Chương 794: Tồn tại bên trong Quy Khư
Ầm!
Một đám tu sĩ phía dưới nghe xong Đại Kim Ô nói thì suýt nữa ngã sấp xuống, nghĩ thầm con quạ đen này cũng không cứng xương như thoạt nhìn bề ngoài nhỉ!
Vừa rồi nghe nó nói nghĩa chính ngôn từ như vậy còn tưởng nó muốn đấu đến chết, ngay cả một đám đệ tử của Đại Tuyết sơn sắc mặt cũng đã tái xanh chuẩn bị xong để xuất thủ, nhưng lại không ngờ tới người này sau lại nói một câu như vậy... theo lời nó nói, nếu nó truyền kinh văn lại cho Lữ Phụng Tiên chính là nó có lỗi với người huynh đệ của nó, nhưng so với việc ngươi bán lại kinh văn cho gã thì sẽ không coi như có lỗi với huynh đệ của ngươi sao?
- Không thể, hoặc là làm tọa kỵ của ta, hoặc là Lữ mỗ xuất thủ trảm ngươi, ngươi tự do chọn một đi!
Nghe xong Đại Kim Ô nói, sắc mặt của Lữ Phụng Tiên cũng tái xanh, lạnh giọng nói, sát khí lạnh thấu xương, không cho nó nửa cơ hội để trả giá.
Đại Kim Ô cũng giận, kêu lên:
- Đặc biệt cho ngươi mặt mũi mà còn không biết xấu hổ, nói cho ngươi biết, trước đây bản kinh văn này Đại Kim Gia ta cũng không muốn, là con mẹ nó nó tự đưa tới cửa, ngươi còn không thấy ngại tự xưng cái gì mà chủ nhân của Thái Thượng đạo thống, chủ nhân chân thật sự chưa từng hỏi ta về kinh văn, ngươi có mặt mũi gì mà tới hỏi? Ta có thể bán cho ngươi bản kinh văn này đã là cho ngươi mặt mũi lớn rồi rồi! Ta nhổ vào! Đời này người miễn cưỡng có bản lĩnh làm Đại Kim gia ta cõng hắn bay đi chỉ có một người, bằng vào bản lĩnh của ngươi, còn kém xa lắm...
Nó cũng giận, tự nhận là vừa rồi mình đã nói vô cùng nhường nhịn rồi.
Lấy thái độ thông minh của nó đương nhiên thấy rõ cục diện ở đây, Lữ Phụng Tiên bá đạo như vậy, ngay cả Thánh Nhân cũng cho gã mặt mũi, nếu như mình còn không đồng ý, gã đương nhiên sẽ ra tay chém mình, Đại Tuyết sơn tứ tử chỉ sợ cũng không tiện nhúng tay vào, dù sao ngay cả Thánh Nhân đều đã đứng ngoài cuộc rồi, đây là chuyện nội bộ của Thái Thượng đạo thống. Nếu đệ tử Đại Tuyết sơn nhúng tay vào, như vậy người khác nhúng tay cũng là chuyện đương nhiên, nếu không che chở được mình, ngược lại còn kéo cả bọn họ vào, tất sẽ có không biết bao nhiêu người đều sẽ mắt mở trừng trừng nhìn người ta lấy kiếm linh trên người bọn họ...
Cũng chính là căn cứ vào suy nghĩ lo lắng này nên nó mới bằng lòng giao ra Thái Thượng Bất Tử kinh, lại không ngờ tới họ Lữ này lại không đồng ý!
Không phải là làm tọa kỵ của gã sao?
Nếu thật sự đồng ý, đừng nói là tự do cả đời này không được nghĩ tới, ngay cả mặt mũi của Yêu địa cũng mất hết...
Nếu không thể bằng lòng, vậy chỉ có thế sống chết đấu lại!
Sát khí của Lữ Phụng Tiên đã định, lạnh lùng nói:
- Ta đã đã cho ngươi một chút hi vọng sống, là chính ngươi muốn tìm chết, cũng đừng trách ta!
Đại Kim Ô cũng kêu lên, nói:
- Ít nói nhảm thôi, Đại Kim gia nhà ngươi còn phải sợ ngươi sao?
Ngoài miệng thì hung ác nhưng trong lòng đang nhanh chóng suy nghĩ, bỗng nhiên lại kêu lên:
- Chẳng qua đánh lộn ở chỗ này quấy rầy sự thanh tĩnh của Thánh Nhân không nói tới, còn dẫn tới chúng tu đều ở đây nhìn, không có tâm tư tiến vào Ma Uyên ngăn địch, làm trễ nải đại sự không tốt lắm đâu? Ha ha, nếu ngươi có bản lĩnh, chúng ta vào trong Ma Uyên rồi phân cao thấp! Nếu Đại Kim gia ta thật sự thua ngươi thì ta sẽ không phải đại gia ngươi nữa... chỉ tính là nhị đại gia ngươi thôi...
Nói rồi lại bỗng nhiên cổ đãng huyết khí, trong giây lát triển khai cực nhanh vọt thẳng về phía ba cửa đi thông Ma Uyên. Nó chuẩn bị đã lâu, lần này cổ đãng khí huyết đã thi triển tốc độ nhanh nhất ngày thường, giống như một tia chớp. Mà phương vị hiện tại, Lữ Phụng Tiên bị Đại Tuyết Sơn tứ tử ngăn cản nên càng không có cách nào trực tiếp đuổi tới ngăn cản được nó. Bỗng nhiên bị nó nhìn ra chỗ trống, hóa thành một vệt kim quang liền xông vào lối đi phía bên trái, chộp một đạo phù chiếu từ trong tay đệ tử Bạch Ngọc kinh rồi trực tiếp xông vào trong Ma Uyên...
Trong bụng chúng tu đều kinh hãi, phản ứng nhanh nhẹn, đã hiểu dụng ý của con quạ đen này.
Nó tự biết ở bên ngoài không chiếm được lợi ích gì, bỗng nhiên liều mạng một lần, xông vào trong Ma Uyên càng hung hiểm hơn, giành một chút hi vọng sống.
- Ha ha, ta nói rồi, cho dù ngươi trốn tới nơi nào, Lữ mỗ đều sẽ lấy lại đồ của Thái Thượng đạo thống ta!
Lữ Phụng Tiên thấy cảnh ấy thì ánh mắt phát lạnh, lạnh giọng hét lớn nhưng lại không vội đuổi theo vào, làm như có trăm phần nắm chắc sẽ không để Kim Ô chạy thoát được, sau khi hét lớn một tiếng thì xoay chuyển ánh mắt, nhìn trên người mọi người của Đại Tuyết Sơn, điềm nhiên nói:
- Đạo hữu Đại Tuyết Sơn, đây là chuyện riêng của Thái Thượng đạo thống ta, tay của Đại Tuyết sơn các ngươi còn không duỗi được dài như vậy đi? Nếu các ngươi dám nhúng tay vào đó chính là thành kẻ địch với Thái Thượng đạo thống ta, đừng trách ta mời các vị đạo hữu khác tới giúp Thái Thượng đạo thống ta thanh lý môn hộ!
Uy hiếp!
Trong lời này rõ ràng đã ẩn chứa ý uy hiếp vô tận.
Chỉ cần người của Đại Tuyết Sơn còn dám nhúng tay, gã sẽ liên hợp với chư tu đánh chết chư tử của Đại Tuyết Sơn.
Đến lúc đó, đám đệ tử Đại Tuyết Sơn này cũng là bởi vì nhúng tay vào chuyện nhà của người khác mà tự tìm đường chết, dù cho Thánh Nhân cũng sẽ không nói được gì.
Còn đám Lý Trường Uyên, Hỏa chân nhân thì ánh mắt mơ hồ tỏa sáng.
Tuy là Thánh Nhân đã lên tiếng, nhưng bọn họ vẫn còn chút ham muốn có được kiếm thai kia, nếu như người của Đại Tuyết Sơn tiếp tục nhúng tay thì chính là cho bọn họ cơ hội.
Giúp đỡ, đối mặt với hung hiểm vô tận!
Không giúp, đạo nghĩa trong tim không còn sót lại chút gì!
Dù sao, đây là chuyện nhà của Lữ Phụng Tiên, cho dù có thể thuyết phục được Thánh Nhân nhưng cũng không thuyết phục được bọn họ.
Bốn người liếc nhau một cái, Lệ Anh khà khà cười, lạnh lùng nói:
- Cái gì mà truyền nhân của Thái Thượng đạo thống chứ, bản thái tử không thừa nhận ngươi...
Lời còn chưa nói hết, bên người vèo một tiếng, là Hàn Anh thình lình ghìm ngựa lại vọt thẳng vào thông đạo ở một bên, thuận tay kéo tới một đạo phù chiếu, sau đó cũng không quay đầu lại vọt vào trong Ma Uyên, căn bản là lười giải thích, trực tiếp cho thấy thái độ của mình.
- Một người, còn nữa không?
Lữ Phụng Tiên lạnh giọng đặt câu hỏi, ánh mắt hơi híp.
- Mẹ nó lại bị hắn giành trước...
Quỷ thái tử Lệ Anh cũng bĩu môi, lần nữa giấu tâm tình đi, cười to nói:
- Khà khà khà, bản thái...
Lệ Hồng Y đập một cái tay lên ót của y, quát lên:
- Không cho cười giống quỷ như thế...
Nửa tiếng cười của Lệ Anh bị nuốt ngược vào trong bụng, chỉ có thể tức giận, còn chưa nói hết lại nghe thấy Lệ Hồng Y nói:
- Đệ tử Đại Tuyết Sơn ta tới đây căn bản là vì tiến vào Ma Uyên cướp đoạt tạo hóa, Ma Uyên này đương nhiên không vào không được, còn như những chuyện khác, chúng ta hoàn toàn không biết, không biết gia sự gì của Thái Thượng đạo thống ngươi, cũng không biết việc kinh văn gì cả, đến bước này chúng ta cũng chưa biết làm như thế nào... ha ha!
Nói đến chỗ này, lại không trả lời nữa, cười lạnh một tiếng kéo Lệ Anh lướt thẳng về hướng lối đi bên tái.
Ở sau lưng nàng, Vương Quỳnh cũng mỉm cười, hiểu dụng ý của nàng, liền không nói một lời, trực tiếp lướt vào lối đi bên trái.
Còn Lữ Phụng Tiên lại hơi hơi nhíu mày trong lòng thầm nghĩ:
- Cô gái này giảo hoạt, không nói giúp cũng không nói không giúp, lại giữ lại chỗ mấu chốt, một khi sinh ra chút biến hóa, nếu nàng nói là phải giúp thì ta đây đi vào liền có thể trảm nàng, nhưng nàng cũng không nói, lại chỉ có thể đợi lát nữa tới lúc nàng xuất thủ mới có thể danh chính ngôn thuận trảm nàng, nếu không, nếu trực tiếp chém thì sẽ phạm vào nghi kỵ của Thánh Nhân...
Nhìn thấy chư tử của Đại Tuyết Sơn đều vào Ma Uyên, đám Hỏa chân nhân đã có chút vội vã, rất sợ khi vào khu vực Ma Uyên rộng trăm dặm sẽ không dễ tìm được những người của Đại Tuyết Sơn nữa, nhưng Lữ Phụng Tiên lại cười nhạt, thấp giọng nói:
- Các vị đạo hữu chớ vội, nếu bọn họ muốn nhúng tay vào chuyện của Thái Thượng đạo thống ta chắc chắn sẽ đi cùng tặc nha kia, mà trên người của tặc nha hôm qua đã bị ta đánh lên lạc ấn rồi, không ngoài trăm ngàn dặm đều có thể thôi diễn tính ra phương vị của nó, nếu chư vị không chê, chúng ta liền kết bạn đi một đường, vào trong Ma Uyên thành lập công huân, thế nào?
- Đang có ý đó!
Đám Lý Trường Uyên cao giọng cười, trong lời nói liền định ra liên minh.
Sau khi chuẩn bị qua loa, mọi người liền đạp về phía Ma Uyên, khác với đệ tử của Đại Tuyết Sơn phải lĩnh một đạo phù chiếu, những người này lại đều có Bạch Ngọc lệnh trong người, nói cười vui vẻ đi từ con đường chính giữa vào. Không nói đến đám Lý Trường Uyên, tuy là trước đó Lữ Phụng Tiên bị Phương Hành cướp đi một tấm Bạch Ngọc lệnh, nhưng Lữ tộc bọn họ còn có một tấm, đã đưa cơ hội này cho gã...
Mà trừ bọn họ cầm Bạch Ngọc lệnh tiến vào Ma Uyên ra, những người này cũng đều có thân phận tôn quý, dưới trướng mỗi người đều có các sư huynh đệ hoặc là gia bộc tùy thân, lĩnh phù chiếu theo bọn họ tiến vào Ma Uyên. Thật có thể nói là từ mặt thân phận đã trực tiếp phân ra cao thấp rồi, người lĩnh phù chiếu chỉ xấp xỉ đãi ngộ với gia nô, làm sao có thể so sánh được với đám thiên kiêu có Bạch Ngọc lệnh trong tay được...
Nhưng Bắc Thần Sơn đạo tử cũng chỉ có thể lĩnh phù chiếu tiến vào Ma Uyên, lúc đầu muốn nhân cơ hội này để kết minh với đám Lữ Phụng Tiên, có thể giành được tạo hóa lớn hơn trong Ma Uyên, nhưng bởi vì đãi ngộ khác nhau, vô hình trung đột nhiên cảm thấy mình so với bọn họ thì thấp hơn một bậc...
- Chỉ hận đám người kia vẫn nhớ ma đầu đó, bằng không tấm Bạch Ngọc lệnh của Đại Tuyết Sơn căn bản phải là của ta...
Gã nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức ghê gớm.
Mà vào lúc này, trong đám người ở bên cạnh Bạch Ngọc đài, ma đầu trong miệng gã đang ngồi chồm hổm dưới đất, ánh mắt nhìn chằm chằm không trung.
Ở bên cạnh hắn, tiểu hòa thượng Thần Tú mặc tăng bào trắng không nhịn được mà thúc giục:
- Sư huynh à, chúng ta còn không mau đi vào hỗ trợ?
- Không cần phải gấp, bằng bản lĩnh của bọn họ, nào nhanh vậy đã bị đánh gục chứ?
Phương Hành nói rõ ràng, con mắt chỉ nhìn lên bầu trời không có vật gì, vẻ mặt phức tạp, khi thì thầm hận, khi thì phẫn nộ, khi thì hoảng sợ, nhưng cuối cùng, còn lại ở trên mặt chỉ có sự tức giận vô tận, cắn răng, giọng nói thấp trầm nói:
- Cuối cùng cũng xác định được sự tồn tại của ngươi rồi, ha ha... mười năm trước, Lão Tà đã nói với ta, sau khi hắn vừa thành Nguyên Anh, thần lực đại trướng đã bắt đầu mơ hồ cảm thấy bên trong Quy Khư tồn tại một nhân vật lợi hại làm hắn cảm thấy sợ hết hồn hết vía, đang âm thầm khống chế tất cả...
- Sau đó Lão Tà rời khỏi Quy Khư đi tới Thần Châu lập đạo cũng là bởi vì quá mức kiêng kỵ ngươi đi? Còn người của Lữ tộc nhập chủ Quy Khư có thể nhanh chóng nắm giữ cục diện như vậy, làm sao có thể chỉ có công của mình Sư Nam Cát được? Ha ha, còn ngày đó ta nghe lén được tiên nhân đi vào giấc mộng, chỉ điểm cho Lữ Phụng Tiên chuyện ta không chết, lại có người lấy cảnh giới làm ta sợ, từ dưới tay ta cứu được Lữ Phụng Tiên, mà Lữ Phụng Tiên lại bỗng nhiên kỳ diệu học được Thái Thượng Tiêu Dao kinh, còn thôi diễn ra chỗ của Kim Lục Tử... Xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta còn có thể không đoán được sự tồn tại của ngươi hay sao?
Hắn càng nghĩ càng giận, âm thầm cắn răng:
- Thế nhưng... Vì sao? Tiểu gia làm di đồ của Thái Thượng đạo thống các ngươi, ngay cả những bảo vật như mầm mống thiên sinh có được trong Huyền Vực đều đặt trong Quy Khư, thật sự cho rằng ta không biết những thứ đó đáng giá bao nhiêu sao? Chuyện này con mẹ nó chính là ta cho các ngươi những thứ đó, nếu các ngươi không muốn ta làm truyền nhân, trước đây vì sao lại chọn ta? Nếu như hối hận vì đã chọn ta, nói một tiếng là được, ta lại không lạ gì, vì sao lại dùng quỷ kế để làm những chuyện xấu này?
- Dằn vặt đồ đệ của ta, phá hỏng thanh danh của ta, còn hại huynh đệ ta...
Hắn thấp giọng kể, nghiến răng nghiến lợi, mắt tỏa độc hỏa:
- Cho dù ngươi là tiên nhân, ta cũng nhất định làm ngươi đẹp mặt!
Ngừng lại một chút, hắn lại thấp giọng nói một câu:
- Hiện tại để ngươi xem coi!