Chương 845: Bắt cóc tống tiền Phật Tử
Trước kia cầm mười núi và bảo bối đổi, đó là bởi vì căn bản không biết quyển Thái Thượng Kinh kia ở trong tay ai, mà bây giờ nếu biết tung tích, sợ là bảo Phương Hành đổi hắn cũng không chịu, thậm chí hắn không có quá nhiều trì hoãn, cân nhắc tỉ mỉ một lát, liền lệnh Thần Tú hảo hảo ở lại thay mình trông coi địa bàn, sau đó trong đêm dắt lừa, mang theo Đả Thần Cung, cõng Long Văn Hung Đao xuống núi, đi ra cửa trại phía nam lãnh địa của Kiếp Đạo, khói xanh nhàn nhạt bao lấy bản thân, thừa dịp bóng đêm, từ trong sơn cốc nhanh như chớp đi về phía nam.
Sở dĩ mang theo con lừa, là bởi vì trong Ma Uyên bay lượn không tiện, hơn nữa cũng quá gây chú ý, nhưng nếu đi đường núi, hai cái đùi của hắn lại kém xa con lừa, lại thêm bây giờ tu vi của con lừa rất cao, được linh đan bảo dược của hắn tẩm bổ, còn tu luyện Hóa Linh Kinh, thời điểm dược lực tan ra, chính là lúc tu vi tăng vọt, huyết mạch đã sớm được kích phát, bàn về chạy trên mặt đất, có thể nói tuyệt đỉnh thế gian, ngay cả Phương Hành hiện tại, cũng chưa chắc có thể so sánh được.
Đương nhiên, nếu thi triển Tiêu Dao thân pháp, bắt nó còn không có vấn đề.
Sau khi rời sơn trại, con lừa vung chân, nhanh như chớp biến mất trong bóng đêm, bây giờ Bách Đoạn Sơn, mặc dù đều bị các đạo thống chiếm cứ, nhưng chỉnh thể còn có vẻ hơi hoang vắng không người, dù sao một núi phương viên chừng vạn dặm, hơn nữa tu sĩ bình thường, nếu không có Kiếm Ma Đại Dực như Phương Hành, hoặc là có Linh thú, căn bản không cách nào ngự không dò xét, lại thêm tu sĩ Ma Châu thưa thớt, chiếm lĩnh lãnh địa lại rộng, dẫn đến có loại cảm giác hoang vắng, ở giữa dãy núi tối om, khó gặp vết chân người.
Đương nhiên, dãy núi nhìn như không người, nếu vọt thẳng đến trên đỉnh núi, sợ là sẽ có người hiện thân đuổi đánh.
Một mình xâm nhập lãnh địa Ma Châu như vậy, người bên ngoài đại khái sẽ lo sợ, Phương Hành lại cảm thấy có chút hưng phấn, dùng lạc ấn trong Vạn Linh Đan, đơn giản dịch dung, lại thúc giục khí tức thân người Ma Tướng, không ai có thể biết hắn là tu sĩ Thần Châu. Thậm chí từ trên khí tức, ngược lại càng giống người tu hành xuất thân Tịnh Thổ...
Đi một ngày đường, lúc trời sáng đã thâm nhập lãnh địa Ma Châu, vốn muốn tìm người hỏi lãnh địa của Bỉ Ngạn Tự, lại phát hiện căn bản không cần phiền phức như thế, bây giờ các tu sĩ Ma Châu, phàm có chút thanh danh thân phận, thình lình đều đang đuổi về một phương hướng, Phương Hành cẩn thận nghe bọn hắn nói chuyện, lại nghe bọn họ nói "Bỉ Ngạn Tự", "Thượng sư triệu hoán"… biết bọn họ đều chạy tới lãnh địa của Bỉ Ngạn Tự, vì vậy một đường đi theo, trà trộn dòng người, lặng yên đi ở phía sau.
Tốc độ của các tu sĩ hoặc nhanh hoặc chậm, ngược lại không đến mức mất phương hướng, theo sau hai ngày, Phương Hành phát hiện tất cả mục đích lại ra khỏi địa giới Bách Đoạn Sơn, chạy về phía tây nam, cuối cùng ở chạng vạng tối ngày thứ ba mới đến một nơi, là một ác cốc, loạn thạch quái sơn. Đông một đám, tây một đám, tụ tập không ít tu sĩ Ma Châu, ẩn ẩn vây thung lũng vào giữa. Mà ở vị trí phía tây sơn cốc, là một đám tăng lữ tụ tập, yên lặng ngồi ở trên mặt đất tụng kinh.
Các tu sĩ chạy tới, đều nhìn đám tăng lữ kia nhẹ nhàng vái chào, cũng không nói chuyện, tự tìm địa phương ngồi xuống.
