Chương 798: Kết cục khi xen vào chuyện của người khác
- Các ngươi dám không?
Gầm lên giận dữ, chấn động khắp nơi, sát khí đáng sợ như ngưng tụ thành thực chất, hội tụ thành mây.
Phương Hành cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay dựng thân ở trong hư không, Phương thiên Họa Kích chỉ xéo phía chân trời, thái độ khinh miệt thể hiện rõ mười mươi. Sau khi hắn xông vào liền chỉ tay vào Lữ Phụng Tiên, Lý Trường Uyên, cánh đánh Hồng Tuệ, Hỏa Chân nhân, lại một chân đạp Bắc Thần Sơn đạo tử Niếp Sơn Nhân miệng phun máu tươi, vung kích làm một đám gia nô tùy tùng bị đánh tới thất linh bát lạc, có thể nói là không chê chuyện lớn, trực tiếp đắc tội một lượt với một đám nhân vật thần tử đạo tử xuất thân không tầm thường, thực lực còn đứng đầu, nhưng khí thế hung ác trên người tỏa ra trong chốc lát làm đối phương phải sợ hãi, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Đám Lý Trường Uyên chính là đệ tử trong Bạch Ngọc kinh mười hai lâu, ở đây xem như là một nửa chủ nhân, thêm nữa bản thân lại sở hữu thực lực mạnh mẽ, bình thường cho dù gặp phải Nguyên Anh bình thường cũng sẽ không sợ hãi, nhưng bây giờ bị họa kích của hắn chỉ vào mắng to, thình thình không có ai lên tiếng trả lời, còn ánh mắt tràn ngập sát khí khiêu khích của Phương Hành thì đảo qua trên mặt những người này, tuy là mỗi người mặt đều tỏ ra phẫn hận thậm chí là sát khí vô hạn, nhưng khi nhìn thấy cặp con ngươi hung ác cực điểm điên cuồng tới cực điểm của Phương Hành vẫn không nhịn được mà rời ánh mắt đi.
Từ nhỏ Phương Hành liền biết, hoặc là không đánh, muốn đánh phải có khí thế, ta mạnh ngươi yếu!
Còn đối với đám Lý Trường Uyên, mới rồi sau khi Phương Hành xông vào liên tục xuất thủ, biểu hiện ra thực lực quá mức đáng sợ, không phải do bọn họ không kỵ đạn, đối mặt với dê béo lớn như đệ tử Đại Tuyết sơn, bọn họ đương nhiên là ước gì có thể đoạt lên giết người đoạt kiếm, nhưng bây giờ lại có một người như vậy lòi ra, so với hậu quả khi xuất thủ, dù sao thân phận của mọi người ở nơi này, mỗi người đều đại biểu cho một đạo thống một phương, nếu thắng thì thôi, nếu thua thì thật sự xem như là mất hết mặt mũi của tông môn đạo thống nhà mình.
Một điểm nữa chính là mặc dù thân thế của bọn họ đều không giống bình thường, tông môn cùng gia thế đều cực kỳ bất phàm, nhưng Phương Hành cũng là một người có danh tiếng lớn ở bên ngoài, giảng một đoạn kinh thậm chí còn khiến Thánh Nhân phải ưu ái. Một bình rượu, một cái chắp tay, hai động tác nhỏ xíu này liền đã nhìn thấu Thánh Nhân có vài phần kính trọng hắn, dưới tình huống này, khi đối mặt với hắn, có ai lại dám lấy gia thế ra lấn át hắn được?
Cửu Thiên chi Minh ký kết chính là chú ý cho một tiểu bối bằng bản lĩnh cá nhân để tranh phong, cố gắng giảm bới lực ảnh hưởng của gia tộc. Nếu là lúc bình thường, đại khái những người này cũng sẽ không quá để Cửu Thiên chi Minh ở trong lòng, nhưng hôm nay đang dưới mí mắt của Thánh Nhân ...
- Ma đầu, đến lúc này rồi còn dám bừa bãi như thế!
Trong sự trầm mặc vẫn là Lữ Phụng Tiên là người đầu tiên lành lạnh mở miệng, cầm trong tay đại đao Long Văn, vững bước đạp không mà đến.
