Lược Thiên Ký

Chương 793: Khí vận tiên nhân

Chương 793: Khí vận tiên nhân

Trong vùng này bắt đầu có ý túc sát nảy sinh, đại chiến hết sức căng thẳng!
Chư tu ở phía dưới thật sự cảm thấy được mở rộng tầm mắt, lúc trước đánh một trận, một người một yêu một quỷ đều thể hiện ra thực lực không tầm thường, ác chiến với truyền nhân của Thái Thượng đạo thống Lữ Phụng Tiên đã làm cho chúng tu quan chiến xem vui vẻ thoải mái. Mà bây giờ, tất cả ngũ tử của Đại Tuyết Sơn đều đã hiện thân, hơn nữa truyền nhân của Thái Thượng Đạo thống Lữ Phụng Tiên, Lý Trường Uyên thủ đồ Trảm Tà lâu trong Bạch Ngọc kinh mười hai lâu, Đan Hương lâu chân truyền Hồng Tuệ tiên tử, thậm chí Hỏa chân nhân chưa tới ba trăm tuổi đã có đạo thống của riêng mình, nhóm cao thủ này một khi động thủ, thi triển tuyệt kỹ sẽ phấn khích tuyệt luân nhường nào...
- Kiếm linh kia ta nhất định muốn rồi...
Mắt của Hỏa chân nhân lóe tinh quang, gắt gao nhắm lên người Đại Tuyết Sơn ngũ tử.
Gã cũng không biết dị chủng kiếm thai ở trên người người nào ở đây, chỉ cho là những người này đều có, quyết định nhất định phải cướp được một cái.
Dù sao, kiếm thai chính là phi kiếm thuật thượng cổ, có thể săn sóc dưỡng ra kiếm linh, mà kiếm linh lại có hiệu quả chém chết được lôi kiếp, cũng có nghĩa, đối với Nguyên Anh, loại kiếm linh này nhất định là dị bảo vô giá, mà những người như bọn họ nếu như không chết ở Ma Uyên, như vậy kết thành Nguyên Anh nhất định phải là việc nắm chặt bằng mọi cách. Chuyện duy nhất cần phải cân nhắc chính là sau khi kết thành Nguyên Anh nên làm thế nào để tăng cao hơn một tầng, cho đến khi độ kiếp, kiếm linh này cũng chính là vì vậy nên đối với bọn họ cũng có sức dụ dỗ vô tận, cho dù phải liều mạng thì hôm nay cũng nhất định phải đoạt được...
- Ầm!
Lấy Hỏa chân nhân dẫn đầu, pháp lực gào thét, lúc sắp ra tay lại đột nhiên ở bên tai truyền đến từng tiếng ho khan.
Nghe vào giống như là một lão nhân già yếu đang ho khan, nhưng rõ ràng là vang lên bên tai bọn họ, như lôi đình chợt đánh xuống làm dao động tới nhân tâm không được yên, từng người nhanh chóng bị tan đi pháp lực, ngơ ngác nhìn sang hướng Bạch Ngọc đài...
Chỉ là từng tiếng ho khan liền có thể làm tất cả đám bọn họ không thể ngưng tụ nổi pháp lực, chỉ có Thánh Nhân đương đại!
Quả nhiên, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện trên Bạch Ngọc đài, Thánh Nhân nhẹ giọng mở miệng:
- Khi ta chỉ là một đám con nít như các ngươi, có chút mâu thuẫn tùy tiện giải quyết một trận cũng cho qua đi, nhưng tại sao lại đều không hiểu chuyện như vậy, rõ ràng thiên kiêu của Ma Châu đều đã sát nhập vào Ma Uyên rồi, đang điên cuồng cướp đoạt địa vực triệu dặm trong Ma Uyên, bày đại trận phòng ngự, mỗi khi kéo dài một phần, tiên cơ của các người liền mất đi một phần, bây giờ các ngươi không nghĩ cách nhanh tiến vào Ma Uyên nhanh chóng đi đoạt cơ duyên cùng tạo hóa vốn dĩ thuộc về các ngươi đi, ngược lại vì một chút đồ mà nội đấu, có phải là chọc cười người ta không hả?
Giọng nói của Thánh Nhân cũng không vang dội, thậm chí không có ý trách móc, nhưng một đám tiểu bối này lại đồng thời cúi người cúi đầu, không dám mở miệng.
Đối với Thánh Nhân, không có tiểu bối nào dám làm trái ý nguyện của bọn họ.
Thế tuy vô tiên, cận tiên cửu thánh!
Chín vị Thánh Nhân trong truyền thuyết này không thua với Tiên nhân tồn tại!
Mới rồi đám Lý Trường Uyên sở dĩ dám vượt qua đám người đi ra, bởi vì thứ nhất Thánh Nhân bình thường không hỏi tới chuyện của đám tiểu bối, dù sao ban đầu Cửu Thiên chi Minh chính là do bọn họ tự tay ký kết, mà trong phần minh ước này không cho phép tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh trở lên qua quýt nhúng tay vào mọi việc trên thế gian, nhưng đối với các tu sĩ tiểu bối không chỉ không để ý tới bọn họ tranh phong mà còn ngược lại ngầm cổ vũ thêm, tranh càng lợi hại càng phù hợp với tâm ý của Thánh Nhân.
Còn nữa, đến cảnh giới như bọn họ rồi, vì phòng ngừa nhân quả khí vận biến hóa. Bình thường sẽ không xuất thủ quấy rầy việc phân tranh của đám tiểu bối, cảnh giới quá cao, ảnh hưởng quá lớn, có thể chỉ cần một câu nói một thái độ của bọn họ thôi sẽ bóp chết một kỳ tài đang quật khởi, dẫn tới ảnh hưởng đến đại kiếp nạn thiên địa sau này, đối với phân tranh của vài đám tiểu bối thì bọn họ chỉ biết bàng quan quan sát...
Trước đây Lữ Phụng Tiên muốn theo đuổi giết Đại Kim Ô, lại ác chiến với ba người Hàn Anh, Lệ Anh, Kim Ô liên thủ, Thánh Nhân đều không nói một câu nào, giống như chứng minh thái độ của bọn họ là không muốn hỏi tới. Đám Lý Trường Uyên liền không có gánh nặng trong lòng mà nhúng tay, chỉ là không ngờ tới đến lúc này Thánh Nhân lại bỗng nhiên mở miệng, nói tới đây mơ hồ có ý trách cứ, làm bọn họ không khỏi khẩn trương vạn phần trong lòng, lập tức xin tội.
- Các ngươi không cần lo lắng, lão phu vốn không muốn để ý tới chuyện giữa đám tiểu bối các ngươi, sở dĩ mở miệng khuyên một tiếng cũng là vì không muốn nhìn các người càng làm càng sai mà thôi, ha ha, kiếm thai trên người đệ tử Đại Tuyết Sơn này mặc dù huyền diệu, nhưng cũng chẳng qua là một loại tiên duyên mà thôi, nếu các ngươi vào được Ma Uyên giành được địa vực, đến khi Huyền Quan giáng từ trên trời xuống, ai biết sẽ còn có tạo hóa huyền diệu bậc nào đang chờ các ngươi, hà tất phải ở đây vì một vật nhỏ như vậy mà tranh đấu không ngừng, thậm chí còn dẫn tới lưỡng bại câu thương? Sự lợi hại trong việc này, tự các người suy nghĩ đi!
Thánh Nhân lần nữa lên tiếng, cười ha ha thu hồi ánh mắt, áp lực lúc này mới vô hình trung biến mất.
- Cẩn tuân Thánh Nhân giáo huấn!
Lý Trường Uyên, Hồng Tuệ thậm chí là Hỏa chân nhân, tất cả đều bái phục hành lễ.
Tuy Thánh Nhân chỉ khuyên can, nhưng nếu mở miệng chính là thánh ngôn, chính là đã định ra đoạn nhạc dạo cho lần phân tranh Ma Uyên này, đoạt tạo hóa với Ma Uyên, kiếm linh trên người đám đệ tử Đại Tuyết Sơn này có thể buông tha thì vẫn nên buông tha! Nếu không, nhỡ đâu bị Thánh Nhân biết được...
- Lão tiền bối, vãn bối có một lời phải nói!
Chẳng ai ngờ tới, khi Thánh Nhân đang mở miệng nói, thời điểm mọi người đang yên tĩnh đột nhiên Lữ Phụng Tiên tiến lên một bước, bái một cái, cao giọng mở miệng. Hành vi to gan này nhất thời dẫn tới vạn chúng chú mục, mặt là vẻ kinh nghi, ngay cả Thánh Nhân ở trên Bạch Ngọc đài cũng cảm thấy hiếu kỳ, quay đầu nhìn về phía gã, nghĩ thầm tên tiểu bối này còn dám chống đối mình sao? Lá gan này ngược lại cũng không tệ...
Lữ Phụng Tiên đón lấy ánh mắt của Thánh Nhân, cất cao giọng nói:
- Vãn bối không dám nghịch lại pháp ngôn của Thánh Nhân, chỉ là có một chút việc cần được giải thích rõ, vãn bối tới lần này cũng không phải mục đích chính là tranh đoạt kiếm linh của đám đệ tử Đại Tuyết Sơn mà là theo như chỉ điểm của một vị tiền bối trong Thái Thượng đạo thống ta, muốn lấy lại kinh văn bí truyền của Thái Thượng đạo thống để tránh bị phân tán khí vận, chỗ của Phụng Tiên có một di chiếu của tiền bối, mong Thánh Nhân xem qua...
Nói rồi bỗng nhiên lấy ra một tấm pháp chỉ đã bị tàn phá, hai tay dâng lên tung về phía Bạch Ngọc đài...
Thánh Nhân trên Bạch Ngọc đài thấy thế thì ánh mắt cũng hơi đông lại, vung tay khẽ vẫy, pháp chỉ này liền bay vào trong tay của ông ta, còn ông ta thì xem một lúc, sau một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng Nam Hải, trong mắt không nhìn ra vui sướng, trầm mặc một lúc lâu, mới nói:
- Đã có pháp chỉ này vạch rõ lợi hại, vậy đây là chuyện riêng của Thái Thượng đạo thống nhà các ngươi rồi, ta lại không tiện nhúng tay vào...
Lời vừa nói ra, xung quanh Bạch Ngọc đài, chư tu từ trên xuống dưới đều vô cùng khiếp sợ.
Lữ Phụng Tiên dâng rốt cuộc là pháp chỉ của người phương nào lại có thể thuyết phục Thánh Nhân, nói rõ không muốn nhúng tay?
Chuyện này há chẳng phải là nói, pháp chỉ này có thể thay đổi thái độ của Thánh Nhân sao?
Ngay cả Phương Hành ẩn trong chúng tu chưa từng hiện thân cũng không nhịn được mà chau chân mày lại, tâm tư nhanh chóng suy nghĩ...
Sau khi Thánh Nhân nói xong thì ánh mắt lại đông lại, nhìn lại Lữ Phụng Tiên:
- Chỉ là ngươi cần phải nhớ kỹ, Thái Thượng đạo thống các ngươi lấy lại đồ gì ta không quan tâm, nhưng nếu dám phá hỏng đại sự tiếp dẫn của ta, cho dù có khí vận tiên nhân che chở ngươi, ta cũng không tha cho ngươi!
- Khí vận tiên nhân?
Có người chính xác bắt được bốn chữ này, trong lòng nhất thời cuốn lên sóng gió.
Còn Phương Hành đang ở phía dưới thờ ơ lạnh nhạt, ngưng thần suy tư, ánh mắt lại chợt rùng mình, trái tim nhanh chóng nghĩ tới:
- Vị lão Thánh Nhân kia nói như vậy là hình dung số mệnh của Lữ Phụng Tiên cường thịnh, có được sự tán thành của Thái Thượng đạo thống, trở thành di đồ, ở một trình độ nào đó coi như là có khí vận thập tiên gia thân của Thái Thượng đạo thống, hay là có ám chỉ gì khác, hay là nói người này có tiên nhân đang âm thầm chiếu cố?
Càng nghĩ hắn càng thấy lạnh lòng, phía sau phát lạnh, rất nhiều tâm tư hội tụ trong lòng...
Lữ Phụng Tiên cũng chưa ngẫm nghĩ, chỉ nhận lại pháp chỉ, cung kính cúi đầu, trầm giọng nói:
- Vãn bối hiểu rồi!
Thánh Nhân nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã rồi không mở miệng nói chuyện nữa, quanh đây như mây đen ngang trời, không khí ngột ngạt, cũng không có ai nói chuyện.
Mà Lữ Phụng Tiên thì đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn về phía Đại Kim Ô, lạnh lùng nói:
- Yêu nghiệt, ta là truyền nhân duy nhất của Thái Thượng đạo thống, cũng là chủ nhân đời này của Thái Thượng cửu kinh, kinh này ta có thể truyền, ta để cho ngươi học ngươi mới có thể học, nếu không được sự đồng ý của ta, một người học, ta trảm một người, hai người học, ta trảm hai người, đây là quy củ, quy củ truyền xuống từ cổ tới nay của Thái Thượng đạo thống ta! Bây giờ, ngươi đã học được kinh văn này, dựa theo quy củ, ta phải chém chết ngươi, ít nhất cũng phải rút hồn luyện thần, tránh việc ngươi truyền kinh văn ra ngoài, chỉ có điều Thánh Nhân đã mở miệng, ta đây cũng cho ngươi một cơ hội, lập tức bái nhập môn đình của ta, làm tọa kỵ cho ta, theo ta vào Ma Uyên trảm yêu trừ ma, thành lập công huân, như vậy, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, bản kinh văn này cũng để lại trên thân thể ngươi, xem như là thưởng cho ngươi, thế nào?
Chúng tu nghe xong ý kiên nhẫn trong lời nói của gã thì trong bụng đều ngầm chuyển, quay đầu nhìn về phía Đại Kim Ô đang được tứ tử Đại Tuyết Sơn hộ tống sau lưng.
Lữ Phụng Tiên nói như vậy thực sự coi như là cho Thánh Nhân mặt mũi, dù sao sau khi Thánh Nhân nhìn qua pháp chỉ cũng đã từng nói không hề nhúng tay vào chuyện của Thái Thượng đạo thống nữa, gã nói thêm mấy lời như vậy không khác nào là đang lấy lòng Thánh Nhân, biểu thị ý tôn kính...
Mà nói ở mức độ nào đó thì chuyện này cũng thật sự là hy vọng sống duy nhất của Đại Kim Ô rồi.
Đại Kim Ô cũng ngẩn ngơ, tròng mắt đảo quanh, dường như đang nấn ná suy nghĩ lợi hại.
- Nếu ngươi thật sự là truyền nhân của Thái Thượng đạo thống, kinh văn này trả lại cho ngươi cũng không sao cả, nhưng lời này ngươi nói với người khác có thể, nếu nói với ta, da mặt ngươi từ đâu tới mà dày vậy? Hừ hừ, nếu hôm nay ta thật sự phục ngươi cho ngươi kinh văn, làm sao không làm người huynh đệ kia của ta thất vọng cho được?
Kim Ô suy nghĩ nửa ngày bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng cười, nghĩa chính ngôn từ, hào tình vô hạn.
Nghe xong lời của nó, Đại Tuyết Sơn cùng chư tu ở phía dưới cũng nặng tâm tình, xem ra trận chiến này vẫn không thể nào tránh khỏi được.
Con quạ đen này hoàn toàn không đồng ý với thân phận của Lữ Phụng Tiên, làm thế nào có thể bằng lòng trả lại kinh văn cho gã được?
Hồn nhiên không ngờ tới, phía sau Đại Kim Ô bỗng nhiên chuyển khẩu âm, cười hì hì nói:
- Chẳng qua mặt mũi của Thánh Nhân, Đại Kim Ô ta cũng phải cho chứ, cứ như vậy đi! Trước tiên ngươi cho ta chút tiền, ta sẽ truyền kinh văn cho ngươi, sau đó chúng ta coi như không ai nợ ai, thế nào?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất