Chương 792: Tuyết Sơn ngũ tử
Tứ tử Đại Tuyết sơn đương nhiên là bất phàm, trước đây không nổi danh, nhưng vừa mới rồi trước mặt chúng tu đánh một trận với Lữ Phụng Tiên, ba người Kim Ô, Lệ Anh và Hàn Anh cũng đều đã chứng minh được thực lực của chính mình, rõ ràng đã đạt đến tiêu chuẩn của một nhóm thần tử của đại tông Thần Châu, đặt ở nơi Bắc Vực Thần Châu có trình độ kém một chút sợ là đã đủ để tranh phong cùng thần tử rồi, nhưng bây giờ, đối mặt với một nhóm người cùng Lữ Phụng Tiên bao vây bức bách lại vẫn không chịu cúi đầu, lại có vẻ hơi không tự lượng sức. Dù sao Lữ Phụng Tiên là nhân vật bậc nào, chiến tu đáng sợ lấy một địch ba cũng không bị rơi xuống thế hạ phong, còn Lý Trường Uyên, Hồng Tuệ, Hỏa chân nhân của Bạch Ngọc kinh cho dù là thân phận hay là khí cơ đều không thua kém gì gã.
Lực lượng đối lập bậc này quả thực giống như là trứng gà đấu với tảng đá!
Tứ tử Đại Tuyết sơn thanh danh không hiển hách này lại vì một con yêu nha, trở thành kẻ địch của tông môn lớn như vậy sao?
- Cho thể diện mà không cần, vậy chém bọn họ đi thôi...
Trong lúc giằng co không tiếng động, Hỏa chân nhân tính khí nóng nảy nghiêm ngặt quát, quanh người tăng vọt hỏa ý, muốn dẫn đầu đánh ra ngoài.
Tứ tử Đại Tuyết sơn, lại có cả Đại Kim Ô cũng dùng ánh mắt lẫm liệt, đã chuẩn bị xong để xuất thủ.
- Chậm đã!
Hiển nhiên trận đại chiến này không thể tránh né, nhưng cũng vào lúc này, phía dưới đột nhiên có một tiếng kêu to vang lên, bỗng nhiên có một luồng khí cơ kinh người từ phía dưới bay lên trời cao. Người đến mặc một bộ trường bào huyết sắc, bên trên thêu một tòa cao sơn tiên phong mờ mịt, hình dáng tướng mạo phong thần quan ngọc, khí cơ trên người ngay cả chư vị thần tử bên Lữ Phụng Tiên trên không trung cũng vì thế mà nhíu mắt, trong bụng lưu ý thêm vài phần.
- Người nọ là... một người có tu vi cao nhất trong ngũ tử Đại Tuyết sơn theo lời đồn, Bắc Thần Sơn đạo tử!
Phía dưới, có người nhận ra thân phận của người tới, không khỏi động dung.
- Đại Tuyết Sơn ngũ tử, vậy mà đã tới đông đủ, thật sự muốn không chết không thôi với đám thần tử và truyền nhân của Thái Thượng đạo thống của Bạch Ngọc kinh này sao?
- Bọn họ không sợ thế của Đại Tuyết sơn bị mất, chặt đứt tất cả truyền thừa và hy vọng sao?
Phía dưới sóng người bắt đầu khởi động, thấp giọng nghị luận, đối với Đại Tuyết sơn này thực sự lại vừa bội phục vừa hơi khinh thường.
Bội phục là cảm thấy Đại Tuyết sơn này quả nhiên là nghĩa bất dung từ. Vì một con yêu nha không tiếc đối địch với đối thủ cường đại.
Khinh bỉ thì chính là loại nghĩa bất dung từ này ở trong giới tu hành thực sự là quá buồn cười.
Nếu dùng một từ ngữ để hình dung, đó nhất định chính là không thành thục, ngây thơ!
- Ha ha, lại thêm một tên nữa rồi...
Hỏa chân nhân nhìn thấy Bắc Thần Sơn đạo tử thì cười lạnh một tiếng, không thèm để ý chút nào.
Nhưng chân mày của Hồng Tuệ tiên tử thì thoáng nhíu một cái, thấp giọng nói:
- Người này tên là Niếp Sơn Nhân, xuất thân ở Nhiếp gia Bắc Thần Sơn Nam Chiêm, thiên tư cũng không tục, chính là huyết mạch địa linh hiếm thấy, hắn cũng từng được lưu danh trên thần bia của Nam Chiêm Huyền Vực, sau cơ duyên xảo hợp, được một vị trưởng lão Trung Vực - Ly Hận Thiên coi trọng, nhận làm đệ tử nhập thất, biểu hiện cũng xem là tốt, chỉ là sau đó khi Nam Chiêm Đại Tuyết sơn lập đạo ở Bắc Vực Thần Châu, lúc đó mới bỏ qua thân phận đệ tử chân truyền của Ly Hận Thiên, về Đại Tuyết Sơn, được người ta gọi là một trong ngũ tử Đại Tuyết Sơn, lấy tu vi cùng thiên tư của hắn vốn nên trở thành thần tử duy nhất của Đại Tuyết sơn, chỉ là chẳng biết tại sao vẫn chưa từng thực hiện được, lại nổi danh cùng bốn người khác...
- Đã từng bái nhập Ly Hận Thiên ở Thần Châu Trung Vực, thậm chí còn trở thành đệ tử chân truyền?
Nghe xong những lời này, người của phe Lữ Phụng Tiên cũng có không ít nhẹ nhíu mày.
Có thể gia nhập vào môn hạ của Ly Hận Thiên cũng là một chuyện không phải dễ dàng gì, ở trong đó cạnh tranh tới vị trí chân truyền càng thêm hiếm có hơn.
Nhất thời, Hỏa chân nhân là tu sĩ không có nội tình cũng đã có chút kiêng kỵ.
Dù sao tuy thiên tư của y cực cao nhưng cũng không muốn dây vào người có liên quan tới Ly Hận Thiên...
Nhất thời, người thứ năm trong ngũ tử Đại Tuyết Sơn xuất hiện cũng làm cho chư tu có mặt phải kiêng kỵ.
Bắc Thần Sơn đạo tử bước lên trời cao lại cau mày nhìn về hướng đám Lữ Phụng Tiên, rồi liếc đám Lệ Hồng Y một cái, chợt mở miệng la rầy:
- Mấy người các ngươi đều điên rồi phải không? Nhất định là hồ đồ rồi, vì một con yêu nghiệt lại không tiếc lấy Đại Tuyết Sơn ra chọc vào đại họa bậc này? Mau mau xin lỗi Lữ đạo hữu, giam giữ yêu nghiệt này lại, trói tới trước người hắn...
-Xì xào...
Một câu nói này của gã làm chư tu có mặt quanh đây đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Vốn tưởng rằng ngũ tử của Đại Tuyết sơn lộ diện người cuối cùng tốt xấu gì cũng có thể khiến sự sai biệt thực lực quá lớn giữa song phương sẽ kéo gần một chút, nhưng lại không ngờ tới vị Bắc Thần Sơn đạo tử này vừa mở miệng liền có thái độ khác hoàn toàn với tứ tử Đại Tuyết sơn. Đến lúc này, không chỉ có đám Lữ Phụng Tiên nở nụ cười trên mặt, tâm tình vui thích, còn đám Lệ Hồng Y thì chau mày, đáy lòng hừng hực cháy lên lửa giận...
- Niếp Sơn Nhân, ngày bình thường chúng ta tranh chấp chỉ là gia sự nhà mình, nhưng trước mặt đại sự đạo nghĩa ngươi lại muốn giao ân nhân của Đại Tuyết sơn ta cho địch nhân, hành động lấy oán trả ơn như vậy không sợ người tu hành trong thiên hạ cười nhạo hay sao?
Lệ Hồng Y cau mày quát chói tai, đôi môi cũng đang khẽ run rẩy.
- Hồ đồ!
