Chương 808: Đả Thần Cung
Tác phẩm luyện khí đầu tiên của Phương đại gia, lại làm đám người Sở Từ choáng váng.
Đây là thứ đồ gì a?
Dùng một xương quai xanh cứng rắn, phía dưới gắn một trường côn màu hắc kim, hơn nữa hai đầu xương quai xanh cột dây thừng do gân mạch của yêu thú không biết tên bện thành, hơn nữa ở giữa dây thừng còn có một tấm da thú chế thành túi, bề ngoài cũng không tệ, dù sao vô luận là xương quai xanh hay trường côn, da thú, đều là loại phẩm chất bất phàm, thô kệch mà thực dụng, cực kỳ phù hợp phong cách của Phương Hành, nhưng nhìn toàn thể lại khiến người ta dở khóc dở cười.
Đây là pháp bảo?
Pháp em gái ngươi, căn bản chính là một cái ná cao su a!
Đồ chơi bắn chim của hài tử nông thôn mà thôi, bất quá thể tích lớn hơn rất nhiều!
Đám người Thần Tú thấy món pháp bảo này, đơn giản là hết chỗ nói rồi.
Nhưng Phương Hành rất hài lòng tác phẩm của mình, từ đáy lòng thở dài:
- Thật sự là xảo đoạt thiên công, lấy cái tên gì mới tốt đây?
Suy nghĩ rất lâu, lại lẩm bẩm:
- Luyện pháp bảo này chính là vì đánh thần tiên, danh tự liền gọi Đả Thần Cung đi!
- Sư huynh…
Tiểu hòa thượng Thần Tú lắp bắp:
- Đả Thần Cung của ngươi có thể có hiệu quả sao?
Phương Hành đối với tiểu hòa thượng nghi vấn, chỉ "ha ha" cười một tiếng, cầm ná cao su đi ra ngoài động, nhìn xung quanh, liền chỉ ngọn núi cách đó không xa nói:
- Nhìn thấy đỉnh núi kia không? Có tin ta bắn một phát liền đánh lật nó không?
Thần Tú vội vàng lắc đầu, ngay cả Sở Từ và con lừa cũng lộ ra thần sắc không tin.
Nhân lực có hạn, Phương Hành một cước đạp lăn ngọn núi này bọn họ tin tưởng, nhưng nếu dùng ná cao su…
Quá khoa trương rồi!
Phương Hành căn bản lười giải thích, từ trong bao bố lấy một hòn đá lớn chừng quả đấm, bỏ vào da thú, kéo ná cao su, ngắm lấy ngọn núi kia bắn tới, như lưu tinh ném bay, ở dưới lực đàn hồi của gân Thiểm Điện tộc, hòn đá ẩn chứa lực lượng đáng sợ, còn nhanh hơn cung tiễn, "Sưu" một tiếng đánh vào trên ngọn núi, sau đó dị biến nảy sinh!
Trên hòn đá kia, thình lình ẩn chứa lực đạo đáng sợ khó nói lên lời, ầm ầm đánh nổ tung ngọn núi.
Ánh lửa chói mắt nhuộm đỏ hư không, xông nát mây đen trên cửu thiên.
Lực phá hoại cường đại, làm cho ngọn núi kia cắt ra ở giữa, đất đá ầm ầm bay xuống.
Một ná bắn nát một ngọn núi!
Ánh mắt đám người Thần Tú trợn to.
Này sao lại là ná cao su, một kích kia đã tiếp cận lực lượng của Nguyên Anh đỉnh phong rồi!
Dựa vào lực lượng của ná cao su, căn bản không có khả năng!
Ánh mắt bọn họ lập tức nhìn túi vải của Phương Hành, vấn đề nhất định xuất hiện ở trên tảng đá.
Mà khi nhìn rõ bộ dáng của tảng đá, bọn họ thấp giọng thở dài, cuối cùng biết vấn đề ở chỗ nào
Phù Thạch!
Hòn đá Phương Hành dùng làm viên đạn kia, chính là Phù Thạch từ trong cơ thể Hồng Hoang di chủng móc ra!
Phải biết đây chính là chí bảo gần như vô giá, mỗi một Hồng Hoang di chủng thành niên, đều có thực lực không thua Nguyên Anh bình thường, hơn nữa loại Phù Thạch này còn không phải trong cơ thể mỗi một di chủng đều có. Trong mười con, có thể tìm ra ba viên Phù Thạch cũng không tệ, sở dĩ xưng là Phù Thạch, bởi vì đây là thần thông trời sinh của dị thú hiển hóa, lấy được Phù Thạch, chỉ cần rót pháp lực vào, liền có thể tái hiện thần thông của di chủng khi còn sống, vô luận là dùng để luyện khí, hay cảm ngộ phù văn, đều cực kỳ trân quý.
Nhưng hôm nay Phương Hành dùng nó làm viên đạn, rót lực vào trong Phù Thạch, uy lực không phải mạnh đến đáng sợ?
Mỗi một kích, đều gấp mười lần uy lực của một Kim Đan đỉnh phong tự bạo!
Đương nhiên, loại lãng phí này cũng cực kỳ đáng sợ!
Để những lão tu sĩ đã qua thời gian khổ cực nhìn thấy, sẽ hận không thể một tay chụp chết Phương Hành
Cũng may Phương Hành không sợ lãng phí!
Lúc trước chui vào Vạn Bảo Lâu, là lấy sạch một rương Phù Thạch, trọn vẹn mấy trăm viên, đủ hắn dùng rất lâu. Huống chi trong Ma Uyên còn có rất nhiều Hồng Hoang di chủng, dùng hết còn có thể ngay tại chỗ lấy tài liệu nha!
- Có Thần khí này, còn không đủ tung hoành ngang dọc Ma Uyên sao?
Phương Hành đắc ý cười to, có thể nói hùng tâm vạn trượng.
Sở Từ và Thần Tú hai mặt nhìn nhau, mặc dù tay nghề không ra sao, nhưng từ uy lực đến nói, xác thực được cho Thần khí!
Thử qua uy lực của ná cao su, Phương Hành cũng coi như yên tâm, trong lòng không chỉ không lo lắng Lữ Tiêu Dao xuất hiện, ngược lại ẩn ẩn chờ mong tên hỗn đản kia ló đầu, để cho Đả Thần Cung của mình danh chấn thiên hạ, Tiểu hòa thượng Thần Tú nói:
- Ta phát ra ngoài mấy đạo phù chiếu, cực kỳ đơn giản, truyền tin tức ra ngoài, người động tâm thật không ít, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ có người thông qua phù chiếu liên hệ chúng ta, bất quá ta cũng cảm thấy có người đang theo dõi ta, nhưng bị ta bỏ rơi.
- Theo dõi ngươi? Chẳng lẽ thật có người muốn thay họ Lữ kia bán mạng?
Phương Hành chẳng thèm ngó tới, nói:
- Vậy dẫn qua giáo huấn một chút!
Tiểu hòa thượng Thần Tú lại lắc đầu nói:
- Hẳn không phải, thân pháp của đối phương rất cao minh, ta cũng chỉ cảm ứng mà thôi!
Nghe hắn nói, Phương Hành lại lưu tâm, có thể làm cho Tiểu hòa thượng Thần Tú chỉ cảm ứng, bắt không được, trong Kim Đan cảnh sợ là không có mấy cái? Nhưng hắn nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, rất khó suy đoán đến tột cùng là ai, hoặc là nhân mã của thế lực nào, cừu gia của mình nhiều lắm, bảo bối trên người cũng nhiều, người và thế lực ngấp nghé mình cũng quá nhiều, ai có thể đoán được.
Sở Từ thì nhíu mày nói:
- Ta dùng Chư Phật Quan Tưởng Kinh tra khắp chư vực, nhưng vẫn không tìm được thân ảnh của đám người Lệ sư tỷ, sau đó lại cải trang ăn mặc, tìm những người sớm tiến vào Ma Uyên hỏi thăm, chỉ nghe nói có người từng thấy một con quạ đen và mấy người vọt vào một sơn cốc, về sau không có đi ra, mà sơn cốc kia nghe người ta nói cũng tà môn, bên trong mê vụ lượn lờ, lúc sương mù ngẫu nhiên tiêu tán, có người từng nhìn thấy bên trong có cổ tháp, lúc ấy bọn họ hẳn là thấy được, sau đó xông vào, nhưng cũng có người nói, mặc dù có đôi khi có thể trông thấy cổ tháp kia, nhưng có vài người to gan đã từng đi vào, lại hoàn toàn không phát hiện, ta thăm dò ba ngàn dặm bên ngoài sơn cốc kia, nhưng không có phát hiện gì, chỉ có thể trở về nói với ngươi một tiếng!
- Một cổ tháp?
Phương Hành nhíu mày, hơi nghi hoặ nhìn về phía Thần Tú.
Thần Tú lắc đầu nói:
- Ma Uyên chính là một địa phương không trọn vẹn, môn đạo quỷ dị trong này, sợ là Thánh Nhân cũng nói không rõ ràng, lại càng không cần phải nói ta, ta chỉ biết, trong Ma Uyên chưa từng nghe nói có Phật môn truyền thừa
- Hơi tà môn!
Phương Hành đứng lên, chắp hai tay sau lưng, suy nghĩ nói:
- Không được, huynh đệ có phiền phức, ta không thể ngồi ở chỗ này không động, sự tình truy sát Lữ Tiêu Dao trước thả một chút, đi xem sơn cốc kia lại nói, dù sao họ Lữ kia chỉ là một đạo chân linh vào thức hải, nếu muốn triệt để nắm giữ thân thể này, căn bản không phải một hai ngày có thể làm được. Trong hai ngày này, hắn cũng không có thời gian tới tìm chúng ta!
Đề nghị này, đám người Thần Tú đều đồng ý, giết địch và tìm bằng hữu, cái gì nhẹ cái gì nặng, tự nhiên đều phân rõ ràng.
Đoàn người xuất phát, Thần Tú kéo con lừa, Sở Từ thì ngồi ở trên lưng lừa, Phương Hành cầm Đả Thần Cung đi ở trước nhất dò đường.
