Chương 795: Ta ngồi trên hoa sen giảng kinh cho các ngươi nghe!
Phương đại gia báo thù, cho tới bây giờ đều lười kéo dài thời gian quá, cho dù đối phương là tiên nhân, hắn cũng có phần chịu không nổi, muốn ngay bây giờ làm cho đối phương khó chịu một phen. Hắn nhanh chóng suy nghĩ một hồi, trong lòng đã có chủ ý, ánh mắt lóe ra, nhìn thoáng qua trên không trung, rồi lại liếc nhìn Thánh Nhân kia, quyết tâm, liền đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Thần Tú, giúp ta gây sự chú ý với mọi người!
Thần Tú ngẩn ngơ, nói:
- Làm cái gì cơ?
Phương Hành bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Chúng ta bây giờ là hòa thượng, còn có thể làm gì khác nữa? Đương nhiên là giảng kinh rồi!
- Giảng kinh...
Thần Tú ngẩn ra, khó tin nhìn sư huynh của mình. Truyền thống của Phật môn, lịch đại cao tăng đại đức mới được thiết đàn tràng trình bào đạo lý đại đạo, ngay cả một tiểu hòa thượng lớn lên từ trong miếu như gã cũng mơ mộng trong tương lai mở một đàn tràng lớn như cửu thiên, giảng kinh cho chúng sinh vạn linh... Chỉ là vấn đề ở chỗ, đã biết sư huynh chẳng qua là một hòa thượng giả, xem kinh văn cũng phải lao lực, còn nói giảng kinh gì chứ...
- Gọi người qua đây!
Phương Hành hạ quyết tâm, hiển nhiên đám Lữ Phụng Tiên đã vào Ma Uyên, nếu không nhanh chút thì bọn họ liền đi mất, thấp giọng quát.
Thần Tú cũng là người tin tưởng được, liền không hỏi nhiều dứt khoát nói:
- Đứng đắn một chút hay không đứng đắn một chút?
Phương Hành thấp giọng cười, nói:
- Đứng đắn một chút!
Thần Tú được nghe lời liền cười hắc hắc, sau đó sờ trên mặt mình mấy cái, xóa hết cười cợt trên mặt đi, rõ ràng là một dung mạo thánh khiết vẻ mặt kiên nhan, dáng vẻ cao tăng thiếu niên không ăn khói lửa nhân gian, lại thấy gã thấp giọng tụng một câu Phật hào, trong đất bằng phẳng sinh ra một đóa hoa sen chậm rãi nâng gã bay lên trời cao, một thân Phật quang quanh quẩn quanh thân, rọi sáng chư thiên.
- A di đà Phật!
Thần Tú đưa lưng về phía mặt trời, thấp giọng tuyên hào, giống như thần chỉ.
Lúc này tu sĩ ở xung quanh đang đắm chìm trong vụ tranh chấp giữa đám Lữ Phụng Tiên, tiếng bàn tán loạn tùng phèo vang lên từng đợt, nhưng sau khi Thần Tú bay lên trên cao, tiếng nói kỳ dị xung quanh liền thấp xuống, chúng tu đều sinh lòng cảm ứng, quay đầu lại nhìn gã. Một thân Phật quang của Thần Tú bề ngoài thánh khiết cùng với một câu Phật hào ẩn chứa tu vi của gã thực sự quá kinh người, khí cơ không thua Nguyên Anh.
Ngay cả Thánh Nhân. Cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn gã một cái, mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
- Chư vị đồng đạo, sư huynh Hành Phương đại sư của ta muốn thiết đàn giảng kinh, người hữu duyên, tới nghe đi!
Nói rồi chỉ một ngón tay, một đạo Phật quang phủ xuống mặt đất tới chỗ Phương Hành đang đứng, mặt đất bị phá vỡ, lại đột nhiên có một đóa hoa sen lớn sinh trưởng, cao chừng hơn mười trượng, cánh hoa nở rộ tản ra bảo quang trong suốt vô tận, chiếu vào Phương Hành đang đứng ở trung tâm hoa sen cũng được nhiễm Phật quang đó, ánh mắt của chúng tu đã không tự chủ được mà nhìn hắn.
Trong lúc này dường như Phương Hành trở thành trung tâm của thiên địa.
Sinh linh trên thế gian đều nén hơi mà đợi, chờ miệng hắn tụng chân kinh làm phép ngoan ngu.
- Mẹ kiếp, đây cũng quá nghiêm chỉnh rồi!
Trong bụng Phương Hành thầm mắng, bị chúng tu nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng. Vội vàng ngồi xếp bằng xuống, hắng giọng một cái. Ánh mắt nhìn về phía chúng tu, cố gắng khống chế bắp thịt trên mặt mình, bày ra một dáng vẻ cao tăng đại đức không tùy tiện nói cười...
-Ặc... là hòa thượng áo xám này giảng kinh sao...
Đám tu sĩ bị hấp dẫn ánh mắt đều hơi sợ run lên, có chút hoài nghi nhìn Phương Hành.
Tu sĩ Thần Châu cũng khá để ý tới việc nghe tăng nhân giảng kinh, trên thực tế, đạo gia vẫn chú ý tới thiên nhất hợp nhất, dung nạp quán thông, ngoại trừ “Ma” thì không thể tha cho thì Phật cổ chú quỷ truyền thừa gì đều không hề bài xích, ngay cả năm đó trước trận chiến diệt Phật, hai đại đạo thống của Phật đạo đều ở với nhau khá hòa thuận, về sau diệt Phật là bởi vì liên quan tới bí ẩn nào đó của thiên địa, không thể không làm.
Cũng chính vì vậy, tăng nhân xuất thế giảng kinh thuyết pháp, rất nhiều đạo gia đều sẽ nghe để giúp chứng tâm.
Dĩ nhiên, mặc dù nói như thế, sau khi diệt Phật người giảng kinh cũng ít, ít khi nhìn thấy cho nên chúng tu cũng thấy mới mẻ.
Nhưng cho dù không bài xích thì hòa thượng áo xám này nhìn thế nào cũng thấy không giống dáng vẻ của một người biết giảng kinh!
So ra, tiểu hòa thượng tự xưng là sư đệ kia lại ra dáng hơn nhiều...
- Khà khà...
Phương Hành ngồi xếp bằng ở trên đài sen, dáng vẻ nghiêm chỉnh mở miệng nói:
- Gia giảng cho các ngươi một đoạn kinh, nghe rõ cho ta...
Mẹ...
Mặt chúng tu đầy mồ hôi, chưa từng nghe được lời nói đầu khi giảng kinh thế này bao giờ.
Đã có người cảm thấy đây là một trò khôi hài nào đó, trên mặt bắt đầu nở nụ cười khinh bỉ.
- Đừng trừng mắt, cẩn thân ta xuống dưới đánh ngươi đấy!
Phương Hành đã nhận ra một vài ánh mắt bất thiện, trợn trắng mắt mắng một câu, lại chọc phía dưới vang lên một tràng cười.
- Quên đi, an tâm giảng kinh!
Thấy đám Lữ Phụng Tiên đã vào Ma Uyên, nếu không giảng kinh liền không đạt được hiệu quả, Phương Hành liền tập trung ý chí, không hề để ý tới những tiểu tiết này, cười thật thấp chuẩn bị bắt đầu niệm tụng kinh văn, bỗng nhiên vào lúc này phía dưới có người suy nghĩ cả nửa ngày trời thì đã nhận ra được hắn, lớn tiếng kêu to:
- Đây không phải là hai tên hòa thượng dởm ngày hôm trước đánh cướp phù thạch của chúng ta hay sao?
Sau khi một câu này vang lên nhất thời làm cho chúng tu đều yên lặng một lát, sau đó hoàn toàn đại loạn.
- Đúng rồi, một mặc tăng bào trắng, một mặc tăng bào xám, chính là hai người kia...
- Bọn họ tự xưng là Kiếp đạo, Thống Thiên đạo chủ cướp đi một viên phù thạch mà ta khổ cực có được...
- Mẹ kiếp, cả môn phái chúng ta liều sống liều chết mới kiếm được hai viên, đều bị bọn họ cướp mất...
Nhất thời tinh thần quần chúng huyên náo vang lên rất nhiều tiếng quát, lại có người trực tiếp lướt lên trời cao, muốn động thủ bắt người.
Phương Hành và Thần Tú cũng ngây người, không ngờ tới trong lúc mấu chốt lại bị người nhận ra được.
Chỉ có điều cũng bình thường thôi, lúc bọn họ cướp bóc cũng không nghiêm túc đổi lại dung mạo, cảm thấy chơi thật vui thuận tay đã đi xuống ra tay cướp đoạt, mà lúc giành được Phù thạch mặc dù không nhiều, nhưng đắc tội với người ta cũng không tốt, trước ẩn trong chúng tu còn không dễ dàng bị người ta nhận ra như vậy, bây giờ hiện thân giảng kinh thuyết pháp, dưới chúng nhãn chú mục, bị người ta nhận ra cũng nằm trong dự liệu.
Chỉ là Phương Hành cũng giận, vừa mới đè nén một chút tâm tình ngay lập tức bị đám khốn kiếp này làm hỏng rồi.
Hiện tại hắn không còn lòng dạ nào xử lý việc khác, chỉ thấp giọng quát:
- Thần Tú, hộ pháp!
Thần Tú nhận được lệnh liền căm tức nhìn đám tu sĩ đang muốn tiến lên báo thù này, quát như sấm mùa xuân, như Phật môn sư hống:
- Cút đi!
Lại tựa như đột nhiên có sấm chớp nổ lên, một thần thông sư hống của sư môn làm chư tu đang lao tới bị chấn động tới sắp nứt cả màng tai, thần hồn xao động, trong đầu chốc lát đã ong ong đung đưa rơi về phía dưới, suýt nữa ngã chết vài người. Cho dù tu vi cao hơn chút cũng đều cảm thấy kinh hãi, lặng lẽ ghìm đụn mây xuống không dám chọc vào tăng nhân trẻ mặc bạch y một thân Phật ý thánh khiết kia...
Còn Phương Hành nhìn thấy có người dám vạch trần thân phận của hắn thì cũng thẳng thắn thừa nhận, sau đó trợn trắng mắt nói:
- Thế nào, Phật gia chính là Kiếp đạo Thống Thiên đạo chủ đấy, ngươi có ý kiến gì không? Trước đó cướp mấy viên phù thạch của các ngươi còn chưa xong đâu, Bạch Ngọc kinh này ta cũng...
Suýt chút nữa nói lỡ miệng, vội vàng qua quýt, nghiêm mặt nói:
- Hôm nay Phật gia giảng cho các ngươi một đoạn kinh, đảm bảo các người sẽ kiếm lợi lớn...
- Xì... Cường đạo cũng giảng kinh?
Có người cười nhạt, âm thầm liên lạc, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẽ bắt Thông Thiên đạo chủ to gan lớn mật này lại.
Phương Hành lại hồn nhiên không để ý tới ý nghĩ của bọn họ, lo lắng thở dài, thanh âm nặng nề vang lên:
- Kiếp Đạo Hóa Linh kinh...
Trong giọng nói ẩn chứa pháp lực trầm thấp du dương, xa dần ra tứ phương làm cho mỗi tu sĩ đều nghe vào trong tai.
- Thôn Thiên thực địa, luyện hóa vạn vật...
...
...
Đây căn bản không phải kinh Phật, thậm chí không có chút liên quan nào với việc giảng kinh, đây rõ ràng chỉ là kinh văn niệm tụng bừa bãi, nhưng đám tu sĩ xung quanh cho dù là tò mò với hai tên hòa thượng này hay là trong lòng bất thiện, cũng dần dần ánh mắt đều thả lỏng tỏa ánh sáng, lỗ tai dựng lên, một chữ cũng không muốn bỏ qua, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, dường như được bánh bao thịt rơi từ trên trời xuống đập vào mặt vậy.
Có người tu vi thấp kiến thức ngắn còn mở miệng châm chọc:
- Đây mà cũng gọi giảng kinh, thật mẹ nó...
- Con mẹ nó ngươi câm miệng cho ta!
Ùng ùng!
Xung quanh bốn năm tia thần quang đồng thời đánh tới người y, đánh tới y nửa sống nửa chết, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra được.
Hành động của chúng tu như phát điên, như si mê như say sưa nghe, thậm chí có người nhanh chóng hô hoán sư huynh đệ đồng môn của mình tới nghe.
- Kiếp Đạo Cảm Ứng kinh!
Phương Hành giảng xong một quyển thì nhìn thoáng qua chúng tu dưới đài, rồi bắt đầu giảng quyển thứ hai.
Lúc hắn bắt đầu nói, bên dưới đài sen mới chỉ có mấy trăm người, đại bộ phận đều không ngừng cười nhạt hồn nhiên không coi ra gì, nhưng đến lúc này đã tụ tập không dưới mấy ngàn người, hơn nữa còn có người đang điên cuồng tới phía này, trong đám người đen thùi lùi không có một người nào dám lên tiếng, mỗi người đều nín hơi ngưng thần, yên tĩnh nhìn tăng nhân áo xám phía trên, không dám ngắt lời hắn nói một chữ nào...
Thánh Nhân trên Bạch Ngọc đài ngưng thần nghe xong một hồi thì cười ha ha, quay đầu nhìn về phía Nam Hải, thái độ khuây khỏa.
Bên trong Ma Uyên, đám người Lữ Phụng Tiên vừa mới đặt chân tới nơi này nghe nói tới chuyện đó thì sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, sau đó giận dữ chạy trở về...
Trên ngọn núi phía xa xa, mấy vị Thánh Nhân Nguyên Anh của Lữ gia cũng nghe được kinh văn này, trong chốc lát vừa sợ hãi vừa hoảng loạn...
Mà ở bên cạnh hoa sen Phương Hành giảng kinh, cả người Thần Tú đều đã sợ ngây người, quả thực không thể tin được cảnh tượng này.
Từ khi diệt Phật tới nay, Phật môn thế nhỏ bé không có tăng nhân giảng kinh, làm sao có thịnh huống thế này được...
Gã không khỏi nhớ lại một tiên đoán của Phật môn: Phật môn sẽ bởi vì một người mà đại hưng thịnh!