Lược Thiên Ký

Chương 807: Nhân sinh lần thứ nhất luyện khí

Chương 807: Nhân sinh lần thứ nhất luyện khí

Kỳ thật, cũng chẳng trách Trảm Tà Lâu Chủ nổi giận, thời điểm Lữ Tiêu Dao bỏ chạy, lại dùng thù lao phong phú dẫn dụ các tu sĩ đối địch với Phương Hành, bên ngoài Ma Uyên, Thánh Nhân đã trở về bàn bạch ngọc, hắn cũng nghe được tiếng quát của Lữ Tiêu Dao, có chút bất đắc dĩ lại khinh bỉ lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Trảm Tà Lâu Chủ ở dưới Bạch Ngọc Đài, thấp giọng nói:
- Uyên Hồng, phù chiếu kia là chuyện gì xảy ra? Bạch Ngọc Kinh thật từng phát phù chiếu truy sát tiểu hài tử này sao, còn dùng ba tấm Bạch Ngọc Lệnh làm thù lao?
Bên cạnh bàn bạch ngọc, có trung niên áo đen vội vã đứng ra, bay đến giữa không trung, rõ ràng là Trảm Tà Lâu Chủ, một trong Bạch Ngọc Kinh mười hai lầu, cung kính nói:
- Thánh Nhân ở trên, đạo phù chiếu kia đúng là Trảm Tà Lâu phát ra, căn cứ vào hướng đi của Phong Thiện Đỉnh, mới có thể dùng Bạch Ngọc Lệnh làm thù lao, tuy việc này có Lữ gia ở sau lưng tác động, nhưng trên thực tế vãn bối cũng biết đúng mực, đã từng bẩm báo qua Câu Ly Thánh Nhân, lão nhân gia cũng đáp ứng, không phải Trảm Tà Lâu tư dụng Bạch Ngọc Lệnh...
Thánh Nhân nghe vậy, khẽ gật đầu một cái, sau đó cười ha ha, mở miệng nói:
- Thì ra là thế, lão phu cũng từng nghe nói sự tình ở Phong Thiện Sơn, phần lớn là do tư oán dẫn phát, kẻ này vì Nam Chiêm Bộ Châu, lại căn cứ sư tôn chịu nhục mà giận, xem như tình có thể qua, đứng ở góc độ của Nam Chiêm Bộ Châu mà nói, cũng chưa chắc không phải cử động xả thân gánh đạo nghĩa, mặc dù làm có chút nóng nảy, nhưng giáo huấn vài câu là được, chưa tới cấp độ phát ra Trảm Ma Phù Chiếu làm cho cả tu hành giới truy sát. .. Còn Phong Thiện Đỉnh kia, nếu thất lạc, tự nhiên phải tìm về, bây giờ đã hiện thân, lại do nó tự theo nhân quả, không cần đoạt lại!
- Vâng, đạo phù chiếu kia, lập tức triệt hạ!
Trảm Tà Lâu Chủ thấy Thánh Nhân nói rõ ràng như vậy rồi, nơi nào còn dám lắm lời, vội cúi đầu nói.
Thánh Nhân lại nhìn về phía các tu sĩ dưới Bạch Ngọc Đài, nói khẽ:
- Các ngươi cũng nên nhớ kỹ, bất luận đứa bé kia đến tột cùng là người như thế nào, cũng nên bỏ đi tư tâm, dù sao cũng là người cùng các ngươi giảng kinh thụ nghiệp, ta ở Thần Châu có đại ân trạch, sau khi các ngươi nghe kinh, lại nổi lên tư tâm, liền có chút không ổn!
- Cẩn tuân Thánh Nhân dạy bảo!
Phía dưới, một đám người cúi đầu nói, trong lòng không dám còn có suy nghĩ khác.
Đối với phần lớn người trong bọn hắn mà nói, đừng nói Bạch Ngọc Kinh đã triệt hồi đạo phù chiếu kia, bọn họ không có động lực xuất thủ. Dù còn có, nghe Thánh Nhân công khai mở miệng, giống như đang cố ý thay tiểu ma đầu kia tẩy đi một ít nhân quả bất thiện, như vậy mặc cho bọn hắn to gan, còn muốn ba tấm Bạch Ngọc Lệnh kia và lời hứa của Lữ Phụng Tiên, cũng không có lá gan đi làm rồi...
