Chương 864: Các ngươi thật tốt
Từ mạt pháp đến nay, vị Kim Cương Hộ Pháp thứ nhất của Phật môn!
Hơn nữa không phải như huynh muội Bắc Minh gia, Thần Nữ Oa Nữ tộc, Thần Tử của Thất Nhãn tộc và Nhân Mã Tộc, được Huệ Năng dùng Phật pháp vô thượng điểm hóa gia trì chính quả, Phương Hành là Kim Cương Hộ Pháp chân chính, đạt được phật uẩn gia trì, hơn nữa thời điểm này, cách Phật quả phủ xuống không đến một nén hương thời gian, hắn thình lình giơ lên đồ đao!
Thí phật!
Vậy mà không tiếc tự mình ra tay chém Thần Tú Phật Tử, cũng muốn ngăn cản Phật quả hàng thế!
Các tu sĩ Tịnh Thổ đều điên rồi...
Trước đó dù Phương Hành hung uy vô địch, che chở tiểu hòa thượng, bọn họ cũng không có quá nhiều lo lắng.
Dù sao bên Tịnh Thổ tu sĩ quá nhiều, cao thủ quá nhiều, trọng trọng vây quanh, ma đầu kia hung ác điên cuồng lại như thế nào, như bươm bướm ngã vào trong lưới nhện, trốn là trốn không thoát, Phật quả phủ xuống là chuyện sớm hay muộn, nhưng vào lúc này, bọn họ lại hoảng sợ, trợn tròn mắt, nếu Phật Tử Linh Sơn Tự bị giết, chuyện kia thực rất phiền phức, người đã chết, còn có thể có Phật quả gì?
Vốn là mười thế biện cơ định Phật quả, bây giờ lại phải chờ đời thứ mười một sao?
Thế nhưng bây giờ phật uẩn đã phủ xuống, nếu không có Phật Tử gánh chịu phật uẩn vạn năm, lại sẽ xuất hiện tình huống như thế nào?
Hơn nữa một thế một ngàn năm, ai biết trong ngàn năm sẽ xuất hiện biến số như thế nào?
Vô số suy nghĩ ở trong lòng xoay chuyển, người người xông về phía trước, muốn ngăn cản Phương Hành.
Chỉ tiếc dùng bản lĩnh của Phương Hành, đao đã giơ lên, lại có ai có thể cản được?
- Sư huynh, ta muốn đi!
Dưới đao, biểu lộ của Thần Tú bình tĩnh lạnh nhạt nhìn Huệ Năng:
- Bây giờ ta đã suy nghĩ minh bạch, ta chính là ta, không phải tâm ma của ai, ta là Thần Tú hòa thượng, ta có pháp của ta, đạo lý của ngươi lại lớn, cũng không diệt được pháp của ta, mười thế biện cơ, bất quá là một chuyện cười, bây giờ sư huynh giúp ta Luân Hồi chuyển thế. Đời sau lúc đến, ta không biện cơ với ngươi nữa!
Phảng phất như tạm biệt, thanh âm của Thần Tú rất nhẹ, nhưng tự có một phen thoải mái ngoài ý muốn.
Mà Huệ Năng nghe được lời này, cũng mất đi thái độ lạnh nhạt, thần sắc mê mang mà thống khổ, xoắn xuýt mà bất đắc dĩ...
- Sư đệ, nếu ngươi không biện cơ với ta, ta làm sao sống tiếp?
...
...
- Sưu!
Hung đao thẳng tắp trảm xuống!
Con mắt Phương Hành đỏ bừng, hai tay lại ổn định đáng sợ, nắm đồ đao thật chặt, chém về phía Thần Tú ngồi trên mặt đất.
Trong lòng hắn, như có một đoàn lửa giận đang thiêu đốt!
Đoàn lửa kia, điên cuồng ảnh hưởng khí vận và biến số trong u minh...
Trên không Linh Sơn Tự, mây đen hội tụ, thiên địa biến sắc, một mảnh đen kịt che khuất bầu trời, giống như đêm tối phủ xuống.
- Phật môn phải có đại kiếp phủ xuống sao?
Đám người Linh Sơn thủ tọa và Tửu Nhục hòa thượng đứng ở trước sơn môn đều ngẩng đầu nhìn lên trời, thần sắc ngưng trọng.
Tịnh Thổ Bỉ Ngạn Tự, trong đại điện, một ao hoa sen màu trắng bỗng nhiên khô héo, chớp mắt tàn lụi.
- Là ai muốn đoạn khí vận của Phật môn ta?
Trong đại điện, một vị lão tăng đột nhiên mở hai mắt ra, biểu lộ sợ hãi.
Mà trên thế gian, vô luận là trong giới tu hành, hay hồng trần, không biết bao nhiêu người dốc lòng tu phật, đều ở thời khắc này ngẩng đầu lên, biểu lộ ngưng trọng, sát khí trong u minh đánh tới để trong lòng bọn hắn hiện lên báo động, ngay cả người có công phu dưỡng tâm cường đại, cũng không nhịn được cảm giác hãi hùng khiếp vía, tràng hạt trong tay đứt rơi, lão tăng quỳ xuống đất tụng kinh, cầu nguyện tai kiếp đi qua...
Giữa thiên địa. Phật quang ảm đạm, ẩn ẩn có ý tuyệt diệt.
Nhưng trong tuyệt diệt, lại giấu giếm sinh cơ...
Nghe đỉnh đầu truyền đến tiếng gió, Thần Tú tiểu còn thấp giọng tụng kinh, trong lòng cầu nguyện:
- Tuyệt đối đừng đau...
Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy bằng bản lĩnh của sư huynh, một đao liền chém đầu của mình, quyết sẽ không đau.
Nhưng ý nghĩ này còn không có hiện lên, lại nghe "Bành" một tiếng, đầu đau nhức kịch liệt...
Một đao kia của Phương Hành vốn thẳng tắp chém xuống Thần Tú, nhưng bỗng nhiên trong lòng hắn báo động, trong lúc cấp thiết lưỡi đao xoay chuyển, dẫn đến Tiểu hòa thượng Thần Tú xếp bằng ngồi dưới đất, duỗi cổ yên lặng chờ chém "Oa" một tiếng, bị mặt đao đập lên ót, mặc dù Phương Hành đã thu lực đạo, cũng bị đập ngã gục...
- Sư huynh, không phải nói không đau sao?
Tiểu hòa thượng Thần Tú bưng bít lấy cái ót, la hét ngồi dậy, xuyên thấu qua khe hở có thể nhìn thấy đã nổi lên một cái bọc lớn.
- Hô...
Cơ hồ tất cả tu sĩ Tịnh Thổ nhìn thấy màn này, đều thở ra một hơi.
Có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn thăng lên, cơ hồ muốn cám ơn trời đất...
Nếu vừa rồi một đao kia chém rơi đầu Thần Tú, cũng không biết sẽ hù chết mấy người...
Nhưng sau đó, trong lòng bọn họ dâng lên nghi vấn vô tận...
Sao ma đầu kia lại ở lúc cuối cùng thu tay lại?
Nhìn tư thế vừa rồi của hắn, hung uy kia hoàn toàn không giống như đùa giỡn!
Ngay cả Thần Tú cũng ôm đầu, nghi ngờ nhìn Phương Hành.
Mà lúc này, Phương Hành nhấc đao lên, biểu lộ cổ quái nghiêng tai nghe, nhìn ra ngoài Tịch Diệt Cốc.
Trong sơn cốc im lặng, không có động tĩnh mảy may, mà tà dương ngã về tây, bóng tối kéo dài, phảng phất như một quái thú há to miệng lặng yên co lại ở nơi đó, lộ ra hồi hộp mà tĩnh mịch, không trung phật uẩn và kim vân bồng bềnh, cũng ẩn ẩn ở nơi đó tạo thành một vòng xoáy, phảng phất như bên trong cất giấu biến số gì khiến người ta run sợ khó an.
Nửa ngày sau, ngay cả sáu vị La Hán Bồ Tát chậm rãi bức tới Phương Hành, cũng đột nhiên thất kinh, cùng nhau quay đầu nhìn lại.
Cũng đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng ầm vang, trong sơn cốc, linh quang vô tận xuất hiện, kéo dài du tẩu, hóa thành đại trận...
- Có biến số, nhanh chóng cầm xuống ma đầu kia!
Ở trong nháy mắt, sáu vị La Hán Bồ Tát đều kinh hãi, phản ứng cũng nhanh, trực tiếp lao về phía Phương Hành.
Bắc Minh Kiêu vung xích sắt quấn tới Phương Hành, mấy vị còn lại cũng thi triển thần thông, muốn thừa dịp biến số chưa xuất hiện, trực tiếp bắt lấy Phương Hành, bọn họ đều là hạng người địa vị siêu tục, ánh mắt và lực phản ứng với đại cục đều không bình thường, đồng thời nghĩ đến, để tránh biến số ảnh hưởng, chỉ có hạ nặng tay, trước bắt Phương Hành đã...
Nhưng lúc này, không trung bắn ra màn nước, thình lình lộ ra hai bóng người một đen một vàng.
Màn nước kia cũng không biết là pháp bảo gì, vậy mà luyện thành huyễn kính, hoàn mỹ che đậy sự hiện hữu của bọn hắn, nhất thời lặng lẽ tới gần bên người Phương Hành, cũng chỉ có Phương Hành thần thức cường đại, mới ở thời điểm bọn họ tới gần chừng trăm trượng cảm ứng được, kịp thời thu tay, không thì tiểu hòa thượng đã đi đời nhà ma rồi.
- Tiểu tổ, tới nơi này...
Hai thân ảnh kia xuất hiện, liền quát to một tiếng.
- Sưu!
Trong kim ảnh, một trường mâu sắc bén đáng sợ đâm thẳng về phía Thần Tử Nhân Mã Tộc.
Ầm ầm!
Cơ hồ cùng lúc đó, một đại bổng quét ngang, hung phong hủy thiên diệt địa, trực tiếp đánh về phía Thần Nữ Oa Nữ tộc, Thần Tử Thất Nhãn tộc, Phật Ấn...
- Là các ngươi!
Phương Hành vừa mừng vừa sợ, hưng phấn nhảy dựng lên, quát to một tiếng, hóa thành pháp tướng ba đầu sáu tay, trực tiếp vọt về phía Bắc Minh Kiêu, ngang nhiên dùng hai tay nắm xích vàng, ở dưới hung uy, trực tiếp kéo Bắc Minh Kiêu qua, sau đó một đao chém tới, hù đến Bắc Minh Kiêu phải tế lên sáu món pháp bảo ngăn cản, thân hình lùi lại mấy trăm trượng.
- Đi!
Phương Hành nhân cơ hội này, kéo Thần Tú và con lừa, vội vàng vọt mạnh vào trong Tịch Diệt Cốc.
Trong lúc nhất thời, hai bóng người một đen một vàng kia công kích, làm cho Thần Tử Nhân Mã Tộc, Thần Tử Thất Nhãn tộc, Thần Nữ Oa Nữ tộc cùng Phật Ấn không thể không trở lại phòng ngự, Bắc Minh Kiêu thì bị Phương Hành đánh lui, cho Phương Hành và Thần Tú lỗ thủng cực lớn, ngăn ở trước mặt Phương Hành chỉ còn Bắc Minh Thanh Địch.
- Xú nữ nhân, ta chặt ngươi!
Sát cơ của Phương Hành lạnh thấu xương, không chút khách khí chém tới.
Sắc mặt Bắc Minh Thanh Địch mờ mịt, sau khi chấn kinh, lại sinh lòng thê lương, vậy mà không có ngăn cản, thân hình ngự phong tránh ra.
- Tính ngươi thông minh...
Phương Hành, Thần Tú và con lừa đoạt được sinh lộ, nhanh như điện chớp vọt về phía Tịch Diệt Cốc.
- Ngươi... Ngươi lại hận ta như thế, ta... lúc đầu ta cũng là vì tốt cho ngươi...
Bắc Minh Thanh Địch thống khổ không thôi, trong lòng bi thống không chịu nổi.
Thời điểm nàng sầu khổ, Phương Hành đã xông ra sáu đại cao thủ vây quanh, cùng bóng đen và kim ảnh tới tiếp ứng tụ hợp, thi triển thần thông na di, giống như sao băng lao về phía Tịch Diệt Cốc, mà bọn họ cách Tịch Diệt Cốc khoảng ba dặm, ở giữa cũng có mấy đại trận vắt ngang, nhưng thời điểm bọn họ vọt tới, một nữ tử tay cầm song luân phá vỡ màn nước, xông vào đại trận đại sát tứ phương, đại trận bị giảo loạn, đám người Phương Hành cực kỳ thuận lợi phóng đi, thẳng vào Tịch Diệt Cốc...
Oanh! Oanh! Oanh!
Bọn họ vừa vọt vào Tịch Diệt Cốc, miệng hang linh quang tăng vọt, một tiểu đỉnh tới trên không sơn cốc, tỏa ra vĩ lực vô tận, lại được trận kỳ dẫn dắt, hóa thành một đại trận huyền ảo đến cực điểm, một mực thủ hộ Tịch Diệt Cốc ở bên trong.
Thẳng đến lúc này, trong sơn cốc mới vang lên tiếng cười to của Phương Hành...
- Oa ha ha ha ha ha ha... Các ngươi làm sao tới?
- Tới cứu ngươi a...
Trong sơn cốc có người thấp giọng trả lời, thanh âm tràn đầy hiếu kỳ:
- Ánh mắt của ngươi làm sao đỏ, vừa rồi khóc hả?
- Ha ha ha ha, các ngươi quá tốt rồi, tiểu gia bị các ngươi làm cảm động...
- ...
- Như vậy ngươi mới cho rằng là đối tốt với ngươi sao?
Bắc Minh Thanh Địch áo trắng như tuyết, không dính bụi trần, thần sắc buồn bã:
- Ta cũng là thật tâm suy nghĩ cho ngươi...