhìn thấy hắn chứ không nhìn thấy chúng ta!
- Ngày hôm nay mượn đầu của người này để thế nhân nhìn thấy được thủ đoạn của chúng ta!
- Hôm nay sát khí ngập trời, nên để chúng ta thành danh!