Trảm Tà Lâu Chủ cười ha ha nói:
- Thánh Nhân yên tâm, từ nay về sau, kẻ này chính là khách quý của Bạch Ngọc Kinh ta...
Bất quá vào lúc này, lại thấy Phương Hành lấy ra một nắm lớn Bạch Ngọc Lệnh đung đưa, nhìn các tu sĩ hét lớn:
- Bạch Ngọc Lệnh có nhiều lắm, chỉ cần các ngươi có thể giúp ta tìm họ Lữ kia, liền thưởng các ngươi một tấm, có thể làm thịt hắn, ta cho các ngươi mười tấm, nghe cho kỹ, đạo phù chiếu thứ nhất của Thống Thiên Đạo Chủ, thiên chân vạn xác, đi qua đừng bỏ qua...
Trảm Tà Lâu Chủ đang cười ha ha bỗng nhiên nói không ra lời, gương mặt kinh sợ và biệt khuất...
Ngay cả Thánh Nhân cũng ngây dại, nửa ngày sau mới nhẹ nhàng xoa trán của mình, thở dài không nói.
Mà Trảm Tà Lâu Chủ thì nửa ngày sau, mới chỉ Phương Hành, ngón tay run rẩy:
- Nguyên lai là ngươi trộm Bạch Ngọc Lệnh...
Cơ hồ nhẫn nhịn thật lâu, thanh âm tức giận của hắn mới đột nhiên tăng vọt:
- Bắt lấy hắn, nhất định phải bắt lấy hắn, thưởng bốn tấm Bạch Ngọc Lệnh!
- Móa, kích động liền quên khổ chủ còn đang nhìn...
Phương Hành cũng giật nảy mình, xám xịt thu Bạch Ngọc Lệnh, quay đầu nhìn chung quanh một chút, trừng mắt nhìn đám tu sĩ đờ đẫn kia, hung uy không tưởng nổi, uy hiếp nói:
- Đám khốn kiếp các ngươi nhìn cái gì? Muốn chết thì lên thử một chút?
Vừa nói, vừa ám chỉ đám người Thần Tú tranh thủ thời gian chạy, đồng thời còn không quên quay đầu nói một câu:
- Đừng quên nha, Thống Thiên Đạo Chủ ta phát đạo phù chiếu thứ nhất, ai có thể thay ta làm thịt họ Lữ kia, mười tấm Bạch Ngọc Lệnh, cung cấp thông tin cũng cho một tấm...
Mặc dù hắn cuồng, nhưng còn không cuồng đến trình độ nghênh ngang ở trước mặt mọi người, lại nói Trảm Tà Lâu Chủ là tu vi bực nào, vạn nhất ném mặt mũi, liều lĩnh xông tới truy sát mình liền phiền toái, vì vậy xám xịt bỏ chạy, bất quá cũng may, dù sao hắn cũng vừa mới đánh Lữ Phụng Tiên, hung uy quá thịnh, các tu sĩ không người có dũng khí ngăn cản hắn.
Thánh Nhân trên Bạch Ngọc Đài cũng bất đắc dĩ, hắn càng xem Phương Hành, càng cảm giác kẻ này thú vị, lúc này mới phá lệ, chuẩn bị thay hắn rửa đi một ít nhân quả, nhưng ai biết tiểu hỗn đản kia có thể làm được chuyện như vậy, ngay cả hắn nhất thời cũng cảm thấy có chút lúng túng, giống như ngươi vừa mới thay một người biện giải, nói hắn mặc dù nghịch ngợm chút, nhưng vẫn là hảo hài tử, kết quả đứa nhỏ này liền chọc tổ ong vò vẽ...
Nhưng cẩn thận suy ngẫm, lại cảm thấy càng kinh ngạc, càng cảm thấy hứng thú hơn.
Địa phương khác của Bạch Ngọc Kinh không nói, nhưng Vạn Bảo Lâu không phải địa phương muốn vào là có thể vào, trong lâu càng có một quái vật tồn tại, bằng tiểu tử này ngay cả Nguyên Anh cũng không phải, là làm sao lặng yên không một tiếng động trộm ra nhiều bảo bối như vậy?
