Chương 791: Thanh danh của Đại Tuyết sơn
- Một đám chó đám mèo cũng muốn đánh bại ta?
Đối mặt với ba người Lệ Anh, Hàn Anh và Đại Kim Ô đằng đằng sát khí, Lữ Phụng Tiên cũng nổi giận đùng đùng, Long Văn đại đao chém ra mặc dù không tiện tay như Phương Thiên Họa Kích nhưng cũng nở rộ chiến ý ngập trời, làm vỡ nát hư không, làm không gian của mình phân ra sáng tối với những chỗ khác, lại hóa thành “Đao vực” trong truyền thuyết, khi ngăn cản kiếm linh thì cũng đồng thời dẫn phát ra từng tia chớp màu đen, cùng điên như đao khí, đồng thời ác chiến với ba cao thủ hàng đầu trong thế hệ này.
Lăn lăn lộn lộn, thắng bại khó phân, chúng tu phía dưới sớm đã sợ ngây người.
Trận ác chiến này mặc dù là bọn tiểu bối xuất thủ, nhưng có thể coi như trăm năm hiếm thấy!
Lữ Phụng Tiên trời sinh có thần lực, cầm trong tay hung binh, tất nhiên là bất phàm, còn Đại Kim Ô và hai đệ tử của Đại Tuyết Sơn cũng đều đáng sợ như nhau.
Tuy là ba người bọn họ hợp lại đấu với Lữ Phụng Tiên, nhưng trong lòng của chư tu đã không một ai dám khinh bỉ bọn họ nữa.
Chiến cuộc như vậy cho dù là ba người hợp lực mà thắng, cũng đủ để dương danh thiên hạ rồi!
Mà đối với Lữ Phụng Tiên, chúng tu càng không cần nói nhiều.
Một người dùng lực chiến với ba đại cao thủ, cho dù bị thua, cái tên chiến thần này sợ là cũng sẽ truyền khắp Thần Châu.
Đánh một trận như vậy rốt cục ai thắng ai thua đây?
Chư tu ở phía dưới đều đang lẳng lặng vây xem, cũng không dám thở mạnh.
Ngay cả Thánh Nhân đang ngồi ngay ngắn trên Bạch Ngọc đài lúc này cũng quay đầu nhìn lại, mặt tỏ ra khen ngợi.
- Ha ha, lấy ba đánh một, quá không hay ho rồi! Lữ huynh, Lý mỗ ở đây nguyện giúp ngươi một tay!
Ngay lúc chiến cuộc còn chưa rõ ràng, một người nở tiếng cười dài đeo kiếm bước lên không trung, tay áo bay bay, vạt áo tung bay, tuấn dật xuất trần khó nói lên lời, bất ngờ chính là Lý Trường Uyên của Trảm Tà tâu, một trong mười hai lâu của Bạch Ngọc kinh hiện thân, chỉ thấy trong tiếng cười lớn, y lên không trung, trong miệng đặt câu hỏi. Trên tay cũng nghiêm túc trực tiếp đâm ra một kiếm chém thẳng về phía sau lưng Lệ Anh đang ác chiến.
Kiếm khí cuồn cuộn như sông dài đại giang, tập kích một phương.
Đang khổ chiến với Lữ Phụng Tiên, Lệ Anh kinh hãi, đột nhiên xoay người lại, khống chế kiếm linh, ý muốn ngăn một kiếm này lại.
Lại không ngờ tới xoay người lại cản lại, lại cản vào trong hư không. Kiếm ý của Lý Trường Uyên lại ngậm mà không phát, sau khi run lên liền thu kiếm vào vỏ, mặt mỉm cười. Lẳng lặng nhìn ba người đang ác chiến, rõ ràng chỉ muốn làm Lệ Anh phân tâm mà thôi.
Còn ba người Lệ, Hàn, Kim vốn là thế chân vạc mới vây khốn được Lữ Phụng Tiên, không cho gã thi triển ra thân pháp huyền ảo không rõ, mà bây giờ Lệ Anh phân tâm, một vòng vây này lập tức lộ ra kẽ hở. Lữ Phụng Tiên rống to một tiếng, liền vọt ra từ trong vòng vây, hung đao Long Văn ngưng tụ vô số sát khí, nằm ngang ở trước ngực, quanh người là tia chớp màu đen, dần dần bị triệt tiêu...
- Lữ thế huynh, ta biết ngươi thần võ dũng mãnh, trảm ba người này cũng không phải việc khó, chỉ là khí giới của ngươi cũng không tiện tay, chưa đạt tới ý cảnh chuyển theo ý mình, không phát huy ra được uy lực, mà tiểu đệ cũng không quen nhìn có người ở trong phạm vi Bạch Ngọc kinh ta lấy nhiều đánh ít, không tuân theo quy củ, mạo muội tự đề cử mình, muốn cùng ngô huynh kề vai đánh một trận, không biết Lữ thế huynh có nguyện bỏ những thứ yêu thích, cho tiểu đệ một cơ hội lộ mặt không?
Lý Trường Uyên nói nói cười cười, nói rất khách khí, đã thổi phồng Lữ Phụng Tiên, cũng biểu lộ ý của mình.
Mặt mày của Lữ Phụng Tiên cũng đông lại một cái, thấy Lý Trường Uyên nói có lý, gã mới học được Thái Thượng Tiêu Dao kinh không lâu, hung đao Long Văn càng mới chỉ là lần đầu tiên cầm trong tay, sức mạnh có thể phát huy ra cũng hữu hạn, vừa rồi đánh với ba người này một trận lại phát hiện dị chủng kiếm linh của bọn họ thực sự khó chơi, nếu tiếp tục đánh lâu, mình chưa hẳn có thể chiếm được tiện nghi, bây giờ nếu đồng ý chính là một cơ hội tốt.
- Nếu như thế, vậy thì cám ơn!
Gã nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý với đề nghị của Lý Trường Uyên.
- Ha ha, còn có ta nữa!
Trong đám người phía dưới lại có một nữ tử xinh đẹp mặc áo hồng, vóc người đẫy đà, da như mỡ đông, cái trán điểm một cái nốt ruồi chu sa bước lên trên không, đương nhiên đó là một trong Bạch Ngọc kinh mười hai lâu, đệ nhất chân truyền của Đan Hương Lâu – Hồng Tuệ, khóe miệng nàng mỉm cười, đi tới bên người Lý Trường Uyên, hành lễ với Lữ Phụng Tiên, cười nói:
- Tuy Hồng Tuệ là nữ tử nhưng cũng không quen nhìn hành vi lấy nhiều khi ít bậc này, nếu Lữ huynh không chê Hồng Tuệ tu vi thấp thì ta nguyện trợ ngô huynh một tay, thay ngươi cản lại một đối thủ, không biết ý của ngô huynh thế nào?
- Nàng cũng tới?
Lữ Phụng Tiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trong bụng cũng khẽ run, chỉ có điều gã vốn không phải một người ngu xuẩn, lúc ác chiến với người khác mặc dù dễ bị dâng trào huyết khí tới choáng váng đầu óc, nhưng sau khi thoáng lãnh tĩnh lại thì tâm tư cũng vô cùng nhạy bén, rất nhanh đã hiểu ra:
“Thì ra hai người này tới vì dị chủng kiếm linh, loại kiếm linh biến hóa từ kiếm thai này chính là kiếm thuật thượng cổ, có thể chém chết lôi kiếp, có tác dụng lớn đối với người tu hành khi độ lôi kiếp, mà dị chủng kiếm linh lại càng bất phàm, hẳn là bọn họ tới đây là vì kiếm linh này...”
“Hơn nữa khi ta tiến vào Ma Uyên vốn là phải tìm đồng minh, những người này cho dù là thân phận hay là địa vị đều tương đương với ta, chính là cơ hội tốt kết làm đồng minh, nương vào ba cái đầu người này, vừa hay tạo ra một giao tình...”
Đã tới lúc này không muốn tao nhã cũng không được, mới rồi cuồng thần cầm hung đao Long Văn ác chiến tựa như lúc này lại biến thành thư sinh tao nhã lễ độ, khóe miệng mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ Hồng Tuệ tiên tử cùng Lý thế huynh trượng nghĩa xuất thủ, Lữ mỗ vô cùng cảm kích!
- Ha ha ha ha, Thái Thượng đạo chủ, bản tọa đã biết tới Thái Thượng đạo thống đã lâu, đặc biệt tới mạo muội thăm viếng.
Phía dưới có một người cười ha ha, người khoác chu bào hỏa hồng phi thân nhảy lên đám mây, giống như mặt trời thứ hai
Đương nhiên đó là Hỏa chân nhân, đại tu đứng đầu Bạch Ngọc kinh, uy danh hiển hách, trời sinh huyết mạch hỏa linh, khi chưa tới ba trăm tuổi đã tự thành lập đạo thống của riêng mình, cũng là cường giả đỉnh cao nổi danh dưới Nguyên Anh ở Bạch Ngọc kinh...
- Ha ha, Đại Tuyết sơn... từ lúc nào đám gà đất chó sành tới từ Nam Chiêm cũng dám giương oai ở Bạch Ngọc kinh vậy?
Lại có một gã hắc y công tử ngồi trên một con bạch hổ, phe phẩy chiết phiến lên trên không trung, đứng chung một phe với Lữ Phụng Tiên.
Nhất thời, lần lượt có người lên trời mỉm cười bắt chuyện với Lữ Phụng Tiên, thể hiện ý thân cận, không biết là vì muốn cướp đoạt kiếm linh hay là vì muốn kết minh với tu sĩ có lực chiến đấu như thần là Lữ Phụng Tiên. Nhân số trong chốc lát đã đạt tới bảy tám người, còn có nhiều người đang rục rịch ở phía dưới, mỗi người đều thân là cao thủ đứng đầu trong Bạch Ngọc kinh, về khí thế quả thực trong nháy mắt đạt tới cực thịnh.
Còn ba người Hàn Anh, Lệ Anh và Đại Kim Ô thì sắc mặt ngày càng thâm trầm.
- Hai người các ngươi, còn dám ngăn cản ta giết người không?
Lữ Phụng Tiên cùng chư tu đàm tiếu một phen rồi lại chuyển ánh mắt nhìn về phía ba người đang mơ hồ bị chư tu vây vào giữa, giọng nói thờ ơ, hung đao Long Văn cũng vung lên chậm rãi bước về phía trước. Trong bụng gã cũng đã đại định, có một đám như thế này giúp đỡ, gã nhất định là chiếm hết ưu thế, cho dù những người này không ra tay, chỉ cần làm cho ba người này thoáng phân thần, mình cũng sẽ dễ như trở bàn tay.
- Không bằng ngươi tới thử một chút xem!
Lệ Anh cắn răng mắt lóe hung quang, nhếch miệng nở nụ cười nói một câu.
Hàn Anh lại không chút thay đổi vẻ mặt, trầm hơi thở ngầm phát động, lặng lặng đứng ở trong hư không, không có chút ý tránh đi nào.
Bọn họ cũng không trực tiếp trả lời, nhưng cũng đã thể hiện rõ thái độ.
Mà ở phía dưới, đã có người trực tiếp cường ngạnh trả lời:
- Nhất định là phải cản rồi!
Sau tiếng đó, phía dưới đột nhiên có hai bóng người nhẹ nhàng bay vút lên trời, một người trên người mặt một bộ đại hồng bào, sắc mặt tái nhợt như sứ, môi lại đỏ thẫm như máu, trên người có quỷ khí mơ hồ, ở bên phải cũng là một nữ tử cao gầy mặc áo choàng màu vàng nhạt, tay trái tay phải cầm song luân xanh-hồng, thoạt nhìn có vẻ nhu nhược nhưng dáng vẻ xinh đẹp làm người ta hài lòng, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, giữa hai lông mày mơ hồ lộ ra một luồng ý hung hãn, đón lấy khí thế của đám Lữ Phụng Tiên ngăn ở trước người hai người Lệ Anh và Hàn Anh.
- Ngũ tử Đại Tuyết sơn Lệ Hồng Y, Vương Quỳnh, hai người này cũng tới...
Trong đám tu sĩ phía dưới có người hô nhỏ một tiếng, hít vào một hơi.
Lá gan của Đại Tuyết sơn này không khỏi quá lớn rồi, hai người Lệ Anh, Hàn Anh xuất thủ cũng cho qua đi, vậy mà hai người nữ nhi cũng hung mãnh như vậy?
Hơn nữa, các nàng còn hiện thân dưới tình huống Lữ Phụng Tiên cùng những người mạnh như Lý Trường Uyên, Hồng Tuệ cùng với Hỏa Chân nhân của Nam Vực mơ hồ hết minh, so với hai người Hàn, Lệ chỉ muốn ngăn cản Lữ Phụng Tiên thì thế còn mạnh hơn.
Đây là Đại Tuyết Sơn muốn vì một con yêu quái, không tiếc trở thành địch với Bạch Ngọc kinh sao?
Ngay cả đám Lý Trường Uyên nhìn thấy cảnh tượng này ánh mắt cũng không khỏi lẫm liệt, ý không vui rõ ràng.
- Nam Chiêm Đại Tuyết sơn, khà khà, cái tên này trước đây ta lại chưa từng nghe nói tới, chỉ có điều hôm nay sẽ nhớ kỹ!
Đan Hương lâu Hồng Tuệ tiên tử che miệng cười, ánh mắt đảo qua nói với Lý Trường Uyên:
- Dám ngăn ở đây thì rất không tầm thường nữa rồi!
- Chỉ là muốn chết mà thôi, Đại Tuyết sơn cái gì, không biết tự lượng sức!
Hỏa chân nhân lành lạnh mở miệng, quanh người tăng vọt hỏa ý chậm rãi bước về phía trước, một đôi quái nhãn quét loạn:
- Các ngươi cũng có kiếm linh?
- Có chứ, còn nhiều mà, ngươi có muốn tới lấy không?
Vương Quỳnh âm lãnh nhìn Hỏa chân nhân một cái, như cười như không, ngôn từ khiêu khích.
- Hắc hắc, chuyện này thì không vội...
Hỏa chân nhân cũng lạnh giọng cười, âm thầm nhìn Vương Quỳnh một cái, ánh mắt hai người đụng vào nhau, sát khí văng khắp nơi.
Một người lãnh ngạo, một người thâm độc, thù này chỉ sau một câu nói đã kết sâu rồi.
Nhưng Lệ Hồng Y lại trầm ngâm trong khoảnh khắc, lung lay chắp tay với chư tu, thản nhiên nói:
- Chư vị Thần Châu đồng đạo, Đại Tuyết sơn ta không hề muốn làm kẻ địch của bất kỳ kẻ nào cả, bây giờ Ma Uyên khiêu khích, chính là lúc thế hệ chúng ta cần sát nhập vào Ma Uyên, tranh đoạt triệu dặm Ma Uyên, tiêu hao sức lực ở đây sợ rằng cũng không sáng suốt? Vị đạo hữu Yêu tộc này có đại ân với Nam Chiêm đạo thống ta, về tình về lý chúng ta không thể mở trừng mắt nhìn nó bị người ta đuổi giết được, giữa các ngươi nếu thật sự có ân oán, tại sao không cầu xin trưởng bối hai bên ra mặt giao thiệp, tìm một con đường hòa giải?
Khi đang nói chuyện nàng mơ hồ nhìn thoáng qua phía cao trên Bạch Ngọc đài, lời này là nói cho Thánh Nhân trên đài nghe.
Nhưng Lữ Phụng Tiên nghe vậy thì lành lạnh cười, nói:
- Nam Chiêm Đại Tuyết sơn từ khi nào có tư cách quản sự vụ của Thái Thượng đạo thống ta vậy? Ta là truyền nhân của Thái Thượng đạo thống, không nhất định cần cầu xin trưởng bối can thiệp, hôm nay ta chỉ muốn lấy lại kinh văn của Thái Thượng đạo thống của ta, các ngươi thật sự muốn ngăn cản ta?
Đằng đằng sát khí, cầm trong tay đại đao Long Văn, đi ra từ trong đám người.
Còn một đám Đại Tuyết sơn cũng đều mang ánh mắt lẫm liệt, phân tán rời rạc đã chọn một vị trí thích hợp, sát khí trên người dần dâng lên.
Hiển nhiên, thái độ này đã nói rõ tất cả.