Chương 813: Trường Sinh Kiếm cùng Bạch Ngọc Kinh
- Phiền phức lớn rồi, thua cũng không sao, nhưng nếu thân phận bại lộ, để người biết ta vào Trường Sinh Kiếm, vậy ngay cả gia tộc cũng sẽ hổ thẹn, chỉ có thể liều, Phương Hành, ma đầu, ta ép ở lại Kim Đan cảnh, lại mai danh ẩn tích, ở trong Trường Sinh Kiếm ma lệ mười năm, đạt tới trảm tứ cảnh, Nguyên Anh cũng không biết giết bao nhiêu, không tin ngươi thật có thể cưỡng ép được ta.
Kiếm sĩ mặt quỷ lộ vẻ ngoan ý, một hơi sau, ánh mắt ngưng tụ, thân hình lóe lên, trốn vào trong sơn phong.
- Sưu sưu sưu…
Hắn thình lình thi triển Ngũ Hành độn thuật, trong nháy mắt ẩn thân ở giữa nham thạch, trong nháy mắt thì gửi thân ở trong cây cối, trong nháy mắt lại xông vào trong tầng mây… đủ loại xê dịch biến hóa, thân hình vọt về phía Phương Hành, rõ ràng là đang thôi diễn pháp môn của Trường Sinh Kiếm đến cực hạn, tới kéo gần khoảng cách với Phương Hành, mưu cầu chiến một trận, thời điểm ná cao su của Phương Hành hiển lộ thần uy, hắn liền biết mình quay người đào tẩu là hẳn phải chết, cho nên hạ quyết tâm, muốn tiếp cận Phương Hành trước, sau đó cùng hắn cận thân chiến một trận, giành một chút hi vọng sống cho mình.
Người thiện đánh xa nhất định không sở trường đánh gần, đây là một đạo lý!
Chỉ tiếc, đối mặt với lựa chọn của hắn, Phương Hành lại cười lạnh, ở dưới mắt dọc quan sát, thân pháp xê dịch của kiếm sĩ mặt quỷ đều bị hắn khống chế, rõ như lòng bàn tay:
- Nếu là Lữ Tiêu Dao thi triển loại thân pháp kia, còn có chút khó đối phó, dù sao cũng là bản lĩnh thật sự, mà các ngươi chỉ dùng pháp môn che đậy khí tức, so sánh với Quỷ Già Nhãn chính là cặn bã, cũng dám khoe khoang?
Kiếm sĩ áo bào trắng đang nhanh chóng tiếp cận, cách Phương Hành đã không tới ngàn dặm, Phương Hành thì kéo ná cao su, chậm chạp không bắn.
Kiếm sĩ áo bào trắng còn tưởng thân pháp của mình mê hoặc được ánh mắt của tiểu ma đầu kia, trong lòng mừng thầm: Có hi vọng!
- Sưu!
Khoảng cách ngàn dặm, ở trong mắt bọn họ, cũng không xa hơn một dặm của phàm nhân bao nhiêu.
Một phen bất kể tiêu hao pháp lực xê dịch chuyển hóa, kiếm sĩ mặt quỷ đã vọt tới cách Phương Hành trăm dặm, thân hình trốn vào trong một hồ lớn, quyết định độn xuống thủy mạch, sau đó ra sau lưng Phương Hành ám sát.
Nhưng lúc này, Phương Hành lại xuất thủ, "Sưu" một tiếng, viên đạn bay ra, nổ tung ở trong hồ.
Bọt nước vạn trượng, lực lượng cuồng bạo trùng kích, khiến cho kiếm sĩ mặt quỷ bị xung kích lên không trung.
Nhưng hắn không có thụ thương, một kích này của Phương Hành giống như đánh lệch, chỉ đánh vào trong hồ, lại không đánh ở trên người hắn, hắn thân ở trên không trung, lập tức cải biến chủ ý, Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý trực chỉ Phương Hành, tựa như muốn thừa dịp Phương Hành mới bắn xong, chưa kịp lấy ra viên khác, trực tiếp thi triển pháp môn ám sát vô thượng của Trường Sinh Kiếm, trong chớp mắt lấn đến gần, trảm đối phương dưới kiếm.
Nhưng ý nghĩ cũng chỉ có thể là ý nghĩ, ý niệm trong đầu còn chưa chuyển qua, hắn chỉ thấy một bóng đen lao đến mình.
Rõ ràng một khắc trước ma đầu kia còn ở ngoài trăm dặm, giờ khắc này lại vọt tới trước người mình.
- Trường Sinh Tam Kiếm …
Kiếm sĩ mặt quỷ ở thời khắc này liều mạng kêu to, Trường Sinh Kiếm xuất thủ.
Nhưng thân hình hắn đột nhiên cứng đờ, một cái tay đã bóp lấy cổ hắn, sau đó nâng lên.
Phương Hành đánh hắn bay lên không trung, thân hình lập tức lấn đến gần, đưa tay tóm lấy cổ của hắn, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, gọn gàng mà linh hoạt, chân đạp hư không, kiếm sĩ mặt quỷ bị hắn bóp cổ, ở dưới tình huống pháp lực xâm nhập kỳ kinh bát mạch, căn bản tranh không thoát được, như chó chết bị hắn nhấc lên, ném xuống đất, đạp tới một cước.
- Hiện tại nói cho tiểu gia, Trường Sinh Kiếm các ngươi đến tột cùng là thứ gì đi!
Phương Hành cúi người lột mặt nạ, nhìn ánh mắt đối phương, thấp giọng hỏi.
Dưới mặt nạ, rõ ràng là một khuôn mặt trẻ tuổi, dung nhan tuấn mỹ, nhìn tu vi, thình lình cũng bước vào Kim Đan viên mãn, bất quá vô luận là khí huyết hay pháp lực đều không bằng Vương Quỳnh, nhưng bàn về thủ đoạn giết người, người này lại từng ẩn ở trong bóng tối, một kiếm tất sát, chớp mắt khống chế Vương Quỳnh.
- Huynh đài, thật muốn đối địch với Trường Sinh Kiếm sao?
Sau khi bị bắt, trên mặt người này thình lình không có kinh hoảng, trầm thấp thở dài, giương mắt hỏi.
- Là Trường Sinh Kiếm các ngươi muốn đối địch với ta!
Phương Hành gõ Long Văn Hung Đao lên đầu hắn, cười nói:
- Trước khi tới tìm ta, các ngươi thật không có tìm hiểu qua nội tình của tiểu gia?
- Trường Sinh Kiếm không dễ chọc!
Thanh niên nghiêm túc nói, liền ngậm miệng, không còn giải thích cái gì.
- Chúng ta chặn đường cướp của càng không dễ gây!
Phương Hành thấy thái độ của hắn, liền biết rất khó cường ngạnh ép hỏi ra cái gì, cũng không nói nhảm, đá hắn về phía Tiểu hòa thượng Thần Tú, sau đó đưa mắt liếc ra hiệu, Thần Tú hiểu ý, xoa tay xông tới
Bàn về thẩm vấn, đại khái trên đời này không ai càng am hiểu hơn Thần Tú.
Tay ấn vào cái trán của thanh niên, sau đó tụng kinh, thần thức chui vào thức hải.
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?
Thanh niên vốn cho rằng sẽ có một phen nghiêm hình bức cung, nhưng không nghĩ tới, lại là tiểu hòa thượng kia xông lên, nhất thời tâm tư kinh hãi, ẩn ẩn cảm thấy có chút không ổn, muốn giãy dụa, nhưng giãy giụa như thế nào cũng không được, bị Thần Tú xâm nhập thức hải.
Phương Hành thì đi qua nhìn Sở Từ và con lừa, phái hiện hai người không có việc gì, lúc ấy Trường Sinh Kiếm vây bọn hắn, Tiểu hòa thượng Thần Tú cơ linh, lập tức thi triển thần thông Phật môn bảo vệ hai người, nhưng thời điểm hắn uy phong lẫm liệt, muốn hiển lộ bản lĩnh của Tứ đương gia, lại bị một nữ tử cởi quần áo chấn chảy máu mũi, nhấc tay đầu hàng
Càng mất mặt là, lúc đầu người ta còn muốn thi triển mị thuật, kết quả còn chưa kịp thi triển, hắn đã quỳ!
Lại nhìn Vương Quỳnh, nàng đang nằm ngủ say.
Trước đó nàng bị một kiếm xuyên ngực, lại bị rất nhiều cấm chế, thương thế quả thực không nhẹ, lúc ở trong tay đối phương, nàng này cũng cương liệt, cắn răng cũng phải gìn giữ thanh tỉnh, nhưng thời điểm được Phương Hành tiếp nhận, lại lập tức yên lòng, chìm vào ngủ say, hình như cảm thấy chỉ cần gặp được tiểu ma đầu này, sẽ cực kỳ an toàn, mình không cần vất vả gắng gượng.
- Quy y ngã phật, độ Bỉ Ngạn…
Là tu sĩ Kim Đan cảnh, quá trình độ hóa thanh niên này càng nhanh hơn lúc trước độ hóa Lữ Mỹ Mỹ, theo Tiểu hòa thượng Thần Tú hét lớn một tiếng, Phương Hành biết đã thành, chắp tay sau lưng chạy tới, chỉ thấy thanh niên kia hình dung thánh khiết, quỳ rạp xuống đất, hai tay hợp thành chữ thập, một bộ thành tín, sắc mặt Thần Tú thì có chút khô bại, ngồi xếp bằng ở trên mặt đất chậm rãi thổ tức
- Được không?
Phương Hành chạy tới hỏi một câu.
Tiểu hòa thượng Thần Tú còn chưa đáp, thanh niên nam tử kia đã quỳ gối:
- Đệ tử Khương Lăng Hư tham kiến sư bá!
- Ôi nha, không cần đa lễ,
Loại thái độ này, làm cho Phương Hành cảm giác nhìn mà than thở.
Nói đến tu luyện thần thức và khống chế, Phật môn thật có thể nói đăng phong tạo cực.
- Ngươi đến tột cùng là ai?
Phương Hành suy nghĩ một chút, trước hỏi vấn đề thứ nhất.
Thanh niên nam tử không chút do dự đáp:
- Vãn bối là đệ tử của Khương gia chi thứ Khương Lăng Hư ở Thần Châu Trung Vực, bình thường ở trong Trường Sinh Kiếm chỉ dùng tên Tứ Trảm Trường Hồng gặp người, đây cũng là lựa chọn của phần lớn đệ tử Trường Sinh Kiếm, bỏ đi chân thân, để tránh tiết lộ!
- Trung Vực Khương gia?
Nghe được bốn chữ này, Phương Hành ngẩn ngơ.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, sát thủ Trường Sinh Kiếm rõ ràng đến từ Khương gia, một trong Trung Vực Bát đại thế gia!
Mặc dù là con cháu chi thứ, nhưng thân phận cũng không thể coi thường!
Người thân phận bực này, lại đi vào Trường Sinh Kiếm, làm một thích khách còn không tính đỉnh phong?
- Sư bá không cần kinh ngạc, người trong thế gia chúng ta làm lựa chọn này cũng không ít, mới vừa rồi nữ tử bị ngươi bắn giết kia, mặc dù chưa từng ở trước mặt ta đề cập tới thân phận chân chính của nàng, nhưng ta đã đoán được, hẳn là đệ tử chân truyền Bạch Điệp của Trung Vực Ly Hận Thiên, đệ tử đại tông môn hoặc thế gia xuất thân bất chính giống chúng ta, phàm là muốn mài giũa võ pháp, cầu tinh tiến hơn một bước, không biết có bao nhiêu, đều chọn gia nhập Trường Sinh Kiếm, bằng vào ta biết, các Thần Tử Đạo Tử của Trung Vực, cũng có không ít gia nhập tổ chức này!
Khương Lăng Hư nhẹ giọng mở miệng giải thích, lại làm cho Phương Hành và Tiểu hòa thượng Thần Tú có chút ngây người.
Vốn cho rằng Trường Sinh Kiếm là một tồn tại giống như tông phái, hiện tại xem ra, đây chẳng lẽ là liên minh Chiến Tu?
- Bỏ đi thân phận đệ tử đại gia tộc không làm, các ngươi gia nhập Trường Sinh Kiếm làm gì?
Phương Hành cũng có chút khó có thể lý giải.
- Cơ hội và ma luyện!
Khương Lăng Hư đáp rất dứt khoát, nói khẽ:
- Gần mấy trăm năm nay, từ khi cỗ Huyền Quan thứ nhất rơi xuống Thần Châu, các gia tộc bắt đầu cố ý bồi dưỡng chiến tu, không còn dùng cảnh giới làm cân nhắc duy nhất, mà là nhìn thực lực đấu pháp, tục truyền là vì chống cự thiên địa đại kiếp ở tương lai! Mà chiến tu lại khác biệt tu sĩ bình thường, không chỉ tiêu hao tài nguyên quá lớn, còn cần vô số chém giết và đấu pháp, sinh sinh mài luyện ra, chúng ta tiến vào Trường Sinh Kiếm, một là vì trong này có rất nhiều pháp môn võ đạo, hai là vì thu hoạch càng nhiều kinh nghiệm chém giết, đương nhiên, cũng hy vọng có thể đạt được Trường Sinh Kiếm Chủ tự mình chỉ điểm!
- Trường Sinh Kiếm Trường Sinh Kiếm…
Phương Hành chau mày, thì thào niệm hai câu, thấp giọng hỏi:
- Vậy Trường Sinh Kiếm đến tột cùng tính là cái gì, có năng lực lớn như vậy sao?
- Trường Sinh Kiếm, trên thực tế là mặt tối của Bạch Ngọc Kinh, Bạch Ngọc Kinh dùng phù chiếu danh khắp thiên hạ, đại biểu cho khí vận chính đạo của Thần Châu, nhưng trên thực tế, nó kinh khủng hơn là ở mặt tối, Trường Sinh Kiếm! Bạch Ngọc Kinh ra phù chiếu, dẫn dắt thiên hạ quần tu phụng chiếu trừ ma vệ đạo, sau đó đến Bạch Ngọc Kinh nhận lấy thù lao, nhưng Trường Sinh Kiếm thì đối mặt với người trong thiên hạ bán ra Trường Sinh Phù, cường giả nổi danh thế gian đều có giá ở Trường Sinh Kiếm, ai mua Trường Sinh Phù của người này, Trường Sinh Kiếm sẽ thay ngươi giết đối phương.
Khương Lăng Hư đáp rất bình thản, lại làm cho Phương Hành kinh hãi.