Chương 843: Ta không đổi
- Ách... cái tình huống gì...
Thấy Thần Tú đã hoàn toàn đáp ứng, cùng mình một đường rời đi, trong lòng tăng nhân Tịnh Thổ Bỉ Ngạn Tự nhẹ nhàng thở ra, lại nghe sau lưng có một tiếng vang trầm, chỉ thấy Phương Hành ôm bình rượu nện choáng Thần Tú, xách hắn đi trở về, làm tăng nhân bối rối, hoàn toàn không nghĩ tới, đồng thời dù hắn lại thanh tu, cũng kiềm chế không được lửa giận trong lòng, thân hình đạp không, lướt thẳng về phía Phương Hành, áo bào đen giương ra, ngăn ở trước người Phương Hành, quát:
- Thí chủ có ý gì?
Lúc này trong miệng, thình lình đã không còn xưng Phương Hành là "La Hán", mà là "Thí chủ" .
Chỉ xưng hô biến hóa, đã báo trước thái độ của tăng nhân với Phương Hành biến hóa.
Phương Hành lại chỉ lạnh nhạt nhìn tăng nhân một chút, quát khẽ:
- Ngươi nói ý gì?
Hắn nhấc Tiểu hòa thượng Thần Tú lên, lạnh lùng nói:
- Tiểu gia ta không đổi!
- Ngươi...
Tăng nhân ngậm miệng, hơi có chút không kìm nén được lửa giận trong lòng, nhưng vẫn cưỡng ép đè xuống, thấp giọng nói:
- Thí chủ, dùng đạo kinh đổi người, chỉ là một thuyết pháp, trên thực tế ước hẹn biện cơ, vạn năm trước đã định ra, bây giờ đã trải cửu thế, ta dẫn hắn đi, cũng chỉ là dẫn hắn đi hoàn thành lời hứa vạn năm trước mà thôi, thí chủ cần gì phải cứng rắn quấy vào nhân quả này, lưu hắn lại chứ?
- Lời hứa nhân quả gì kia, liên quan quái gì tới ta...
Phương Hành lạnh giọng trả lời, sau đó nhấc Long Văn Hung Đao lên, chỉ tăng nhân, quát khẽ nói:
- Con lừa trọc này là Tứ đương gia của Kiếp Đạo ta, nói đi là đi, coi Kiếp Đạo chúng ta là cái gì, xú hòa thượng, tránh ra cho ta!
- Ngươi...
Tăng nhân kia khẽ quát một tiếng, ánh mắt cũng có chút lãnh ý:
- Thí chủ, chuyện này quan hệ nhân quả vạn năm của Phật môn, ngươi sao có thể một đao ngăn cản? Ngươi chớ quên, quyển đạo kinh kia còn ở trong tay Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự! Bần tăng từng nghe Bồ Tát của Bắc Minh gia nói. Ngươi vì một nữ tử cực kỳ trọng yếu đến không tiếc dùng mười núi đổi một kinh, có thể thấy người này ở trong lòng ngươi địa vị không cạn, mà bây giờ, ngươi muốn vì nhúng tay sự tình Phật môn chúng ta, ngay cả đạo kinh cũng không cần, thậm chí ngay cả nữ tử kia cũng không định cứu sao?
- Đạo kinh...
Phương Hành nghe hai chữ này, thật đúng là than nhẹ một cái.
Quyển đạo kinh kia, đối với hắn hiện tại mà nói, không chỉ là một quyển đạo kinh mà thôi!
Nếu có quyển đạo kinh này, hắn có khả năng đoạt lại Tiểu Man!
Nếu không có quyển đạo kinh kia, đối mặt Thiếu Tư Đồ thiên tư hơn mình gấp mười lần, tài nguyên hơn mình gấp mười lần, quả thực không có nhiều phần thắng.
Nhưng nếu muốn cầm quyển đạo kinh kia, thì phải dùng Thần Tú đổi?
Mà tăng nhân kia, cũng thấp giọng niệm một câu phật hiệu, khuyên nhủ:
- Mong thí chủ nghĩ lại...
- Không cần nghĩ lại, suy nghĩ nhiều làm việc sẽ không thoải mái!
Phương Hành cúi đầu nhìn Thần Tú, trên mặt hiện ra lãnh ý, mặt không thay đổi nói:
- Một con lừa trọc làm người ta chán ghét, lá gan lại nhỏ. Một cái là Tiểu Man nha đầu vừa xinh đẹp lại nghe lời, cái gì nhẹ cái gì nặng, thật sự cho rằng tiểu gia không phân rõ sao?
Tăng nhân kia ngẩng đầu lên nhìn Phương Hành, tâm tư đại định.
Nhưng Phương Hành nói lại là:
- Cho nên nhất định phải hai chọn một, vậy trước tiên chọn hắn đi!
Tăng nhân sửng sốt, Phương Hành thì cười nhẹ một tiếng, Long Văn Hung Đao trong tay run lên, đao khí vô tận phóng ra, ngay cả ánh trăng tựa hồ cũng vào lúc này phủ lên sát khí mờ mịt, sau đó đại đao xoay chuyển, chém thẳng tới tăng nhân, đao khí dữ dằn thậm chí muốn xé tăng nhân tính cả hư không thành mảnh nhỏ...
- Hòa thượng, nhường đường!
Trong tiếng hét phẫn nộ, người như cuồng ma, hung liệt thí phật!
- Nghiệt chướng, chấp mê bất ngộ!
Lần này, tăng nhân kia rốt cuộc nổi giận, rít lên một tiếng. Tay áo vung quyển, thình lình rung ra một mảnh kim vân, pháp lực phồng lên, đao khí của Phương Hành bị chấn tản ra, sau đó tay chưởng tìm tòi về phía không trung, kim quang sáng lên, giống như một phật chưởng, chung quanh dâng lên Phạn văn và kim quang vô tận, giống như có vô số pháp tắc quán thông hội tụ, lại như Kim Long hoành không, xuyên qua hư vô, ôm theo lực lượng khó nói lên lời, vồ thẳng về phía Thần Tú trong tay Phương Hành.
Lúc đầu tăng nhân này nhìn như thánh khiết từ bi, ai có thể đoán được vừa ra tay, lại có uy lực như thế, vẻn vẹn chỉ một thức thuật pháp này, đã để Phương Hành kết luận thực lực của hắn không thua đại biểu tỷ, có thể đạt đến trảm tam cảnh...
- Ha ha, thần thông Phật môn, lần thứ nhất gặp được, đánh đã nghiền đi!
Phương Hành cười lạnh, Kiếm Ma Đại Dực triển khai, thân hình đột ngột xoay chuyển, bàn tay lớn màu vàng kia bị Kiếm Sí màu đen xoắn vỡ nát, lực đạo hùng hồn đánh đến tăng nhân đứng không vững, thất tha thất thểu lui về phía sau, tăng bào bị kình phong cổ động, không ngừng nổi lên sóng gợn.
- Vẫn chưa xong!
Long Văn Hung Đao trong tay Phương Hành lắc một cái, chấn động hư không, mắt trần có thể thấy ô quang cuốn về phía tăng nhân.
Cùng lúc đó, hắn bước ra ba bước, thân hình cực kỳ quỷ dị đến sau lưng tăng nhân, động tác thoải mái trôi chảy, giống như Tiên Nhân, tăng nhân kia bị một đao của hắn chấn động, không dám đón đỡ, đành phải vung tay áo, ngự phong lui lại, nhưng hết lần này tới lần khác Phương Hành đã tới phía sau hắn, một cước đạp hắn xuống, thế đại lực trầm, hung huy vô tận.
- Làm càn...
Tăng nhân cảm thấy phía sau đánh tới sát cơ đáng sợ, đã không có thời gian quay người, chỉ có thể giận dữ, lồng ngực chấn động, tiếng rống như sấm, trơ mắt nhìn Phương Hành đạp ở trên lưng, thân hình tăng nhân đột nhiên lắc một cái, đầu thẳng tắp quay lại, sau đó hai cánh tay thậm chí hai chân, đều vào lúc này vặn chuyển, vậy mà cực kỳ quỷ dị biến phía sau lưng thành trước ngực, sau đó hai tay giao thoa, ngạnh sanh ngăn ở trước ngực, pháp lực tăng vọt, hiển hóa ra một Phật tướng hư ảo...
- Nghiệt súc!
Phật ảnh mở hai mắt ra, hai ánh mắt như thực chất, thẳng tắp rơi vào trên người Phương Hành.
Kim cương trừng mắt, thanh thế kinh người.
Rõ ràng không có âm thanh, nhưng ở đáy lòng Phương Hành, lại mờ mờ ảo ảo vang lên một tiếng quát chói tai.
Giờ khắc này, ngay cả hắn cũng cơ hồ muốn tâm thần thất thủ, tâm xấu hổ dâng lên, cảm giác mình phạm phật uy, một thân tội nghiệt.
Oanh!
Bị khí cơ dẫn dắt, thời điểm một cước của Phương Hành đạp đến trên hai tay của tăng nhân, phía sau hóa ra pháp tướng kia ba đầu sáu tay, hung thần ác sát, Ma ý ngập trời, hai pháp tướng ở trên không trung đối lập, cơ hồ khó phân cao thấp, nhưng phía dưới, Phương Hành đã đạp lên hai tay của tăng nhân, răng rắc… lực đạo cường hoành bạo phát, đạp tăng nhân đứng không vững, thân hình như bao tải bay ra ngoài, phật ảnh phía sau tan thành mây khói, hóa thành vô hình...
- Ở trước mặt ta, mang người của ta đi, thật coi tiểu gia ăn chay sao?
Phương Hành thân ở trên không trung, tay phải đại đao, trái tay xách Thần Tú, trợn mắt nhìn, tiếng rống như sấm.
- Hai ah...
Tăng nhận bị đạp bay ra ngoài, nửa đường lại lóe lên một con lừa, vó lọc cọc đát, tốc độ cực nhanh, như thiểm điện cướp đến trước người tăng nhân, sau đó xoay thân thể lại, hai móng sau giương lên, rắn rắn chắc chắc đá bay tăng nhân ra ngoài, đó đương nhiên là con lừa, hai mắt tức giận bất bình nhìn tăng nhân, lại nhìn Thần Tú bị Phương Hành xách trong tay, đầu to lắc lư, hắt hơi một cái, nhìn bộ dáng này, nó cũng rất tức giận bất mãn, chuyên môn chạy tới giáo huấn đối phương.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong lãnh địa Kiếp Đạo, người tuần tra ở bốn phía nghe thanh âm vang rền, đã sớm bị kinh động, vô số bóng người vọt tới, tay cầm Khốn Tiên Tác, khống chế phi kiếm binh khí, vây lại sơn cốc mà tăng nhân kia rơi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn giữa Phương Hành ở không trung, như một lời không hợp, sẽ chặt hòa thượng lai lịch không rõ kia thành thịt vụn...
- Phốc...
Tăng nhân chậm rãi ngồi xếp bằng, động phải thương thế, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn vốn muốn nói, nhưng nội phủ bị thương, khí cơ hỗn loạn, pháp lực như nước sôi trào, nhất thời không động được khí cơ, chỉ có thể trầm mặc, lửa giận trong mắt đã tiêu tán, chỉ có thất vọng và đau khổ vô tận, lẳng lặng nhìn Phương Hành.
- Trở về nói cho Bỉ Ngạn Tự của các ngươi biết, tiểu gia ta không cần biết là biện cơ biện kỹ gì, cũng không dám quản đại kiếp gì của các ngươi, nhưng chỉ cần ta không đáp ứng, vậy ai cũng không thể mang sư đệ của ta đi!
Phương Hành phất tay lệnh các đệ tử Kiếp Đạo tránh ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn tăng nhân kia:
- Còn quyển đạo kinh kia, các ngươi muốn đổi thì đổi, không đổi thì tùy ý các ngươi, chỉ muốn các ngươi nhớ kỹ, cái kia vốn là đồ vật của tiểu gia, đã cho các ngươi mặt mũi các ngươi không cần, đến lúc đó ta tự mình đi qua cướp về, cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!
Trong thanh âm mang theo lãnh ý, như trấn áp vạn vật, thế gian không có một chút tiếng vang.
Mà tăng nhân kia ngồi xếp bằng nửa ngày, cuối cùng mới miễn cưỡng khống chế pháp lực trong cơ thể sôi trào, chậm rãi đứng lên, nhưng lại suýt nữa té ngã, sau khi cưỡng ép đứng vững, hắn mới chậm rãi thở một hơi, thân hình dần dần đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn tới.
Ánh mắt cùng Phương Hành đối mặt, tựa hồ tìm kiếm cảm xúc hòa hoãn trong lòng Phương Hành.
- Thí chủ, nhân quả lần này, ngươi cuối cùng không chen tay được...
Tăng nhân kia qua thật lâu, mới trầm lắng mở miệng, thanh âm khàn khàn:
- Hết thảy kết cục, vạn năm trước đã chú định, đời này tất nhiên sẽ sinh ra Phật quả, ngay cả nghiệt chướng kia cũng đã suy nghĩ minh bạch, đáp ứng đi theo bần tăng, ngươi cần gì phải cứng rắn ngăn cản?
- Ta mặc kệ sau này hắn có đáp ứng hay không, chỉ nhớ rõ hắn ngay từ đầu đã nói không muốn đi...
Ánh mắt Phương Hành thanh lãnh, thấp giọng quát lạnh:
- Mà chỉ cần hắn không muốn đi, vậy ai cũng không thể buộc hắn đi!
- Ngươi...
Sắc mặt tăng nhân kia lộ vẻ đắng chát, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, thấp giọng niệm phật hiệu, khẽ thở dài:
- Bần tăng biết!
Dứt lời xoay người sang chỗ khác, chậm rãi đi tới cửa trại, rất nhanh đã vô tung vô ảnh.