Bắc Thần Sơn đạo tử lớn tiếng quát:
- Đạo nghĩa đại sự cái gì? Cái gì mà ân nhân của Đại Tuyết sơn? Cho tới giờ ta đều không cho là yêu nghiệt này có đại ân gì đối với Đại Tuyết Sơn cả, năm đó đánh một trận ở Phong Thiện Sơn căn bản là một đoạn chê cười của Hoang lục, lại bị các người coi như sự tích anh dũng, lúc đầu ta đã xin Ly Hận Thiên ân sư, có một câu nói của lão nhân gia ông ấy, Nam Chiêm lập đạo sẽ dễ dàng bậc nào, làm sao có thể rơi vào dáng vẻ đảo loạn, hỏng bét cả Bắc Vực như bây giờ chứ? Hừ, đừng nói là yêu nghiệt này, dù cho ma đầu kia không chết, Đại Tuyết Sơn ta cũng nên phân rõ giới hạn với hắn, ngươi nói đạo nghĩa, phải là thay trời vệ đạo, trảm yêu trừ ma, giam giữ yêu nghiệt này lại đưa cho Lữ đạo hữu của Thái Thượng đạo thống, đó mới là đạo nghĩa!
Những lời này nói vô cùng dõng dạc, nghĩa chính ngôn từ.
- Sớm muộn gì ta cũng sẽ ăn tên khốn kiếp này...
Lệ Anh tức giận chửi ầm lên, quanh người bốc lên quỷ khí.
Hàn Anh cũng nắm chặt trường thương trong tay, vốn là khuôn mặt thờ ơ tái nhợt lại càng lạnh thêm vài phần.
- Ta nhổ vào cái tên khốn kiếp nhà ngươi, trước đây chúng ta liều mạng xông mười trận Phong Thiện sơn ngươi ở đâu, hiện tại lại đứng ra nói mát, đừng cho là huynh đệ ta mấy năm gần đây không xuất hiện, ngươi thật sự cảm thấy hắn đã chết nên không lo lắng gì, ta cho ngươi biết bản lĩnh của hắn lớn, ngươi có chết mười lần trở về hắn cũng không chết được, bây giờ nói gì chắc chắn hắn đều ở dưới nghe được, nghe được toàn bộ những lời ngươi nói hôm nay, nghe đi! Ngươi!
Đại Kim Ô tức giận mắng lớn oa oa, nước miếng văng tung tóe, hung hăng chỉ còn kém mức đi tới xé xác gã.
- Ah, nếu thật sự ma đầu kia còn ở đây thì bảo hắn tới gặp ta, Niếp mỗ đang cần cơ hội trừ ma vệ đạo như vậy!
Bắc Thần Sơn đạo tử bị Đại Kim Ô mắng tới sắc mặt tái xanh, lạnh giọng mở miệng, sau khi nói xong, lại không nhịn được nhìn về phía Vương Quỳnh, thấp giọng nói:
- Vương Quỳnh sư muội, từ trước đến giờ muội đều là người thông minh, hôm nay tại sao cũng nông nổi như thế? Còn không mau tới chỗ ta?
- Năm đó Huyền Vực hàng Nam Chiêm, ta đã từng liên thủ với ngươi cùng nhau đoạt cơ duyện nên mới có giao tình...
Thấy gã đặt câu hỏi, Vương Quỳnh bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng, con mắt không mang theo nửa phần cảm tình nào, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh:
- Sau đi tới Thần Châu, đã từng cho là ngươi chiếu cố, trong bụng có chút cảm kích ngươi, lúc ở Đại Tuyết Sơn, ngươi muốn cạnh tranh vị trí thần tử, ta cũng giúp ngươi áp chế Lệ Hồng Y, cố hết sức lực, ngày bình thường ngươi luôn nói Phương Hành ma đầu kia làm việc vì tư lợi, một phen hồ đồ nên ta cũng tán thành, luôn cho là nếu như đổi lại là ngươi sẽ làm còn mạnh mẽ hơn so với ma đầu kia... Nhưng ngày hôm nay... Ah, cũng coi như đã thấy tâm ý của ngươi, giữa hai người chúng ta hôm nay cắt bào đoạn nghĩa!
Nói rồi luân bên phải vung lên cắt đứt một chéo áo, nhẹ nhàng tung bay bay về phía Bắc Thần Sơn đạo tử.
Còn giọng nói lãnh nhược băng sương của Vương Quỳnh lại truyền tới:
- So với ma đầu kia, ngươi đúng là ngay cả phế vật cũng không bằng!
- Ngươi... lại dám đối với ta như thế à?
Sắc mặt của đạo tử Bắc Thần đại biến, hầu như khó tin được nhìn Vương Quỳnh.
Mà Đại Kim Ô thì mặt mày rạng rỡ, nhìn thấu một màn ý đau đớn trong vẻ mặt thờ ơ của Vương Quỳnh, mặt vui cười hớn hở bu lại, cánh lớn muốn đập vào bả vai Vương Quỳnh an ủi một chút, cười nói:
- Muội muội đừng thương tâm, Đại Kim Gia thương ngươi mà...
- Cút...
Lời còn chưa nói hết, một giọng ói đằng đằng sát khí mang theo hồng luân cắt tới, sợ tới mức Đại Kim Ô vèo một tiếng chạy sang một bên, không để ý nói:
- Muội muội ngươi đừng vội mà, Đại Kim Gia ta cũng sắp tu thân thể tới mức tận cùng rồi, có thể tiến hóa thành hình người rồi...
Nghe lời nói này, Bắc Thần Sơn đạo tử Niếp Sơn Nhân cũng xì mũi.
Trên dưới Đại Tuyết Sơn không ai không biết Bắc Thần Sơn đạo tử có ý định với Vương Quỳnh, mà trước đây Vương Quỳnh cũng chưa thể hiện ý phản cảm nào, người trên người dưới đều đã coi hai người này như là một đôi quyến lữ, Bắc Thần Sơn đạo tử càng coi Vương Quỳnh như người một nhà rồi, lúc này mới ám chỉ nàng đứng cùng với mình, nhưng lại không ngờ tới lại xảy ra chuyện như thế, trong bụng đang tự khiếp sợ, liền nhìn thấy con tặc điểu này lại thừa dịp tâm tình Vương Quỳnh xuống thấp xao động mà thừa lúc vắng nhà vào diễn xiếc, tức giận tới gã nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tỏa độc quang, bàn tay run cả lên.
Chỉ có điều gã cũng biết Vương Quỳnh có tính tình kiêu căng, trong chốc lát cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
- Ha ha, xem ra Đại Tuyết Sơn vẫn có người hiểu rõ lý lẽ, vị đạo hữu này thâm minh đại nghĩa, Lữ mỗ vô cùng cảm kích, có điều đồng môn của ngươi xem ra trong chốc lát phạm vào chuyện hồ đồ, cũng không phải một hai lời nói có thể khuyên về được, theo ta thấy cần cảnh tỉnh lại mới có thể khiến họ hiểu rõ đạo lý đúng sai, bây giờ ở trong Ma Uyên thế tật tình trọng, cũng không phải lúc để chúng ta ở bên ngoài này dây dưa quá nhiều, ta muốn ra tay trảm con Kim Ô này rút hồn luyện thần, lấy lại vật của Thái Thượng đạo thống ta, mời huynh đài kiềm hãm một chút, nhóm đệ tử của Đại Tuyết Sơn đừng cản đường ta nữa, thế nào?
Ngay vào lúc này Lữ Phụng Tiên mở miệng, cũng thoáng giải vây cho Bắc Thần Sơn đạo tử.
- Cẩn phụng mệnh của Lữ huynh, đợi sau khi vào Ma Uyên, mong rằng các vị đạo hữu chiếu cố tới nhiều hơn.
Bắc Thần Sơn đạo tử thở dài thi lễ, sau đó nhìn về phía bốn vị đệ tử Đại Tuyết Sơn, ánh mắt đã kiên định.
Còn Lữ Phụng Tiên cùng với đám người ở cạnh nhìn thấy thế, một nhóm thần tử đạo thống muốn cướp đoạt kiếm linh lúc này cũng đều ngầm tăng sát khí...
- Đại Tuyết Sơn lâm nguy...
Phía dưới, người tu hành trong chư đạo thống đều thầm nghĩ trong lòng, nặng nề thở dài.
Bây giờ bọn họ mỗi người đều tin Đại Tuyết Sơn có thực lực đối kháng chính diện với một đại tông phái hoặc đại thế gia, thậm chí trong đám tiểu bối cũng có đủ khả năng thắng được, nhưng bây giờ đối mặt với nhiều thực lực đạo thống lớn nhằm vào như vậy, người đứng đầu của Đại Tuyết Sơn ngũ tử lại rõ ràng đứng ở lập trường đối diện, bản thân mình cũng đã gia nhập chiến tuyến rồi, đối mặt với đối phương cường thế, bốn tiểu bối này nào còn chút phần thắng nào nữa?