Lược Thiên Ký

Chương 805: Rơi vào nhân quả

Chương 805: Rơi vào nhân quả

Tiêu Dao Tiên ở thời điểm Thánh Nhân xuất hiện, còn không để vào mắt, nhưng khi Liên Hoa xuất hiện, liền biết sự tình đã xử lý không tốt, nhượng bộ nửa bước, đáp ứng không nhúng tay nữa, đương nhiên tiền đề là nhất định phải tiếp dẫn tia chân linh kia của mình trở về, tiếp tục bảo trì bản thân hoàn chỉnh, trốn ở trong Quy Khư, chờ đợi thiên địa đại kiếp tới, đây đối với hắn mà nói, đã là một loại nhượng bộ khó được, là dưới tình huống mình không làm gì được, tạm thời nhẫn nại mà thôi!
Nhưng thanh âm trong Liên Hoa thình lình trả lời "không được”!
Chém đinh chặt sắt như thế, thậm chí để tồn tại kia ngây ngốc một chút, nửa ngày sau, nộ khí lạnh lẽo càn quét một vực.
- Ngươi nói không được?
Ánh mắt của hắn thăm thẳm, nhìn về phía Liên Hoa, trong thanh âm ẩn chứa sát khí.
Nhưng thanh âm trong Liên Hoa lại không có chút ý thỏa hiệp nào:
- Ngươi đã vượt giới, tự nhiên không được!
Nộ khí của Tiêu Dao Tiên bắt đầu chuyển động, lửa giận vô tận giống như núi lửa sắp bộc phát, thanh âm trầm thấp:
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ với ta sao? Ta ngược lại muốn xem xem ngươi còn lại mấy phần bản sự!
- Ta cũng không có ý trảm ngươi!
Thanh âm trong Liên Hoa vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng có một loại uy nghiêm không thể hoài nghi:
- Chỉ bất quá, ngươi tránh thân ở trong Quy Khư, lợi dụng linh khí của những tu sĩ còn chưa Kết Anh kia cung cấp nuôi dưỡng ngươi, vì thế thậm chí bố trí xuống pháp môn cấm kỵ, không cho phép tu sĩ Quy Khư Kết Anh, chỉ có thể trở thành nhục thai bị ngươi hấp thu linh khí, sự tình này không cần thiết tiến hành tiếp, lúc trước chín vị tiền bối của Thái Thượng Đạo, đều vì chống cự đại kiếp, bỏ ra hết thảy, chỉ lưu một đạo tàn hồn chờ đợi di đồ, vì sao ngươi lại cưỡng ép tu Tiên Linh Thể, bảo trì ý thức của mình? Ngươi đến tột cùng đang chờ cái gì, ngươi tự mình biết, ta cũng đoán được, bây giờ ta muốn chém, chính là trảm ý niệm này của ngươi!
Bị Liên Hoa nói phá tâm tư, Tiêu Dao Tiên hét lớn, trên không Quy Khư ma vân tăng vọt, thình lình hóa thành một cự nhân do ma vân tạo thành, thanh âm cuồn cuộn chấn nhiếp thiên địa:
- Ta đang chờ cái gì? Ta chỉ thủ hộ Thái Thượng Đạo mà thôi, nha đầu, ngươi đây là đang vũ nhục ta! Hôm nay, ta vốn muốn cho hai người các ngươi một chút mặt mũi, đáp ứng không ra tay, nhưng ngươi đã có dũng khí bức ta, vậy ta nhìn xem bản sự của ngươi lớn bao nhiêu mà có thể cản ta, tia chân linh kia, ngươi có thể ngăn cản ta thu hồi lại sao?
Trong tiếng hét phẫn nộ, hắn ầm vang đưa tay, một đạo ma vân tạo thành đại thủ, thẳng hướng về phía Ma Uyên.
Thiên địa biến sắc, không biết có bao nhiêu sinh linh ngẩng đầu, đều thấy được đại thủ che khuất bầu trời.
Mà Liên Hoa cũng vào lúc này hóa thành vô số cánh sen, trong nháy mắt lại có triệu tỉ, phô thiên cái địa, ở chung quanh Quy Khư hợp thành một đại trận to lớn do cánh sen tạo thành, vây khốn bàn tay lớn kia, hơn nữa ở trung tâm Liên Hoa, lại có một nữ tử thân hình nhỏ nhắn xuất hiện, nhẹ nhàng bắt pháp quyết, ẩn ẩn chỉ hướng bầu trời...
Ầm…
Trên bầu trời, có chín đạo thần quang hạ xuống, đan vào lẫn nhau, bao phủ Quy Khư.
Tiêu Dao Tiên thấy chín đạo thần quang kia, khiếp sợ đến hai mắt lộ ra vẻ kinh khủng...
- Ngươi dám mượn lực lượng của bọn hắn?
Hắn phẫn nộ gào thét:
- Ta chỉ muốn thu hồi chân linh của mình, cần bức đến mức này?
Liên Nữ đứng thẳng ở trên hư không, thanh âm thăm thẳm vang lên, truyền khắp Thiên Nguyên Đại Lục.
- Chúng ta từ trên kia đi xuống, tính mệnh chập chờn như đèn dầu trong gió, sao có thể tùy tiện vượt giới?
- Nếu chúng ta đều có tư tâm, tùy ý cải biến khí vận, hiện tại thế gian cũng bất quá là một Tiên Giới khác mà thôi!
- Ngươi là người thứ nhất ra tay, vậy ta dùng ngươi làm gương, cho những người khác một bài học!
- Ta không giết ngươi, nhưng ta có thể tuyệt ý nghĩ của ngươi!
Trong thanh âm thanh lãnh, ma vân trên Quy Khư thình lình có dấu hiệu tiêu tán, Tiêu Dao Tiên muốn phát điên, đây chính là hắn dùng không biết bao nhiêu năm, mới từ trên người chúng sinh trong Quy Khư rút ra pháp lực, bây giờ lại bị đánh tan, loại vừa sợ vừa giận này, để hắn nổi lên suy nghĩ đồng quy vu tận:
- Nha đầu, ngươi làm quá rồi, ta bất quá là rút ra một số pháp lực mà thôi, còn không phải vì giúp thiên địa thương sinh chống đại kiếp, ngươi lại muốn đánh tan, không sợ lưỡng bại câu thương sao?
Pháp ấn của Liên Nữ không chần chờ chút nào, chín đạo thần quang chớp mắt hạ xuống, trấn áp vào trong ma vân, ma vân bị chia cắt thành từng khối, đồng thời tiêu tán, mà thanh âm của Liên Nữ thì mang theo một tia lạnh lùng:
- Nếu ngươi có tâm lưỡng bại câu thương, lúc trước sẽ không rơi vào bộ dáng hiện tại, thu hồi mưu tính và cuồng vọng của ngươi đi, thành thành thật thật cùng với chín vị tiền bối khác nhìn khí vận thế gian tụ tán, chờ đợi thiên địa đại kiếp phủ xuống...
Oanh!
Tồn tại trong Quy Khư đã cực kỳ kinh sợ, hai tay giơ lên, muốn gia trì tất cả ma vân lên người mình, vạt áo phần phật lăn lộn, khiến cho hư không vạn dặm biến thành lĩnh vực của hắn, mà đáy mắt của hắn thì lộ ra lãnh ý, lạnh lùng nhìn Liên Nữ:
- Cho dù ngươi từ trong chín tử vật kia mượn tới thần quang thì đã sao? Ta chính là Tiên Linh Thể, không phải tàn hồn, ngươi có thể đánh tan những pháp lực này của ta, lại làm sao tổn thương thần hồn của ta? Ta muốn thu hồi tia linh quang kia, ngươi ngăn không được!
Nói xong, hai tay nhấn một cái, ma vân ngập trời dâng lên, thình lình ngăn cản chín đạo thần quang.
Nhưng đối mặt uy thế của hắn, thanh âm của Liên Nữ cực kỳ tỉnh táo:
- Có lẽ ta không ngăn được, nhưng bọn hắn thì sao?
Ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng chỉ về phía Quy Khư.
Trong thanh âm băng lãnh của nàng, Tiêu Dao Tiên kinh hãi, vội vàng quay đầu, sau đó giật nảy mình.
Lúc này dưới ma vân, trong Quy Khư, thình lình đang có tám cái bóng đi tới, bọn họ hình dung khác nhau, khí tức khác biệt, tương tự duy nhất là thần sắc chất phác, động tác cứng ngắc, nhìn giống như pho tượng, động tác của bọn họ nhìn như chậm chạp, kỳ thật rất nhanh, nháy mắt trước bọn họ còn ở giữa không trung Quy Khư, nháy mắt sau đã xuất hiện ở trong ma vân, trên người bọn hắn đều có một xích sắt, quấn quanh ở trên người Tiêu Dao Tiên.
- Mấy vị sư huynh sư đệ, các ngươi làm gì vậy?
Tiêu Dao Tiên run giọng đặt câu hỏi, hình như xấu hổ, lại có chút hoảng sợ.
Mà ở hạch tâm Quy Khư, trên đàn tế, lại có tám pho tượng không thấy, pho tượng ở trên cao nhất nhẹ nhàng mở miệng:
- Là ta mời đại tiểu thư đến ngăn cản ngươi, Tiêu Dao, an ổn ở trong Quy Khư, đứng ngoài quan sát nhân quả đi!
- Ta không có làm sai, ta không tin được người kia...
Tiêu Dao Tiên lớn tiếng gào thét:
- Ngươi cần gì phải đối với ta như thế?
- Lúc trước đã nói qua, nếu như đã tuyển hắn, như vậy mọi sự do hắn...
Pho tượng lạnh nhạt mở miệng, phảng phất như có chút bất đắc dĩ:
- Ngươi không cam lòng, ta sẽ không ngăn ngươi, để cho một tia chân linh của ngươi nhập thế, nhưng bản nguyên của ngươi phải ở lại chỗ này, cùng chúng ta thủ hộ Thái Thượng truyền thừa, chúng ta không gánh nổi càng nhiều nhân quả nữa...
Nói xong, tám đạo tàn hồn chung quanh Tiêu Dao Tiên ra tay, dù Tiêu Dao Tiên gào thét không thôi, nhưng bị bọn họ cưỡng ép mang theo, phủ xuống bên cạnh tế đàn, hóa thành một tượng đá biểu lộ dữ tợn, há miệng kêu to, phảng phất như còn có vô số lời muốn nói, nhưng thời điểm tượng đá thành hình, hắn cái gì cũng không nói được...
Liên Nữ thì nhìn tượng đá cao nhất cúi người hành lễ, sau đó thi triển thần thông, chém tan ma vân trên không Quy Khư.
Ánh mắt của nàng thì nhìn về phía Ma Uyên:
- Ngươi đã muốn nhúng tay vào nhân quả, vậy dứt khoát rơi vào nhân quả đi!
Ma vân tản ra, Tiêu Dao Tiên và chân linh ở trong Ma Uyên liên hệ cũng bị chặt đứt.
Lúc này Lữ Phụng Tiên núp ở trong pháp trận, ngạnh kháng Phương Hành công kích, sắc mặt đột nhiên đại biến, ngửa mặt lên trời gào thét:
- Vì cái gì, ta không phục! Ta không phục! Ta không phục! Nếu muốn ta nhập thế, cần gì phải lấy đi thần lực của ta? Nếu muốn trục ta ra Thái Thượng Đạo, cần gì phải lưu lại tiên nguyên của ta, các ngươi cưỡng ép đánh ta vào hồng trần, đến tột cùng muốn làm cái gì? Nói cho ta biết! Nói cho ta biết...
Bất thình lình kêu to, làm đám người Phương Hành cũng ngây dại.
Đám người Lý Trường Uyên nghi hoặc, không biết tại sao Lữ Phụng Tiên lại rống lớn như thế!
Dưới đáy lòng, thậm chí bọn họ cảm thấy Lữ Phụng Tiên biến thành người khác.
Thanh âm giọng điệu kia, thậm chí khẩu âm, đều có biến hóa.
- Gia hỏa này điên rồi?
Ngay cả Phương Hành cũng phát hiện cái gì, cau mày nói.
- Sư huynh, hiện tại hắn chính là...
Tiểu hòa thượng Thần Tú lặng yên không tiếng động xuất hiện ở bên người Phương Hành, thấp giọng nói với hắn vài câu.
Phương Hành kinh hãi, lại nhìn về phía Lữ Phụng Tiên, ánh mắt hiếu kỳ giống như nhìn quái vật, bất quá phần hiếu kỳ này dần dần biến thành tàn nhẫn, dữ tợn cười rộ lên:
- Khà khà khà khà, hỗn đản, ngươi khi dễ tiểu gia lâu như vậy, rốt cục đến phiên ta nha?
Lữ Phụng Tiên phảng phất như cảm nhận được sát khí của Phương Hành, trong lòng giật mình, quay đầu nhìn lại hắn, đáy mắt cơ hồ muốn phun ra lửa, khinh miệt, phẫn hận, xem thường… đủ loại thần sắc lóe lên, thanh âm trầm thấp, giống như từ lồng ngực truyền đến:
- Tiểu súc sinh, dám dùng loại ánh mắt này nhìn ta, hết thảy đều vì ngươi mà lên, ta mặc kệ những người kia cược bao nhiêu ở trên thân thể ngươi, cũng nhất định phải bầm thây ngươi vạn đoạn!
- Còn dám khoác lác?
Phương Hành cảm thấy khó tin, Long Văn Hung Đao vung múa, hung hăng lao về phía Lữ Phụng Tiên, đao khí ầm ầm trảm lên trận pháp, miệng kêu to:
- Thần Tú động thủ, hôm nay làm sao cũng phải chém chết tên hỗn đản này...
- Hà hà hà...
Con mắt Thần Tú tỏa sáng, nhịn không được tán thưởng:
- Người khác kiếm trảm Nguyên Anh thành danh, ngày hôm nay sư huynh đệ ta muốn trảm Tiên!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất