Chương 810: Trường Sinh Kiếm
- Không phải ảo giác, mà đã từng phát sinh qua...
Nhặt lên lông vũ kim sắc, Phương Hành nhíu mày, hắn đã xác định, vừa rồi mình nhìn thấy không phải ảo giác, mà là đám người Kim Ô xác thực từng ác chiến ở đây, bị một nhóm kiếm sĩ áo bào trắng, mang mặt nạ quỷ, tự xưng "Trường Sinh Kiếm" bức đến trốn vào cổ tháp, tràng cảnh kia, ngoài ý muốn bị sương mù lạc ấn lại, sau đó bị mình vào cốc tìm người trong lúc vô tình thấy được, trên thực tế tràng cảnh kia đã không biết phát sinh ở bao lâu trước đó.
- Đám hỗn đản tự xưng Trường Sinh Kiếm kia đến tột cùng có lai lịch thế nào?
Phương Hành nhíu mày, từ trong tràng cảnh, không khó phỏng đoán, đám người Kim Ô trốn vào Ma Uyên, vốn là muốn tránh Lữ Phụng Tiên và đệ tử của Bạch Ngọc Kinh thập nhị lâu truy sát, lại không nghĩ tới lại trúng mai phục của một đám người thần bí, bị thiệt lớn, cuối cùng Vương Quỳnh trọng thương bị bắt, đám người Kim Ô thì trốn vào cổ tháp...
Mà mình vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, cũng coi như kiến thức rộng rãi, lúc đến Bạch Ngọc Kinh đã từng tìm hiểu các tông môn và đạo thống của Thần Châu Nam Vực, lại chưa nghe nói Trường Sinh Kiếm, nhưng đám tu sĩ áo bào trắng kia, thực lực đáng sợ như thế, Kiếm Đạo hung tàn, pháp môn quỷ dị, thậm chí viễn siêu thực lực của Bạch Ngọc Kinh thập nhị lâu, làm sao có thể là hạng người vô danh?
Đủ loại vấn đề, khiến cho Phương Hành nhíu mày thật chặt.
Hắn theo bản năng du tẩu ở trong cốc, nhưng vòng vo nửa ngày, lại từ đầu đến cuối không nhìn thấy hình ảnh khác.
Trong thung lũng, ngoại trừ sương mù tràn ngập, thì dường như không khác sơn cốc bình thường.
Mà điểm gián đoạn kia, làm mình không biết đám người Kim Ô trốn vào cổ tháp sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết cổ tháp lại đi nơi nào, lúc này trong cốc chỉ có sương mù nồng nặc, cỏ hoang cây khô, đâu còn có tồn tại gì khác?
Trong lòng hắn minh bạch, cổ tháp kia sẽ không xuất hiện nữa, thậm chí có khả năng cổ tháp căn bản không ở chỗ này.
Hắn có thể ở chỗ này trông thấy cổ tháp và những huyễn tượng khác, bất quá là cơ duyên xảo hợp, thấy được một số ký ức mà thôi.
- Quay lại hỏi tiểu hòa thượng một chút, cổ tháp kia rất thần kỳ, nói không chừng hắn nghe qua...
Trong lòng Phương Hành thầm nghĩ, nhíu mày đi trở về, nhưng cũng ngay thời điểm hắn bước ra một bước, dị biến nảy sinh.
Sương mù chung quanh, chẳng biết lúc nào nồng nặc hơn rất nhiều, mờ mờ ảo ảo phun trào, giống như thủy triều lên xuống, mà sau lưng Phương Hành, trong sương mù dày đặc lặng yên không tiếng động, chậm rãi sinh ra một giao mãng, chậm rãi bơi tới hắn, biến hóa này cực kỳ quỷ dị, Phương Hành hoàn toàn không có phát giác. Thẳng đến giao mãng đi tới phía sau hắn, mới ầm vang nổ tung, một đạo kiếm quang thoáng hiện.
Đạo kiếm quang kia sắc bén đến cực điểm, ẩn chứa đại thần thông, trực chỉ cái ót của Phương Hành.
Địa phương đáng sợ ở chỗ, dù nó đã chỉ đến trên ót Phương Hành, nhưng vẫn không có khí cơ ba động.
Thậm chí không có chút sát khí tiết lộ!
Một kiếm đâm thẳng tới đầu, sẽ ở mức độ lớn nhất tổn thương nhục thân, đâm thương thần hồn!
Ông...
Cũng ngay lúc này, Long Văn Hung Đao phát ra long ngâm, chủ động cảnh báo.
- Thứ gì?
Giờ khắc này, Phương Hành cũng đột nhiên cảnh giác, thân hình xoay chuyển, giơ chân đá ra.
Một tiếng ầm vang!
Đạo kiếm quang kia lướt qua sát gương mặt của hắn, sau đó hắn cảm thấy một cước kia đạp trúng một hắc ảnh. Rõ ràng cảm giác cái bóng kia thân hình lung lay, sau đó nhảy lên, tiềm nhập vào trong sương mù màu đen, sương mù nhanh lui ngược trở lại, ý đồ tan vào sương mù vốn có trong sơn cốc, lặng yên bỏ chạy, chỉ bất quá Phương Hành đã cảnh giác, sao có thể dễ dàng để nó đào tẩu?
Lệ quát một tiếng:
- Lưu lại đi!
Một đao kia, toàn lực mà phát, ầm ầm bổ về phía trước, sương mù trong sơn cốc bị chém ra khe hở hơn trăm trượng.
- Tốt, không hổ là sinh ý trảm tứ cảnh...
Trong sương mù dày đặc, một tiếng nói già nua hét lớn, sau đó thanh âm phảng phất như bị gió thổi tán, phiêu phiêu đãng đãng, biến mất không còn tăm hơi.
Phương Hành chạy tới mấy bước, cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt đất có một vũng máu tươi, nhưng chung quanh lại vắng vẻ không người nào.
- Là ai có bản sự lớn như vậy, có thể tới gần ta, lại làm cho ta không hề có cảm giác?
Phương Hành cảnh giác, chậm rãi nhìn bốn phía.
Mặc dù vừa rồi hắn suy tư sự tình cổ tháp, tâm thần có chút không tập trung, nhưng xác thực hiểm tới cực điểm, nếu không có Long Văn Hung Đao chủ động cảnh báo, hắn rất có thể sẽ trọng thương, đối thủ cũng không biết là tu vi gì, lại ẩn ẩn có cảm giác một kích tất sát, nhất là cực kỳ am hiểu lợi dụng địa hình, vừa rồi ra tay với mình, chính là mượn sương mù trong sơn cốc che đậy khí cơ, loại xuất quỷ nhập thần, âm lệ ngoan độc kia, để hắn cũng có chút không rét mà run.
Mình đường đường Thống Thiên Đạo Chủ, nếu lặng yên không một tiếng động bị người giết ở trong sơn cốc này, vậy không phải là chuyện cười lớn?
Nhiều sóng to gió lớn như vậy cũng đi qua, lại suýt nữa lật thuyền ở chỗ này.
- Là ai muốn giết ta?
Phương Hành xách đao quát chói tai, tiếng như cổn lôi, truyền vào trong sương mù dày đặc.
- Tạm thời chưa có người giết ngươi, chỉ là chào hỏi mà thôi, Trường Sinh Kiếm có một sinh ý, muốn thương lượng với Phương đạo hữu...
Trong sương mù dày đặc, chợt có một giọng nói vang lên, thanh âm trong sáng, không nhanh không chậm, cực kỳ thong dong.
- Trường Sinh Kiếm?
Phương Hành chấn động, ánh mắt sáng lên.
Không nghĩ tới nha, nhanh như vậy đã gặp Trường Sinh Kiếm, vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ, phải đi nơi nào tìm Trường Sinh Kiếm đây, không nghĩ tới đối phương chủ động đưa tới cửa, bất quá nghĩ lại, cũng cảm thấy hiểu rõ ra, chỉ sợ không phải Trường Sinh Kiếm đưa đến cửa, mà là mình đưa đến cửa, bọn họ ở đây phục sát đám người Kim Ô, chuyện này nhiều nhất mới qua một ngày, chỉ sợ đám người kia còn không có hoàn toàn rút đi, mình vào cốc tìm người, hẳn là vừa vặn đụng đầu với bọn hắn...
- Các ngươi có sinh ý gì? Đi ra đây, chúng ta nói chuyện giá tiền!
Phương Hành xách Long Văn Hung Đao, trong miệng cười to, ánh mắt nhìn xung quanh.
- Tiên Nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh...
Một tiếng ngâm khẽ vang lên, càng lúc càng xa, thanh âm kia nhẹ nhàng bật cười:
- Phương đạo hữu, nếu có hào hứng, tại sao không ra ngoài cốc nói chuyện!
- Ngoài cốc?
Phương Hành thầm kinh hãi, Kiếm Ma Đại Dực triển khai, ầm ầm bay ra ngoài sơn cốc, mặc dù nơi này không thể ngự không, nhưng hắn có Kiếm Sí gia trì tốc độ, thân hình cũng cực kỳ đáng sợ, quấy nát sương mù, tựa như một con du long xông về cửa sơn cốc, giương mắt nhìn lên, trong lòng không khỏi thất kinh.
Chỉ thấy cửa cốc lúc trước vốn tụ họp vô số tu sĩ, lúc này lại trở nên trống rỗng, tu sĩ cách nơi đây gần nhất cũng ở ngoài mấy ngàn trượng, trong sân chỉ có Tiểu hòa thượng Thần Tú, áo bào trắng trước ngực nhuốm máu, ngồi ngay ngắn giữa không trung, yên lặng tụng kinh, sau lưng hắn có một Kim Chung che đậy, bảo vệ con lừa và Sở Từ.
Mà ở đối diện hắn, thình lình có một nam tử áo bào trắng đeo mặt nạ quỷ, tay nâng trường kiếm bạch ngọc, ngồi ngay ngắn giữa hư không.
- Phương đạo hữu hữu lễ!
Nam tử áo bào trắng nhìn thấy Phương Hành hiện thân, cười nhạt nói:
- Nghe tiếng đã lâu, hôm nay cuối cùng được gặp nhau!
Thanh âm của hắn, chính là người vừa rồi ở trong cốc nói chuyện kia.
Mà nhìn vóc người và khí cơ của hắn, Phương Hành có chín mươi phần trăm chắc chắn, người này chính là người ở trong huyễn cảnh đâm Vương Quỳnh bị thương.
- Là ngươi truy sát đệ tử Đại Tuyết Sơn và con quạ đen kia?
Phương Hành cảm thấy hận ý dâng trào, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị.
Đám hỗn đản này không biết từ nơi nào chui ra kia, vì sao có bản lãnh lớn như vậy, đuổi đám người Kim Ô vào cổ tháp không nói, còn dám ở trong sơn cốc ám toán mình, mà thời điểm mình vào trong cốc, ngay cả Tiểu hòa thượng Thần Tú ở ngoài cốc cũng bị thương, hơn nữa nhìn tiểu hòa thượng bảo vệ Sở Từ và con lừa chặt chẽ như thế, hai người bọn họ chắc hẳn cũng bị ám sát.
Phần hận ý này, để Phương Hành quả thực rất giận, vừa nói chuyện, vừa cất bước đi về phía trước, sát khí trên người như nước thủy triều.
- Ha ha, có người ra giá tiền rất lớn mua Trường Sinh Phù của bọn họ, chúng ta cũng chỉ là làm sinh ý mà thôi!
Nam tử áo bào trắng nhàn nhạt mở miệng, tay áo không gió mà bay.
- Sưu...
Giờ khắc này, mặt đất dưới chân Phương Hành bỗng nhiên phá vỡ, một đạo kiếm quang sắc bén cắt tới bụng của hắn, cùng lúc đó, cây cối bên cạnh hắn đột ngột từ mặt đất bay lên đánh tới, trong cây cối lại có người hiện thân, cầm kiếm cắt vào đầu của hắn, bốn phương tám hướng, đồng thời nhảy ra bảy tám đạo thân ảnh màu trắng, tay cầm xích sắt, trói buộc hắn ở giữa...
Vừa lên là sát cơ cực hạn!
Không để ý liền lạc vào hiểm địa...
Phương Hành rốt cuộc biết vì sao đám người Kim Ô tu vi bất phàm, nhưng tại bị đám người này đánh thê thảm như thế.
Con mẹ nó, đám người này căn bản không theo lẽ thường ra bài nha!
Giống như năm đó mình chém giết Hoàng Phủ Đạo Tử, bọn họ căn bản là một đám tu sĩ tinh thông ám sát.
Loại sát thủ này, chỉ nghe nói ở phàm tục, ai có thể nghĩ tới trong giới tu hành, thình lình cũng có dạng người này?
Bình thường, trong giới tu hành cảnh giới sâm nghiêm, thực lực vi tôn, hẳn là sẽ không xuất hiện người làm loại sinh ý này mới phải!
Bất quá cũng may, thần thức hắn cường đại, tăng thêm lúc trước đã lưu ý, sao có thể tuỳ tiện gặp nạn?
Buồn bực rống một tiếng, Kiếm Ma Đại Dực giương ra, bao phủ phạm vi 30 trượng, đánh bay bốn năm thân ảnh màu trắng, nổ thành huyết vụ, lại chấn tất cả cây cối bay về phía mình thành mảnh vỡ, bên trong chảy ra bãi bãi máu tươi, cùng lúc đó, hắn cúi đầu, hét lớn một tiếng, giơ chân đạp xuống, trên mặt đất đang có một kiếm sĩ áo bào trắng thi triển độn thổ, thấy không ổn liền muốn bỏ chạy, lại bị một cước này đạp trúng.
Mặt đất trở nên cứng rắn giống như sắt thép, tên kiếm sĩ kia không thể động đậy được nữa.
- Phốc...
Phương Hành nhấc chân đá ra, đầu của kiếm sĩ này nổ tung, huyết vụ tản ra.
- Thật hiểu chuyện, trước khi bàn sinh ý, còn đưa đến nhiều người như vậy để cho ta giết hả giận!
Phương Hành cầm Long Văn Hung Đao, tiếp tục đi về phía trước, sát ý vô hạn.
Mà trông lấy nét mặt của hắn, kiếm sĩ kia lại cười khẽ, sau đó vỗ tay, giống như lớn tiếng khen hay.
- Thật không hổ là tiểu ma đầu của Nam Chiêm Bộ Châu, sớm biết những người kia chuẩn bị Trảm Tứ Sát Trận không đối phó được ngươi...