Mặc dù Trảm Tà Lâu Chủ tức hổn hển tự mình hô lên "bắt" người, nhưng Phương Hành vẫn thuận lợi mang theo Thần Tú, con lừa, Sở Từ đào thoát, thậm chí không thể nói đào tẩu, mà là ở dưới vạn chúng chú mục nghênh ngang rời đi, trận chiến này ở trong mắt người bình thường, hắn đã đánh bại Lữ Phụng Tiên dũng mãnh vô địch, hốt hoảng bỏ chạy, hơn nữa trong mắt đám người Lý Trường Uyên, còn áp chế một tồn tại thần bí xâm nhập thức hải của Lữ Phụng Tiên, phần hung uy này như mặt trời ban trưa, ai dám chọc hắn?
Không thể không thừa nhận chính là, trận chiến này, xem như đánh ra uy danh của Thống Thiên Đạo Chủ rồi!
Đương nhiên, Phương Hành thấy vẫn còn chưa đủ, vừa nghĩ tới bị tên hỗn đản kia chạy trốn, trong lòng của hắn liền khó chịu.
- Tên hỗn đản kia ký sinh ở trong thức hải của Lữ Phụng Tiên, bằng phẩm chất chân linh của hắn, chắc hẳn luyện hóa ý thức của Lữ Phụng Tiên cũng không khó, đại khái nhiều thì mười ngày, ít thì ba ngày, là hắn có thể triệt để khống chế thân thể, đến lúc đó ta không đi tìm hắn, hắn cũng sẽ tìm đến ta, nếu chính diện đối kháng, ta cũng không sợ, nhưng nếu hắn ỷ vào Tiêu Dao thân pháp, chơi trốn tìm với tiểu gia, vậy thì có chút khó khăn!
Trong quá trình đi vào Ma Uyên, Phương Hành cũng khổ não suy nghĩ.
Ma Uyên thiên địa vỡ nát, quy tắc hỗn loạn, địa vực lại rộng lớn, có rất nhiều quỷ u bí địa, Lữ Tiêu Dao tránh thân trong đó, thật đúng là rất khó tìm được, huống hồ coi như tìm được, nếu hắn một lòng muốn chạy trốn, mình cũng không bắt được, tốc độ quá nhanh a.
Một địa phương khác tương đối kỳ quái ngay ở đây, vào Ma Uyên vốn chính là muốn tìm Kim Ô và người Đại Tuyết Sơn. Lúc ấy ở lối vào Ma Uyên cùng Lữ Phụng Tiên ác chiến, Phương Hành vốn cho rằng có thể mượn thanh thế hấp dẫn bọn hắn tới, lại không nghĩ tới, ác chiến thật lâu, bọn họ cũng không lộ diện, mà bây giờ thâm nhập Ma Uyên, ý đồ tìm bọn hắn, nhưng mượn Chư Phật Quan Tưởng Kinh, tra khắp tất cả lối vào Ma Uyên, lại cũng không có tung tích của bọn hắn, làm cho Phương Hành hơi kinh ngạc, ngắn ngủi mấy canh giờ, bọn họ có thể đi đâu được chứ?
- Cảm giác không thích hợp, trước chia binh vài đường đi...
Thống Thiên Đạo Chủ lấy ra phái đoàn, phân phối nhiệm vụ:
- Cô dâu nhỏ và đại đồ đệ cầm Quan Tưởng Kinh, đi tìm đám người Kim Lục Tử, xem có thể tìm được hay không, Thần Tú tìm chút ngọc thạch, khắc họa phù chiếu, phân phát ra ngoài, lấy Bạch Ngọc Lệnh làm thù lao, ai phát hiện tung tích của gia hỏa kia, có thể đến tìm ta đổi khen thưởng . Còn ta... Hắc hắc...
Phương Hành cười lạnh, vung tay lên:
- Ta phải tìm một chỗ luyện pháp bảo, chuyên môn khắc chế thân pháp của tên khốn kiếp kia!
