Lược Thiên Ký

Chương 809: Huyễn cảnh sơn cốc

Chương 809: Huyễn cảnh sơn cốc

Sau khi thương lượng, liền để Tiểu hòa thượng Thần Tú ở bên cạnh cốc bảo vệ Sở Từ và con lừa, Phương Hành thì cõng Đả Thần Cung đi vào sơn cốc, cử động kia đưa tới không ít người vây xem, sơn cốc này là địa phương quỷ dị nổi danh Ma Uyên, cổ tháp kia cũng không biết là phúc địa hay tai họa, nhiều tu sĩ tụ tập đến như vậy, có hơn phân nửa là muốn nhìn có tiên duyên hay không, bất quá đối mặt sơn cốc quỷ dị, thật có quyết tâm đi vào xông một lần lại không nhiều, sợ trêu chọc tồn tại nào đó.
Thấy Phương Hành đi vào, đám tu sĩ cũng thầm khen, chẳng trách người ta danh chấn bốn châu, lá gan là thật không nhỏ.
Từ bên ngoài sơn cốc nhìn xem, chỉ rộng lớn bất quá trăm dặm, sương mù không biết từ nơi nào dâng lên lăn lộn, che đậy cả sơn cốc, sau khi Phương Hành đi vào sơn cốc, dùng thần thức của hắn, lại chỉ có thể nhìn thấy phương viên mười trượng, không khỏi có chút giật mình, hắn tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Kinh, nếu ngay cả hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy phạm vi mười trượng, như vậy Kim Đan bình thường tiến đến không phải giống như mù lòa sao?
Sương mù này cổ quái, trong lòng hắn có chút chú ý, dùng Âm Dương Thần Ma Giám nhìn một chút, vậy mà không có kết quả.
Âm Dương Thần Ma Giám gần như có thể nhận biết vạn vật, nhưng không phải toàn trí toàn năng, bây giờ cảnh giới tăng lên, cũng gặp phải một số đồ vật biện không ra được, tục truyền đây là dùng ký ức một vị Tiên Nhân nào đó luyện chế thành pháp bảo, nhưng Tiên Nhân cũng không phải thông hiểu vạn vật...
- Có thật nhiều cấm chế lợi hại...
Đi vào sơn cốc này, Phương Hành bước nhỏ tiến lên, ngưng thần đề phòng.
Hắn phát hiện trong sơn cốc có rất nhiều đại cấm, có một ít theo thời gian trôi qua, đã mất hiệu dụng, nhưng có chút vẫn còn uy lực đáng sợ, hắn chỉ có thể cẩn thận tránh đi, lặng lẽ đi vào bên trong...
- A?
Đi chưa bao xa, đột nhiên phía trước sương mù tụ tán, lộ ra một cây đại thụ, cổ phác cứng cáp, nhưng đã khô héo, dưới tàng cây có một bộ khô lâu ngồi xếp bằng, trên người mang theo phật uẩn khó nói lên lời.
- Bồ Đề Thụ?
Vừa thấy cây đại thụ kia, trong lòng Phương Hành thất kinh, ánh mắt ngưng lại, cây đại thụ kia rõ ràng là Bồ Đề bảo thụ mà Phật Tổ đã từng ngộ đạo, loại bảo thụ này cùng Phù Tang Thần Mộc trong truyền thuyết thuộc về một cảnh giới, mặc dù ở phàm tục còn có đồng loại, nhưng loại bảo thụ có thần lực chân chính đã tuyệt tích, không nghĩ tới ở trong sơn cốc lại gặp được một gốc như thế...
Nhưng gốc Bồ Đề bảo thụ kia đã chết, sinh cơ hoàn toàn không có, chỉ ở trên ngọn cây, còn có một chiếc lá xanh ngắt.
- WOW, ta không phải là nhìn thấy Phật Tổ chứ?
Con mắt Phương Hành tỏa sáng, rón rén đi tới trước, muốn đưa tay sờ một cái.
Bất quá thời điểm hắn tiếp cận, thân hình di động, gió nhẹ rung rinh, bộ hình ảnh vô cùng chân thật kia lại theo đó vặn vẹo, sau đó hóa thành hư vô, thình lình chỉ là một huyễn tượng mà thôi, trước mắt trống rỗng, không có vật nào...
- Không độ đại kiếp không thành phật!
Thời điểm hình ảnh biến mất, trong mắt Phương Hành thình lình nhìn thấy khô lâu mở mắt, mở miệng nói chuyện.
- Quả thật có chút cổ quái!
Phương Hành nhíu mày, tiếp tục đi tới, chẳng biết lúc nào, mặt đất dưới chân đã biến thành màu đỏ, ướt nhẹp, phảng phất như máu tươi xâm nhuộm, hơn nữa ven đường thình lình xuất hiện rất nhiều quái thi, hình dáng tướng mạo cổ quái, cảnh tượng cực kỳ thê thảm, hơn nữa trên những quái thi này, lại có lực lượng nguyền rủa nồng đậm, ngưng tụ không tan, ngay cả Phương Hành cũng không dám tùy tiện đụng vào, bây giờ hắn cũng không bình thường, kiến thức rộng rãi, loại nguyền rủa kia đừng nói mình, sợ là Đạo Chủ cũng không chống đỡ được...
Thường nhân gặp đủ loại quái tượng này, tất nhiên sẽ xoay người rời đi, nhưng Phương Hành gan to bằng trời, lại lo lắng đám người Kim Ô và Lệ Hồng Y, nên cắn răng đi qua quái thi, bất quá cũng may, loại nguyền rủa kia là ngưng tụ ở trên quái thi, chỉ cần không đụng vào, nó sẽ không kích hoạt, cái này khiến hắn an tâm một chút.
- Không độ thương sinh không thành phật...
Đi không biết mấy dặm, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng nói.
Phương Hành giật mình, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở phía trước, trong một Tử Trúc Lâm, thình lình có một đóa hoa sen to lớn, hơn nữa trên hoa sen có một nữ tử thánh khiết từ bi, đứng ở trên hoa sen, tay cầm đồ đao, trắng trợn chém giết, ở bên cạnh hoa sen, không biết có bao nhiêu quái thi đang nhanh chóng leo lên, tranh nhau vọt tới hoa sen, lại bị nữ tử vung đao chém giết...
Trên người nữ tử thánh khiết đầy vết máu, nhưng hai hàng lông mày lại có ý từ bi càng đậm.
Phương Hành đi tới, tựa hồ kinh động đến nàng, quay đầu nhìn lại, ánh mắt thăm thẳm, như nhiều hơn chút vui mừng.
Nhưng đúng lúc này, hình ảnh kia bắt đầu lay động, tựa như gợn nước, Tử Trúc Lâm, hoa sen cùng những quái thi kia bắt đầu vặn vẹo, sau đó biến mất, những cảnh tượng nhìn rất giống thật kia, thậm chí Phương Hành có thể ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, nhưng lại theo hư không rung động, tất cả mọi thứ giống như trăng trong nước, tan biến vô hình, thật giống như sương mù hóa thành...
- Lại nữa?
Phương Hành cắn răng, làm xuống một quyết định to gan lớn mật.
Hắn cảm thấy mình nhìn thấy những hình ảnh kia đều là thật, nhưng lại lộ ra hư ảo, khó mà nắm lấy.
Loại cảm giác nhìn không thấu này, để trong lòng hắn rất khó chịu, lại có trước đó dưới Bồ Đề Thụ huyễn ảnh làm kinh nghiệm, lần này ở trước khi hình ảnh biến mất, lập tức làm xuống một quyết định, từ phía sau lấy ra một tiểu đỉnh ném tới, biến thành lớn như núi, sau đó Phong Thiện Đỉnh giống như bình bát, thật nhanh chụp xuống...
Lúc này hình ảnh còn chưa biến mất, trên mặt đất có vô số quái thi, hắn chụp tới, chí ít có ba bốn cỗ rơi vào trong Phong Thiện Đỉnh, mặc dù trên quái thi có được lực lượng nguyền rủa đáng sợ, nhưng hắn không có trực tiếp tiếp xúc, nên nhất thời không tổn thương được hắn, mà cho dù có chút ít tràn ra ngoài, cũng bị lực lượng trên Phong Thiện Đỉnh trấn áp, ngưng tụ không tiêu tan.
Động tác này của hắn, làm nữ tử thánh khiết trong Tử Trúc Lâm và những sinh linh quái dị kia kinh ngạc, như không nghĩ tới hắn sẽ to gan như vậy, nhưng bởi vậy cũng kinh động đến bọn họ, những sinh linh quái dị kia rống giận, thình lình xông về phía hắn...
Phương Hành bị hù lui về sau một bước, nhưng những sinh linh quái dị kia còn chưa vọt tới, đã biến mất không thấy.
Hắn vội vàng thu đỉnh, ngược lại phát hiện ba bộ quái thi trong đỉnh vẫn còn, mới thoáng yên tâm.
- Quay lại tìm Thần Tú nghiên cứu một chút!
Phương Hành dán lên vô số tấm phù chú, bảo đảm khí tức bên trong không tùy tiện tiết lộ ra ngoài, lúc này mới thu nhỏ Phong Thiện Đỉnh, cất vào trong túi, sau đó tiếp tục tiến lên, trong lòng càng đi càng lẩm bẩm, từ khi nhập cốc đến nay, nhìn thấy hình ảnh quá chân thực, quá cổ quái, lúc đầu hắn còn cho rằng đây là hình ảnh vị đại năng nào đó lưu lại, nhưng sau khi dùng Phong Thiện Đỉnh lưu lại ba bộ quái thi, hắn đã không nghĩ như vậy, nếu là huyễn ảnh, Phong Thiện Đỉnh bắt được kia là cái gì...
Hiện tại quái thi ở trong đỉnh là chứng minh, những hình ảnh này đều là thật!
- Tiên Nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh...
- Oa oa oa, con mẹ ngươi chứ trường sinh, muốn đục nước béo cò sao? Kim gia gia ta liều mạng với các ngươi...
Thời điểm Phương Hành đang ngưng thần suy nghĩ, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng quát mắng, bên trong đương nhiên là có Kim Ô, nhất thời để hắn giật mình, bước nhanh đuổi lên, không bao lâu, xuyên qua sương mù nồng nặc, thình lình nhìn thấy phía trước đang có một trận đại chiến.
Kim Ô đang cùng ba tu sĩ mặc áo bào trắng, tay cầm trường kiếm bạch ngọc, trên mặt đeo mặt nạ quỷ ác chiến, ba người kia thực lực mạnh mẽ, ba đạo kiếm quang như du long, đánh Kim Ô vướng trái vướng phải, chửi ầm lên.
- Quạ đen đừng hoảng, bản Thái tử đến giúp ngươi...
Bất ngờ lại vang lên một tiếng rống to, đám người Lệ Anh lao đến, kêu to tương trợ.
Nhưng sương mù chung quanh ầm vang tụ tán, bên trong lại nhảy ra một nhóm tu sĩ áo bào trắng, cầm bạch kiếm, đeo mặt nạ, xuất quỷ nhập thần, Kiếm Đạo ngoan lệ, tách đám người Lệ Anh ra, đám kiếm khách áo bào trắng kia xuất thủ quỷ dị, dường như chuyên vì giết người mà sinh, cực kỳ tương tự thuật pháp của Phương Hành, lại như dung nhập Ngũ Hành độn pháp, lại có thể ẩn nấp ở trong núi đá, cây cối, dòng nước chung quanh, đột ngột xuất hiện, lại đột ngột ẩn nấp, cực kỳ khó chống đỡ, đám người Kim Ô đã bị trọng thương.
- Xùy!
Trong lúc ác chiến, Phong Hỏa Song Luân của Vương Quỳnh chém một tu sĩ thành ba đoạn, nhưng còn chưa kịp thu hồi Song Luân, sau lưng nàng đột ngột nhô ra một thanh trường kiếm, trực tiếp xuyên qua thân thể, đóng ở giữa không trung, sau đó ba bốn xích sắt màu trắng bay qua, trói nàng thật chặt, kéo vào trong sương mù dày đặc.
Mà tu sĩ đâm nàng bị thương thì cầm trường kiếm, tay áo bồng bềnh bức tới đám người Kim Ô, thanh âm trong sáng:
- Không bái trường sinh tu mệnh đoản, vô biên sát đạo tại thần thông! Chư vị đạo hữu, có người dùng tiền mua Trường Sinh Phù của các ngươi, lại ở dưới đại trận, bằng tu vi của các ngươi làm sao có thể có sinh lộ, vẫn là nhanh chóng lên đường, giải quyết xong nhân quả kiếp này, vào luân hồi đi thôi!
Hắn cũng gia nhập chiến đoàn, đám người Kim Ô cực kỳ hung hiểm, ngăn cản không nổi.
Đám người áo trắng kia cũng không biết thân phận lai lịch gì, tu vi chưa chắc cao bao nhiêu, nhưng xuất thủ ngoan lệ, như chuyên tu sát đạo, bọn họ nhân số đông đảo, không dưới mấy chục người, lại phối hợp đại trận và độn pháp xuất quỷ nhập thần, đám người Kim Ô, Lệ Hồng Y, Hàn Anh, Lệ Anh, đã bị chia cắt ra, mặc dù không ngừng ác chiến, nhưng đều bị thương, chống đỡ không nổi...
- Úm bò....ò... Mễ ni hống...
Thời điểm tuyệt vọng, cuối sơn cốc bỗng nhiên mê vụ tản đi, thình lình lộ ra một cổ tháp, chùa miếu liên miên không biết chiếm cứ bao nhiêu sơn phong, linh hạc bay múa, thương tùng thúy bách, mây trắng quanh quẩn, phạn âm trận trận, theo cổ tháp xuất hiện, chỉ nghe trong tháp tiếng chuông trận trận, cửa tháp thình lình mở ra, phảng phất như một con đường sống, mở ra ở trước mặt đám người Kim Ô.
- Trước vào trong tháp đi...
Đám người Kim Ô thấy cảnh này, rơi vào đường cùng, không chút do dự, liên thủ lao vào trong tháp.
- Dưới Trường Sinh Phù, ai có thể trốn được tính mệnh?
Sau lưng bọn họ, đám người áo bào trắng kia cảm thấy ngoài ý muốn, tung tiếng quát dài, tranh nhau đuổi theo.
- Móa, ai dám truy sát huynh đệ của ta?
Phương Hành chạy tới gần, nói đến kỳ quái, thời điểm hắn cách cực xa đã nhìn thấy tình cảnh này, nhìn ngay ở ngoài mấy trượng, nhưng liều mạng đuổi theo, lại mất tới cả phút, mới đi đến trước người bọn họ, đám người Kim Ô tao ngộ nguy cơ, hắn chỗ nào còn lo lắng cái khác, Lạc Thần Cung cuốn lên một viên Phù Thạch, hung hăng bắn qua.
Oanh!
Hư không nổ tung, khí lưu lăn lộn, tất cả cảnh tượng đồng thời tiêu tán, chỉ còn lại sương mù nồng nặc, không ngừng tụ tán.
Hết thảy mọi người đều ở lúc này không thấy bóng dáng.
- Giống như phía trước, đều là ảo giác?
Phương Hành ngẩn ngơ, nhanh chân chạy vội tới, trước mắt chỉ thấy một mảnh núi hoang cỏ dại, cô quạnh vô biên, không có đám người Kim Ô đang chém giết, cũng không có đám kiếm sĩ áo bào trắng đuổi giết bọn hắn, càng không có cổ tháp ở thời điểm nguy cấp xuất hiện, đón bọn hắn đi, hết thảy đều giống như huyễn tượng, không phải là thật.
Nhưng trong kinh ngạc, ánh mắt hắn quét qua, phát hiện một cây lông vũ kim sắc dính máu nằm dưới đất.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất