Chương 812: Ngược sát Kim Đan như đánh chim
- Pháp môn là chết, hòa thượng là sống, tiểu gia chưa bao giờ để ý những vật ngoài thân này, cho các ngươi lại không mất một miếng thịt của ta, trước đây các ngươi cũng nhìn được, ở bên ngoài Ma Uyên, tiểu gia vì xả giận, kinh văn bí truyền của Thái Thượng Đạo cũng truyền ra ngoài, ngươi còn sợ ta cho ngươi pháp môn giả sao? Là thật hay giả tự mình phân biệt, sau đó tranh thủ thời gian thả người...
Đối phương sửng sốt, Phương Hành lại uể oải phất tay, tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, một bộ không nhịn được.
- Sư huynh, hắn là đang đùa chúng ta sao?
Nữ tử nhịn không được nhíu mày, thấp giọng nhìn kiếm sĩ mặt quỷ hỏi.
Kiếm sĩ mặt quỷ sắc mặt âm trầm, nhất thời không có mở miệng, mà lạnh lùng cầm ngọc bài lên, kỹ càng điều tra.
Nửa ngày sau, sắc mặt hắn lại cổ quái ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu kín nhìn về phía Phương Hành.
- Quả nhiên là giả!
Nữ tử biến sắc, rút kiếm chỉ Thần Tú, dọa Thần Tú vội vàng rụt cổ.
- Là... thực...
Kiếm sĩ mặt quỷ lại vội vàng đưa tay, ngăn động tác của nữ tử, cười khổ nói:
- Kia đúng là pháp môn Quỷ Già Nhãn thật... Thậm chí so với pháp môn mà truyền nhân Thái Thượng Đạo cho chúng ta còn đáng tin cậy hơn, không chỉ khẩu quyết chân thực, pháp môn còn hoàn chỉnh... dù dùng năng lực của ta, cũng có thể phân biệt ra được pháp môn này là thật hay giả, trừ khi tu vi của hắn cao hơn ta quá nhiều, tiện tay có thể biên ra một pháp quyết giả lừa gạt ta, bất quá nếu như vậy, ta cũng có chơi có chịu...
- Cái này...
Nữ tử choáng váng, ánh mắt nhìn Phương Hành không biết nói cái gì cho phải.
Trong nội tâm nàng cơ hồ đang gầm thét:
- Ngươi là kẻ ngu sao? Pháp môn trọng yếu như vậy cũng tùy tiện giao ra?
Ngược lại là Phương Hành, ngồi ngay ngắn ở trên tảng đá, một bộ thẳng thắn vô tư:
- Ta đã cho pháp môn, các ngươi đến tột cùng có giao người hay không?
Trực tiếp chiếu tướng!
Ánh mắt Phương Hành trêu tức, nhìn một nam một nữ kia, hình như đang chờ bọn hắn nuốt lời.
Kiếm sĩ áo bào trắng trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nhàn nhạt mở miệng:
- Phương đạo hữu quả nhiên hào phóng...
- Sư huynh, không thể tin hắn...
Nữ tu thấp giọng mở miệng, tựa hồ có chút cấp bách.
Kiếm sĩ mặt quỷ lại khoát tay áo, cười nhạt nói:
- Vô luận là Bạch Ngọc Kinh dùng phù chiếu danh khắp thiên hạ, hay Trường Sinh Kiếm ẩn trong bóng tối bán Trường Sinh Phù, có thể kéo dài được chính là hai chữ tín dự, đã đáp ứng Phương đạo hữu thả người, nếu nuốt lời, sau khi trở về chắc hẳn Kiếm chủ cũng không tha chúng ta, thôi, ta nhận pháp môn này, Trường Sinh Phù của truyền nhân Thái Thượng Đạo cũng coi như ngươi mua lại, đáp ứng ngươi thả người sẽ không nuốt lời, Phương đạo hữu, lần này hợp tác vui vẻ, hi vọng lần sau không nên quá sớm tiếp nhận Trường Sinh Phù của ngươi!
Nói xong hắn ném một lệnh bài màu trắng về phía Phương Hành, Phương Hành nhận lấy, thấy là lệnh phù chất liệu giống như Bạch Ngọc Lệnh, hình dạng thanh kiếm nhỏ, phía trên dùng pháp lực khắc hai chữ "Thái Thượng", quỷ bí sâm u.
Thời điểm Phương Hành dò xét lệnh bài, kiếm sĩ mặt quỷ cười cười, hai tay đẩy ra, lực đạo hùng hồn đẩy Thần Tú về phía trước, sau đó hai tay mở ra, giống như đại điểu lao lên không trung.
- Thả người!
Người còn ở trên không trung lúc, hắn đã hét lớn một tiếng, đệ tử Trường Sinh Kiếm ẩn tàng ở trong hư không kéo một nữ tử ra, dung mạo tiều tụy, trên người dán rất nhiều cấm chế, ánh mắt phẫn hận như phun lửa, chính là Vương Quỳnh trước kia bị bắt.
Kiếm sĩ mặt quỷ cũng coi như giữ lời thả người.
Đương nhiên, hắn cũng dùng chút thủ đoạn, ném Vương Quỳnh bay tới, khiến cho Phương Hành không thể không đi đón, mà đám đệ tử Trường Sinh Kiếm bọn họ thì nhanh chóng tế ra pháp khí, ở sau lưng hóa thành hai đại cánh, lên như diều gặp gió, ẩn nấp rút đi...
Trong Ma Uyên, pháp tắc không trọn vẹn, ngự không không dễ dàng như ngoại giới, ngay cả Phương Hành, ngoại trừ thời điểm vội vã đi đường, sẽ hiển hóa ra Kiếm Ma Đại Dực bay lượn một đoạn, thì bình thường cũng phải ngoan ngoãn dựa vào hai cái chân, dù sao Kiếm Ma Đại Dực uy lực đáng sợ, tiêu hao pháp lực cũng hết sức kinh người, dùng để ác chiến còn được, nếu dùng đi đường, thì ngay cả hắn cũng chống đỡ không được bao lâu.
Mà đệ tử Trường Sinh Kiếm, hiển nhiên là đã sớm mưu đồ rõ ràng, dùng pháp bảo phi hành lại thêm thủ đoạn ẩn nấp hư không, thật đúng là đến vô tung, đi vô ảnh, hơn nữa bọn họ tính tới Phương Hành có khả năng không cam lòng truy kích, trước khi lui còn dùng vô số linh phù, cấm chế, lặng yên không tiếng động bố trí ở trong không trung, chỉ cần Phương Hành đuổi theo, tất sẽ đụng vào...
Bố trí như vậy, đã có thể nói cực kỳ cẩn thận rồi!
Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, Phương Hành không có đuổi theo bọn hắn.
Hắn tiếp nhận Vương Quỳnh, sau đó tiến lên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đá Tiểu hòa thượng Thần Tú một cước, lúc này mới đứng lại, mắt nhìn viễn không, lúc này thích khách Trường Sinh Kiếm đã rút lui mấy ngàn trượng, dù liều mạnh truy cũng không kịp, hơn nữa bọn họ thi triển pháp môn quỷ dị, ẩn nấp vào hư không, ánh mắt nhìn đi, không trung xanh như mới rửa, căn bản ngay cả nửa cái bóng người cũng nhìn không thấy...
- Hỗn đản, tiểu gia có bốn hận, một hận là giết ta, hai hận là giết bằng hữu ta, ba hận là uy hiếp ta, bốn hận là cướp đồ vật của ta...
Phương Hành đứng nghiêm hư không, thanh âm trầm thấp:
- Các ngươi lấy được cả bố, còn muốn trốn?
Đối mặt với một mảnh hư vô, vắng vẻ không người, hắn vận chuyển pháp nhãn thuật, vạn dặm hư không đều ở dưới đáy mắt.
Sau một khắc, hắn thúc giục Âm Dương Thần Ma Giám, đáy mắt có hai phù văn xuất hiện, trong hư không phàm là người có sóng linh khí, tất cả đều bị nắm giữ.
Sau một khắc, hắn thình lình thi triển Ma Tướng ba đầu sáu tay, khuôn mặt giữa nhất, trên trán mở ra mắt dọc, phá hư nịnh, thấy chân ý, đệ tử Trường Sinh Kiếm đang tiềm hành ở trên không trung, mượn vân khí che lấp thân hình, hay ngự không rời đi… đều nhìn rõ rõ ràng ràng.
- Đều lưu lại cho ta đi!
Phương Hành nghiêm nghị quát, chấn động khắp nơi, cũng kinh động đến vô số tu sĩ núp ở trong bóng tối theo dõi.
Trường Sinh Kiếm vừa ra, các tu sĩ đều tránh lui, nhưng không đi xa, đều đang đợi nhìn Trường Sinh Kiếm và ma đầu kia liều mạng, ai thắng ai thua.
Bây giờ xem ra, ma đầu kia lại giống như thua đến ngay cả quần lót cũng rơi mất!
Đồng bạn bị người khống chế, pháp môn bị người cướp đi, đệ tử Trường Sinh Kiếm thì thong dong rút lui.
Đây cơ hồ là nghiền ép nghiêng về một bên!
Mà trước đó tiểu ma đầu còn thu hồi hung tính, ôn thuần giống như con mèo nhỏ, bị người nắm mũi dẫn đi.
Bây giờ lại bày ra vẻ hung ác điên cuồng, làm cho người cảm thấy có chút buồn cười...
Đương nhiên, một giây sau bọn họ liền không cười được!
Đối mặt đệ tử Trường Sinh Kiếm đã trốn vô tung vô ảnh, tiểu ma đầu kia từ phía sau lưng rút ra một pháp bảo, các tu sĩ giật mình, coi tưởng tiểu ma đầu lấy ra thứ gì lợi hại lật bàn, nhưng nhìn kỹ, chỉ thấy phía dưới là một cây côn chia ba nhánh, hai đầu cột dây thừng, ở giữa dây thừng còn có một miếng da thú...
Con mẹ nó, pháp bảo cái rắm, đây không phải một cái ná cao su sao?
Dùng ná cao su đùa nghịch uy phong gì, muốn bắn chim hả giận sao?
Thời điểm các tu sĩ còn chưa kịp chửi ầm lên, tiểu ma đầu đã xuất thủ.
Từ trong túi lấy ra một viên đá, kéo ná, nhẹ buông tay, viên đạn như lưu tinh.
Oanh!
Viên đạn kia bay quá nhanh, nháy mắt ngàn dặm, tiểu ma đầu vừa buông tay, ở ngoài ngàn dặm đã có tiếng nổ tung.
Chỉ thấy một tiếng ầm vang, không trung xa xa xuất hiện hồng vân, ánh lửa kinh người bay lên, ở giữa còn kèm theo một nữ tử kêu thê thảm, sau đó chỉ thấy một người thân hình bắt lửa từ trong mây rơi xuống, không rõ sống chết...
Tiểu ma đầu thì không ngừng xuất thủ, thời điểm viên đạn thứ nhất bay ra ngoài, viên thứ hai đã lên nòng.
Lần nữa kéo ná, viên đạn bay vút, đánh vào trong hư không.
Bành!
Thiểm điện che kín hư không, phảng phất như nơi đó xuất hiện lôi kiếp, hơn nữa trong phạm vi lôi kiếp bao phủ, chừng bảy tám người hét thảm, như mưa từ không trung ngã xuống, lộp bộp lộp bộp, giống xuống mưa người...
Tất cả tu sĩ vây xem đều sợ ngây người.
Đây là pháp bảo bực nào?
Viên đạn như lưu tinh, ngược sát Kim Đan như bắn chim!
Những cái kia đều không phải Kim Đan bình thường, mà là Trường Sinh Kiếm dùng chiến lực cường hoành nổi tiếng Thần Châu!
Thời điểm đối mặt bọn hắn, ngay cả Thần Tử Trung Vực cũng phải nhượng bộ ba phần!
Khi nào bị người dễ dàng ngược sát như vậy?
Trong lúc khiếp sợ, tiểu ma đầu đã kéo ná cao su lần thứ ba, nhắm về phía một đỉnh núi ở ngoài ba ngàn dặm!
Mà trên đỉnh núi kia, kiếm sĩ mặt quỷ cảm thấy mình bị khí cơ phong tỏa, bất đắc dĩ hiển hóa ra thân hình, hắn cũng đổ mồ hôi trán, thân hình cứng ngắc, bị ná cao su nhằm vào, bộ dáng phóng khoáng tự do vừa rồi tiêu tán vô hình, như có chút cảm giác cô lẻ đáng thương, giương mắt nhìn về phía sư muội của mình và đệ tử Trường Sinh Kiếm bị đánh rơi, hắn ngay cả một cử động cũng không dám...
- Trả lại ngươi khối ngọc giản này, thả ta rời đi được chứ?
Hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm truyền ba ngàn dặm, rõ ràng truyền vào trong tai Phương Hành và các tu sĩ.
Câu nói này khiến cho các tu sĩ cảm thấy kinh ngạc: Trường Sinh Kiếm... đang nhận thua sao?
Mà đối mặt hắn cầu xin tha thứ, thanh âm của Phương Hành càng lạnh lùng nghiêm nghị hơn:
- Trở về!
Lúc này thân hình hắn đã lên tới không trung, phía sau hai Kiếm Ma Đại Dực giương động, nâng thân thể của hắn, ở trên cao nhìn xuống, khiến cho kiếm sĩ áo bào trắng kia muốn tránh cũng tránh không được, dù hắn trốn ra sau núi cũng không thoát được tầm ngắm.