Âm thầm điều chỉnh hô hấp, áp chế khí huyết sôi trào trong cơ thể, sau đó ánh mắt gã nhìn Phương Hành đã không nhịn được mà hừng hực sát khí, nhất là khi nhìn thấy Phương Thiên Họa Kích trong tay Phương Hành, từng luồng hận ý bốc lên cực điểm...
Đây là khí giới tiện tay của mình, lại bị ma đầu kia cướp đi, hại mình không thể không lấy đại đao Long Văn mà gia tộc cấp cho để làm khí giới. Chỉ là đã dùng quen Phương Thiên Họa Kích, thanh đại đao này mặc dù có phẩm chất cao hơn nhưng cũng không phát huy ra được thực lực chân chính.
Hơn nữa sau lần trước bị ma đầu kia ám toán, gã suýt nữa bỏ mạng, không chỉ mất đi khí giới mà còn mất cả Bạch Ngọc lệnh, cho dù là gia tộc hay là tiên nhân nhập mộng chỉ điểm cho mình đều khó che giấu vẻ thất vọng. Tiên nhân dạy gã Thái Thượng Tiêu Dao kinh nhìn như là một chuyện tốt, trên thực tế chính là biểu thị việc không hài lòng với mình, cho là thực lực vốn có của mình không được cao như ông ấy kỳ vọng.
Mà gia tộc thì phải trả giá cao hơn nữa, vốn dĩ Thái Hạo Lữ tộc dự định từ một phân thành hai, vừa chống đỡ Lữ Phụng Tiên duy trì Thái Thượng đạo thống, vừa là ở trong gia tộc bồi dưỡng thân đệ đệ của gã thành đạo tử, hai tấm Bạch Ngọc lệnh chính là dự định phân phối như thế, chỉ là mình bị người ta cướp đi Bạch Ngọc lệnh, gia tộc sau khi so sánh lại không thể không chặt đứt cơ duyên của đệ đệ, dành lại cơ hội này cho mình...
Đối với Lữ Phụng Tiên nội tâm luôn kiêu ngạo, việc này quả thực không có cách nào chấp nhận được!
- Bại tướng dưới tay ta, giả trang đầu to cái gì chứ?
Phương Hành thấp giọng cười, vung ngang Phương Thiên Họa Kích, xiêm áo phần phật trong hư không hai cái, thần thái ung dung, dáng dấp vô cùng thích ăn đòn.
Chỉ có điều lời đó vừa thốt ra, Lữ Phụng Tiên cực kỳ nổi giận không nói tới, mấy người Lý Trường Uyên cũng đều cả kinh trong lòng.
Sau khi đã biết hòa thượng này là Phương Hành, bọn họ vốn là vô cùng kiêng kỵ với ma đầu danh tiếng vang xa này, bây giờ nghe xong lời này của hắn thì càng bỡ ngỡ trong bụng. Bản lĩnh của Lữ Phụng Tiên bọn họ cũng đã thấy rồi, người này trời sinh thần lực, mơ hồ ở trên nhóm mình, nhưng nghe khẩu khí này, gã lại đã từng thua trong tay ma đầu kia? Rốt cục ma đầu kia có bao nhiêu bản lĩnh chứ...
- Làm càn! Lần trước nếu không phải là có người âm thầm đánh lén, ngươi có thể làm gì được ta?
Khuôn mặt của Lữ Phụng Tiên đặc biệt đỏ lên, gã hầu như từ nhỏ đã không có đối thủ, làm thế nào có thể chấp nhận được loại trào phúng này chứ?
- Hắc hắc, lần trước nếu không phải là có người cứu ngươi, ta đã sớm một kích đâm chết ngươi rồi!
Phương Hành cười lạnh một tiếng, một câu nói đã làm Lữ Phụng Tiên nghẹn lời.
Luận đến công phu miệng lưỡi, vị chiến tu trời sinh thần lực này hoàn toàn không phải là đối thủ của Phương Hành, gã cũng không muốn tranh cãi với Phương Hành, cầm đại đao Long Văn đi lên, đằng đằng sát khí, chuẩn bị muốn ra tay, còn Phương Hành cũng lưu loát nhìn thẳng vào đám tu sĩ đang căm giận nhìn hắn ở xung quanh, nhưng nhất thời không ai dám đối mắt với mình, quát lạnh:
- Ta muốn giết, các ngươi đều cút ngay cho ta!
- Ngươi...
Đám người kia đều là người có mặt mũi, câu quát mắng này làm sắc mặt bọn họ cũng càng thêm xấu xí.
- Hắc hắc, ma đầu kia thật đúng là hung ác đến điên cuồng, ngươi thật sự coi bản lĩnh của mình lớn đến mức không thèm để bọn ta vào mắt hay sao?
Tính khí nóng nảy, Hỏa chân nhân sau khi suy nghĩ tới thực lực của hai bên thì lành lạnh mở miệng cười nhạt, đáy mắt lóe ra hung quang, giọng cực thấp nói:
- Các vị đạo hữu, chúng ta đã là đồng minh, ở trong Ma Uyên này cùng tiến cùng lui, như vậy cùng nhau liên thủ ngăn địch cũng là chuyện đương nhiên! Tên tiểu ma đầu này nổi danh không chuyện ác nào không làm, chúng ta là người tu hành, trảm trừ ma đầu chính là bổn phận của chúng ta! Huống chi... ha ha, theo như lời đồn, ma đầu kia có một thân bảo bối không nhắc tới, món Phong Thiện đỉnh được xưng là vô giá trên Phong Thiện sơn khả năng cũng ở trên người hắn...
Những lời này, xác thực rất có tính kích động, chư tu có mặt cũng thật sự có phần động tâm.
Ma đầu kia hung hăng hơn nữa làm sao mà là đối thủ của những người bọn họ liên thủ lại được?
Cửu Thiên chi Minh không luận gia thế, cảnh giới, trưởng bối dối gạt người, nhưng không nói tới việc không cho phép liên thủ!
Lại nói, bọn họ là đồng minh, nếu như liên thủ ngăn địch, quả thực là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Phương Hành thấy dáng vẻ này của bọn họ thì đáy lòng trầm xuống, bất động thanh sắc nhìn về phía Hỏa chân nhân, cười nhẹ nói:
- Ngươi đang nói tới cái đỉnh này sao?
Nói rồi bàn tay giương lên. Một cái tiểu đỉnh tròn trịa bị hắn vứt ra ngoài, bay lên giữa không trung thật cao, mềm mại hạ xuống.
Đỉnh đồng ba chân hai tai, nhìn qua như đã chất chứa năm tháng bể dâu, đương nhiên đó là Phong Thiện đỉnh mà hắn luôn mang theo người.
Hỏa chân nhân cảm thấy khí tức chân khí và phong cách cổ xưa trên đỉnh, con mắt cũng nhất thời sáng lên dường như không ngờ tới vận may lại tới nhanh như vậy, còn chưa đợi y thi pháp thì sau đó Phương Hành liền đột nhiên bắn một cái pháp ấn. Chiếc đỉnh nhỏ kia ầm một tiếng, đột nhiên trở nên lớn gấp trăm lần, mang theo sơn ý hùng hồn nặng như Phong Thiện sơn nguy nga, ùng ùng trấn áp Hỏa chân nhân.
Rõ ràng là Phương Hành quả quyết sát phạt, trực tiếp sử dụng sơn ý của Phong Thiện sơn để vận chuyển đỉnh này.
Đỉnh này từng ngây người trên Phong Thiện sơn không biết mấy vạn năm, khí tức hợp nhất, cứ vậy vận chuyển chính là hợp nhau lại tăng thêm sức mạnh.
- Vèo!
Hỏa chân nhân cảm thấy không ổn, gấp gáp vận hỏa pháp muốn hóa thành hỏa ý bao quanh để tránh né.
Nhưng một chốc sau khi tiểu đỉnh xuất thủ, Phương Hành đã trực tiếp xuất thủ, hai luồng Kiếm Ma đại sí ầm một tiếng mở rộng ra, vỗ trên không trung. Thân hình của hắn như điện chớp vọt về phía trước, trong một chốc liền đột phá khoảng cách trăm trượng đi tới trước mặt Hỏa chân nhân, hai cánh đảo qua bỗng nhiên hóa thành từng ánh kiếm màu đen tràn ngập xung quanh, khắp nơi trên không trung vỡ nát hóa thành một kiếm vực, vây hắn và Hỏa chân nhân vào giữa, còn trong tay hắn thì rung Phương Thiên Họa Kích lên hóa thành một con độc long, vô cùng cung mãnh đâm xuống Hỏa chân nhân.
- Ma đầu ngươi dám...
Hỏa chân nhân rống to hơn, y vốn có huyết mạch hỏa linh, đã sớm tu luyện thành thân thể hỏa nguyên, thân hình có thể hóa thành linh diễm tụ tán theo ý muốn. Tu sĩ bình thường nắm khí giới đánh y căn bản không sờ tới thân thể y được, nhưng mà trên đỉnh đầu, Phong Thiện sơn hóa thành một ngọn núi lớn đè ép xuống, khí tức sâu thẳm bỗng nhiên trấn trụ y lại, thân thể hỏa nguyên lại không thể thi triển được, trợn mắt nhìn một kích này đâm tới, chỉ có thể trầm giọng kêu to, lực dồn vào hai cánh tay, vận chuyển pháp lực toàn thân đánh về phía trước, nỗ lực đỡ một kích này, sau đó nhanh chóng gọi người tới cứu...
Chỉ tiếc, tất cả chuyện này Phương Hành đã chuẩn bị xong hết, kiếm vực đã tản ra ngăn cách mọi người ở bên ngoài. Cho dù đám người kia là thần tử hiếm thấy của đạo thống, muốn phá vỡ kiếm vực mà hắn dùng Kiếm Ma đại thuật thi triển ra cũng không phải là một chuyện đơn giản, mà bản thân hắn càng hoàn toàn mặc kệ những người đó làm thế nào vọt tới, vô cùng chăm chú đâm một kích thẳng vào Hỏa chân nhân...
Một kích này lại dẫn theo khí sát phạt chỉ có trên chiến trường, nhìn như một kích đơn giản nhưng lại khốn trụ một thân sức mạnh của y tại chỗ, trên kích ẩn chứa cự lực khủng bố, quả thực khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung được, giống như thần xông trận, một kích giết người.
Ầm!
Như đâm vào tào phớ, Hỏa chân nhân vốn không tu thân thể dưới một kích chứa thần lực bậc này hầu như không thể ngăn cản được, trong nháy mắt đã bị thần lực vô thượng ẩn trong một kích này đánh cho hai tay vỡ nát, sau đó dứt khoát đâm thủng ngực, bay giữa không trung, Phương Hành thần uy vô địch, trong mắt bắn ra sát khí nhìn ánh mắt hoảng sợ của Hỏa chân nhân, trong miệng hét lớn:
- Bằng vào loại phế vật như ngươi cũng dám tới chọc vào ta?
- Ta... Ta...
Ánh mắt của Hỏa chân nhân hoảng sợ, hầu như không thể tin được cảnh tượng này, há to miệng nhưng nhất thời lại nói không lên lời.
Dù y có suy nghĩ thế nào cũng không ngờ tới mình trong một chiêu đã bị người ta đâm giữa không trung.
Còn Phương Hành lại càng lười nói gì với y, dứt lời đại kích rung lên, thần lực bắn ra, bịch một tiếng, Hỏa chân nhân trực tiếp bị hắn đâm cho thành thịt vụn, ngay cả một miếng thịt cũng không thấy nữa. Một luồng thần hồn mềm nhũn không phát ra nổi tiếng kêu thảm thiết mà trốn thoát, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ muốn bỏ chạy, nhưng bị kiếm vực vây khốn nên không thể làm gì khác hơn là xoay đầu lại, trên không trung dập đầu cầu xin tha thứ, tản ra thần niệm cầu khẩn.
Phương Hành không thèm nhìn, trực tiếp đâm một kích qua, dứt khoát dị thường.
Bụp bụp!
Ánh kiếm màu đen trải rộng chu thiên, hóa thành kiếm vực lúc này cũng gom vào sau lưng của hắn, biến mất sạch sẽ... mọi thứ chỉ diễn ra trong một chớp mắt, chúng tu thậm chí chỉ nhìn thấy Phương Hành triển khai kiếm vực, hắn đâm một kích ra, sau một hơi thở, kiếm vực liền biến mất, còn Hỏa chân nhân mới rồi vẫn còn kêu gào muốn vây giết Phương Hành thì ngay cả thân thể và thần hồn đều hoàn toàn không nhìn thấy nữa...
- Đây chính là kết cục khi xen vào chuyện của người khác!
Phương Hành nhìn về phía chư tu ở xung quanh, chống kích mà đứng trầm giọng hét lớn, mắt lộ ra hung quang.