Chương 797: Không sai, ta chính là Phương Hành
- Ma đầu, quả nhiên là ngươi!
Sau khi Phương Hành đáp một câu đó, vẻ mặt của Lữ Phụng Tiên dữ tợn lớn tiếng hét lớn. Vừa nhìn kỳ thực cho dù Phương Hành không đáp thì gã cũng đoán được thân phận của Phương hành, thế gian người hiểu được ba bộ Thái Thượng kinh văn, lại có thể truyền thụ cho người ngoài thì có thể là ai được? Cũng chính vì vậy, trong chốc lát vẻ mặt gã nhăn nhó, trên cổ hằn gân xanh, sự kinh sợ trong lòng khó có thể hình dung, tay chân đều tức giận run lên.
- Đoạt Quy Khư của hắn?
Đoạn đối thoại này, tu sĩ ở cạnh Bạch Ngọc đài đều nghe rõ ràng ở trong tai, trái tim cũng khẽ run lên.
Trong ánh mắt nhìn về phía Phương Hành cũng thêm vẻ nghi ngờ.
Người này rốt cuộc là người nào?
Kỳ thực từ dáng vẻ tức giận đùng đùng của Lữ Phụng Tiên và Lữ tộc, cùng với tên ba bộ kinh văn mà Phương Hành nói, quanh đây đã có không ít tu sĩ đoán được ngọn nguồn của ba bộ kinh văn này, tất nhiên là có liên quan tới Thái Thượng đạo thống, hơn nữa chư tu đều là người biết nhìn hàng, kinh văn huyền ảo bậc này há lại không có chút lai lịch cho được? Đã có không ít người mơ hồ đoán được, đây chính là ba bộ trong Cửu Kinh của Thái Thượng đạo thống.
Cũng chính là vì vậy, bọn họ mới ra tay giúp Phương Hành ngăn Nguyên Anh và Kim Đan của Lữ tộc lại.
Bí truyền bậc này thực sự là không phải lúc nào cũng có thể nghe được.
Mới rồi đang chuyên tâm nghe kinh nên không rảnh suy nghĩ nhiều, bây giờ nghe xong đối thoại giữa Phương hành và Lữ Phụng Tiên, trong lòng chư tu cũng không nhịn được mà dâng lên sự nghi ngờ, tại sao hòa thượng này lại hiểu được ba bộ Thái Thượng kinh, còn thuận miệng nói ra, hắn rốt cuộc là ai?
Không cần bọn họ suy đoán nữa, với vẻ mặt gấp gáp muốn cắn người khác, Lữ Phụng Tiên đã vận chuyển một thân pháp lực, làm tiếng rống to của mình truyền khắp tứ phương:
- Các ngươi vẫn còn nghe hắn giảng kinh à? Hắn chính là ma đầu Phương Hành từng đại náo Phong Thiện sơn, đoạt khí vận trấn áp lớn nhất của Thần Châu Bắc Vực, người này cướp đốt giết hiếp, không chuyện ác nào không làm, người người phải trừ diệt!
Ầm!
Lời vừa nói ra, trong thiên địa thoáng qua sự yên tĩnh, thật lâu không có ai mở miệng.
Cho dù là ở Thần Châu, danh tiếng hiện nay của Phương Hành cũng không hề yếu, nói là mọi người đều biết cũng không quá đáng.
Dù sao việc làm trước đây của hắn bất luận là một việc nào cũng khiến người ta phải khiếp sợ mở rộng tầm mắt.
Mà lúc này, ánh mắt của mỗi người đều vừa kinh hãi vừa kinh ngạc nhìn về phía tăng nhân áo xám đang ngồi trên hoa sen, có người vẻ mặt khiếp sợ, có người nghi hoặc, còn có người thì gương mặt khó có thể tin, ngay cả Thánh Nhân trên Bạch Ngọc đài cũng chuyển ánh mắt tới. Tuy là quanh người ông ta quanh quẩn thần quang làm người khác không nhìn rõ dáng vẻ của ông ta, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được ánh mắt có chút hiếu kỳ kia.
Hòa thượng này chính là Phương Hành?
Là tiểu ma đầu tuổi tác không lớn, cũng đã gần như tất cả mọi người trong giới tu hành đều biết đó sao?
Không phải nghe đồn hắn đã chết rồi sao? Tại sao lại thành hòa thượng?
Khi chúng tu đều nhìn vào mình, Phương Hành lại không để ý, ngồi xếp bằng trên hoa sen, hắn đang chống cằm yên lặng nhìn trời, đợi đã lâu, cũng không giảng kinh. Cũng không đáp lời của Lữ Phụng Tiên, dường như đang thất thần vậy, tu sĩ phía dưới mơ hồ có tiếng bàn tán truyền ra, hắn lại hoàn toàn không để ý tới, dường như đang suy nghĩ sâu xa cái gì đó.
- Phương Hành, ngươi làm nhiều việc ác, người người đều muốn loại trừ ngươi, cho rằng giả dạng làm hòa thượng rồi thì sẽ không có ai nhận ra ngươi sao?
Giọng nói của Lữ Phụng Tiên âm lãnh mang theo sát ý lành lạnh, tiếp tục nói:
- Ngay cả trên cửa thành Bạch Ngọc kinh đều có phù chiếu trảm ma đầu ngươi, người giết ngươi sẽ được ba tấm Bạch Ngọc lệnh. Hôm nay ngươi to gan lớn mật lộ diện trước mặt chúng tu mà còn muốn chạy trốn hay sao?
Lúc đến nơi này gã cũng là có lòng kiếm chuyện, muốn cho chúng tu bên ngoài xuất thủ với Phương Hành.
Dù sao cũng là ba tấm Bạch Ngọc lệnh.
Ma đầu kia so với Hồng Hoang di chủng còn đáng tiền hơn nhiều!
Trước đây bởi vì chúng tu đều cho rằng tiểu ma đầu này đã chết rồi nên mới không để ý tới phần thưởng ba tấm Bạch Ngọc lệnh này. Nhưng thật ra là phần thưởng phong phú như vậy có ý nghĩa vì Phong Thiện đỉnh, chỉ có điều vẫn chưa có ai có thể thực sự tìm được hắn, phù chiếu này cũng không có ai thực sự quan tâm, nhưng hôm nay hắn vẫn sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt đám tu sĩ, không tin là không có ai động tâm.
Sự thực cũng quả thực như vậy, sau khi gã kích động nhắc tới chuyện Bạch Ngọc lệnh, nhất thời đã có không biết bao nhiêu ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Hành đang ngồi trên hoa sen, trong đó thậm chí còn có một vài nhân vật cấp đạo chủ tông môn. Dù sao, cho dù là hàng loạt đại phái, cũng chỉ có thể sở hữu một tấm Bạch Ngọc lệnh, tấm lệnh bài nho nhỏ đại biểu cho một tên tiểu bối có cơ hội vùng lên, có ai không động tâm cho được?
Vô số ánh mắt đều khiếp sợ mà cấp bách nhìn mặt Phương Hành, chỉ chờ một khắc hắn mở miệng thừa nhận.
Lúc tới thời điểm này, vẻ mặt của Phương Hành rốt cục cũng có chút biến hóa, nhìn bầu trời hồi lâu, trên mặt hắn lại có chút vui vẻ.
- Ha ha, ta truyền hết chân kinh của Thái Thượng đạo thống các ngươi ra ngoài, cũng không thấy ngươi đứng ra giết ta, là lúc bình thường, nếu ngươi muốn giúp con lừa kia thì trực tiếp truyền cho gã không phải là tốt rồi sao? Hay là trực tiếp giết chết ta cũng được mà, sao lại cố tình mặt cũng không lộ, còn phải đi vào giấc mộng truyền pháp mới được, nói như vậy, ha ha, xem ra ngươi cũng không có cách nào trực tiếp xuất thủ nhỉ? Hoặc có lẽ là?
Hắn chậm rãi đứng lên từ hoa sen, trong miệng lạnh lùng tự nói:
- Ngươi căn bản cũng không thể xuất thủ!
Lúc nói ra những lời này, trái tim hắn đã đại định, trên mặt tỏa ra sự kiên nghị, mà đáy mắt thì nổi sát khí kinh người, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Lữ Phụng Tiên đang ở trong Ma Uyên, nhàn nhạt mở miệng:
- Không sai, tiểu gia ta chính là Phương Hành!
Ầm!
Tu sĩ Thần Châu ở phía dưới nghe được hắn tự thừa thân phận, nhất thời xôn xao cả lên, thậm chí có người thấp giọng kinh hô.
Còn Phương Hành thì không thèm nhìn bọn họ cái nào, chỉ là ánh mắt lạnh lùng nhìn Lữ Phụng Tiên, chân đạp trên không, từng bước bước về phía trước, giọng nói có vẻ trầm thấp mà trầm trọng, tiếng nói như sấm rền truyền khắp nơi:
- Người bị ngươi vây khốn ở đó muốn rút lấy Hóa Linh kinh là đồ đệ của ta, thứ ngươi cướp đi là Quy Khư của ta, người ngươi đang đuổi giết là huynh đệ của ta, hiện tại, ta tới rồi, ngươi...
Lúc nói tới chỗ này, hắn đột nhiên vươn cánh tay phải ra, ngũ chỉ mở rộng vồ vào giữa không trung.
- Vù!
Ở phía dưới, trên lưng thanh lư có hai cái túi, một cái trong đó hình sợi dài, buộc thật chặt trên lưng lừa, mà khi Phương Hành vồ tới, thần lực dẫn dắt từ xa, cái túi này bỗng nhiên bể nát, như những mảnh nhỏ hồ điệp bay tán loạn, có một cây Phương Thiên Họa Kích khí tức hùng hồn bay lên trên cao, sau đó được hắn vững vàng nắm trong tay, chậm rãi chỉ về phía Ma Uyên ở phía trước.
- Nên trả nợ cho ta rồi!
Một câu cuối cùng này, giọng nói như làm nổ tung đất phẳng, như sét đánh vang lên trên đỉnh đầu, tu vi yếu suýt nữa bị đánh ngã.
Mà lúc này sát khí trên mặt Phương Hành cũng đã dày đặc tới cực hạn, bước chân càng lúc càng nhanh về phía hư không, chỗ đặt chân thậm chí còn đập thành một vùng rung động trên không trung, lúc đạt tới đỉnh điểm, sau lưng của hắn lại bỗng nhiên có hai đại sí Kiếm Ma đột nhiên mở ra, bỗng nhiên vỗ trên không trung, tốc độ lập tức tăng thêm gấp đôi, như phát điên xông thẳng về phía trước, rõ ràng chỉ là một người nhưng vào lúc này khí thế của hắn bốc lên tới cực điểm. Bỗng nhiên có ý cảnh như hóa thân thiên quân vạn mã!
Uy thế này thực sự thật đáng sợ, đệ tử Bạch Ngọc kinh chặn trước ba lối đi vào Ma Uyên đầy mặt là sự khiếp sợ, vội vàng giật mình tránh sang bên cạnh, còn Phương Hành thì trong nháy mắt đã tiến thẳng từ con đường chính giữa, vào Ma Uyên.
- Ầm!
Phương Thiên Họa Kích hung hăng cầm trong tay, mang theo cuồng phong vạn trượng đâm thẳng về phía trước.
Lữ Phụng Tiên vốn vẫn luôn ở gần lối đi quát mắng Phương Hành, trong lúc nhất thời một kích Phương Hành thi triển ra sức mạnh mạnh mẽ của thân thể hắn, lại vận chuyển pháp môn đã tu luyện trong Thái Thượng Phá Trận kinh, hơn nữa lực đạo như điên hắn chạy từ bên ngoài vào, lực của một kích này mạnh tới bậc nào, lúc xẹt qua không trung bỗng nhiên xuyên thủng hư không, đâm thẳng về phía trán của Lữ Phụng Tiên.
- Lại dám đâm ta?
Lữ Phụng Tiên đối mặt với một kích này cũng khiếp sợ ngoài ý muốn, cực kỳ không ngờ Phương Hành lại dám trực tiếp vọt vào chém giết với gã, chỗ khiếp sợ chính là vì từ chỗ nào hắn lại tu luyện được lực đạo bậc này, hoàn toàn không thua gì với thần lực trời sinh của mình?
Chỉ có điều lúc này cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa rồi. Đối mặt với một thương kinh khủng này, gã không chút nghĩ ngợi liền lấy đại đao Long Văn ra, hai tay cầm đao. Để ngang trước người mình, trong một chốc này một kích đã đến, ầm một tiếng đâm vào trên thân đao, sức mạnh khổng lồ như đào núi lấp biển đánh sâu về phía gã, chấn động tới toàn thân gã phải tê dại, thân hình như một ngôi sao chổi lướt về đằng sau, ước chừng phải lui lại bên ngoài trăm trượng mới khó khăn lắm dừng lại được, một thân khí huyết còn bất ổn không ngừng sôi trào, lại có dấu hiệu ngầm bị thương.
Còn Phương Hành vọt vào Ma Uyên, một kích đẩy lui Lữ Phụng Tiên nhưng cũng không đuổi sát Lữ Phụng Tiên, mà ánh mắt lạnh lùng quét qua đám Lý Trường Uyên đang đầy mặt khiếp sợ ở xung quanh, đột nhiên nhếch miệng cười, thuận tay rút Phương Thiên Họa Kích lại bổ thẳng tới Lý Trường Uyên. Một kích này vận chuyển thần lực trực tiếp xé rách không trung, vạch ra một tia chớp màu đen thật dài.
- Ngươi không phải trượng nghĩa xuất thủ sao?
Sau một tiếng hét lớn, một kích này bổ xuống, Lý Trường Uyên hoàn toàn không phòng bị, chỉ sợ kinh hãi, thần kiếm ngay lập tức ra khỏi vỏ bổ ra một sóng kiếm như một cơn nộ hải trắng xóa hiện trên không trung, khó khăn lắm mới ngăn được một kích này nhưng thân hình cũng đã không ngừng được mà lui thật nhanh về phía sau, đầy mặt là vẻ kinh nghi, dư lực của trường kiếm trong tay còn chưa tiêu, long ngâm vang cao, thật lâu không ngừng.
- Các ngươi không phải muốn cướp kiếm linh sao?
Dường như là khi bổ một kích này ra đồng thời hai đại sí Kiếm Ma phía sau người Phương Hành cũng đột nhiên vỗ mạnh, một cánh vỗ về phía Đan Hương lâu Hồng Tuệ tiên tử, làm nàng ta sợ tới sắc mặt đại biến, điều khiển thần quang chống đỡ, bứt ra rồi nhanh chóng trốn đi; một cái cánh lớn khác thì vỗ về phía Hỏa chân nhân, bên trên ẩn chứa từng kiếm khủng bố, bỗng nhiên làm quần áo của Hỏa chân nhân hỗn loạn, sau khi chạy ra ngoài trăm trượng mới tránh được, trong bụng kinh sợ.
- Ngươi không phải muốn chém ma đầu ta sao?
Khi bay thân tới, đạp một cước xuống làm Niếp Sơn Nhân Bắc Thần Sơn đạo tử sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi vung hai tay ra ngăn cản lại hổn hển phun ra một ngụm máu tươi, thân hình phiêu diêu xa xa ngã ra ngoài, ánh mắt hoảng sợ tới cực điểm.
- Còn cả các ngươi nữa, muốn lấy đầu ta đi đổi Bạch Ngọc lệnh?
Cuối cùng, ánh mắt của hắn nhìn về phía đám người kết minh với Lữ Phụng Tiên ở xung quanh rồi lành lạnh cười, đại kích khuấy động chuyển động giống như quạt gió vọt vào trong đám người, lực đạo cuồng bạo tỏa ra, người thành phiến bị một kích này của hắn khuấy lên, thân bất do kỉ, cảnh tượng hỗn loạn cũng không biết bị thương bao nhiêu, từng bước từng bước kêu thảm bay về phía xa.
Trong một thoáng như gió cuốn mây tan, bên người trăm trượng đã trống rỗng.
Đến lúc này, Phương Hành mới ngừng lại, dựng thân trên không, cầm trong tay họa kích, sát khí trên người tăng vọt từng tầng, một luồng ma khí xông thẳng lên trời dẫn động khí trời thay đổi, thanh âm thì truyền khắp nơi cuồn cuộn nội ngoại Ma Uyên, chấn động tâm thần của chư tu.
- Hiện tại ta tới rồi, các ngươi dám không?