Lược Thiên Ký

Chương 844: Mười thế biện cơ định Phật quả

Chương 844: Mười thế biện cơ định Phật quả

Thấy tăng nhân kia đi xa, Phương Hành cũng xoay người lại, ném Thần Tú xuống đất, vừa buông lỏng, Thần Tú vốn bị hắn khống chế, thân thể không thể động đậy cuối cùng khôi phục một chút tự do, yên lặng từ dưới đất bò dậy, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành có chút cổ quái, lại hơi xúc động, cười khổ một tiếng, mới thanh âm thật thấp nói:
- Sư huynh, trận nhân này quả ta đúng là trốn không thoát, đi theo hắn, cũng xem như hoàn thành tâm nguyện, còn có thể giúp ngươi đổi một quyển Đạo kinh, sao lại ngăn ta?
- Đừng nói với ta những thứ loạn thất bát tao tia!
Phương Hành mắt lạnh nhìn Thần Tú, nửa ngày mới nhíu mày nói:
- Nếu ngươi thật muốn đi, vì sao vừa rồi lại bị hù giống như cháu trai? Nói rõ cho ta, đến tột cùng có chuyện gì, có dũng khí qua mặt ta, xem ta gõ không chết ngươi...
- Úc...
Thần Tú cúi đầu, đi theo Phương Hành vào trong hành cung.
Nhưng sau khi đi mấy bước, Phương Hành lại ngừng:
- Vừa rồi bình rượu bị vỡ, ngươi đi lấy vò khác cho ta!
- Ách... vâng...
Thần Tú ngẩn ngơ, lại ngoan ngoãn đi lấy rượu.
Phương Hành thì tức giận đứng ở cửa cung, một mực nhìn Thần Tú ôm vò rượu đi về mới yên tâm vào hành cung chờ hắn, đợi Thần Tú đi vào, hai sư huynh đệ ngồi xuống, gọi Vương Quỳnh và Sở Từ vào, lúc này mới ngồi ở trên ghế bành, bắt đầu chi tiết nói đến sự tình "biện cơ".
- Sư huynh, kỳ thật có rất nhiều chuyện ta cũng nhớ không rõ, chỉ có một ít đoạn ngắn đứt quãng, nhiều lần ở trong mơ nhìn thấy...
Sau khi mọi người đông đủ, Thần Tú vỗ đầu của mình, bắt đầu suy nghĩ từ nơi nào nói lên, trầm mặc nửa ngày, hắn mới nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Nói từ đầu đi, sư huynh, ngươi cũng biết ta từ nhỏ ở trong Linh Sơn Tự, nghe nói là Tửu Nhục sư thúc đi thiên sơn vạn thủy mới tìm được ta. Từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện, thủ tọa vẫn nói với ta, ta có túc duyên, tương lai nhất định sẽ trở thành một đời Phật Chủ, dẫn dắt vạn phật, độ hóa chúng sinh...
- Ngươi lợi hại như vậy?
Phương Hành mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn Thần Tú, hình như còn có chút hoài nghi.
Thần Tú bất đắc dĩ:
- Sư huynh để ta nói hết có được không?
- A a a. Ngươi nói tiếp...
Phương Hành khoát tay áo, một bộ nghiêm túc lắng nghe.
- Bất quá thủ tọa lại từng nói với ta, trước khi trở thành Phật Chủ, ta sẽ có một đại kiếp, nếu như vượt qua kiếp nạn này, ta đạt được Chân Phật nghiệp quả, tu thành Phật Chủ, nhưng nếu không qua được kiếp nạn này, ta sẽ thành đại kiếp của người khác, hơn nữa lúc ấy hắn nói cho ta biết, thần sắc rất lo lắng, thật giống như... giống như ta đã thất bại chín lần, đang đợi cơ hội lần thứ mười...
- Móa* ngươi đần như vậy, chín lần đều thua?
Phương Hành trừng Thần Tú, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Ách... Sư huynh, để ta nói hết đã?
Thần Tú lại có chút im lặng nhìn Phương Hành.
- A a a, ngươi tiếp tục nói...
- Mới vừa nói qua, trước kia thời điểm ta nằm mơ, luôn đứt quãng mơ tới một vài tràng cảnh, nhưng thứ kia chỉ tốt ở bề ngoài, không quá chân thực, thế nhưng thời điểm tăng nhân kia tới tìm ta, ở trước mặt ta không ngừng nhấc lên hai chữ biện cơ. Ta bỗng nhiên minh bạch, sư huynh, ta cũng không biết ta là ai, nhưng ta biết mình phải làm gì, Phật kiếp của ta tới rồi...
Phương Hành nhíu mày nhìn về phía Thần Tú:
- Có thể nói tiếng người không?
Thần Tú nhất thời nghẹn họng, nửa ngày sau mới dứt khoát nói:
- Nói như vậy, sư huynh, vạn năm trước, Phật Chủ vẫn lạc, đã từng dự định truyền Phật quả cho hai đệ tử, bởi vậy lệnh hai đệ tử ra một kệ, dùng để chứng Phật quả, kết quả một đệ tử thua, nhưng hắn không phục, đại náo Linh Sơn, Phật Chủ cho hắn một cơ hội, để hai người bọn họ mỗi ngàn năm biện một lần cơ, thẳng đến đệ tử kia tâm phục khẩu phục, kết quả ngàn năm một luân hồi, đệ tử kia thua liền chín lần, thủy chung không thắng được đối phương, còn đệ tử chiến thắng, bởi vì thủy chung không làm cho đối phương tin phục, lại chậm chạp không lấy được Phật quả, thế là hai người ước định, mười lần biện cơ định Phật quả!
Sau đó Thần Tú chỉ cái mũi của mình nói:
- Mặc dù rất nhiều chuyện ta không nhớ rõ, nhưng từ sư tôn nói và mộng cảnh chắp vá thật lâu, mới biết những sự tình này, nhưng rất rõ ràng, ta, ta là người thua kia...
- Thua chín lần...
Phương Hành trầm ngâm không nói, nửa ngày mới cẩn thận hỏi:
- Biện cơ là gì?
Thần Tú im lặng, nửa ngày sau mới nói:
- Sư huynh, ngươi có thể hiểu thành cãi nhau!
- Móa*!
Phương Hành vỗ đùi đứng lên, khinh bỉ nhìn Thần Tú nói:
- Ầm ĩ chín lần cũng cãi không thắng, ngươi thật đần!
Thần Tú không biết trả lời thế nào, đành phải hai tay hợp thành chữ thập niệm phật hiệu.
Phương Hành muốn giúp một tay, nghiêm túc suy tư nửa ngày, nói:
- Vậy ngươi biết vì sao mình không thắng được không? Ta cho ngươi biết, có đôi khi cãi nhau không riêng gì nhìn đối phương nói cái gì ngươi nói cái đó, thanh âm ngươi lớn, khí thế của đối phương sẽ bị đè xuống, còn phải nắm chặt tiết điểm, đối phương xấu ngươi liền mắng hắn là con cóc, lớn lên đen ngươi mắng hắn hắc hùng tinh, lớn lên anh tuấn mắng hắn tiểu bạch kiểm, mặt không đẹp thì mắng hắn kiếp trước tạo nghiệp... Còn nữa, mắng lại thì trực tiếp đi lên đánh hắn, đánh không được thì tìm người đánh hắn...
Thần Tú nghe những đạo lý này, đơn giản là hết chỗ nói rồi, nửa ngày sau mới nói:
- Sư huynh ngươi nói rất có lý, bất quá kỳ thật qua chín thế, ta cũng đã suy nghĩ minh bạch, có lẽ rất nhiều đời trước ta đã nghĩ minh bạch, vì cái gì cuối cùng sẽ thua!
- Ừm?
Phương Hành ngẩng đầu lên nhìn Thần Tú.
Thần Tú khe khẽ thở dài, cười khổ nói:
- Bởi vì Phật pháp của hắn xác thực sâu hơn ta!
- Vậy ngươi thừa nhận mình mắng không lại người ta rồi?
Phương Hành có chút im lặng thở dài, nói:
- Vậy thì chịu thua, còn ồn ào cái gì?
Thần Tú cười khổ nói:
- Bởi vì ta cũng cảm thấy mình đúng...
Hắn ngừng lại một chút, tựa hồ nghĩ làm sao giải thích cho Phương Hành, nửa ngày sau mới nói:
- Mặc dù Phật pháp của hắn sâu hơn ta, đạo lý lớn hơn ta, nhưng ta vẫn cảm thấy ta đúng, ta biết theo Phật Chủ, theo tăng chúng, theo chúng sinh, đạo lý của hắn đều là đúng, nhưng ta tự mình biết, Phật pháp của ta cũng không sai, vì một ý niệm này, ta và hắn biện cửu thế, bây giờ là đời thứ mười, lúc tăng nhân kia đến, ta biết mình còn chưa chuẩn bị xong, không muốn đi thua một lần, nhưng cuối cùng ta vẫn là phải đi, tránh không được!
- Ngươi đã chui vào ngõ cụt...
Phương Hành đứng lên, vỗ bả vai Thần Tú nói:
- Bất quá ngươi yên tâm, ta thừa nhận cho rằng ngươi là đúng...
Thần Tú cười khổ nói:
- Sư huynh biết phật kệ của ta là cái gì không?
Phương Hành nói:
- Không biết!
Thần Tú nói:
- Vậy vì sao ngươi cho rằng ta đúng?
Phương Hành đổ hai bát rượu, đưa cho Thần Tú một bát nói:
- Bởi vì ngươi gọi ta sư huynh, không giúp ngươi ta giúp ai?
Ánh mắt Thần Tú phức tạp, lại không nói gì, nhưng vẻ mặt đau khổ nhìn bát rượu nói:
- Sư huynh, Phật môn không cho phép uống rượu...
- Uống!
Phương Hành trừng mắt, Thần Tú lưu loát cầm bát rượu uống sạch.
- Dù sao ta cảm thấy, thời điểm ngươi nói muốn đi, dáng vẻ giống như chịu chết, ngược lại ngay từ đầu nói không muốn đi còn có chút nhân khí!
Phương Hành uống rượu xong, ánh mắt ngưng trọng liếc nhìn Thần Tú, thấp giọng nói:
- Cho nên ta giữ ngươi lại, nói cho ngươi biết một việc, trên đời này còn có rất nhiều rượu ngon ngươi chưa uống qua, thịt ngon ngươi chưa ăn qua, tiên tử đẹp ngươi chưa nhìn lén qua, cần gì vội vã đi chịu chết... Lại nói vừa nghĩ tới ngươi làm hòa thượng mười đời, ta cũng cảm giác thua thiệt thay ngươi... Chưa chuẩn bị xong thì không đi, thời điểm không muốn đi cũng đừng đi, thời điểm cảm thấy thất bại càng không nên đi, lúc nào thắng chắc thì đi...
Thần Tú liên tục gật đầu, cười hắc hắc nói:
- Sư huynh, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc đầu ta đã quyết định muốn đi, nhưng ngươi nói chuyện rượu thịt và tiên tử tắm rửa ta lại đột nhiên không muốn đi, ta còn chưa chơi chán... Ah không, chưa chuẩn bị kỹ càng, cách thời điểm biện cơ còn có một trăm năm, ai biết bọn họ bỗng nhiên muốn chơi trước thời hạn, quá khi dễ người, không đi!
- Nói rất hay, làm đương gia phải như vậy!
Phương Hành cười ha ha, giơ ngón tay cái, mới thoáng yên tâm chút.
- Bất quá... Sư huynh, nếu như ta không đi, quyển đạo kinh kia của ngươi làm sao cầm về?
Đột nhiên Thần Tú nghĩ đến vấn đề này, có chút chần chờ hỏi.
- Đạo kinh?
Phương Hành lạnh lùng cười nói:
- Ta mới mặc kệ trong Bỉ Ngạn Tự kia là những thứ gì, nếu bọn hòa thượng này thống khoái đổi đạo kinh cho ta thì thôi, đã không chịu đổi, vậy đừng trách ta không giảng đạo lý!
Nói xong ánh mắt ám muội nhìn Thần Tú, thanh âm thật thấp cười một tiếng, lộ ra răng trắng lành lạnh:
- Thần Tú, ngươi nói sư huynh ta lợi hại nhất là cái gì?
- Ăn cướp nha...
Thần Tú ngơ ngác trả lời, một chút do dự cũng không có.
- Nói không sai!
Phương Hành cười một tiếng, cầm bình rượu uống một ngụm nói:
- Trước kia không biết đạo kinh rơi vào trong tay ai, bây giờ đã biết, bọn hòa thượng này đã không chịu thống khoái giao ra, ha ha, vậy tiểu gia không biết đi qua đoạt sao?
Thần Tú sợ ngây người, nửa ngày sau mới nói:
- Lúc nào?
- Ngay lúc này!
Phương Hành trả lời cực kỳ gọn gàng linh hoạt, cười lạnh một tiếng, trầm thấp nói:
- Thần Tú, cũng đừng nói sư huynh không chiếu cố ngươi, nếu như ngươi thực cảm giác không có phần thắng, ta có thể giúp ngươi thủ tiêu Phật Tử kia... Hắc hắc, đều nói Trường Sinh Kiếm tinh thông ám sát, nhưng tiểu gia ta tu luyện Quỷ Già Nhãn trong Kiếm Ma đại thuật, lại thôi diễn ra Thái Thượng Tiêu Dao Kinh, cộng thêm ta có Bàn Nhược Kinh, bỏ qua đại trận tồn tại, còn có Đả Thần Cung cự ly xa giết người... Ha ha, nếu như vào Trường Sinh Kiếm, ta mới là đệ nhất thích khách...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất