Chương 839: Cùng thân thích tới cửa
Tình huống chuyển tiếp đột ngột, từ vừa mới bắt đầu hơi có vẻ nhẹ nhàng, trong chớp mắt trở nên túc sát, sắc mặt các tu sĩ đại biến, gần như vô ý thức cách xa một chút, miễn cho bị vạ lây, cách khá xa thì xích lại gần một chút, không muốn bỏ qua trò hay, mà ở trong lòng, các tu sĩ cũng bội phục tiểu ma đầu, trước đây liền biết tiểu hỗn đản kia xem địa bàn như vận mệnh, mỗi một người đánh chủ ý địa bàn của hắn đều bị hắn dùng thủ đoạn cường ngạnh đánh bay, lúc đầu các tu sĩ suy nghĩ, thái độ của hắn ở trước mặt người Viên gia sẽ cải biến, kết quả không nghĩ tới, Phù Tô công tử vừa lộ một chút ý tứ liền bị hắn chặn lại, không tiếc trở mặt!
Tiểu ma đầu thật không hổ là tiểu ma đầu, ở trước mặt Viên gia Thần Tử, cũng dám ngang ngược như thế!
Đương nhiên, càng có người bội phục tiểu hòa thượng áo trắng bên người tiểu ma đầu kia, tên này thật có dũng khí gây sự...
Nghe Viên gia Thần Tử nói, hình như tiểu ma đầu đúng là huyết mạch Viên gia, nhưng tiểu hòa thượng áo trắng lại không phải, ngươi không sợ Viên gia Thần Tử ghi hận ngươi, sau đó tùy tiện tìm lý do chặt ngươi sao?
- Tặc hòa thượng, dám làm càn với Thiếu chủ của chúng ta, mau mau vả miệng!
Tử Diên phẫn hận không thôi, nhìn Thần Tú nổi giận quát.
- Là Thiếu chủ các ngươi vô lễ với sư huynh của ta trước, sao ngươi không đi vả miệng đi?
Thần Tú đứng ở sau lưng Phương Hành, dò cái đầu ra, không phục nói.
- Nói hươu nói vượn, mỗi một lời của Thiếu chủ nhà ta, đều là hảo ý, vô lễ khi nào?
- Cướp địa bàn của người ta còn không gọi vô lễ?
- Đây là vì giúp hắn hóa giải đại kiếp, còn liên lụy tới mặt mũi của Thiếu chủ nhà ta, lại không biết tốt xấu sao?
Hoàng Oanh nói chuyện vừa gấp vừa nhanh, sắc mặt khó coi, làm cho Thần Tú nhất thời im lặng.
Hơi do dự, hắn dứt khoát chống eo kêu lên:
- Có bản lĩnh ngươi đến đánh ta ah...
- Ngươi...
Hoàng Oanh tức đến run lên.
- Thập Cửu đệ, ngươi cố chấp như vậy sao?
Sau một hồi lâu, Phù Tô công tử nhàn nhạt mở miệng, đè xuống tất cả tạp âm ở chung quanh, hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này trên mặt Phù Tô công tử nhìn không ra hỉ nộ, thanh âm cũng không có chút chấn động, nhưng mặc cho ai cũng có thể nghe ra trong lời nói của hắn không vui, làm cho các tu sĩ tâm tư dị động, loáng thoáng xuất hiện cảm giác xem kịch vui, một cái là Viên gia Thần Tử, một cái là huyết mạch Viên gia lưu lạc ở bên ngoài, bây giờ nhận nhau, đã muốn đánh nhau một chầu trước lại nói sao?
- Đây không liên quan gì tới cố chấp cả, nếu Viên gia các ngươi thật muốn nhận ta, vậy thì thu chút tâm tư kia đi, địa bàn của ta là của ta, nếu ta hài lòng với Viên gia các ngươi, tương lai cơ duyên trong mảnh địa giới này, có thể cho Viên gia các ngươi một phần, nhưng nếu ngươi vừa lên đã muốn đoạt địa bàn của ta, hắc hắc, vậy thì không cần nói nhiều nữa...
Lời ấy nói có chút ngang ngược, các tu sĩ chung quanh sắc mặt cổ quái, làm xong chuẩn bị xem trò vui.
Sắc mặt của Phù Tô công tử âm trầm như nước, nửa ngày sau mới lạnh lùng nói:
- Ngươi phải biết, ta là giúp ngươi giải tai kiếp!
- Hai phần đại lễ trước, ta có thể thu, nhưng phần thứ ba, không cần ngươi xía vào!
Phương Hành uể oải trả lời:
- Ta làm thịt hai hỗn đản kia, là bởi vì bọn họ vi phạm khế ước, vốn đã nói ai cướp được địa bàn chính là của người đó, nhưng bọn hắn vừa thấy chỗ tốt, ngay cả mặt cũng không cần. Vậy mà ở phía sau đào ta góc tường, còn lấy gia tộc tới dọa ta. Không làm thịt hai người bọn họ, mặt mũi của tiểu gia ta để ở nơi nào? Ha ha, nếu như ta thật là người Viên gia, vậy chỉ sợ mặt mũi của Viên gia cũng không còn, ngươi còn muốn ta bồi hai người bọn họ hai ngọn núi, là cảm giác cách làm của bọn hắn không có vấn đề sao? Vậy tốt, thời điểm tiểu gia ta tự do tự tại còn không ai dám trêu chọc ta, chẳng lẽ vừa dính líu quan hệ với Viên gia các ngươi, ngược lại thành nhuyễn đản ai cũng có thể chiếm tiện nghi? Vậy ngươi đi qua chỗ nào hóng mát đi, dạng thân thích như ngươi, đánh chết ta cũng không dám nhận...
Hắn nói chuyện, lại làm cho các tu sĩ âm thầm gật đầu, thường nói tiểu ma đầu miệng lưỡi bén nhọn, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.
Ngay cả sắc mặt của Phù Tô công tử cũng thay đổi, nhíu mày, ẩn hàm nộ ý.
- Việc này ta có thể làm chứng, Phương đạo hữu nói là thật...
Lúc này, đám tu sĩ không người dám nói chuyện, lại có một người nhàn nhạt mở miệng, chậm rãi đi lên, các tu sĩ nhìn qua, là Trấn Uyên Bộ Hồng Anh tướng quân, sau lưng có hai tướng quân hắc giáp, riêng phần mình nâng một vật, đi tới trước người, Hồng Anh tướng quân lấy một ngọc phù, đưa cho Phù Tô công tử nói:
- Trong ngọc phù này có khế ước lúc ấy lập xuống, thời điểm Phương đạo hữu công phạt 17 núi, hình ảnh các đạo thống làm trái khế ước, cưỡng chiếm đỉnh núi ở trong này, Viên thế huynh xem xét liền biết...
Phù Tô công tử nhíu mày, lộ vẻ không vui, nhưng không hiển lộ, nhặt ngọc phù lên xem xét, nửa ngày sau, sắc mặt càng khó xử, thu hồi ngọc phù, tay vung ra, hai khế ước bị hắn cầm trong tay, muốn Phương Hành ký, tặng hai núi cho Mạnh gia và Hàn gia vỡ vụn, giống như dùng cử động này biểu hiện cái gì.
Hồng Anh tướng quân thấy vậy mỉm cười, lại cầm lên một sổ ghi chép, nhẹ giọng cười nói:
- Đây là sổ ghi chép công trạng của Trấn Uyên Bộ, phía trên viết rõ ràng, Phương đạo hữu tặng bảo cho đệ tử Đại Tuyết Sơn, chém giết Ma Man, chấn quân tâm là một công; xông xáo quân địch, trong ba tiếng trống đánh hạ 17 núi, đẩy Ma Châu ra xa Thái Âm Hà, bảo hộ Trấn Uyên Bộ ta không mất Thái Âm Hà địa lợi, là một công; tặng cho Trấn Uyên Bộ bốn núi, là một công... Bây giờ, hắn chính là công trạng đệ nhất nhân của Trấn Uyên Bộ...
Nói đến chỗ này, có chút dừng lại, ánh mắt quét qua các tu sĩ, nhẹ giọng cười nói:
- Có lẽ ở trong quá trình lập công, hoặc nhiều hoặc ít cùng đạo thống khác ý kiến không hợp, có chút tranh chấp, nhưng phần công lao kia đối với Thần Châu, là không cách nào xóa nhòa được!
Các tu sĩ yên tĩnh trở lại, từng cái biểu lộ phức tạp.
Nhưng trong lúc nhất thời, thật đúng là không người dám mở miệng nói cái gì.
Chẳng ai ngờ tới, ở lúc này, Trấn Uyên Bộ Hồng Anh tướng quân lại ra mặt thay Phương Hành nói nhiều như vậy.
Phải biết, trước kia chư bộ minh tranh ám đấu, Hồng Anh tướng quân vẫn luôn bảo trì trung lập, không nói một lời.
Có hắn nói rõ ràng như thế, còn có ký ức phù và sổ ghi chép công trạng, còn ai có thể lại chỉ trích tiểu ma đầu không phải? Trong chớp mắt, tiểu ma đầu Phương Hành nguyên bản bị các tu sĩ coi như người vì tư lợi, hung tàn táo bạo, chuyển biến thành đại anh hùng kiêu dũng tinh tiến, bảo hộ Thần Châu, hết lần này tới lần khác ai cũng không bác bỏ được, bởi vì hai đồ vật kia đều là thực...
- Triệu thế huynh, có hai thứ này, vì sao không sớm cho ta nhìn?
Trầm mặc hồi lâu, Phù Tô công tử bỗng nhiên cười khẽ, mở miệng hỏi.
Hồng Anh tướng quân cũng cười nói:
- Vừa mới gặp ngươi, nhất thời hưng phấn, chỉ lo ôn chuyện, lại quên!
Phù Tô công tử quơ quơ ống tay áo, cười nói:
- Thôi, chuyện này là ta tin lầm xảo ngôn của người khác, như vậy không đề cập nữa, bên Mạnh gia và Hàn gia, ta sẽ đi phân trần với bọn hắn, Thập Cửu đệ, ngươi cũng không cần lo lắng chuyện này, trước khi đến Ma Uyên, lão tổ từng căn dặn ta, bảo ta phải chăm sóc ngươi, cũng là ta có chút nóng nảy, mới suýt nữa ủy khuất ngươi, mong ngươi không nên oán ta!
Đường đường Phù Tô công tử lại hạ mình xin lỗi...
Trên mặt các tu sĩ cảm thấy quỷ dị không cần hình dung, giống như gặp quỷ.
Trên mặt ba nô tỳ kia, thậm chí lộ ra thần sắc ủy khuất thay Thiếu chủ!
Phương Hành thì cười thản nhiên, vung tay cười nói:
- Không cần, đều là người một nhà, hiểu lầm không cần nhắc lại, hai phần đại lễ phía trước của ngươi ta vẫn rất thích... Vậy ngươi còn có đại lễ khác đưa cho ta không?
Lời nói xoay chuyển quá nhanh khiến cho Phù Tô công tử giật mình:
- Ừm?
Vẻ mặt Phương Hành mong đợi nói:
- Nói thí dụ như Tiên bảo Thần khí gì đó của Viên gia các ngươi chẳng hạn?
- Ách...
Trong đám người vang lên thanh âm ngâm nga, có người bất đắc dĩ lắc đầu.
Phù Tô công tử cũng bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Chưa chuẩn bị!
- A...
Phương Hành có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn phải xua tay, đại trận vừa mới mở ra lui tán, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Mặc kệ như thế nào, thân thích tới cửa, cũng mời vào ăn bữa cơm đi...
- Móa*...
Mọi người đã không biết nói cái gì cho phải.
Tiểu ma đầu có ý tứ gì, sao khiến người ta cảm giác thân thích tới cửa không thể không chiêu đãi vậy?
Mời Phù Tô công tử ăn uống, đến tột cùng có bao nhiêu ủy khuất ngươi ah...
Ngay cả Phù Tô công tử, hiển nhiên cũng không nghĩ đến vấn đề này, rõ ràng cảm giác hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của mình, nhưng vì cái gì cảm giác quái như thế? Đường đường Phù Tô công tử, lúc nào có loại cảm giác bị người ghét bỏ như thế?
Hơn nữa coi như đại lễ thứ ba của mình làm có chút không thoải mái, nhưng hai đại lễ trước là thực ah, trước sau tốn hao hơn hai mươi vạn Linh Tinh, xem như ở Thần Châu, lại có mấy người có thể làm được? Nhưng vì sao tiểu ma đầu để cho mình sinh ra một loại cảm giác miễn cưỡng như vậy?
Trong lòng nghĩ rất nhiều, nhưng không cách nào nói ra, Phù Tô công tử hàm dưỡng hơn người, cuối cùng mặt mỉm cười, nhẹ nhàng cất bước đi vào trong sơn trại, ba nha hoàn nhẹ nhàng đi theo phía sau, tu sĩ Kiếp Đạo không cần Phương Hành dặn dò, đã cung kính hành lễ, ôm quyền vái chào, không cần chào chỉ có Phương Hành, Sở Từ, Vương Quỳnh và Thần Tú mà thôi...
- Không biết vị đại sư này xưng hô như thế nào?
Thời điểm đi qua bên người Thần Tú, Phù Tô công tử ngừng chân, quay đầu hỏi.
Thần Tú cảnh giác nói:
- Ta gọi Thần Tú, làm sao vậy?
Phù Tô công tử giật mình, như có chút kinh ngạc đánh giá Thần Tú một chút, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu:
- Há, nguyên lai là ngươi...