Đối với đề nghị của Phương Hành, đám người Thần Tú Sở Từ tự nhiên không có dị nghị, nhưng nghe nói hắn muốn luyện bảo, lại cực kỳ kinh ngạc.
- Ngươi hiểu luyện khí?
Mấy ánh mắt này nhìn về phía hắn đều lộ vẻ không đáng tin cậy, ngay cả con lừa cũng trợn trắng mắt.
Phương Hành giống như bị nhục quát:
- Các ngươi là đang hoài nghi thực lực của ta sao? Trước kia tiểu gia ở Thanh Vân Tông, là đệ tử Đoán Chân Cốc, chuyên môn luyện chế pháp bảo, còn là đại đệ tử của Đoán Chân Cốc, nhưng bình thường khinh thường khoe khoang trình độ mà thôi!
Đám người Thần Tú nghe, đều một bộ bán tín bán nghi!
Luyện khí không phải công việc tuỳ tiện, khắc họa phù văn, rèn luyện tiên kim, tôi nước đúc thai, cái nào không cần bản lĩnh thâm hậu, không nói Phương Hành biết hay không, chỉ là dụng cụ chế khí hắn cũng không có một kiện ah!
Bất quá Phương Hành lại lười giải thích, phất tay đuổi bọn hắn đi, mình thì ngồi ở trong sơn động.
Hắn ngược lại không có nói láo, xác thực dự định luyện khí, luyện chế một pháp khí có thể đối phó thân pháp của Lữ Tiêu Dao!
Trong Thái Thượng Phá Trận Kinh ẩn chứa rất nhiều pháp môn của Chiến Tu, trong đó có biện pháp làm sao đối phó người có cực tốc.
Mà Phương Hành, chính là chuẩn bị mượn nhờ phương pháp này, luyện thành một pháp bảo.
Có nó, tương lai Lữ Tiêu Dao không xuất hiện thì thôi, chỉ cần dám xuất hiện ở trước mặt mình, nhất định để hắn chạy không được.
Trước suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu phân loại vật liệu mà trong khoảng thời gian này mình vơ vét được, tìm kiếm tài liệu luyện khí thích hợp, thật là có không ít dùng được, thân là Đạo Chủ chặn đường cướp của, chỗ tốt ngay ở trên người luôn luôn có rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, không biết khi nào thì có thể phát ra công dụng, tỉ như lần luyện khí này, Phương Hành tuyển ra là những hài cốt ban đầu ở Vạn Bảo Lâu lấy ra, lúc ấy là vì cầm xương đầu Chân Tiên, tiện tay nhặt những vật này, hiện tại nhìn một cái, thật đúng là có đất dụng võ.
- Ừm, xương quai xanh của Lạc Thần Chủng này, đường cong vừa vặn, cực kỳ cứng rắn, vừa lúc dùng được...
- A... thi hài của Thiểm Điện tộc, nghe danh tự liền biết có tốc độ cực nhanh, gân mạch tất nhiên cực kỳ dẻo dai, lực bộc phát rất mạnh, mặc dù bây giờ mất đi linh tính, nhưng rút ra gân mạch, kết thành dây thừng, vừa vặn phát huy được tác dụng...
- Hoang Thiên Thần Kim là không cần dùng, bất quá còn có một tấm da Hư Không Thú, trước có thể dùng một chút!
Phương Hành luyện khí, lại khác biệt người khác, không đốt hỏa lô, không khắc phù văn, ngay tại chỗ lấy tài liệu, vật tận kỳ dụng, chỉ một ngày, thời điểm đám người Thần Tú về động phủ gặp gỡ, pháp bảo kia cũng đã luyện xong, hắn mừng khấp khởi khiêng lên, trái nhìn phải nhìn, cực kỳ hài lòng, nhưng Thần Tú, Sở Từ và con lừa thì ngây người, nửa ngày mới cười khổ lắc đầu.
- Đây chính là pháp bảo thứ nhất ngươi luyện a?
- Không sai...
Phương Hành huy vũ hai lần, lòng tin tràn đầy:
- Tên khốn kiếp kia không đến thì thôi, chỉ cần đến, nhất định phải cho hắn đẹp mắt!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất