Lược Thiên Ký

Chương 806: Truy sát Chân Tiên

Chương 806: Truy sát Chân Tiên

- Ngươi cũng có hôm nay...
Lúc này ánh mắt của Phương Hành nhìn Lữ Phụng Tiên, là ngoan lệ tới cực hạn. Hắn đã biết, tên hỗn đản này là gia hỏa năm lần bảy lượt tính toán mình kia, cuối cùng gặp báo ứng, bị cao nhân chặt đứt chân linh và tiên nguyên liên hệ, sau đó phong ấn tiên nguyên, từ trình độ nào đó, chẳng khác nào chân linh của hắn bị giam ở trong cơ thể Lữ Phụng Tiên, hơn nữa đã mất đi đại thần thông, bây giờ có thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất, chính là tu vi mà Lữ Phụng Tiên có mà thôi, chém Lữ Phụng Tiên, tương đương với chém hắn.
Trước đó Phương Hành bị hắn chọc tức không nhẹ, năm lần bảy lượt khi dễ mình, bây giờ được cơ hội, sao có thể bỏ qua.
Một bên kêu to, một bên vọt tới, chặt phá trận kỳ, có thể nói sử dụng tất cả khí lực, Long Văn Hung Đao gào thét chém ra đạo đạo ma khí, mấy hơi đã chặt mười trận kỳ xiêu xiêu vẹo vẹo, loại trận pháp này chính là tử trận, người bày trận vây mình ở trong trận, không cầu nó câu thông thiên địa, chỉ dùng pháp lực bản thân thôi động, cho nên không cách nào phá, chỉ có thể bằng vào lực lượng bản thân cứng rắn chém, có thể thủ hộ đến khi nào, thì nhìn số lượng trận kỳ, bây giờ theo trận kỳ bị chém, lực lượng thủ hộ cũng càng yếu.
- Sâu kiến, lại dám bắt nạt ta như thế?
Lữ Phụng Tiên thấy thế, sắc mặt cũng đại biến, trên mặt lộ ra vẻ khuất nhục, há miệng hét lớn, chủ động tản ra trận kỳ, thân hình phóng lên trời, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, hùng phong vạn trượng, từ giữa không trung hạ xuống, đâm thẳng tới ngực của Phương Hành.
Từng người có phong cách chiến đấu của từng người, Phương Hành cùng người chém giết, là điển hình không thèm nói đạo lý, vung đại đao chém loạn, Lữ Phụng Tiên cùng người đấu pháp, thì dũng mãnh vô song, thần lực quán chú, đại kích chém ngang đâm thẳng, đại khai đại hợp.
Nhưng lúc này, chân linh đi vào thức hải, phong cách chiến đấu lại biến đổi, trong lúc giơ tay nhấc chân, mờ mờ ảo ảo nhiều hơn một đạo tiên khí, mà loại thái độ kia, giống như trên cao nhìn xuống, đâm ra một kích, liền muốn giết người tại chỗ, hững hờ giống như giết chết một con kiến...
- Trông thấy ngươi liền khó chịu!
Đối mặt một kích từ trên trời giáng xuống, Phương Hành càng điên, hoành đao quét qua, thân hình xông mạnh, miệng hét lớn.
- Phá Trận Thức!
Đao thân hợp nhất, thế như vạn quân, chiến ý tăng vọt, một người phóng đi, lại giống như mang theo thiên quân vạn mã.
Thình lình là cảnh giới thứ nhất trong Phá Trận Kinh.
Phá Trận Kinh không có chiêu thức, lại có cảnh giới, đây chính là cảnh giới thứ nhất, tên Phá Trận Thức.
Năm đó Thái Thượng Tiên Phá Trận Tử, chính là tướng quân xuất thân sa trường, thức thứ nhất của võ pháp, là từ suất quân xông pha trận mạc lĩnh ngộ ra được.
Triệu hoán sát khí trên viễn cổ chiến trường gia trì bản thân, dũng mãnh công kích, khí thế vô tận.