Ma Uyên chi địa, sâm u quỷ dị, rất bất đồng nơi khác, cơ hồ có thể coi là một thế giới khác ở bên ngoài bốn châu.
Nơi đây thiên tàn địa khuyết, pháp tắc vỡ nát, có linh khí, chỉ là linh khí căn cứ lấy các loại pháp tắc vỡ nát, hóa thành linh khí cuồng phong, hoặc vòng xoáy quỷ dị, hoặc không cảm giác được, hoặc cực kỳ mãnh liệt, khiến cho tu sĩ bình thường căn bản không có cách tu luyện ở trong Ma Uyên.
Chỉ có Hồng Hoang di chủng trời sinh sinh tồn ở trong Ma Uyên, mới có thể quen loại tồn tại quỷ dị này mà thôi, mà chỗ của đám người Phương Hành bây giờ, là ở bên ngoài Ma Uyên, loại pháp tắc vỡ nát kia còn không lộ rõ, nhưng ẩn ẩn đã có một chút dấu hiệu.
Lúc này ngự mây rời đi là rất nguy hiểm, nói không chừng lúc nào đó không điều khiển pháp lực được, từ không trung ngã xuống, hơn nữa sinh trưởng các loại thảm thực vật, ở bên ngoài rất khó nhìn thấy, hoặc có kịch độc, hoặc ăn thịt người, khó mà tiếp cận.
Mà vào lúc này, đang có số lớn nhân mã từ bên ngoài tiến vào Ma Uyên, thành quần kết đội đánh tới hạch tâm, sớm đi đến tiền tuyến, cùng quần hùng Ma Châu tranh đoạt lĩnh vực, khiến cho Ma Uyên thường ngày không thấy nửa cái bóng người lộ ra dấu hiệu rộn ràng, trong đó có không ít nhận ra Phương Hành, từng cái sắc mặt cổ quái, xa xa lách mình tránh ra, không ai dám trêu chọc sát tinh này.
Phương Hành nhìn chung quanh, mặt đầy tiếu dung, hiển nhiên rất hưởng thụ niềm vui thú kia.
Khuyết điểm duy nhất là không có ai để cho hắn luyện tay, thử xem uy lực của Đả Thần Cung.
- Xem ra nhân sinh hung hãn, cũng có chút tiếc nuối ah!
Vừa đi hắn vừa thở dài, một bộ cao thủ tịch mịch, làm Sở Từ nhìn buồn cười.
Bọn họ đi đường tốc độ cực nhanh, nửa ngày sau, cuối cùng cũng chạy tới trước sơn cốc, xa xa nhìn lại, sương mù lượn lờ, một bộ núi hoang ác thủy, ở giữa dãy núi có một sơn cốc to lớn, trong cốc tràn ngập mê vụ, nhìn không rõ ràng, ngay cả thần thức dò vào trong đó, cũng bị một loại pháp tắc nào đó ngăn cách, không cách nào quan sát, hơn nữa bên ngoài cốc còn xúm lại không ít tu sĩ.
Ma Uyên hung hiểm, nhưng bản thân cũng ẩn chứa rất nhiều cơ duyên, sơn cốc này chính là một chỗ khá nổi danh.
Cốc này luôn bị mê vụ che lấp, lúc ngẫu nhiên lộ ra chân dung, có người từng trông thấy bên trong có một cổ tháp, phật uẩn thâm hậu, linh quang bắn ra bốn phía, nhưng cần người hữu duyên mới có thể vào bên trong, từng có Đạo Chủ tiến vào Ma Uyên, chuyên dò xét cốc này, bất quá dựa vào tu vi, tìm khắp cả sơn cốc, lại hoàn toàn không có hiện, nhưng hắn chưa từng phủ nhận trong cốc tồn tại cổ tháp, chỉ nói cốc này kỳ quặc, hắn cũng nhìn không thấu.
Mà trong tin tức Sở Từ tìm hiểu, Kim Lục Tử và đệ tử Đại Tuyết Sơn từng tiến vào cốc, nhưng chưa từng đi ra.
- Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi vào nhìn một chút!
Phương Hành duỗi đầu đánh giá nửa ngày, cõng Đả Thần Cung trên vai, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.
- Ta đi vào với ngươi, nghe nói bên trong có chút nguy hiểm!
Sở Từ hoảng hồn, từ trên lưng lừa nhảy xuống, chỗ tốt của nàng ngay ở tính tình ôn nhu, ở trước mặt Phương Hành luôn không quấy nhiễu quyết định của hắn, bất quá biết sơn cốc này có chút kỳ quặc, lại theo bản năng muốn cùng mạo hiểm
- Bằng bản sự của tiểu gia hiện tại, sợ nguy hiểm gì chứ?
Phương Hành kiêu ngạo nói, một bộ không nhìn sơn cốc ở trong mắt, lại từ trên lưng lừa cầm mấy viên Phù Thạch, nhét vào trong túi, dương dương đắc ý nói:
- Lại nói, có Đả Thần Cung ở đây, gặp ai ta cũng bắn hắn một phát!