- Nhìn cái giá đỡ này, chắc hẳn đây chính là người của Tịnh Thổ Bỉ Ngạn Tự...
Trong lòng Phương Hành có so đo, tìm kiếm vị trí ngồi xuống, tinh tế dò xét.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn rơi vào ở giữa đám tăng lữ, một hòa thượng xếp bằng ở trên một đóa hoa sen bằng đá, thân hình khô gầy, da đen, nhìn không ra tuổi tác, người mặc tăng bào do vải thô chế thành, nhìn không có chút quý khí, ngược lại càng lộ vẻ cương nghị, hoa sen bằng đá hắn ngồi, vừa lúc để hắn cao hơn tăng lữ khác một chút, mà thời điểm đám tu sĩ đi tới hành lễ, ánh mắt cũng là nhìn về phía hắn, vốn không khó phân biệt, lại bởi vì khí tức của hắn quá bình thường, ngược lại suýt nữa bỏ lỡ.
Từ khí cơ, tăng nhân kia nhìn như không có lực lượng, nhưng chư tăng ở chung quanh lại có không ít người pháp lực bành trướng, không dám khinh thường.
- Bây giờ chính là thời điểm đám mọi rợ phương đông kia vào Ma Uyên, cùng chúng ta tranh đoạt cơ duyên, cần bố thủ chống cự đám mọi rợ kia xâm chiếm lãnh địa của chúng ta mới là quan trọng, ở trong lúc mấu chốt, những đại sư Bỉ Ngạn Tự kia triệu chúng ta tới là làm cái gì?
Dọc theo con đường này, Phương Hành không có hỏi thăm ra tin tức hữu dụng gì, tu sĩ Tịnh Thổ cũng không rõ, sau khi đi tới nơi đây, liền tản ra bốn phía, tìm địa phương ngồi xếp bằng, có người đến chậm thì thấp giọng hỏi thăm những tu sĩ sớm chạy tới.
Phương Hành xếp bằng ở trên một tảng đá lớn, dựa vào con lừa, thần niệm buông ra, thu hết đối thoại ở chung quanh vào trong tai.
- Ta cũng không biết, các đại sư của Bỉ Ngạn Tự không nói qua, không chỉ chúng ta, nhìn bốn phía xem, ngay cả các cổ tộc cũng có người đến, có thể thấy được tình huống không nhỏ, hơn nữa Bỉ Ngạn Tự Huệ Năng đại sư là Phật Tử, hắn gọi chúng ta đến, nhất định có thâm ý, cứ chờ là được, ta lại cảm thấy, tám chín phần mười là có dị bảo xuất thế, cơ duyên to lớn a!
- Cơ duyên lớn hơn nữa, có thể vượt qua Huyền Quan trên trời sao?
- Xuỵt, im lặng, ngay cả những La Hán Bồ Tát kia cũng không phản đối, ngươi ta nói nhiều làm gì...
Đối thoại như vậy nhiều lắm, Phương Hành tinh tế lắng nghe, tâm tư lấy làm kỳ, vậy mà đại đa số người đều chẳng biết tại sao đi đến.
Bất quá dưới tình huống các tu sĩ không biết rõ tình hình, liền gọi đến nhiều như vậy, có thể thấy uy vọng của Bỉ Ngạn Tự lớn như thế nào.
Hơn nữa thông qua những đối thoại này, Phương Hành rốt cục xác định thân phận Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự, người này tên Huệ Năng, chắc hẳn chính là địch nhân mười thế của Thần Tú, mình cần Thái Thượng Đạo Kinh, cũng rơi vào trong tay hắn, sau khi xác định mục tiêu, Phương Hành tâm tư khẽ buông lỏng, bắt đầu quan sát kỹ địa thế xung quanh, tìm kiếm thời cơ động thủ.
- Xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp trói hắn lại...
Sau khi tuần tra, ánh mắt Phương Hành hơi co lại, quyết định chủ ý.
Đối phó Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự, trực tiếp giết chết là không được, Thái Thượng Đạo Kinh của mình sẽ thất lạc.
Như vậy biện pháp tốt nhất, là trước khống chế đối phương, ép hỏi ra Thái Thượng Đạo Kinh, thậm chí trực tiếp bắt về Thái Âm Hà, chỉ cần bắt hắn về, bằng vào Thái Thượng Đan Kinh của mình, muốn từ trong miệng hắn hỏi ra Thái Thượng Đạo Kinh cũng không khó khăn, đến lúc đó lại do mình nhìn chằm chằm, để Thần Tú và hắn cãi nhau, cũng không tin Thần Tú còn mắng không thắng...
Chỉ bất quá, nhìn Phật Tử kia không có bản lĩnh quá cao siêu, nhưng tăng chúng bên cạnh hắn lại được xưng cao thủ nhiều như mây, thực lực không thua tăng nhân ngày đó đưa tin cho mình cũng có bốn năm người, lại thêm cao thủ Tịnh Thổ ở xung quanh, mình ở dưới vạn chúng chú mục động thủ, kia đơn giản là tìm chết, vạn nhất thất thủ, bị các tu sĩ vây khốn, đừng nói mình, sợ là quái thai ở bảy trăm năm trước tới cũng không thoát được.
- Dù sao bọn họ tụ ở nơi này, dù thế nào cũng sẽ không phải đến xem náo nhiệt, tất nhiên có mưu đồ, nếu có dị bảo sắp hiện thế, đến lúc đó các tu sĩ đồng loạt ra tay tranh đoạt, nhất định đại loạn, khi đó ta mới có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh, bắt cóc rời đi...
Phương Hành âm thầm nghĩ, lại tiềm phục ở một bên chờ cơ hội.
Ở hắn nghĩ, nếu thật có dị bảo gì hiện thế, thời gian tất nhiên sẽ không quá lâu, dù sao bây giờ ở Bách Đoạn Sơn, tu sĩ của Thần Châu và Tịnh Thổ đối lập, hơn nữa Tịnh Thổ vốn thế yếu, tu sĩ Thần Châu lại đang tụ tập chủ lực, Tịnh Thổ đang ở thời khắc thiếu người, căn bản không có quá nhiều thời gian lãng phí ở đây, nếu như có dị biến, ảnh hưởng sẽ cực kỳ to lớn.
Ý tưởng này không sai, nhưng đợi chừng một ngày, vậy mà hoàn toàn không có động tĩnh, đám hòa thượng của Bỉ Ngạn Tự rất trầm ổn, ròng rã một ngày trôi qua, ngay cả một giọt nước cũng không uống, ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, tựa như tượng gỗ, mà các tu sĩ Tịnh Thổ, mặc dù có chút nôn nóng, nhưng cũng ráng nhẫn nại, không một người dị nghị, dường như cực kỳ tín nhiệm Bỉ Ngạn Tự.
Nhưng dưới loại tình huống này, Phương Hành lại có chút ngồi không yên, trong lòng mắng hòa thượng cố lộng huyền hư kia vô số lần.
- Được rồi, dị bảo các ngươi chờ đã không xuất hiện, vậy tiểu gia cho các ngươi một dị bảo nha...
Suy nghĩ một hồi lâu, Phương Hành âm thầm quyết định, đi vào nơi u tĩnh, thân hình hóa thành cái bóng nhàn nhạt, lao thẳng vào trong cốc.
Sơn cốc địa thế phức tạp, trong cốc có khe, trong khe có lĩnh, núi non trùng điệp, nhìn kỹ cũng không thấy huyền bí gì, ngược lại không rõ Bỉ Ngạn Tự thủ ở chỗ này đến tột cùng có mưu đồ gì, bất quá Phương Hành mặc kệ, tránh đi bóng người, chạy vào một vị trí không dễ bị người phát hiện, tuyển một sơn động bí ẩn, ngồi xổm xuống thao tác.
Chôn mấy binh khí, đào mấy cái hố, lại chôn xuống mấy viên Xá Lợi từ trong Vạn Linh Đan luyện hóa ra, thậm chí còn thả xuống một quyển phật kinh, sau đó lấy ra mấy viên Phù Thạch, bàn tay nhấn một cái, rót thần thức vào...
- Mẹ nó, còn chưa bắt được người, đã phải bỏ ra không ít vốn...
Cuối cùng quan sát cục diện mình bố trí, Phương Hành rất hài lòng, lưu lại một phân thân ở chỗ này, mình thì lặng lẽ chạy về, ánh mắt quan sát chung quanh, Âm Dương Thần Ma Giám mở ra, trong miệng nói thầm mấy câu, sau đó phân ra mấy hóa thân lẻn vào trong đám người, trong lòng lặng yên đọc.
- 1... 2... 3... Bắt đầu!
Phân thân đại yêu được hắn lưu ở trong sơn cốc, nhanh chóng rót linh khí vào trong ngọn núi kia, chỉ chốc lát, linh khí dẫn động Phù Thạch, mặc dù linh khí phân tán, hoàn toàn không đủ để Phù Thạch nổ tung, nhưng lại sinh ra dị biến, kim quang hồng quang chói mắt bay lên, lực đạo mãnh liệt đánh sụp dãy núi...
Mà ở bên cạnh sơn phong, trên không trung thình lình xuất hiện một thanh binh khí tàn phá, giống như bị lực lượng cường đại chấn lên!
Ngoài sơn cốc, dị biến dẫn tới các tu sĩ chấn kinh, vô số ánh mắt nhìn tới.
Mà lúc này, phân thân đại yêu mà Phương Hành lưu ở trong đám người đồng thời hô:
- Dị bảo xuất thế, nhanh đi đoạt...