Một kích của Lữ Phụng Tiên đâm tới, chỉ thấy Phương Hành không tránh không né, mà vọt thẳng tới, tuy chỉ một người, nhưng sau lưng như huyễn hóa ra thiên quân vạn mã, lấy kiến thức của hắn cũng không khỏi giật mình, bất quá rất nhanh liền thanh tỉnh lại, một kích nhẹ nhàng điểm xuống, như chuồn chuồn lướt nước, trong miệng quát chói tai:
- Kinh văn của Tứ sư huynh ngươi cũng học được, thật bản lãnh. Đáng tiếc hỏa hầu quá yếu, có thể làm khó dễ được ta sao?
Bành!
Một kích điểm ra, lại diệu đến đỉnh phong, thình lình điểm vào điểm yếu của Phương Hành.
Oanh!
Huyễn ảnh thiên quân vạn mã sau lưng Phương Hành tiêu tán, cả người nhanh chóng bay về phía sau.
- Ha ha ha ha, ta là Chân Tiên, dù hổ lạc đồng bằng, nhưng đâu phải tiểu nhi vô tri như ngươi có thể...
Lữ Phụng Tiên cất tiếng cười to, thanh thế như điên.
Bất quá rất nhanh hắn liền không cười được, bởi vì Phương Hành lui về sau hơn mười trượng, hai chân đạp mạnh hư không, vậy mà lao đến lần nữa, lần này phía sau hiển hóa là núi cao nguy nga, lực lượng hùng hồn, như Thái Sơn ép đỉnh, lại như có Tiên Nhân tay cầm cự sơn, từ thiên ngoại bay tới, trấn áp hết thảy địch nhân, hơn nữa thanh thế to lớn, Phương Hành vung đao trảm thẳng, miệng hét lớn:
- Phá Sơn Thức...
Oanh!
Một đao kia chưa rơi xuống, hư ảnh đại sơn sau lưng của hắn đã vỡ nát ra.
Lữ Phụng Tiên trông lấy huyễn ảnh, nhất thời đau đầu muốn nứt, hình như đầu của mình cũng theo ngọn núi lớn kia vỡ nát.
- Ngay cả một thức này cũng học được, ngươi có chút bản lĩnh...
Hắn chịu đựng đau đầu, trong tiếng quát chói tai, đại kích quét ngang.
Làm người từng ở thời đại của Phá Trận Tử sinh hoạt qua, hắn biết rõ một thức này lợi hại, lúc ấy hắn chỉ là đệ tử mới vào Thái Thượng Đạo, biết trong môn có một quái thai, xuất thân sa trường, không tu thuật pháp, chỉ tu võ pháp, mà phương thức tu luyện võ pháp, ngoại trừ cùng người chém giết, chính là dùng núi làm cọc, ma luyện võ đạo, trăm năm trôi qua, cũng không biết đánh nát bao nhiêu đại sơn, san bằng bao nhiêu dãy núi, thẳng đến luyện thành võ đạo, cũng dung nhập loại huyễn ảnh đại sơn vỡ nát kia, đơn giản là không thể tưởng tượng...
Ầm ầm!
Đại kích và hung đao của Phương Hành va chạm, ngay cả hắn cũng không thể không lảo đảo lui lại, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn thình lình phát hiện, chỉ bằng lực lượng, mình đã hoàn toàn không phải đối thủ của tiểu bối này, trong lòng vừa thất lạc vừa hỗ thẹn, khó nói lên lời.
Hiện tại không giống như vừa nãy, chân linh của hắn đột nhiên phủ xuống, ỷ vào xuất kỳ bất ý, uy hiếp Phương Hành, liền có thể thừa cơ trảm hắn, nhưng bây giờ mất tiên nguyên, đã không có loại cảnh giới uy áp đó, mà dựa vào nhục thân ngạnh chiến, chính là căn cứ vào chân linh khống chế nhục thân của Lữ Phụng Tiên.
Hiện tại ý chí của Lữ Phụng Tiên đang từ từ thức tỉnh, theo bản năng cảm thấy nguy hiểm tước chiếm cưu sào, đang liều mạng giãy dụa, càng làm cho hắn không cách nào như ý khống chế thân thể này, thân thể này vốn có được thần lực trời sinh, hắn cũng không phát huy ra được.
- Ai u, lại đỡ được... Thức thứ ba, Trảm Tiên Thức...
Phương Hành kêu to, vung vẩy hung đao, theo đuổi không bỏ.
Lữ Phụng Tiên, hoặc nói là Lữ Tiêu Dao nghe vậy, nhất thời kêu to:
- Nói hươu nói vượn, không phải là một thức này...
Phương Hành cũng mặc kệ, trực tiếp chém tới, kêu lên:
- Ta biên không được sao?
Vừa nói vừa vung Long Văn Hung Đao chém tới, sát khí cuồn cuộn, xen lẫn tung hoành.
Trên thực tế hắn chỉ tìm hiểu hai thức, bất quá Lữ Tiêu Dao đã hiện lên dấu hiệu thất bại rõ ràng, dù chém loạn cũng có thể thu hắn.
- Tiểu quỷ này thật hung...
Trong lòng Lữ Tiêu Dao thầm hận, trong lúc cấp thiết càng không dám đón đỡ, thân hình du tẩu, tiêu sái đến cực điểm, trốn tránh ở trên không trung.
Lại nói tiên đến cùng là tiên, rõ ràng là chật vật chạy trốn, nhưng hết lần này tới lần khác tư thế thong dong, cực kỳ xinh đẹp.
Cùng Phương Hành đối chiến mấy chiêu, hắn cũng coi như nghĩ minh bạch, dưới tình huống không thể hoàn toàn dung hợp thân thể của Lữ Phụng Tiên, còn bắt không được tiểu ma đầu kia, bây giờ mình khống chế thân thể này còn chưa tùy tâm sở dục, lấy cái gì liều mạng với tiểu ma đầu?
Trong lúc nhất thời, gấp đến mồ hôi lạnh chảy xuống, có chút tức hổn hển.
- Phải đi, nếu không thì nguy rồi...
Thân là Tiên Nhân, lại bị một tiểu bối đánh chật vật chạy trốn, thật sự quá mất mặt, nhưng bây giờ đã không lo được quá nhiều.
Ầm ầm!
Hai tay lắc một cái, phía sau đỉnh đầu hiện lên mười phù văn huyền ảo, lơ lửng giữa không trung, tiên âm phiêu phiêu, cùng lúc đó, hắn quát như sấm, nhìn chung quanh hét lớn:
- Các tu sĩ nghe đây, ta có Tiên Nhân Đạo Tạng, mười ba đạo thuật pháp, hôm nay ở đây lập xuống tiên chỉ, dùng Thiên Ý phát thệ ngôn thề, ai có thể thay ta trảm ma đầu này, thưởng một đạo Tiên Kinh, ba quyển tiên pháp, có thể thay ta nhìn chằm chằm ma đầu, lúc ta trở về báo cho tăm tích của hắn, thưởng một cuốn tiên pháp, ngoài ra chúng ta cũng đừng quên, trảm ma đầu này còn có ba tấm Bạch Ngọc Lệnh mà Bạch Ngọc Kinh ưng thuận! Nếu như các ngươi muốn lấy tiên cơ, sao không phấn khởi hàng ma, tiên cơ phiêu miểu, chỉ tranh một đường, cơ hội như thế, tuyệt đối không thể bỏ lỡ, nay nhục thân ta không yên, chỉ có thể rút đi, các ngươi ai thay ta chém ma đầu này, cứ gọi tên ta, tất có thể lòng sinh cảm ứng, mang theo Tiên Kinh Đạo Tạng đến tặng, nhớ lấy nhớ lấy...
Trong tiếng hét vang, thân hình phiêu diêu như tiên, đột ngột rút đi, áo trắng ẩn hiện trên không trung, qua trong giây lát đã không thấy.
Phương Hành xách theo đại đao đuổi nửa ngày, vậy mà ngay cả cái bóng cũng không thấy, cơ hồ tức đến nổ tung, Thái Thượng Tiêu Dao Kinh kia do chính chủ sử dụng, tốc độ quả thực nhanh đến khó mà nắm lấy, sau khi toàn lực thi triển, ngay cả Nguyên Anh cũng đuổi không kịp hắn...
Mà trước khi Tiêu Dao Tiên kia đi hét lớn, lại như xuân lôi cuồn cuộn, quanh quẩn ở trong sân, phủ xuống đỉnh đầu của các tu sĩ.
Nghe được câu nói này, có rất nhiều tu sĩ ánh mắt cổ quái nhìn về phía Phương Hành.
Không nói người này hứa hẹn Tiên Kinh Đạo Tạng, chỉ là ba tấm Bạch Ngọc Lệnh kia, cũng đã khiến người động tâm!
Mà Lữ Tiêu Dao kia trước khi trốn hiện ra phù văn, cũng là một loại Tiên Kinh nào đó hiển hóa, không làm giả được, giá trị liên thành nha!
Đương nhiên, động tâm quy động tâm, nhưng khi ánh mắt Phương Hành ngang ngược nhìn qua bọn họ, tất cả mọi người lập tức quay đầu, có người còn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra huýt sáo, bởi vì Phương Hành biểu hiện quá hung ác điên cuồng, ai dám chọc hắn...
Đương nhiên, cũng chính bởi vì trong sân không người dám trêu chọc Phương Hành, nhưng đợi cho thông tin truyền ra, chắc hẳn cũng sẽ có không ít người đến phát đại tài.
Cử động lần này của Lữ Tiêu Dao chính là muốn để Phương Hành chống cự không xuể, mệt mỏi, chờ hắn triệt để luyện hóa chân linh của Lữ Phụng Tiên, chiếm nhục thân làm của riêng, liền có thể trực tiếp xuất thế trảm hắn, cũng coi là mưu kế nhất cử lưỡng tiện...
Chỉ bất quá, mặc dù Lữ Tiêu Dao không ở hiện trường dẫn phát náo động, cũng đã chọc giận Phương Hành.
- Con mẹ nó, đến lúc này còn muốn dẫn dụ các tu sĩ tới đối phó ta? Coi tiểu gia ta không dám uổng phí ngọc lệnh sao?
Trong lòng khó chịu, trực tiếp tức hổn hển kêu to:
- Đám khốn kiếp các ngươi nghe cho ta, không phải là muốn Bạch Ngọc Lệnh sao? Hôm nay Thông Thiên Giáo Chủ ta phát ra phù chiếu, phàm là ai có thể thay ta truy tung được hỗn đản Lữ gia kia, ta thưởng hắn một tấm Bạch Ngọc Lệnh, ai có thể lấy đầu tên khốn kiếp kia tới, tiểu gia thưởng hắn mười tấm Bạch Ngọc Lệnh, các ngươi có nghe rõ ràng không?
Nói xong vung tay lên, mười mấy tấm Bạch Ngọc Lệnh bay múa ở trên không trung, dưới ánh mặt trời, ánh sáng loá mắt.
- Ách...
Tất cả mọi người ngây ngẩn, nhìn mười mấy tấm Bạch Ngọc Lệnh, thậm chí nhất thời quên thở...
Ta sát, đó là Bạch Ngọc Lệnh sao? Tất cả đều là Bạch Ngọc Lệnh sao?
Lúc nào đây Bạch Ngọc Lệnh biến thành rau cải trắng không đáng tiền rồi hả?
Nhất thời hư không vắng vẻ, thật lâu không người ứng thanh, sau một hồi lâu, mới nghe có một người ở bên ngoài Ma Uyên run giọng kêu lớn, các tu sĩ quay đầu nhìn, chỉ thấy bên ngoài Ma Uyên, vẻ mặt Trảm Tà Lâu Chủ phẫn nộ, ngón tay chỉ lấy Phương Hành run rẩy:
- Ngươi... Nguyên lai là ngươi, trộm Bạch Ngọc Kinh Vạn Bảo Khố, lấy mấy trăm phù thạch, 27 tấm Bạch Ngọc Lệnh là ngươi...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất