Chương 796: Ngươi nói ta là ai?
Ngồi ngay ngắn trên đài sen, những câu kinh văn huyền ảo tuôn ra từ trong miệng, Phương Hành làm kinh động tất cả tu sĩ Thần Châu.
Thế gian lại không có vị cao tăng đại đức nào hay là tông môn đạo chủ nào lúc đang giảng kinh lại nói ra chí lý huyền ảo thiên địa bậc này, cho nên bên cạnh Bạch Ngọc đài xuất hiện một người giảng kinh bậc này, chuyện vạn người triều bái cũng không cần nói tới. Tất cả tu sĩ quả thực đều là dáng vẻ khó có thể tin lại kích động vạn phần, liều mạng nhớ kỹ từng câu nói phát ra từ trong miệng hắn, thậm chí bao gồm cả Thánh Nhân đang ngồi trên Bạch Ngọc đài cao cao tại thượng.
Kế hoạch của Phương Hành chính là đơn giản như vậy.
Ngươi không phải coi Thái Thượng Bất Tử kinh còn quan trọng hơn cả mạng sao? Không phải ngươi vì bộ kinh văn này mà dằn vặt đồ đệ của ta sao? Ngươi không phải là vì bộ kinh văn này mà muốn giết huynh đệ của ta sao? Ngươi không phải là nói cái gì mà một người có được kinh văn ngươi trảm một người, hai người có được kinh văn sẽ trảm cả đôi sao?
Ta đây sẽ coi nó như Phật hào để giảng ra ngoài, bây giờ người nghe kinh đã không dưới ba chục ngàn, còn đang có vô số người đang điên cuồng tới, trong đó có đủ thiên kiêu đạo chủ lão tổ tông của chư đại đạo thống, thân phận hiển hách, hết sức quan trọng... Ngươi có bản lĩnh thì giết hết đi!
Thái Thượng kinh văn chính là Thái Thượng bí truyền, mỗi một kinh văn truyền thừa đều có pháp tắc cùng bí pháp ẩn chứa riêng bên trong, có thể tự mình tu hành tìm hiểu, lại không truyền được ra cho người ngoài. Trước đây ngay cả sau khi Phương Hành có được tổng cương Thái Thượng đan đạo, muốn học được Thái Thượng Bất Tử kinh chỗ Đại Kim Ô cũng đều cần cảm ứng tâm thần với nhau, không có cách nào nói ra khỏi miệng.
Chỉ có điều Pháp tắc này dù sao cũng là vật chết, như là quy củ mà một vài đại năng cao nhân trước khi chết lưu lại, tuy là lợi hại nhưng cũng không tuyệt đối, hơn nữa Thái Thượng cửu kinh chính là truyền thừa, sớm muộn gì cũng phải truyền xuống, trong đó có một quy củ, chính là người trở thành di đồ một thế hệ của Thái Thượng đạo thống, sở hữu tư cách truyền đạt kinh văn cho người khác, chư kinh khác sau khi mình hoàn toàn tìm hiểu xong cũng có thể truyền cho người khác.
Đơn giản mà nói chính là kinh văn là đồ của Thái Thượng đạo thống, nhưng nếu như tìm hiểu được đạo lý trong đó liền là đồ của mình rồi!
Mà Phương Hành hiện nay rõ ràng là lợi dụng quy tắc này.
Thái Thượng Hóa Linh kinh, Thái Thượng Cảm Ứng kinh, Thái Thượng Bất Tử kinh, ba bộ kinh này hắn học sớm nhất, vẫn chăm chỉ tu hành, tìm hiểu, nhất là sau khi bị phế trong mười năm, nỗ lực từ trong đó tìm được phương pháp khôi phục tu vi nên càng nghiên cứu thật sâu mỗi một câu trong đó...
Cho tới khi hắn ở bên trong Quy Khư đoạt đạo nguyên Vạn Linh đan, tự mình chăm sóc ân cần, một thân kiến thức cùng tu vi đều đạt đến đỉnh cao, cũng chính là cảnh giới Kim Đan đại thừa trong giới tu hành nói, ba bộ kinh văn này đã hoàn toàn được coi là đồ của hắn rồi.
Cũng đến lúc này, trong quy tắc rõ ràng đối với hắn không còn tác dụng gì nữa. Đạo lý và pháp môn ẩn bên trong ba bộ kinh đã in dấu thật sâu trong đầu hắn, muốn truyền ra ngoài chẳng qua là há mồm nói ra mà thôi, giống hệt với khi truyền đạt kinh văn thông thường.
Dĩ nhiên kỳ thực ngay cả Phương Hành cũng không dự liệu được là hắn vốn cho là mình cho dù có thể giảng kinh nhưng dù sao cũng không phù hợp với quy củ của Thái Thượng đạo thống, nói không chừng lúc đang giảng giải sẽ phải chịu hạn chế nào đó chốn u minh. Nhưng bây giờ lại nói thuận lợi đến kỳ lạ, thông qua thân phận chân truyền của Thái Thượng đạo thống cũng mơ hồ cảm thấy có chút hạn chế, nhưng trước khi bắt đầu giảng kinh cũng đã bị đánh vỡ...
Liên tưởng tới vị tồn tại ẩn trong Quy Khư kia, hắn cũng đã hiểu ra cái gì đó.
Người đó tư truyền Thái Thượng Tiêu Dao kinh cho Lữ Phụng Tiên, đã sớm trước mình làm rối loại quy củ mà các tiên hiền lưu lại rồi.
Y tư truyền kinh văn trước, Phương Hành công khai giảng kinh ở sau, trong nơi u minh, y sẽ thay Phương Hành gánh một vài nhân quả...
Mà vốn dĩ bên trong Thái Thượng cửu kinh có pháp tắc cũng bị hành động của hai người bọn họ quấy rầy, ước chừng thần lực đã suy yếu rất nhiều.
Vừa ngồi trên hoa sen nói thoải mái, bên dưới nghe như si như say, người bên kia Ma Uyên lại tức giận không nhẹ.
- Câm miệng, nói thêm một chữ nữa, ta tất sẽ trảm ngươi...
Bên trong Ma Uyên có người rít gào tới, thân mặc áo bào trắng, khí vũ hiên ngang nhưng lại hổn hển, đương nhiên đó là Lữ Phụng Tiên mới vừa rồi còn nói cười thoải mái, ngay cả Thánh Nhân cũng không thể quản được gã, thanh uy cùng danh tiếng đều đạt tới cực điểm. Lúc này gã đã như hoàn toàn biến thành người khác, hoàn toàn không có phong độ gì đáng nói, vẻ mặt kia quả thực như muốn cắn người khác, nhanh như tia chớp vọt tới trước thông đạo, muốn ra ngoài giết Phương Hành.
Ở phía sau gã còn có đám tu sĩ Bạch Ngọc kinh kết liên minh với gã, đầy mặt là sự kinh ngạc vô cùng.
Phương Hành nhìn thấy gã tới thì nét mặt bất động thanh sắc, tiếp tục giảng kinh, nội tâm cũng xuất hiện sát khí chuẩn bị giết người.
Nhưng mà Thánh Nhân ngồi đàng hoàng ở trên Bạch Ngọc đài thấy thế thì tay áo lớn lại không gió tự bay, thông đạo trước Ma Uyên thình lình tạo thành một màn lực pháp tắc vô hình, chỉ có thể vào mà không thể ra. Cùng lúc đó, giọng nói của Thánh Nhân nhàn nhạt truyền khắp nơi:
- Không quy củ không thành tiêu chuẩn, trên chiến trận phàm trần còn có đạo lý quân tốt qua sông không cho phép quay đầu, chúng ta là người tu hành cũng phải lập lời thề, sau khi đã vào Ma Uyên trảm yêu trừ ma, nào có lý lẽ quay đầu trở về được? Con đường này có thể vào mà không thể ra, lúc tạo hóa xong xuôi mới là lúc các người trở về!
Lữ Phụng Tiên nghe xong lời nói này thì gấp tới mức mồ hôi lạnh vã đầy trán.
Ông ta đây là Thánh Nhân cái mẹ gì chứ, cái gì mà phá quy củ, ông ta rõ ràng là đang thiên vị...
Lòng nóng như lửa đốt, gã nhanh chóng truyền âm muốn trưởng bối trong gia tộc tới ngăn cản Phương Hành truyền đạt kinh văn.
Chỉ có điều khi mấy vị cao thủ Nguyên Anh kia tức giận đằng đằng xông tới được đây thì còn chưa kịp tới gần người Phương Hành, thậm chí còn chưa thể ảnh hưởng tới quá trình Phương Hành truyền kinh liền có mấy tu sĩ khí tức mạnh mẽ tới chặn đường, nhìn dáng vẻ kia đều là nhân vật cấp bậc đạo chủ, sắc mặt khó coi nhìn ba vị Nguyên Anh, lạnh giọng quát:
- Trước mặt Thánh Nhân, các người quên mất Cửu Thiên chi Minh rồi phải không? Rút đi!
Chuyện này sẽ làm rất nhiều người tức giận!
Nguyên Anh của Lữ tộc không dám có ý kiến nào khác, chỉ có thể nhanh chóng phái cao thủ Kim Đan trong tộc tới, chỉ có điều vài tên Kim Đan này lớn tiếng quát mắng chạy tới, còn chưa kịp xuất thủ liền bị một đám tu sĩ quần ẩu, một trận loạn quyền đánh không rõ sống chết, nằm trên mặt đất sùi bọt mép, còn có người căm giận mắng:
- Mẹ kiếp đại sư người ta đang giảng kinh lại còn lớn tiếng ồn ào náo động cái gì, con mẹ nó ngươi có hiểu lễ nghi không hả?
Lữ tộc thật sự không còn cách nào khác, thúc thủ vô sách!
Tu sĩ Thần Châu không ngốc, hiểu được tầm quan trọng của kinh văn này, làm sao có thể bị người ngoài cắt đứt được?
Muốn ngăn cản hòa thượng kia, phải qua được cửa ải của tu sĩ Thần Châu!
Không bao lâu sau, bộ kinh thứ hai là Cảm Ứng kinh cũng đã giảng xong, Phương Hành ngừng lại một chút, nhìn bên dưới hoa sen.
Một đoàn người đen kịt, ánh mắt nhiệt liệt mà si mê, đầy cõi lòng mong đợi chờ hắn lần nữa lên tiếng, rất sợ chuyện này đã kết thúc.
Phương Hành lại vẫn không vội mà mở miệng, cười tủm tỉm nhìn thoáng qua chúng tu ở phía dưới, nói:
- Nghe có thoải mái không hả?
Chúng tu phía dưới ngẩn ngơ, nhanh chóng phản ứng lại, một vùng biển mênh mông hoan hô cười to.
- Cảm ơn vị đại sư này truyền đạo thụ nghiệp... Còn nữa không?
- Như linh tiên âm, ân này khó quên, chỉ cầu đại sư tiếp tục tứ pháp, giải nghĩa giải nghiệp cho ta!
- Chưa nghe đủ, tiếp đi!
Trong chốc lát đủ loại thanh âm liên tiếp vang lên, toàn bộ bên cạnh Bạch Ngọc đài như loạn tung tùng phèo, có người thành khẩn, có người cảm kích.
Phương Hành thấy phản ứng này thì híp mắt nở nụ cười, nói:
- Muốn nghe cũng được, trả thù lao đi...
Lời này thuần túy phản ứng theo bản năng, tuy là giảng kinh là vì xả giận, nhưng vẫn cảm thấy thu chút lợi tức thì tương đối tốt hơn, dĩ nhiên người ta thật không cho hắn cũng sẽ nói tiếp, nhưng lại không ngờ rằng trước mắt nhất thời có từng vùng hồng hồng đồng đồng, không biết có bao nhiêu linh tinh bảo thạch ném về phía hắn, cuồn cuộn ào tới làm Phương Hành sợ tới mức run cả người, còn tưởng là người nào muốn cái mạng nhỏ của mình nữa.
Tiểu hòa thượng Thần Tú bị đập cho chạy trối chết, như một con lừa sợ trốn sau hoa sen. Sở Từ thì sợ tới nhảy lên trên hoa sen trốn phía sau Phương Hành. Phương Hành cũng ngơ ngác nhìn, vô số linh tinh bảo thạch trong nháy mắt đã chất đầy quanh người một vùng rộng lớn, còn đang không ngừng có người ném qua đây, quả thực giống như một cơn mưa Linh tinh, sự cuồng nhiệt trong lòng chúng tu có thể thấy được ít nhiều...
- Lúc Phật tổ giảng kinh có thiên hoa loạn trụy, sư huynh giảng kinh cũng là Linh Tinh bay loạn, đây cũng là một loại cảnh giới đi?
Tiểu hòa thượng Thần Tú lúc này nhìn Phương Hành đang ngồi ngay ngắn trên hoa sen, đã coi hắn thành Phật tổ mà sùng bái.
- Oa ha ha, hào phóng như vậy, tốt, vậy chờ ta uống một hớp rượu thấm giọng nói, rồi sẽ giảng tiếp một đoạn...
Phương Hành cười to ám chỉ Thần Tú vội vàng thu những thứ linh tinh lại, đừng bị người ta đánh cắp mất, bản thân mình thì lấy bình rượu ra uống.
- Uống cái này đi!
Mới vừa lấy ra bình rượu, lại chợt nghe trên Bạch Ngọc đài, Thánh Nhân nhẹ giọng cười bỏ một cái bình bạch ngọc tới. Phương Hành ngẩn ngơ vội vàng nhận vào tay, vẹt cái nút bình ra ngửi thử, chợt cảm thấy đầy mũi là mùi ngọt thơm tinh khiết, trong chốc lát vô cùng vui mừng, uống một hớp thật to nhìn sâu Thánh Nhân trên Bạch Ngọc đài một cái, Thánh Nhân ở trên đài thấy thế cũng cười ha ha, chắp tay với hắn.
Chúng tu ở phía dưới nghe kinh thấy cảnh ấy thì nhất thời ngẩn ngơ, không ngừng cảm thán.
Thánh Nhân tự mình tặng rượu, hơn nữa còn chắp tay ra hiệu với hắn, chuyện này là tôn vinh bậc nào chứ...
Không có gì bất ngờ xảy ra, một đoạn giai thoại này sẽ lập tức truyền khắp Thần Châu, vạn người ca tụng!
- Kiếp đạo Bất Tử kinh...
Phương Hành uống một ngụm rượu, chép chép miệng rồi hắng giọng một cái, tiếp tục giảng, xung quanh lúc đầu đang náo nhiệt, khi hắn lần nữa mở miệng đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh chăm chú nghe, thực sự ngay cả hạng người đạo chủ bình thường cũng không có vinh hạnh đặc biệt này được.
- Tặc ngốc, ngươi tư truyền bí truyền Thái Thượng của ta, làm loạn đạo thống ta, ngươi... ngươi rốt cuộc là người nào?
Bên trong Ma Uyên, Lữ Phụng Tiên đã muốn rách cả mí mắt, tức giận rống to hơn.
Gã thậm chí còn không dám tưởng tượng, Cửu Kinh truyền thừa vô cùng trân quý trở thành thứ mà mọi người trên đại lục đều biết sẽ tạo thành hậu quả gì.
Cùng lúc đó, gã cũng nổi lên nghi vấn vô tận với thân phận của Phương Hành, hòa thượng này rốt cuộc là ai, đoạt pháp thuyền cùng Phương Thiên Họa Kích của mình, đoạt phù thạch cùng Bạch Ngọc lệnh, còn giết sạch gia nô của nhà mình, ngay cả mình ban đầu cũng suýt nữa đã bị hắn giết chết, mà bây giờ hắn lại bỗng nhiên công khai giảng kinh, công bố bí truyền của Thái Thượng đạo chống cho thiên hạ, hắn rốt cuộc là ai, là trời sinh khắc chế gã hay sao?
Trong lòng đã mơ hồ có một đáp án, chỉ là không thể tin được!
Mà nghe xong lời của gã, Phương Hành cũng ngừng giảng kinh, mắt lạnh nhìn về phía gã, giọng nói trầm thấp truyền khắp tứ phương, chấn động tâm thần:
- Ngươi đoạt Quy Khư của ta, dằn vặt đồ đệ của ta, bây giờ còn đang đuổi giết huynh đệ của ta mà lại không biết ta là ai à?